Ma Đạo Tổ Sư

Chương 59: Tam Độc (tứ)



Tim Ngụy Vô Tiện treo lên cao: “Bị trông thấy rồi? Thừa lúc này trốn đi luôn? Hay là vẫn chưa thấy?”

Đúng lúc này, có tiếng khóc rấm rứt truyền từ bên trong tường ra. Trong tiếng chân bước cộp cộp, một người đàn ông dịu dàng nói: “Đừng khóc nữa, mặt nở hoa luôn rồi.”

Giọng nói này cả Ngụy Vô Tiện lẫn Giang Trừng đều cực kỳ quen thuộc, chính là Ôn Triều!

Ngay sau đó, Vương Linh Kiều hức hức nói: “Có phải mặt thành hoa rồi, chàng chẳng còn thích ta nữa không?”

Ôn Triều: “Sao vậy được? Dù Kiều Kiều có thế nào, ta đều thích hết.”

Vương Linh Kiều xúc động nói: “Ta thật sự rất sợ rất sợ… Hôm nay ta thật sự… Suýt nữa thì ta đã cho rằng mình bị con tiện nhân kia giết chết thật rồi, không thể gặp lại ngươi được nữa… Ôn công tử… Ta…”

Dường như Ôn Triều ôm lấy ả, an ủi: “Đừng nói nữa Kiều Kiều, đã không sao nữa rồi. Cũng may, có Ôn Trục Lưu bảo vệ nàng.”

Vương Linh Kiều giận dữ: “Chàng còn nhắc đến y! Ta ghét cái tên Ôn Trục Lưu kia. Nếu không phải tại y đến trễ, hôm nay ta vốn sẽ không chịu khổ nhiều như thế. Đến giờ mặt ta vẫn còn đau, đau lắm, đau lắm…”

Rõ ràng là ả đuổi Ôn Trục Lưu đi, không cho y lắc lư trước mắt mình, nhưng hiện giờ lại bắt đầu đổi trắng thay đen. Ôn Triều thích nghe ả tủi thân làm nũng nhất, nói: “Không đau, nào, để ta xoa xoa… Nàng ghét y thì không sao, nhưng đừng có chọc y nóng lên. Tu vi của tên này rất đáng gờm, cha ta đã nói không ít lần, y là một nhân tài hiếm có, ta vẫn hi vọng dùng y thêm một ít năm nữa đây.”

Vương Linh Kiều không phục nói: “Nhân tài… Nhân tài thì sao chứ. Ôn Tông chủ có nhiều thuộc hạ là danh sĩ, nhân tài tới vậy, có đến hàng ngàn hàng vạn người, lẽ nào thiếu đi y thì sẽ không được việc?”

Ả đang ám chỉ Ôn Triều, để gã trừng trị Ôn Trục Lưu cho ả hả giận, Ôn Triều cười hà hà vài tiếng. Tuy gã khá là yêu chiều Vương Linh Kiều, nhưng vẫn chưa yêu chiều đến mức vì một nữ nhân mà trừng phạt cận vệ bên cạnh mình. Dù sao thì Ôn Trục Lưu đã từng ngăn chặn vô số lần ám sát giúp gã, lại không nói nhiều, miệng ngậm chặt, chắc chắn sẽ không phản bội cha gã, và cũng chẳng khác nào sẽ không phản bội gã, bảo vệ vừa mạnh mẽ lại vừa trung thành như vậy, hiếm có. Vương Linh Kiều thấy gã không để ý, lại nói: “Chàng nhìn y đi, rõ ràng chỉ là một tên tiểu tốt thuộc hạ của chàng mà thôi, nhưng lại lớn lối như thế, ban nãy ta muốn tát ả Ngu tiện nhân kia với Giang gì đó một bạt tai, y lại không cho. Người đã chết rồi, chỉ là cái xác thôi mà! Không coi ta ra gì như vậy, chẳng phải cũng không coi chàng ra gì hay sao?”

Tay Giang Trừng bỗng nắm không chắc, trượt từ trên tường xuống dưới. Ngụy Vô Tiện nhanh tay lẹ mắt xách gáy hắn lại.

Hai người đều lệ nóng doanh tròng, nước mắt lăn đều trên hai gò má, nhỏ lên mu bàn tay, rơi xuống đất.

