Danh tiếng Bạch phủ vang xa trong vùng này, e rằng phải quy hơn một nửa công lao cho nhà trắng.
Sở dĩ gọi là nhà trắng, đầu tiên, đương nhiên là vì nó có màu trắng. Khi mới xây, tường nhà dính đầy vôi ve màu trắng, chủ nhân đã tính đến chuyện quét vôi màu trang trí. Quét ở những nơi khác vẫn vô cùng thuận lợi, nhưng quét đến căn phòng tây uyển này thì chuyện lạ xảy ra liên miên, nên mới đành gác lại một cách bất đắc dĩ. Đến nay, gian nhà trắng này vẫn hoàn toàn lạc quẻ so với những nơi khác trong Bạch phủ: nó trắng đến rợn người.
“Một căn phòng, khóa ba lớp cửa. Mùa hè nóng bức, gần căn phòng đó lại lạnh lẽo, như đặt mình trong hầm băng. Theo lời chủ nhân của Bạch gia kể lại thì hồi phụ thân hắn còn nhỏ, có một lần ông chơi đá cầu, trái cầu lăn tới cửa phòng đó. Lúc đi nhặt cầu ông không kiềm chế nổi tính tò mò, mới nhòm qua khe cửa.”
Kim Lăng mặt mũi ỉu xìu, kể đến đây lại thấy Ngụy Vô Tiện bên kia đang thò tay vào trong quan tài, hình như là để mở mí mắt thi thể, cậu cũng cạn lời luôn.
Ngụy Vô Tiện thấy cậu dừng lại mới quay đầu nhìn: “Nhòm qua khe cửa?”
Một đám tiểu bối Lam gia phía sau hắn cũng đồng loạt đưa mắt nhìn sang. Kim Lăng dừng một chút rồi tiếp: “… Nhòm qua khe cửa, rồi chết sững ra đó luôn, cả buổi không nhúc nhích được tí nào. Sau đó ổng được người nhà phát hiện, vừa kéo đi đã ngất xỉu ra đó, sốt cao một trận, mơ mơ màng màng chuyện gì cũng không nhớ rõ, từ đó trở đi cũng không dám đến gần gian nhà ấy nữa.
“Sau nửa đêm, không ai được phép ra ngoài đi lại, nhất là không được phép tới gần gian nhà trắng đó, đây là gia quy chết tiệt của nhà bọn họ. Bởi vì vào ban đêm, qua một canh giờ nào đó, bên trong rõ ràng không thấy bóng người mà vẫn nghe tiếng bước chân cọt kẹt trên ván gỗ. Còn nữa.”
Kim Lăng giơ hai tay cầm hờ vào không khí, diễn tả một động tác đằng đằng sát khí:
“Giống như tiếng dây thừng chậm rãi siết chặt, muốn ghìm chết thứ gì đó.”
Mấy ngày trước, trong lúc quét dọn vào buổi sáng, gia bộc của Bạch phủ đi ngang qua gian nhà trắng, phát hiện lớp giấy mỏng dán trên cửa sổ nhà trắng thủng một lỗ nhỏ bằng đầu ngón tay. Mà trên mặt đất, lại có một người đàn ông đang nằm.
Đó là một gã đàn ông xa lạ, người trong Bạch phủ chưa gặp bao giờ, tuổi ngoài bốn mươi, sắc mặt tái nhợt, nổi đầy gân xanh, năm ngón tay bóp chặt lấy ngực, đã sớm tắt thở.
Gia bộc sợ hết hồn, chủ nhân cũng sợ mất mật. Sau một phen dày vò, phủ binh đập bàn kết luận: Đó là một tên trộm xui xẻo, chết đâu không chết lại xông vào vùng cấm của Bạch phủ, nhìn thấy thứ gì đó, hãi quá mới lên cơn đau tim thăng luôn tại trận. Còn “thứ đó” rốt cuộc là gì, bọn họ tháo toàn bộ giấy niêm phong và xích khóa của gian nhà trắng rồi lục soát một lượt, thế mà vẫn ù ù cạc cạc.
Nhưng đã có án mạng, thì chủ nhân Bạch gia cũng thừa biết mình không thể tiếp tục chịu đựng, tiếp tục giả vờ trong phòng chẳng có gì nữa.
Tai vạ này không trừ ắt sẽ để lại hậu hoạn, hắn đành dốc hết can đảm, cắn răng mang một số tiền lớn lên Kim Lân đài để mời Lan Lăng Kim thị đến nhà mình săn đêm.
Đầu đuôi câu chuyện là thế.
Lam Cảnh Nghi đỡ nắp quan tài, có vẻ suy sụp: “Ngụy tiền bối, người đã xong chưa… Người này chết được vài ngày rồi… Mùi tẩu thi cũng không đến mức ấy…”
Lam Tư Truy chung tay đỡ với cậu ta, dở khóc dở cười: “Quan tài đơn sơ, nghĩa trang này gió táp mưa sa không ai trông chừng, để vài ngày khó tránh bốc mùi. Ngươi ráng lên, chúng ta còn phải ghi chép lại.”
Kim Lăng “hừ” một tiếng: “Một tên trộm vặt, nhặt xác giùm bỏ vào quan tài đã tốt lắm rồi, chẳng lẽ còn phải cung phụng hắn như thờ Phật sao?”
Ngụy Vô Tiện chọc thi thể nửa ngày, cuối cùng cũng ngẩng mặt lên khỏi cỗ quan tài, tháo găng tay ném đi, hỏi: “Đã xem xong hết chưa?”
“Xem xong rồi!”
Ngụy Vô Tiện hỏi: “Tốt, đã xem xong thì các ngươi nói thử xem, bước tiếp theo nên làm gì?”
Lam Cảnh Nghi đáp: “Chiêu hồn!”
Kim Lăng giễu cợt: “Còn cần ngươi nói sao, ta đã sớm thử rồi.”
Ngụy Vô Tiện hỏi: “Thế nào?”
Kim Lăng đáp: “Người này chấp niệm không mạnh, hồn phách quá yếu, là bị dọa chết khiếp. Đã qua bảy ngày, hồn phách tan nát triệt để rồi, không thể gọi về nữa.”
Lam Cảnh Nghi lầu bầu: “Thế thì ngươi thử cũng có khác gì không thử đâu…”
Lam Tư Truy vội nói: “Vậy mình đến nhà trắng xem thử nha, đi thôi đi thôi. Kim công tử, phiền cậu dẫn đường.” Cậu vừa nói vừa đẩy Lam Cảnh Nghi ra cửa, bóp chết thành công một đoạn đối thoại vô nghĩa sắp khai màn. Một nhóm thiếu niên bước qua ngạch cửa, nhiều đứa còn nhảy qua, bước chân rất nhẹ nhàng. Kim Lăng tuy là người dẫn đường, nhưng còn tuột lại phía sau bọn họ.
Lam Tư Truy hỏi Kim Lăng: “Bạch phủ đã từng có người chết oan uổng, hay xưa kia có vụ án bí ẩn gì không?”
“Chủ nhân nhà này cứ khăng khăng chối là tuyệt đối không có, mấy ông bà cụ đã chết đều sống thọ và chết ở nhà, người trong phủ cũng không có lục đục.”
Lam Cảnh Nghi nói: “Nguy rồi, ta có dự cảm xấu. Thông thường hễ nói như vậy thì chắc chắn phải có lục đục gì đó, bị họ che giấu kín kẽ không chịu nói ra thôi.”
Kim Lăng nói: “Ta đã nhiều lần xác nhận, cũng không hỏi được gì, không tra được chuyện gì kỳ lạ. Các ngươi có thể thử lại lần nữa.”
Trước đó cậu đã làm xong mớ bài tập, nhà trắng cũng xem mấy lần, nên lần này không vào Bạch phủ nữa, chỉ tùy tiện tìm một quán trà bên ngoài rồi ngồi xuống. Lát sau, một cái bóng màu đen đã nhẹ nhàng lướt tới.
Ngụy Vô Tiện ngồi vào ghế đối diện với cậu, gọi: “Kim Lăng.”
Quán trà nho nhỏ lại có hai anh trai đẹp ngồi, quả cũng hơi nổi bật, khiến cô gái bán trà dù đang bận rộn vẫn liên tục ngoái lại nhìn.
Sau khi chia tay ở miếu Quan Âm, đây là lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện đối mặt với Kim Lăng, cũng chỉ đến lúc này mới có dịp nói chuyện riêng. Kim Lăng khựng lại giây lát, sắc mặt có vẻ khó lường, hỏi: “Chuyện gì?”
Ngụy Vô Tiện hỏi thăm: “Bây giờ ngươi sống thế nào trên Kim Lân đài?”
Kim Lăng đáp: “Cứ vậy thôi.”
Lại kể tiếp, chuyến đi Kim Lân Đài cầu săn đêm của vị chủ nhân Bạch gia này cũng chứa đầy bất ngờ.
Nếu đi sớm hơn mấy năm, khi ấy Lan Lăng Kim thị thế như mặt trời ban trưa, dù hắn có đưa thù lao gấp mười lần cũng chưa chắc đã cầu được đệ tử thân truyền của Lan Lăng Kim thị đến đây. Mà thật ra đừng nói là cầu săn, hạng thương nhân tầm thường có tiền không quyền, cũng chẳng có vai vế gì như Bạch gia đây, thì tốt nhất đừng mơ đến chuyện đăng môn bái phỏng. Song thế cục huyền môn ngày nay đã khác xưa rồi, bách tính bình thường tuy không hiểu cặn kẽ những biến cố trong đó, nhưng cũng mơ hồ nghe nói. Chủ nhân Bạch gia cũng vì thế mà mang suy nghĩ “biết đâu lại được” đến thử một lần.