Ngụy Vô Tiện nhớ đến sáng nay, lúc ra ngoài Giang Phong Miên vẫn còn tranh cãi với Ngu phu nhân, câu nói cuối cùng để lại cho đối phương khi ấy đều không phải lời hay ho dịu dàng gì cả. Không biết bọn họ có nhìn nhau một lần sau cuối hay không, Giang Phong Miên có cơ hội nói vài câu với Ngu phu nhân hay không.

Ôn Triều khinh thường nói: “Tính tình y quái đản như thế sẵn rồi. Theo lối nói của y, là kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục gì đó. Người đều do y giết, lại còn chú ý chuyện này làm gì không biết.”

Vương Linh Kiều hùa theo: “Đúng đó. Dối trá!”

Ôn Triều thích nghe ả hùa theo mình, cười há há. Vương Linh Kiều lại cười trên sự đau khổ của người khác: “Cũng coi như đáng đời cái ả Ngu tiện nhân kia, năm xưa ỷ vào thế lực trong nhà mà ép buộc đàn ông thành thân với ả, kết quả thì sao, thành thân nào xong có ích lợi gì, chẳng phải người ta vẫn không thích ả hay sao. Làm khí phụ* sống mười mấy năm, ai ai cũng cười nhạo sau lưng. Ả còn không biết nhún nhường bớt đi, vẫn cứ ngang ngược ngông cuồng. Cuối cùng như vậy cũng là báo ứng.”

*khí phụ: Là phụ nữ bị chồng bỏ, không biết bên Việt Nam mình gọi là gì nữa

Ôn Triều nói: “Thật sao? Ả nữ kia cũng có vài phần sắc đẹp mà, sao Giang Phong Miên lại không thích ả?”

Trong sự hiểu biết của gã, chỉ cần là nữ nhân có vẻ ngoài không tệ, thì không có lý do gì đàn ông không thích. Nên bị khinh bỉ chỉ có nữ nhân sắc đẹp thường thường, và cả nữ nhân không chịu cho gã ngủ nữa. Vương Linh Kiều nói: “Nghĩ thôi cũng đủ biết rồi, Ngu tiện nhân hung hăng như thế, rõ ràng là nữ nhân mà suốt ngày cứ hết vung roi rồi bạt tai người khác, không có chút giáo dưỡng nào cả, Giang Phong Miên cưới một bà vợ như thế lại còn bị ả ta liên lụy, thật là xui rủi tám đời mà.”

Ôn Triều: “Đúng vậy! Nữ nhân mà, phải giống Kiều Kiều của ta này, nghe lời, đáng yêu, một lòng hướng về ta.”

Vương Linh Kiều cười khúc khích. Nghe những lời dung tục tầm thường khó nghe này, Ngụy Vô Tiện vừa đau buồn vừa phẫn nộ, toàn thân run rẩy. Hắn lo Giang Trừng sẽ nổi điên, nhưng có lẽ Giang Trừng đã đau buồn quá độ, hệt như mất tri giác, không hề nhúc nhích. Vương Linh Kiều thủ thỉ: “Đương nhiên là ta chỉ có thể một lòng hướng về chàng rồi… Ta còn có thể hướng về ai chứ?”

Đúng lúc này, có một giọng nói khác chen vào: “Ôn công tử! Tất cả phòng đều đã được lục soát, kiểm kê ra có hơn hai ngàn bốn trăm món pháp bảo, đang phân loại.”

Đó là đồ của Liên Hoa Ổ, là đồ của nhà họ Giang!

Ôn Triều cười há há: “Tốt, tốt! Những lúc như thế này, đúng là nên ăn mừng một trận lớn, ta thấy tối nay tổ chức tiệc ngay ở đây đi. Xài cho hết tác dụng!”

Vương Linh Kiều nũng nịu: “Chúc mừng công tử làm chủ Liên Hoa Ổ.”

Ôn Triều: “Liên Hoa Ổ gì, sửa tên lại đi, huỷ tất cả thứ có ký hiệu hoa sen chín cánh đi, đổi thành hoa văn Mặt trời! Kiều Kiều, mau tới đây biểu diễn cho ta xem ca múa sở trường nhất của nàng!”

Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng nghe không nổi nữa. Hai người trở mình xuống tường, một bước ngắn một bước dài, lảo đảo rời khỏi Liên Hoa Ổ. Đã chạy thật xa, nhưng vẫn không xua đi được tiếng cười đùa vui vẻ bên trong giáo trường của đám người ô hợp kia, tiếng ca nũng nịu vô vùng hân hoan bay bổng trên bầu trời Liên Hoa Ổ của một ả nữ nhân, cứ như con dao nhỏ mang kịch độc, cứa từng nhát từng nhát vào tai bọn họ.