Hắn thấp thỏm đến đại môn đưa danh thiếp, nói rõ mục đích đến. Thủ vệ nhận tiền đút lót của hắn, miễn cưỡng đi thông báo, lúc về lại trở mặt nói gia chủ từ chối, động thủ đuổi người. Đi thì đi, dù sao lúc đầu hắn cũng không nghĩ mình sẽ mời được, nhưng hắn vẫn ức vì tên thủ vệ này đã nhận tiền mà thái độ còn tệ hại như thế, mới đòi lại phong bì, thế là hai bên cãi qua cãi lại vài câu. Đúng lúc này, một thiếu niên tuấn mỹ cầm cung, mặc áo bào Kim Tinh Tuyết Lãng bước ra khỏi cửa, thấy cảnh tượng quá quắt này mới cau mày hỏi.
Lần này, thủ vệ kia bắt đầu ấp úng. Chủ nhân Bạch gia thấy thiếu niên này tuy còn trẻ, nhưng thân phận có lẽ không thấp, mới vội vàng nói rõ ngọn nguồn câu chuyện. Ngờ đâu thiếu niên này vừa nghe đã giận tím mặt, đánh thủ vệ kia một chưởng cho rớt xuống khỏi Kim Lân đài, mắng: “Gia chủ nói đuổi người? Sao ta không biết gì cả!”
Rồi quay sang hắn, nói: “Nhà ngươi là Bạch gia ngoài thành tây hai mươi dặm? Ta nhớ rồi, ngươi về trước đi, mấy ngày nữa sẽ có người đến tìm ngươi!”
Chủ nhân bạch gia ngơ ngơ ngáo ngáo quay về nhà, mấy ngày sau quả nhiên có một đám đệ tử thế gia tìm tới cửa, nhưng hắn đâu biết người tới lại là gia chủ Lan Lăng Kim thị.
Đương nhiên hắn lại càng không biết, Lan Lăng Kim thị, lúc này đúng là rất loạn.
Thủ vệ kia căn bản không thông báo cho gia chủ chân chính là Kim Lăng, mà lại báo cho một vị trưởng bối khác trong Lan Lăng Kim thị. Trưởng bối kia nghe tin, nghĩ bây giờ ngay cả một tên thương nhân nhãi nhép cũng dám bước lên thềm vàng của Lan Lăng Kim thị, liền nổi trận lôi đình ngay tại chỗ, muốn đuổi người đi, ai ngờ lại vừa khéo chạm mặt Kim Lăng chuẩn bị đến trường săn.
Kim Lăng thừa biết những trưởng bối trong gia tộc đều kiêu ngạo, tự xưng là thế gia trăm năm, dù sao đi nữa cũng không thể hạ giá bản thân, chỉ tiếp những người quý phái. Một là cậu vốn cực kỳ căm ghét cái điệu bộ này; hai là giận gã thủ vệ kia gặp chuyện liền đi vòng qua cậu thông báo với người khác, không coi cậu ra gì; ba là nghĩ đến thuở Kim Quang Dao còn sống, làm gì có môn sinh hay khách khanh nào dám ăn hối lộ riêng như thế, càng nghĩ càng giận. Vừa hay đã hẹn trước mấy người Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi tháng này sẽ cùng ra ngoài săn đêm, liền đến Bạch gia một chuyến.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, cậu cũng không thể nói mình hoàn toàn không ngờ Ngụy Vô Tiện cũng sẽ đi theo.
Những chuyện lằng nhằng trong đó, tuy Kim Lăng không chịu nói với người ngoài, nhưng không biết có bao nhiêu đôi mắt săm soi Kim Lân đài, cũng không biết có bao nhiêu cái miệng nhàn rỗi, đã sớm truyền đến tai Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện thừa biết cậu ta không chịu yếu thế, nói: “Có chuyện gì nên hỏi cậu ngươi nhiều hơn.”
“Nhưng cậu đâu phải họ Kim.”
Nghe câu này, Ngụy Vô Tiện ngẩn người, rồi lập tức hiểu ra. Hắn dở khóc dở cười, đưa tay đập vào sau ót cậu ta: “Nói năng cho cẩn thận!”
Cú đánh này tuy không đau chút nào, nhưng Kim Lăng dường như đã chịu khuất nhục to lớn lắm, đặc biệt là khi nghe tiếng cười đùa rúc rích của cô bán trà bên cạnh thì cảm giác khuất nhục càng tăng. Cậu ta ôm đầu gào lên: “Ngươi đánh ta làm gì!”
Ngụy Vô Tiện đáp: “Ta đánh để nhắc ngươi nghĩ cho cậu ngươi một chút. Hắn vốn là kẻ không thích lo chuyện bao đồng, thế mà vì ngươi hắn đã đến nhà người ta diễu võ giương oai, bị người ta châm chọc không biết bao nhiêu lần. Thế mà ngươi lại nói hắn không phải họ Kim, để hắn nghe thấy, có đau lòng không cơ chứ.”
Kim Lăng ngơ ngác, rồi bực bội nói: “Ta không có ý đó! Ta…”
Ngụy Vô Tiện vặn lại: “Vậy ngươi có ý gì?”
Kim Lăng lắp bắp: “Ta! Ta…”
Chữ “ta” đầu tiên hết sức dõng dạc, chữ “ta” thứ hai đã chột dạ xì hơi. Ngụy Vô Tiện nói: “Ta ta ta, ta nói giùm ngươi nhé, ngươi có ý này: Giang Trừng tuy là cậu ngươi, nhưng với Lan Lăng Kim thị vẫn là người ngoài. Trước đó vì giúp ngươi hắn đã nhúng tay mấy lần, nhưng nếu nhúng tay quá sâu trên địa bàn của người khác, sau này khó tránh trở thành cái cớ cho người ta công kích, mang đến phiền phức cho hắn, phải không?”
Kim Lăng nổi giận: “Nói nhảm! Ngươi rõ ràng đã biết, sao còn đánh ta!”
Ngụy Vô Tiện trở tay tát thêm phát nữa: “Ta cứ đánh ngươi đấy! Có chuyện muốn nói sao không biết lựa lời? Lời hay ý đẹp từ miệng ngươi nói ra cũng thành khó nghe cực kỳ!”
Kim Lăng ôm đầu gào lên: “Lam Vong Cơ không ở đây, ngươi cứ thế đánh ta!”
Ngụy Vô Tiện nói: “Nếu y ở đây, ta nói một tiếng y sẽ nhào vào đánh hội đồng ngươi đấy, tin không?”
Kim Lăng tỏ ra không tin: “Nhưng ta là gia chủ!!”
Ngụy Vô Tiện cười khẩy: “Số gia chủ ta từng đánh, không 100 thì cũng 80.”
Kim Lăng nhảy dựng lên, muốn xông ra khỏi quán trà: “Ngươi còn đánh ta nữa, ta sẽ đi ngay!”
“Quay lại!” Ngụy Vô Tiện đưa tay kéo gáy áo cậu ta lại, xách cậu ta về như xách một con gà nhãi nhép, vỗ tay lên mặt ghế, nói, “Ta không đánh ngươi, ngồi xuống đi nào.”
Kim Lăng cảnh giác, thấy hắn quả thực không muốn đánh tiếp, bấy giờ mới miễn miễn cưỡng cưỡng ngồi xuống. Cô gái trong quán trà thấy vụ lùm xùm bên này rốt cuộc đã lắng xuống, bèn nhoẻn miệng cười bước lại rót nước. Ngụy Vô Tiện cầm bát trà uống một ngụm, bỗng mở lời: “A Lăng.”
Kim Lăng liếc hắn: “Gì.”
Mà Ngụy Vô Tiện lại mỉm cười, nói: “Lần này gặp lại ngươi, ngươi đã cao lên nhiều.”
Kim Lăng ngơ ngác.
Ngụy Vô Tiện xoa xoa cằm: “Xem ra bây giờ ngươi đã, ừm, đáng tin cậy hơn nhiều. Ta rất vui, nhưng vẫn hơi… Nói sao nhỉ, thật ra dáng vẻ ngốc nghếch của ngươi trước kia cũng rất đáng yêu.”
Kim Lăng lại bắt đầu nhấp nhổm không yên.
Ngụy Vô Tiện bất thình lình vươn tay ra sức kéo bả vai cậu, điên cuồng xoa xoa đầu cậu, nói: “Có điều, dù sao đi nữa, nhìn thấy tên tiểu tử thúi nhà ngươi, ta cũng rất vui, ha ha!”
Kim Lăng bất chấp đầu tóc bị vò rối tung, nhảy dựng lên khỏi băng ghế dài rồi lao ra ngoài. Ngụy Vô Tiện lại đưa tay kéo cậu ta về: “Ngươi đi đâu thế?”
Sắc đỏ lan xuống tận cổ Kim Lăng, cậu ta lớn tiếng đáp: “Ta đi xem nhà trắng!”
Ngụy Vô Tiện hỏi: “Chẳng phải ngươi đã xem rồi à?”
Kim Lăng đáp: “Ta! Đi! Xem! Lại! Một! Lượt!”
Ngụy Vô Tiện nói: “Nếu trước đó ngươi đã xem vài lần, thì xem lại vài lần nữa cũng chẳng có gì mới mẻ đâu, chi bằng giúp ta rà soát những cái khác.”
Kim Lăng chỉ sợ hắn lại nói câu gì khiến mình buồn nôn, cậu thà bị ăn bạt tai chứ không quen bị người xoa đầu khoác vai nói năng nhỏ nhẹ. Ngẫm lại thì kẻ này đến câu “Ta muốn lên giường với Hàm Quang quân” cũng dám nói ra trước mặt mọi người, thật sự không thể đoán trước từ miệng hắn sẽ phun ra thứ gì, vội hỏi: “Được! Ngươi muốn tra gì?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Tra xem vùng này có quái nhân nào gương mặt bị chém vài chục vết đao, mí mắt và hai môi đều bị cắt đi hay không.”
Kim Lăng thấy hắn trông không giống đang bịa chuyện, bèn đáp: “Tra được chứ, nhưng tại sao ngươi lại muốn tra cái này…”
Bỗng dưng, cô gái đang châm trà chen ngang: “Các vị đang nói đến Tay Móc Câu hả?”
Ngụy Vô Tiện quay đầu, hỏi lại: “Tay Móc Câu?”
“Đúng.” Cô bán gái trà hình như vẫn luôn hóng hớt mấy câu chuyện giật gân bên này, có cơ hội liền lập tức xen vào, “Không miệng không mí mắt, chẳng phải đang tả hắn sao. Nghe giọng công tử không giống người bản địa, thế mà lại biết người này, tôi còn thấy lạ đây.”
Kim Lăng đáp: “Ta cũng coi như người địa phương, nhưng chưa từng nghe nói đến kẻ này.”
Cô bán trà nói: “Vì cậu vẫn còn trẻ, chưa từng nghe cũng không lạ. Nhưng trước kia người này rất nổi tiếng đó.”
Ngụy Vô Tiện hỏi: “Nổi tiếng? Nổi tiếng hay là tai tiếng vậy?”
“Là tai tiếng ấy. Hồi nhỏ tôi được nghe nghe một bà bên nội nói, nghe thế là anh biết người này sống cách đâu bao lâu rồi đấy. Tay Móc Câu này á, tên thật không ai biết. Hắn là một thợ rèn, tuy nghèo nhưng tay nghề tốt, vóc người cũng rất đẹp, lại thật thà chăm chỉ. Vợ hắn cực kỳ xinh đẹp, hắn cũng đối xử rất tốt với vợ mình. Nhưng vợ hắn lại phụ bạc hắn, ra ngoài vụng trộm với gã đàn ông khác rồi về nhà chán chồng, liền… giết chết hắn!”
Rõ ràng cô bán trà từ nhỏ đã bị truyền thuyết này đầu độc tới lớn, bây giờ lại đầu độc người khác, giọng nói và biểu cảm vô cùng sinh động và đúng mực. Kim Lăng nghe mà vừa sợ vừa căng thẳng, thầm nghĩ: “Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà!” Nhưng Ngụy Vô Tiện quanh năm giao tiếp với hung thi ác linh, những câu chuyện na ná thế này đã nghe không một nghìn cũng đến tám trăm, nghe đến phát ngán luôn rồi, nên chỉ chống tay ngồi nghe chứ không tỏ thái độ gì. Cô bán trà lại tiếp: “Ả đàn bà này sợ người khác nhận ra đây là thi thể chồng mình, liền cắt mí mắt hắn, chém vài chục nhát trên mặt hắn. Ả cũng sợ hắn chết rồi lại xuống âm tào địa phủ kiện cáo với phán quan, thấy trên đe có một cái móc sắt vừa rèn xong, liền cầm nó cắt lưỡi hắn…”
Đột nhiên, có người hỏi: “Vợ hắn sao nỡ làm thế chứ? Sao nỡ dùng thủ đoạn điên rồ như thế để hại chồng mình!”
Kim Lăng nghe đến mê mẩn, nghe giọng nói này thì giật mình đến tê cả da đầu. Ngoái đầu nhìn lại, mới biết đám Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi đã đi ra từ Bạch phủ, đang chen nhau đứng sau lưng cậu lắng nghe hết sức chăm chú. Câu mới vừa rồi chính là Lam Cảnh Nghi thất thanh hỏi. Cô bán trà nói: “Chà, chuyện nam nam nữ nữ không phải phải như vậy, là ghét nghèo yêu giày hay là có mới nới cũ, người bên ngoài không thể nói rõ. Nói chung thợ rèn này biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, trong cơn hấp hối, ả đàn bà độc ác kia liền lén vứt hắn xuống phần mộ ở thành tây. Quạ đen thích nhất là ăn người chết và thịt thối, nhưng nhìn gương mặt đó, cũng không dám mổ ăn…”
Người như Lam Cảnh Nghi nghe chuyện gì cũng rất dễ đồng cảm, chính là một thính giả lý tưởng: “… Thật quá đáng… Thật quá đáng! Lẽ nào hại chết người lại không bị báo ứng sao?”
Cô bán trà đáp: “Có! Sao lại không chịu báo ứng chứ. Thợ rèn này tuy bị hãm hại như thế, nhưng lại may mắn không chết. Một đêm hắn bò ra khỏi nấm mồ, về nhà lôi vợ hắn đang ngủ say như không có chuyện gì, “xoẹt” một phát như vầy ngay họng”, cô huơ tay diễn tả, “Bằng một cái móc câu thối rữa.”
Đám tiểu bối lộ ra những biểu cảm phức tạp, vừa rợn tóc gáy, vừa thở phào một hơi. Cô bán trà lại nói: “Sau khi giết vợ mình, hắn lại chém nát mặt ả, đầu lưỡi cũng cắt luôn, nhưng oán khí của hắn vẫn chưa tiêu tan. Từ đó về sau, hễ nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp hắn đều giết ngay!”
Lam Cảnh Nghi sửng sốt vì chịu đả kích lớn: “Làm vậy không nên chút nào. Thù cũng đã báo xong, nhưng những người phụ nữ xinh đẹp khác đâu có chọc giận hắn?”
“Đúng, nhưng hắn cũng mặc kệ. Mặt hắn biến dạng như mặt quỷ, hễ trông thấy phụ nữ đẹp là nhớ lại vợ mình, trong lòng sinh hận, ngươi bảo hắn phải làm sao đây? Nói chung, một thời gian rất dài sau đó, các cô nương trẻ tuổi chỉ cần trời chạng vạng tối một chút là không dám đi đâu một thân một mình. Ai trốn trong nhà mà không có cha mẹ hay chồng ở chung cũng không dám ngủ. Bởi thi thoảng lại có một thi thể nữ bị cắt lưỡi vứt ven đường…”
Kim Lăng hỏi: “Không ai bắt được hắn sao?”
“Không bắt được, thợ rèn này sau khi giết vợ cũng mất tích luôn. Hắn không ở ngôi nhà cũ nữa, xuất quỷ nhập thần cứ như bị quỷ bám thân, thân pháp môn đạo đều dị thường, người thường ai mà bắt được, tôi nghe nói phải mất đến vài năm mới chế ngự nổi. Chờ chuyện này ngưng triệt để, mọi người mới dám ngủ ngon giấc! A Di Đà phật, cảm tạ trời đất.”
Rời quán trà, trở lại nghĩa trang, Lam Tư Truy nói: “Ngụy tiền bối, người tự dưng muốn tra tên Tay Móc Câu này, vì hắn có liên quan đến tai hoạ của Bạch phủ ư!?”
“Đương nhiên rồi.”
Kim Lăng cũng đoán được ít nhiều, nhưng nên hỏi vẫn hỏi: “Liên quan chỗ nào?”
Ngụy Vô Tiện lại mở nắp quan tài ra, nói: “Mối lên hệ nằm trên xác tên trộm này.”
Mọi người lại nhao nhao bịt mũi một hồi. Kim Lăng nói: ” Xác tên trộm ta đã xem đi xem lại nhiều lần.”
Ngụy Vô Tiện đưa tay kéo cậu tới gần: “Rõ ràng ngươi xem chưa kỹ.”
Hắn vỗ vỗ vai Kim Lăng, bỗng nhiên đè xuống, Kim Lăng liền cúi đầu đối mặt với cái bản mặt tái nhợt và đôi mắt trợn tròn của tên trộm trong quan tài kia. Một mùi hôi thối phả lên mặt, Ngụy Vô Tiện nói: “Nhìn vào mắt hắn.”
Kim Lăng nheo mắt lại, chăm chú nhìn vào tròng mắt u ám của thi thể, chỉ mới nhìn thoáng qua đã lạnh từ gót chân lên đến đỉnh đầu. Lam Tư Truy biết có điểm khác thường, cũng lập tức cúi người xuống xem.
Chỉ thấy hình ảnh phản chiếu trong con ngươi màu đen của thi thể, lại không phải cái bóng của mình.
Đó là một gương mặt xa lạ gần như chiếm trọn cả con ngươi, với làn da lồi lõm, vết đao rải rác khắp nơi, không có mí mắt và môi.
Lam Cảnh Nghi đứng đằng sau nhảy hai cái, có vẻ muốn nhìn lại không dám nhìn, hỏi: “Tư Truy, ngươi… ngươi thấy gì?”
Lam Tư Truy xua xoa tay, nói: “Ngươi không nên nhìn.”
Lam Cảnh Nghi vội la: “Á!” rồi lui về sau mấy bước.
Lam Tư Truy ngẩng mặt lên: “Kể ra thì, đúng là ta đã từng nghe một vài truyền thuyết dân gian như vậy. Thi thoảng đôi mắt sẽ “ghi lại” thứ người đó thấy trước khi chết, không ngờ lại có thật.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Chỉ thi thoảng mà thôi. Vì tên trộm này bị dọa sợ chết khiếp, dù hắn thấy gì cũng sẽ để lại ấn tượng sâu sắc, khó mà phai đi, cho nên mới có công hiệu. Nếu ở vào tình huống khác thì có thể sẽ không ghi lại, mấy ngày nữa thi thể thối rữa hoàn toàn, e là chúng ta cũng không thấy được.”
Kim Lăng vẫn chưa hết nghi ngờ: “Nếu thất thường như thế, lại là truyền thuyết dân gian, thì liệu có tin được không?”
Ngụy Vô Tiện đáp: “Có tin được hay không, cứ tra trước rồi tính. Dù sao cũng còn hơn là bị mắc kẹt ở đây không làm được gì.”
Dù sao đi nữa, thì vẫn là có tiến triển. Lam Tư Truy quyết định đi xem phần mộ ở thành tây, Ngụy Vô Tiện muốn đi cùng cậu, những người còn lại đi điều tra Tay Móc Câu. Dù sao tin vỉa hè cũng không chính xác, có thể tra được càng nhiều càng tốt.
Kim Lăng một là ghét Lam Cảnh Nghi, hai là cảm thấy chỗ Ngụy Vô Tiện muốn đi nhất định sẽ được rèn luyện tốt hơn; nhưng ngẫm lại thì người ngoài không quen với vùng Lan Lăng, không có cậu dẫn đường thì e là sẽ có trở ngại, nên mới đồng ý mà không cự cãi gì. Mọi người hẹn nhau buổi chiều sẽ gặp nhau ở Bạch phủ, điều tra nghe ngóng một phen, thông tin có được trên cơ bản cũng giống như lời cô bán trà ban ngày kể. Nghĩ bụng các phiên bản câu chuyện cũng đều na ná như nhau, nên đám người Kim Lăng trở về Bạch phủ trước một bước.
Đợi đến hoàng hôn, Kim Lăng đi qua đi lại mấy vòng trong đại sảnh Bạch phủ, đấu võ miệng với Lam Cảnh Nghi mấy hiệp mà vẫn không thấy Ngụy Vô Tiện à Lam Tư Truy trở về. Cậu đang chuẩn bị đến thành tây tìm chung với họ, thì chợt nghe cửa lớn bị đá văng ra đánh “rầm” một tiếng.
Người xông vào trước tiên là Lam Tư Truy, hình như cậu đang cầm vật gì nóng lắm, vừa vào cửa đã buông tay vứt xuống đất.
Vật này lớn bằng lòng bàn tay, dùng tầng tầng lớp lớp giấy vàng bọc lại, lộ ra sắc đỏ tươi, mặt ngoài lá bùa cũng nhuốm máu loang lổ. Ngụy Vô Tiện theo sau cậu, thản nhiên bước qua ngạch cửa, thấy mọi người “xôn xao” vây lại thì vội vàng la lên: “Giải tán giải tán! Cẩn thận nguy hiểm!”
Vì vậy mọi người lại “xôn xao” tản ra. Vật kia cứ như có axit, chậm rãi ăn mòn lớp bùa bên ngoài, lộ ra vật thật bên trong.
Một cái móc sắt rỉ sét loang lổ!
Không những rỉ sét, mà còn máu me đầm đìa cứ như mới vừa lấy ra từ một miến thịt người. Kim Lăng hỏi: “Móc sắt của Tay Móc Câu?”
Trên đồng phục của Lam Tư Truy có vết cháy sém và vết máu, cậu thoáng thở dốc, sắc mặt đỏ ửng, đáp: “Đúng! Mặt trên có thứ bám vào, tuyệt đối đừng mó tay!”
Lúc này, móc sắt đan run kịch liệt. Lam Tư Truy nói: “Đóng cửa! Đừng cho nó chạy ra ngoài! Nó còn chạy nữa thì ta chẳng biết có bắt lại nổi không!”
Lam Cảnh Nghi là người đầu tiên vội vã xông lên, đóng cửa đánh “rầm” một tiếng, áp chặt lưng lên ván cửa, la to: “Bùa chú! Mọi người mau lấy bùa chú ném nó!”
Nhất thời mấy trăm lá bùa đùng đùng ném tới, nếu người trong Bạch phủ không được Kim Lăng thông báo, trốn cả vào đông uyển, thì chắc đã sợ chết khiếp với ánh lửa ngút trời và chớp trắng lóe sáng này. Chẳng mấy chốc, bùa chú đã hết sạch, mọi người còn chưa kịp thở phào một hơi thì móc sắt lại chảy máu.
Đúng là một khắc cũng không thể dừng!
Trên người Lam Tư Truy không còn lá bùa nào nữa, chợt nghe Lam Cảnh Nghi hô: “Nhà bếp! Vào bếp đi! Muối muối muối! Mang muối tới!”
Nghe cậu nhắc nhở, mấy cậu thiếu niên khác liền nghe lời chạy vào lấy lọ muối, vãi một mớ muối trắng như tuyết lên móc sắt. Lần này còn khủng khiếp hơn, móc sắt trông như bị rán trong chảo dầu, lớp rỉ sét loang lổ trên đó xì xì phun ra bọt trắng và hơi nóng.
Một thứ mùi từa tựa như thịt thối bị đốt cháy loang ra khắp đại sảnh, mà máu tươi bám trên móc sắt hình như cũng dần dần bị hạt muối trắng hút khô. Một thiếu niên nói: “Muối cũng đã vãi rồi! Tiếp theo phải làm sao đây?”
Thấy móc sắt lại sắp rỉ máu tươi, cứ tiếp tục như thế cũng không phải cách, Lam Cảnh Nghi bèn bảo: “Nung chảy nó đi!”
Kim Lăng đáp: “Không nung chảy nổi!”
Mà Lam Tư Truy lại nói: “Được, nung chảy nó!”
Rồi bất ngờ cởi áo khoác đồng phục ném lên móc sắt, bọc lấy nó mang xuống bếp, quăng mạnh vào lò. Thấy thế, mắt Kim Lăng tóe lửa: “Lam Tư Truy! Lam Cảnh Nghi ngốc thì cũng thôi đi, sao ngươi cũng ngốc theo hắn chứ! Ngươi nghĩ chừng ấy lửa đã đủ nung chảy nó à?”
Lam Cảnh Nghi nổi giận: “Ngươi bảo ai ngốc? Cái gì mà “ta ngốc thì cũng thôi đi”?”
Lam Tư Truy đáp: “Lửa không đủ thì châm thêm!”
Nói rồi tay bắt quyết, ngọn lửa lập tức bùng ra một luồng khí nóng rực!
Người xung quanh nhất thời tỉnh ngộ, đua nhau làm theo. Kim Lăng và Lam Cảnh Nghi cũng không rảnh cãi nhau nữa, đều tập trung bắt quyết. Ngọn lửa phút chốc bốc cháy rừng rực, cháy lên màu đỏ sậm, cũng chiếu rọi gương mặt đỏ bừng của bọn họ.
Căng thẳng đợi chờ hồi lâu như gặp đại địch, móc sắt rốt cuộc cũng dần dần biến mất trong ngọn lửa nóng hừng hực. Thấy từ đầu đến cuối không xảy ra dị biến gì, Lam Cảnh Nghi mới sốt sắng hỏi: “Giải quyết xong chưa? Giải quyết xong chưa?”
Lam Tư Truy thở hắt ra một hơi. Lát sau tiến lên kiểm tra, cậu quay lại nói: “Móc sắt đã không còn.”
Thứ bám vào móc câu kia đã biến mất, vậy oán khí đương nhiên cũng không còn.
Mọi người đều thở hắt ra một hơi, trong đó Lam Cảnh Nghi là vui nhất: “Ta đã nói có thể nung chảy nó rồi mà! Rõ ràng có thể mà, ha ha ha ha…”
Cậu ta thì vui, nhưng Kim Lăng lại bực bội. Lần săn đêm này cậu chẳng có ích gì nhiều, đương nhiên càng không thể nói đến rèn luyện. Cậu âm thầm ảo não, nghĩ ban ngày lẽ ra mình nên khăng khăng đòi đi tìm móc sắt với nhóm Ngụy Vô Tiện, lần sau quyết không ở lại hậu phương nữa.
Ai ngờ, Ngụy Vô Tiện lại nói: “Các ngươi kết thúc công việc quá qua loa, làm sao mới đến đây đã kết luận chuyện này giải quyết xong rồi? Không kiểm chứng lại một lượt sao?”
Nghe vậy, Kim Lăng mừng rỡ hỏi: “Kiểm thế nào?”
“Phái một người vào đó ở nguyên đêm.”
“…”
“Nếu ở trong đó một đêm bình an vô sự không gặp chuyện lạ thường, thì có thể vỗ ngực tuyên bố đã giải quyết triệt để, đúng không?”
Lam Cảnh Nghi nói: “Chuyện như thế giao cho ai được chứ…”
Kim Lăng lập tức cướp lời: “Để ta!”
Ngụy Vô Tiện chẳng cần nhìn cũng biết cậu đang nghĩ gì, vỗ vỗ đầu cậu: “Có cơ hội phải thể hiện cho tốt.”
Kim Lăng lên giọng bất mãn: “Không được chạm vào đầu ta. Ngươi chưa nghe ai nói đầu nam nhi không được sờ hả?”
“Câu này nhất định là cậu ngươi nói rồi, nghe cũng được mà không nghe cũng chẳng sao hết.”
“Này!” Kim Lăng giật mình: “Là ai bảo ta có việc gì nên đi hỏi cậu hả!”
***
Bạch phủ thu xếp chỗ ăn ngủ cho mọi người, nên đến chiều một nhóm người về đông uyển, chỉ có một mình Kim Lăng đi đến tây uyển.
Cô Tô Lam thị vẫn tuân thủ quy luật làm việc và nghỉ ngơi một cách nghiêm chỉnh, sáng hôm sau thức dậy từ rất sớm. Trước khi xuất môn, Lam Tư Truy đã được Lam Vong Cơ dặn dò nhất định phải lôi Ngụy Vô Tiện dậy dùng điểm tâm, thế nên cậu tốn non nửa canh giờ, sử dụng hết vốn liếng phòng thân, mãi mới tha được Ngụy Vô Tiện xuống lầu. Khi đến phòng khách, Lam Cảnh Nghi đang giúp gia bộc của Bạch phủ chia cháo, Lam Tư Truy định đến giúp sức thì thấy Kim Lăng vác cặp mắt gấu mèo bước vào.
Một vòng người lẳng lặng nhìn cậu. Kim Lăng ngồi vào bên trái Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện mở lời: “Chào.”
Kim Lăng cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, gật đầu: “Chào.”
Mọi người cũng gật đầu: “Chào.”
Lát sau, thấy cậu không định nói gì, Ngụy Vô Tiện mới chỉ chỉ vào mắt mình: “Cái này của ngươi…”
Sau khi xác định sắc mặt mình vẫn coi như bình thản, Kim Lăng mới chịu lên tiếng.
“Quả nhiên, vẫn chưa giải quyết sạch sẽ.”
Mọi người căng thẳng.
Đêm hôm qua, sau khi bước vào gian nhà trắng, Kim Lăng nhìn quanh một lượt.
Gian phòng này bài trí cực kỳ đơn giản, hầu như không có vật dụng gì, chỉ kê một cái giường lớn. Giường dựa sát vào tường, phủ đầy bụi bặm.
Kim Lăng sờ thử một cái đã chịu hết nổi, không có gia nhân nào dám tới gần nơi này, mà chính cậu cũng tuyệt đối không thể nằm ngủ ở một chỗ như vậy. Không còn cách nào khác, cậu đành phải đi lấy nước thu dọn lại một phen, rồi mới miễn cưỡng ngủ.
Mặt quay vào tường, lưng đưa ra ngoài.
Còn giấu một chiếc gương trong lòng bàn tay.
Xoay cái gương, là có thể xem tổng thể tình hình trong phòng sau lưng mình.
Kim Lăng đợi đến quá nửa đêm mà cái gương chỉ chiếu ra một khung cảnh tối đen. Thế là cậu lật qua lật lại cái gương, đang định tìm trò gì vui vui chơi thử, thì bỗng một vệt trắng nhức mắt xẹt qua mặt kính.
Cậu lạnh cả người, lấy lại bình tĩnh, từ từ xoay cái gương lại.
Trong gương, rốt cuộc đã phản chiếu một vật.
Nghe đến đó, Lam Cảnh Nghi run rẩy hỏi: “Gương soi ra cái gì, Tay Móc Câu… á?”
Kim Lăng đáp: “Không phải. Là một cái ghế.”
Lam Cảnh Nghi đang định thở phào một hơi, nhưng vừa nghĩ lại, nháy mắt sau lông tóc lại dựng ngược lên.
Có gì đáng để thở phào chứ? Ban nãy Kim Lăng rõ ràng đã nói, trong phòng “Bài trí cực kỳ đơn giản, hầu như không có đồ đạc gì, chỉ có một cái giường”. Nếu vậy thì…
Cái ghế kia từ đâu ra chứ?
Kim Lăng nói: “Cái ghế kia đặt rất gần đầu giường ta. Ban đầu không thấy ai cả, lát sau tự dưng có một người áo đen ngồi đó.”
Kim Lăng muốn nhìn rõ mặt ấy, nhưng người này lại cúi thấp đầu, nửa mái tóc dài rủ xuống che mặt, toàn thân chỉ lộ ra một đôi tay trắng xóa, khoác lên thành ghế.
Cậu lặng lẽ điều chỉnh vị trí cái gương. Nhưng cổ tay vừa cử động, hình như cảm nhận được cái gì, cô gái kia chậm rãi ngẩng đầu lên.
Gương mặt đó, rải rác mấy chục vết đao máu me đầm đìa.
Ngụy Vô Tiện cũng không bất ngờ lắm, còn đám tiểu bối đứa nào cũng nghe đến đần mặt ra.
“Chờ đã?” Lam Cảnh Nghi đặt một bát cháo xuống trước mặt Kim Lăng, nói, “Nữ quỷ? Sao lại là nữ quỷ? Ngươi bị dọa đến ngu người nên nhìn lầm luôn rồi phải không…”
Kim Lăng đập bàn: “Thà nghe ai khác nói ta ngu ngốc còn hơn nghe ngươi nói. Tuy gương mặt ấy bê bết máu lại còn bị tóc che, căn bản không nhìn rõ, nhưng búi tóc và y phục đều là kiểu dáng của phụ nữ trẻ, chắc chắn không sai. Là chúng ta tìm sai hướng.” Cậu nói, “Tuy trên móc sắt đích thực có oán khí chưa tan, nhưng kẻ quấy phá trong nhà trắng chỉ e không phải Tay Móc Câu.”
“Sao ngươi sao không chịu khó nhìn kỹ một chút để thấy rõ diện mạo… Không chừng còn có thể căn cứ vào nét đặc trưng của gương mặt, tỷ như nốt ruồi hoặc là cái bớt gì gì đó để điều tra thân phận của nàng.”
Kim Lăng nổi giận: “Ngươi tưởng ta không muốn chắc? Ban đầu ta cũng nghĩ vậy, nhưng ma nữ này cảm nhận được ánh sáng phản xạ của cái gương, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía ta. Cái gương chiếu đến đôi mắt nàng, ta bất cẩn đối mắt với nàng.”
Nếu nhìn trộm bị tà túy phát hiện, vậy thì tuyệt đối không thể nhìn tiếp, nhất định phải bỏ ngay cái gương xuống, nhắm hai mắt lại, giả bộ ngủ say. Nếu không làm thế, e là sẽ kích phát hung tính của tà vật, khiến sát ý bùng phát. Lam Cảnh Nghi nói: “Nguy hiểm thật nguy hiểm thật…”
Mọi người đua nhau bàn tán: “Nhưng bóng người in trong đôi mắt của tên trộm không phải là phụ nữ.”
“Không thấy chưa chắc đã không tồn tại, có thể tên trộm nhìn lệch hướng…”
“Không phải, nữ quỷ này, tại sao lại là nữ quỷ cơ chứ, nàng là ai!”
Lam Tư Truy nói: “Mặt cô gái này bị chém vào chục đao, rất có thể đây là một trong số nhiều người bị Tay Móc Câu hại. Thứ Kim Lăng thấy nhất định là oán khí tàn ảnh của nàng.”
Oán khí tàn ảnh, chính là cảnh tượng không ngừng được tái hiện bởi oán khí sâu nặng của tà túy. Thông thường hình ảnh ấy sẽ là khoảnh khắc trước khi chết, hoặc là hận ý sâu đậm nào đó.
Kim Lăng đáp: “Ừ. Tối qua ta nhìn căn nhà trắng trong gương, cách bài trí hoàn toàn khác với hiện tại, trông như một gian khách điếm. Rất có thể trước khi xây Bạch phủ, nơi đây đã từng là một khách điếm. Nàng đã bị ngộ hại trong khách điếm đó.”
Lam Cảnh Nghi góp lời: “À à, nhắc mới nhớ, trong lúc điều tra chúng ta quả thực đã nghe một người nói Tay Móc Câu có thể dễ dàng cạy khóa khách điếm. Hắn ta hay ẩn nấp ở đó vào ban đêm, chọn những cô gái đi một mình bên ngoài để hạ thủ!”
Lam Tư Truy nói: “Căn phòng mà vị cô nương hoặc phu nhân ấy bị ngộ hại, vừa khéo lại xây cùng một vị trí với nhà trắng của Bạch phủ!”
Thảo nào chủ nhân Bạch gia cứ khăng khăng nói Bạch phủ không có vụ án bí mật lâu đời nào, cũng không có người chết oan chết uổng. Bọn họ thật sự vô tội chứ không phải là ra sức giấu giếm, chuyện này quả thực không liên quan tới họ!
Kim Lăng cầm cháo lên uống một hớp, giả vờ bình tĩnh: “Từ lâu ta đã biết sự việc sẽ không đơn giản như vậy mà. Tốt thôi, dù sao cũng phải giải quyết.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Kim Lăng ngươi lát nữa ngủ bù đi, buổi tối còn phải làm việc.”
Lam Cảnh Nghi liếc nhìn chén của hắn: “Ngụy tiền bối người còn chưa ăn xong, không nên bỏ mứa nha.”
“Không ăn. Ngươi ăn nhiều một chút đi Cảnh Nghi, đêm nay cho ngươi làm tiên phong.”
Lam Cảnh Nghi giật thót, suýt nữa quẳng bát luôn: “A? Ta?? Làm, làm tiên phong?!”
“Đêm qua Kim Lăng còn chưa xem xong mà, hôm nay chúng ta cùng nhau xem để mở mang kiến thức. Ngươi dẫn đầu.”
Lam Cảnh Nghi thất sắc: “Ngụy tiền bối, người có nhầm lẫn gì không, sao lại là ta?”
“Đâu có nhầm. Rèn luyện mà, ai cũng có phần, ai cũng có cơ hội, ai cũng phải xông lên. Tư Truy Kim Lăng đều thử hết rồi, ta quyết định người kế tiếp chính là ngươi.”
“Tại sao lại quyết định người kế tiếp là ta chứ…”
Ngụy Vô Tiện đương nhiên sẽ không khai thật ra là vì trong đám choai choai này, ngoại trừ Lam Tư Truy và Kim Lăng, hắn chỉ nhớ mỗi tên Lam Cảnh Nghi. Hắn vỗ vỗ vai cậu ta khích lệ: “Đây là chuyện tốt! Ngươi xem người khác kìa, ai cũng muốn thử hết….”
“Làm gì còn ai nữa, không thấy tất cả đã chạy sạch từ lâu rồi à!”
Dù Lam Cảnh Nghi kháng nghị cỡ nào, đến nửa đêm, cậu ta vẫn bị đẩy đến trước cửa nhà trắng.
Bên ngoài nhà trắng đặt mấy băng ghế dài, người ngồi thành hàng. Mỗi người chọt một cái lỗ trên cửa sổ giấy, chẳng mấy chốc giấy dán cửa đã thủng lỗ chỗ như cái sàng, trông vô cùng thê thảm.
Lam Tư Truy thò ngón tay chọc lỗ cửa sổ xong, thầm nghĩ: “Cứ cảm thấy… cái này căn bản không thể gọi là “nhìn trộm” nữa rồi, chọt thế này chi bằng xé giấy dán cửa sổ ra luôn…”
Lam Cảnh Nghi quả nhiên bị Ngụy Vô Tiện nhấc lên vị trí cao nhất, từ chỗ này cậu ta có thể nhìn rõ ràng toàn bộ đồ vật trong phòng. Nếu đây là một buổi xem kịch, thì vị trí này chính là ghế hạng nhất nghìn vàng khó cầu. Chỉ tiếc Lam Cảnh Nghi không muốn cái ghế hạng nhất này tẹo nào.
Cậu ta kẹt giữa Kim Lăng và Lam Tư Truy, thấp thỏm nói: “Ta có thể chuyển sang chỗ khác ngồi không…”
Ngụy Vô Tiện nãy giờ vẫn đi tới đi lui, đáp: “Không được.”
Những người khác nghe thế, đều cảm thấy giọng điệu của hắn khi nói ra ba chữ này như được chân truyền từ Lam Vong Cơ vậy, có người còn cười trộm hai tiếng. Ngụy Vô Tiện nói: “Tâm trạng không tồi, thoải mái như vậy, rất tốt rất tốt.”
Lam Tư Truy mới rồi còn thấy mắc cười, giờ vội vã nghiêm chỉnh lại. Ngụy Vô Tiện lại bảo Lam Cảnh Nghi: “Ngươi xem, ta còn không có chỗ ngồi, ngươi đừng nên có phúc không biết hưởng.”
Lam Cảnh Nghi nói: “Tiền bối, ta có thể nhường chỗ cho người…”
“Không được.”
“Vậy ta có thể làm gì.”
“Có thể đặt câu hỏi.”
Lam Cảnh Nghi bó tay, đành phải bảo Lam Tư Truy: “Tư Truy, lát nữa ta sẽ ngất xỉu, ngươi, ngươi nhớ chép sổ giùm ta.”
Lam Tư Truy dở khóc dở cười, đáp: “Được.”
Lam Cảnh Nghi thở phào nhẹ nhõm: “Ta yên tâm rồi.”
Lam Tư Truy khích lệ: “Yên tâm đi Cảnh Nghi, ngươi nhất định sẽ chịu nổi mà.”
Lam Cảnh Nghi vừa tỏ ra cảm kích, Kim Lăng đã vỗ vỗ vai cậu, trông có vẻ rất đáng tin, nói: “Phải đấy, yên tâm đi, nếu ngươi ngất xỉu, ta nhất định sẽ đánh thức ngươi ngay lập tức.”
Lam Cảnh Nghi cảnh giác, đẩy tay cậu ra: “Thôi khỏi, có trời mới biết ngươi dùng thủ đoạn gì đánh thức ta.”
Đang thì thầm nói chuyện, trên cửa sổ giấy chợt tỏa ra quầng sáng đỏ yếu ớt, giống như có người đột ngột thắp một ngọn đèn đỏ trong căn phòng tối đen như mực.
Mọi người lập tức im lặng, nín thở tập trung.
Ánh sáng đỏ lọt ra ngoài theo những cái lỗ nhỏ, chiếu vào từng đôi mắt nhìn trộm nổi đầy tơ máu.
Lam Cảnh Nghi run rẩy giơ tay lên, ý kién: “Tiền bối… Tại sao, tại sao gian phòng này lại có màu đỏ quạch? Ta, ta chưa bao giờ thấy tàn ảnh đỏ như máu thế này. Lẽ nào lúc đó, trong phòng đang thắp một ngọn đèn đỏ ư?”
Lam Tư Truy hạ giọng nói: “Không phải đèn màu đỏ, mà vì, người này…”
Kim Lăng tiếp lời: “Mà vì mắt người này nhuốm đầy máu.”
Giữa ánh sáng đỏ, trong phòng đột nhiên xuất hiện thứ khác.
Một cái ghế, và một “người” ngồi trên ghế.
Ngụy Vô Tiện hỏi: “Kim Lăng, đây chính là cảnh tượng ngươi thấy đêm qua à?”
Kim Lăng gật đầu: “Có điều, đêm qua ta không nhìn kỹ. Nàng không ngồi trên ghế… mà là bị trói trên ghế.”
Đúng như lời cậu nói, hai tay của cô gái này đặt trên tay vịn ghế, bị dây thừng trói chặt.
Mọi người còn đang ngắm nghía, thì chợt có một bóng đen hiện lên, trong phòng lại thêm một bóng người.
Không ngờ vẫn còn một “người” nữa.
Mà trên gương mặt người thứ hai, mí mắt và môi đều đã bị cắt đi, không thể chớp mắt cũng như ngậm miệng, tròng mắt vằn vện tia máu và cái lợi đỏ lòm lộ ra ngoài, còn khủng khiếp gấp ngàn vạn lần so với truyền thuyết!
Lam Cảnh Nghi thất thanh la lên: “Tay Móc Câu!”
“Sao lại thế nhỉ, móc sắt đã bị nung chảy rồi mà? Tay Móc Câu sao vẫn còn ở đây?”
“Trong phòng này lại có hai tà túy???”
Nghe đến đó, Ngụy Vô Tiện hỏi: “Hai á? Trong phòng này rốt cuộc là có một hay hai tà túy? Ai nói rõ đi?”
Lam Tư Truy đáp: “Một con.”
Kim Lăng cũng đáp: “Một con. Tay Móc Câu trong nhà trắng này không phải hung linh thật, chỉ là một tàn ảnh trong khung cảnh phút lâm chung được cô gái này dựng lại bằng oán khí.”
Lam Cảnh Nghi nói: “Tuy nói là tàn ảnh, nhưng vẫn không bớt ghê đi tí nào!!”
Lúc bọn họ đang nói chuyện, gương mặt này chậm rãi quay về phía cánh cửa gỗ. Gương mặt đó ngày càng dí sát, cũng ngày càng rõ ràng, ngày càng dữ tợn. Dù mọi người biết rõ đây chỉ là tàn ảnh, móc sắt bị oán khí của Tay Móc Câu bám vào đã tan chảy, tàn ảnh này tuyệt đối sẽ không xuyên ra ngoài cửa đâu, nhưng trong đầu vẫn lởn vởn một ý niệm sởn gai ốc.
Bị hắn phát hiện rồi!
Tên trộm xui xẻo nửa đêm rình trộm nhà trắng, vừa khéo trông thấy cảnh tượng này, hèn gì lại sợ đến vỡ tim.
Gương mặt đó dừng lại một lát ở vị trí cách cửa sổ giấy không đầy một thước, rồi mới xoay người bước về phía cái ghế.
Lúc này, mọi người không hẹn mà cùng hít thở bình thường trở lại.
Trong phòng, Tay Móc Câu đi tới đi lui, tấm ván gỗ cũ kỹ dưới chân hắn vang lên những tiếng kẽo kẹt. Bên ngoài, Kim Lăng bỗng trở nên khó hiểu.
Cậu nói: “Bắt đầu từ ban nãy, ta đã để ý đến một việc.”
Lam Tư Truy hỏi: “Việc gì?”
Kim Lăng nói: “Tàn ảnh oán khí này nhất định là cảnh tượng vào phút lâm chung của cô gái đó. Nhưng một người bình thường đối mặt với sát nhân cuồng ma sao lại bình tĩnh như thế chứ, không phát ra tiếng động gì sao? Nói cách khác…”
“Cô gái này rõ ràng tỉnh táo, tại sao không la lên cầu cứu?”
Lam Cảnh Nghi hỏi: “Chắc là nàng sợ đến ngu người luôn?”
“Nhưng cũng đâu đến nỗi không rên một tiếng, khóc cũng không luôn? Con gái bình thường nếu hoảng sợ đến cực điểm, chẳng phải đều khóc sao?”
Lam Tư Truy hỏi: “Lưỡi vẫn còn chứ?”
Kim Lăng đáp: “Khóe miệng không có máu chảy, chắc là còn. Hơn nữa cho dù không có lưỡi không nói được, cũng đâu đến nỗi chẳng thể phát ra một âm thanh nào.”
Lam Cảnh Nghi bị kẹp giữa hai người họ, có cảm giác mình sẽ chết ngay lập tức: “Các ngươi đừng có dùng chất giọng bình thản để thảo luận chuyện đáng sợ ngay bên tai ta được không…”
Một thiếu niên khác hỏi: “Hay là vì khách điếm này bị bỏ hoang, hoặc không có ai khác, biết la to hô to cũng vô dụng, cho nên dứt khoát không la?”
Lam Cảnh Nghi ngồi ở vị trí nhìn rõ nhất lại nói: “Không phải đâu, xem cái tàn ảnh này, nội thất trong phòng sạch bụi, rõ ràng vẫn được sử dụng thường xuyên, không phải là nhà hoang, bằng không nàng cũng chẳng dám vào đây ở.”
Kim Lăng nói: “Coi như ngươi chưa ngốc đến độ hết thuốc chữa. Huống hồ, có người hay không là một chuyện, có la hay không lại là chuyện khác. Giả dụ ngươi bị người ta truy sát trong rừng sâu núi thẳm, dù biết không có người thứ ba tới cứu mình, thì ngươi vẫn sợ hãi la hét cứu mạng cứu mạng đó thôi.”
Ngụy Vô Tiện đứng bên cạnh vỗ tay, khẽ thì thào: “Trời ơi, không hổ là Kim tông chủ.”
Kim Lăng đỏ mặt, nổi giận: “Ngươi làm cái gì thế, đừng có hại ta phân tâm!”
“Thế này mà ngươi cũng phân tâm, chứng tỏ còn phải rèn khả năng tập trung. Mau nhìn mau nhìn, Tay Móc Câu hình như muốn động thủ!”
Mọi người vội vã quay đầu nhìn, thì thấy Tay Móc Câu lấy ra một sợi dây thừng, đặt lên cần cổ cô gái, từ từ siết chặt.
Tiếng siết dây thừng!
Thì ra đây là nguồn gốc âm thanh “kèn kẹt” kỳ quái mỗi đêm trong nhà trắng mà chủ nhân Bạch gia nói.
Mấy chục vết thương trên mặt cô gái đó bị ép cho chảy máu, nhưng vẫn không phát ra âm thanh gì. Mọi người thấy mà lo lắng không thôi, có người sốt ruột khẽ thì thào thúc giục: “La lên, gọi người tới đi!”
Nhưng trái với kỳ vọng của bọn họ, người bị hại vẫn không hề nhúc nhích, mà hung thủ lại động. Dây thừng chợt thả ra, Tay Móc Câu lấy từ sau lưng ra một cái móc sắt được đánh bóng lấp lánh.
Một đám thiếu niên đứng ngoài cửa căng thẳng đến nổi da gà, hận không thể nhảy vào thay cô gái đó gào thét, gào đến khi người trong thành tỉnh lại hết mới thôi. Bóng lưng Tay Móc Câu chặn tầm mắt của bọn họ, một tay đưa về phía trước. Từ vị trí của họ, chỉ có thể nhìn thấy mu bàn tay cô gái đặt trên thành ghế, mà bàn tay đó nháy mắt đã nổi gân xanh.
Đã đến nước này, thế mà cô gái vẫn là không rên một tiếng!
Kim Lăng sốt ruột, bắt đầu hoài nghi: “Hay tâm trí nàng không bình thường?”
“Ngươi nói tâm trí không bình thường là có ý gì?”
“Đại khái là… bị đần đó.”
“…”
Tuy nói người ta đần là rất bất lịch sự, nhưng chiếu theo tình cảnh này, đây thật sự là giả thiết có lý nhất. Bằng không, nếu là một người bình thường, sao đến giờ này vẫn không hề có phản ứng?
Lam Cảnh Nghi xem lâu đến đau đầu, quay mặt sang hướng khác. Ngụy Vô Tiện lại hạ giọng nói: “Xem tiếp đi.”
Lam Cảnh Nghi có vẻ không đành lòng: “Tiền bối, ta… ta thực sự không thể xem nữa.”
“Trên đời này có những chuyện còn thảm thiết hơn trăm ngàn lần, nếu nhìn thẳng cũng không dám, thì đừng nói tới những việc khác.”
Nghe vậy, Lam Cảnh Nghi định thần một chút, cắn răng quay đầu lại, tiếp tục xem với bản mặt thảm thương. Ai ngờ, đúng vào lúc này, lại xảy ra dị biến…
Cô gái đó đột ngột há mồm ra, cắn lấy móc sắt!
Nhát cắn này, dọa cho đám thiếu niên ngoài cửa giật nảy mình.
Mà Tay Móc Câu bên trong hình như cũng bị giật mình, lập tức thu tay lại, nhưng không tài nào kéo móc sắt ra khỏi hàm răng nàng, trái lại còn bị cô gái kia nhào lên kéo theo cả cái ghế. Cái móc sắn vốn dùng để cắt lưỡi người khác, không hiểu sao lại rạch thủng bụng hắn!
Đám thiếu niên kêu “á á” không có quy củ gì hết, cả đám thi nhau bám lên cửa, ai nấy chỉ hận không thể móc mắt ra nhét vào căn phòng trắng để nhìn cho kỹ. Tay Móc Câu bị thương đau điếng, chợt ngẩn người ra như nghĩ đến chuyện gì, rồi đưa tay phải ra đâm vào ngực cô gái, giống như muốn moi sống tim nàng ra. Cô gái lại mang theo ghế lăn một vòng, tránh được đòn moi tim này, nhưng phần áo trước ngực vẫn bị cào nát đánh “xoẹt” một tiếng.
Với tình cảnh này, đám thiếu niên căn bản không thèm xoắn chuyện phi lễ chớ nhìn.
Nhưng điều khiến bọn họ trợn mắt há mồm, chính là trước ngực “cô gái” này lại là một bức tường siêu phẳng.
“Cô gái” trong phòng này – là nam giả nữ!
Tay Móc Câu nhào lên, tay không bóp cổ hắn, lại quên móc sắt còn nằm trong miệng đối phương. Người kia mạnh mẽ xoay tay, móc sắt lập tức cắt vào cổ tay hắn. Một người tận lực muốn bẻ gãy cổ đối phương, một người tận lực muốn đối phương chảy cạn máu, trong tích tắc hai người đã lâm vào thế bí…
Mãi cho đến khi trời sáng gà gáy, ánh sáng đỏ trong phòng đã biến mất, tàn ảnh mới mờ dần rồi tan đi.
Mà đám thiếu niên vây quanh nhà trắng, đã nhìn đến ngu người.
Rất lâu sau, Lam Cảnh Nghi mới lắp bắp: “Hai hai hai, hai vị này…”
Trong lòng mọi người đều chung một suy nghĩ:
Hai người này, rốt cuộc không còn ai sống à!…
Tuyệt đối không thể ngờ, thì ra tà túy quấy phá Bạch phủ vài chục năm không phải Tay Móc Câu, mà là vị anh hùng đã diệt trừ Tay Móc Câu.
Mọi người thảo luận với khí thế ngất trời.
“Thật không ngờ, Tay Móc Câu lại bị chế ngự như vậy…”
“Nghĩ kỹ lại thì, cũng chỉ có cách này thôi đúng không? Dù sao Tay Móc Câu xuất quỷ nhập thần, không ai biết hắn rốt cuộc ở đâu. Không giả nữ dụ hắn ra, căn bản thể nào bắt được hắn.”
“Nhưng làm thế quá nguy hiểm!”
“Đúng là rất nguy hiểm. Ngươi xem, vị hiệp sĩ này trúng chiêu của hắn rồi bị trói chặt, cho nên mới chịu thế bất lợi ngay từ đầu. Bằng không nếu hai người quyết đấu chính diện, hắn làm sao chịu thiệt như thế chứ!”
“Phải đấy, hơn nữa hắn còn không thể gọi người đến giúp. Tay Móc Câu giết người vô số hung tàn thành tính, dù có gọi người bình thường tới, thì e rằng quá nửa cũng mất mạng…”
“Cho nên hắn mới một mực không chịu lên tiếng cầu cứu!”
“Đồng quy vu tận…”
“Thế mà truyền thuyết lại không nhắc tới nghĩa cử của vị hiệp sĩ này! Thật là khó hiểu.”
“Bình thường thôi, mọi người vẫn cảm thấy truyền thuyết sát nhân cuồng ma thú vị hơn là anh hùng hiệp sĩ.”
Kim Lăng phân tích: “Người chết không muốn chuyển kiếp, chẳng qua là vì chưa hoàn thành tâm nguyện. Mà người chết không toàn thây không muốn v chuyển kiếp, thường là vì không tìm được bộ phận cơ thể mình đã đánh mất. Vì sao hắn quấy phá, điểm mấu chốt nằm ở đây.”
Dẫu là một vật vô dụng, mang trên người mấy chục năm cũng sẽ luyến tiếc, huống hồ là một miếng thịt trong miệng.
Lam Cảnh Nghi nghe chuyện, sớm đã cảm thấy kính nể: “Vậy chúng ta mau mau tìm ra đầu lưỡi rồi đốt cho hắn, để hắn đầu thai đi!”
Mọi người nhao nhao xắn tay áo, đùng đùng đứng lên nói: “Không sai, sao có thể để người anh hùng này chết không toàn thây được!”
“Tìm xem tìm xem, bắt đầu tìm từ phần mộ thành tây, tìm trong bãi tha ma, tìm khắp Bạch phủ, tìm cả nhà cũ trước khi chết của Tay Móc Câu, không được bỏ sót chỗ nào.”
Một đám thiếu niên hăng hái bừng bừng xông ra ngoài cửa. Trước khi đi, Kim Lăng quay lại liếc Ngụy Vô Tiện một cái.
Ngụy Vô Tiện hỏi: “Làm sao thế?”
Lúc nãy khi mọi người thảo luận, Ngụy Vô Tiện chẳng ừ hữ gì, không chen vào một câu, khiến Kim Lăng luôn cảm thấy lo lắng không yên, nghi ngờ phải chăng đã sai điểm nào đó. Nhưng nghĩ kỹ lại một lượt, cảm thấy mình không quên điều gì quan trọng, liền đáp: “Không có gì.”
Ngụy Vô Tiện cười nói: “Không có gì thì đi tìm thôi! Kiên nhẫn một chút.”
Kim Lăng liền hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi ra ngoài.
Chừng mấy ngày sau, cậu mới biết Ngụy Vô Tiện nói “kiên nhẫn” là có ý gì.
Móc sắt lúc trước là Ngụy Vô Tiện dẫn Lam Tư Truy đi tìm, tổng cộng chỉ tốn nửa canh giờ. Mà lần tìm lưỡi này Ngụy Vô Tiện không nhúng tay, để mặc cho bọn họ từ từ tìm, phải tốn đến năm ngày.
Khi Lam Cảnh Nghi giơ một vật đang nhảy tanh tách lên, những người khác đã mệt đến lả người.
Có điều, tuy toàn thân nhếch nhác vì lăn qua lộn lại trong nghĩa địa, y phục xốc xếch, thân thể còn có mùi lạ, nhưng mọi người lại vô cùng vui vẻ. Bởi vì Ngụy Vô Tiện nghe họ kể xong, mới nói cho họ biết bằng giọng vô cùng nghiêm túc: Cả đám tự thân vận động tìm ra đầu lưỡi trong năm ngày đã là rất giỏi. Nên biết, đa số các tu sĩ tìm suốt dăm bữa nửa tháng không ra là bỏ cuộc luôn.
Một đám tiểu bối kích động không thôi, vây quanh cái lưỡi của người chết. Nghe nói vật mang khí hung sát sẽ chuyển màu xanh, mà thứ này đâu chỉ là xanh, còn xanh quá hóa đen luôn rồi, cứng quá cầm còn cấn tay, bốc lên một luồng sát khí, căn bản không nhìn ra từng là một miếng thịt người. Bằng không, nó đã sớm mục nát rồi
Làm phép một phen, đốt lưỡi đi, rốt cuộc cũng giải quyết xong một đại sự.
Làm đến nước này, dù sao đi nữa cũng giải quyết xong rồi.
Cho nên, Kim Lăng vẫn tương đối hài lòng với lần săn đêm này.
Ai ngờ, còn chưa thoả mãn được mấy ngày, chủ nhân Bạch gia lại tìm đến Kim Lân đài.
Thì ra, sau khi đốt lưỡi của vị hiệp sĩ kia, quả thực đã được yên ổn hai ngày. Nhưng cũng chỉ được nhõn hai ngày.
Đến nửa đêm ngày thứ ba, trong căn nhà trắng lại tiếp tục truyền ra âm thanh lạ, hơn nữa ngày càng hung hăng càn quấy. Đến đêm thứ năm, cả tòa Bạch phủ đã ồn đến không ngủ nổi.
Lần này tà túy hung hăng, còn đáng sợ hơn so với trước đây. Âm thanh lạ không phải là tiếng dây thừng cọ sát, cũng không phải tiếng kim loại cắt thịt – mà biến thành tiếng người!
Theo miêu tả của chủ nhân Bạch gia, giọng nói đó rất khàn, giống như đã nhiều năm không dùng đến lưỡi, nghe không rõ câu chữ, nhưng chính xác là tiếng một người đàn ông đang kêu la thảm thiết.
Kêu la rồi khóc lóc, thê thảm vô cùng. Lúc đầu còn yếu ớt, dần dần càng ngày càng to, cuối cùng gần như cuồng loạn, vô cùng đáng thương, lại vô cùng đáng sợ. Đừng nói đứng trong Bạch phủ, mà có đứng ngoài Bạch phủ cách ba con phố vẫn còn nghe thấy, khiến người qua đường ai cũng sởn gai ốc, hồn xiêu phách lạc.
Kim Lăng cũng rất nhức đầu. Dần đây cậu bận rộn nhiều việc không rảnh tự mình giải quyết, liền phái vài tên môn sinh đi kiểm tra trước. Họ trở về báo, quả thực ngoại trừ tiếng kêu la vô cùng thảm thiết, thì cũng không làm gì có hại.
Không tính là quậy phá.
Lúc nộp sổ ghi chép săn đêm, Lam Tư Truy kể rõ việc này với Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện nghe xong lấy một cái bánh trên thư án của Lam Vong Cơ ăn, nói: “À, không có gì đáng lo.”
Lam Tư Truy nói: “La to như vậy cũng không có gì đáng lo ư? Theo lý thuyết, sau khi giải quyết chấp niệm, vong hồn nên siêu thoát mới phải.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Giải quyết chấp niệm là có thể siêu độ vong hồn, cái này không sai. Nhưng các ngươi có bao giờ nghĩ, chấp niệm thật sự của vị hiệp sĩ kia không phải là tìm lưỡi về để đi đầu thai?”
Lam Cảnh Nghi nghĩ lần này rốt cuộc không phải chép phạt nữa, đang âm thầm vui mừng đến rơi lệ, mới sốt ruột hỏi: “Vậy là cái gì? Lẽ nào là mỗi đêm đều gào khóc khiến người khác ngủ không yên?”
Không ngờ, Ngụy Vô Tiện gật đầu thật: “Đúng là như vậy.”
Lam Tư Truy ngạc nhiên hỏi: “Ngụy tiền bối, việc này giải thích thế nào?”
Ngụy Vô Tiện đáp: “Lúc trước không phải các ngươi suy luận, vị hiệp sĩ này không muốn người vô tội bị nguy hiểm tính mạng, cho nên khi bị Tay Móc Câu hành hạ đã cố gắng nhẫn nại, không chịu la lên sao?”
Lam Tư Truy ngồi ngay ngắn: “Đúng là vậy. Có gì không ổn chứ?”
“Không phải là không đúng, nhưng ta hỏi các ngươi một vấn đề: Nếu có một tên sát nhân cuồng ma, cầm đao đứng trước mặt ngươi lúc ẩn lúc hiện, cắt máu ngươi, vẽ mặt ngươi, siết cổ ngươi, móc lưỡi ngươi, có phải rất đáng sợ không? Vậy ngươi có sợ không? Có muốn khóc không?”
Lam Cảnh Nghi suy nghĩ một lát, tái mặt đi: “Cứu mạng!”
Lam Tư Truy lại nghiêm mặt đáp: “Gia huấn có nói, lúc nguy cấp…”
“Tư Truy ngươi đừng đánh trống lảng với ta, ta hỏi ngươi có sợ không, ngươi nói thẳng đi nha.”
Lam Tư Truy đỏ mặt, thắt lưng ưỡn càng thẳng, đáp: “Tư Truy không…”
“Không?”
Lam Tư Truy có vẻ rất thành thật: “Không thể nói không sợ. Khụ.”
Nói xong, cậu lại lấm lét liếc nhìn Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện vui vẻ khôn xiết: “Ngươi xấu hổ cái gì? Con người ta gặp lúc đau đớn hoảng hốt sẽ thấy sợ, sẽ muốn người khác đến cứu mình, muốn la to, khóc lớn, đây không phải là chuyện thường tình sao? Ngươi bảo có đúng không? Hàm Quang quân, ngươi xem Tư Truy nhà ngươi kìa, sợ bị phạt mới lén nhìn ngươi đó. Ngươi nói mau, chỉ cần nói “Đúng”, tức là ngươi cũng đồng ý với quan điểm của ta, sẽ không phạt nó.”
Hắn lấy cùi chỏ chọt nhẹ bụng dưới của Lam Vong Cơ đang ngồi nghiêm chỉnh phê bút ký, Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc đáp: “Đúng.”
Nói đoạn còn đưa tay ra ôm eo hắn, khóa chặt lại, không cho hắn lộn xộn, tiếp tục phê duyệt bút ký đưa lên.
Mặt Lam Tư Truy càng đỏ hơn.
Ngụy Vô Tiện giãy hai cái không ra, liền giữ nguyên tư thế này, tiếp tục nghiêm túc nói với Lam Tư Truy: “Cho nên, cố nhịn không la quả là có cốt khí anh hùng, nhưng trái với bản chất của con người, đây cũng là sự thật.”
Lam Tư Truy cố gắng quên đi tư thế của hắn, suy nghĩ một chút, cảm thấy đồng cảm với vị hiệp sĩ kia.
Ngụy Vô Tiện hỏi: “Kim Lăng vẫn còn phiền muộn vì việc này sao?”
Lam Cảnh Nghi đáp: “Đúng vậy, đại tiểu… nhầm Kim công tử cũng không biết rốt cuộc có vấn đề ở khâu nào.”
Lam Tư Truy hỏi: “Vậy, nếu đã như vậy, tà túy dạng này rốt cuộc nên xử lý như thế nào?”
“Cứ để cho hắn khóc.”
“…”
“Để, để cho hắn khóc?”
“Chuẩn. La khóc đủ rồi, tự nhiên sẽ đi.”
Lam Tư Truy lập tức chia một nửa đồng cảm cho mọi người ở Bạch phủ.
Cũng may vị hiệp sĩ kia tuy có uất ức kiềm nén, nhưng không có tâm hại người. Âm thanh quỷ dị từ trong nhà trắng truyền ra, kéo dài tới mấy tháng mới dần dần yên tĩnh. Hẳn là vị hiệp sĩ kia sau khi chết đã la khóc đủ phần lúc còn sống, cảm thấy mỹ mãn đi đầu thai.
Chỉ khổ cho người sống trong Bạch phủ, một thời gian rất dài phải khổ sở trằn trọc, đêm không thể chợp mắt. Mà ngôi nhà trắng kia, lại một lần nữa nổi tiếng khắp nơi.