Chạy ra ngoài mấy dặm, Giang Trừng bỗng dừng lại.

Ngụy Vô Tiện cũng ngừng lại theo, Giang Trừng quay người vòng trở về, Ngụy Vô Tiện túm lấy hắn: “Giang Trừng, ngươi làm gì! Đừng quay về!”

Giang Trừng hất tay: “Đừng về? Ngươi đang nói tiếng người đấy à? Ngươi bảo ta đừng về? Thi thể cha mẹ ta vẫn còn ở Liên Hoa Ổ, sao ta có thể cứ thế mà đi? Ta không trở về thì còn có thể đi đâu!”

Ngụy Vô Tiện túm chặt hơn nữa: “Bây giờ về đó, ngươi có thể làm gì được? Đến cả Giang thúc thúc với Ngu phu nhân bọn chúng cũng giết được, ngươi trở về chỉ có một chữ chết!”

Giang Trừng la hét: “Chết thì chết! Ngươi sợ chết thì cút đi, chớ cản đường ta!”

Ngụy Vô Tiện ra tay túm hắn, nói: “Quân tử báo thù mười năm không muộn. Di thể thì nhất định phải đoạt lại, nhưng không phải lúc này!”

Giang Trừng nghiêng mình tránh đi, đánh trả: “Không phải lúc này thì là bao giờ? Ta chịu ngươi đủ rồi, mau cút đi cho ta!”

Ngụy Vô Tiện quát lên: “Giang thúc thúc với Ngu phu nhân đã nói rồi, bảo ta chăm sóc ngươi, muốn ngươi sống tốt!”

“Câm miệng cho ta!” Giang Trừng đột nhiên đẩy hắn, giận dữ hét: “Tại sao chứ?!”

Ngụy Vô Tiện bị hắn đẩy ngã vào bụi cỏ, Giang Trừng nhào tới, xách cổ áo hắn, lắc liên tục: “Tại sao chứ?! Tại sao?! Tại sao! Ngươi vui chưa?! Ngươi hài lòng chưa?!”

Hắn bóp cổ Ngụy Vô Tiện, hai mắt đầy tơ máu: “Tại sao ngươi lại cứu Lam Vong Cơ?!”

Trong cơn giận dữ bi thương, Giang Trừng đã đánh mất sự tỉnh táo, không còn lòng dạ khống chế lực. Ngụy Vô Tiện lật tay lại, bẻ cổ tay hắn: “Giang Trừng…”

Giang Trừng đè hắn xuống đất, gào thét: “Tại sao ngươi lại cứu Lam Vong Cơ?! Tại sao ngươi lại can thiệp vào?! Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rằng ngươi đừng dây vào những chuyện rắc rối! Đừng nên ra tay! Ngươi thích làm anh hùng đến thế?! Kết quả của việc làm anh hùng là gì ngươi đã thấy chưa?! Hả?! Giờ ngươi thấy vui chưa?!”

“Đám Lam Vong Cơ Kim Tử Hiên bọn họ chết thì chết thôi! Ngươi để bọn họ chết là xong! Bọn họ chết thì kệ bọn họ mắc mớ gì đến chúng ta?! Liên quan gì tới nhà chúng ta?! Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì?!”

“Chết đi, chết đi, chết hết đi! Chết hết cho ta!!!”

Ngụy Vô Tiện quát: “Giang Trừng!!!”

Bấm cổ tay hắn, thoắt cái buông ra.

Giang Trừng trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn, lệ xuôi theo đôi gò má lăn xuống dưới. Một tiếng nức nở đau khổ như rên rỉ khi sắp chết hộc ra từ nơi sâu trong cổ họng.

Hắn khóc: “… Ta muốn cha mẹ ta, cha mẹ ta…”

Hắn nhìn về phía Ngụy Vô Tiện đòi cha và mẹ của hắn. Thế nhưng, dù có đòi ai chăng nữa, cũng đều không thể đòi trở về được.

Ngụy Vô Tiện cũng khóc, hai người ngã ngồi trong bụi cỏ, nhìn đối phương mà khóc nức nở.

Rõ ràng trong lòng Giang Trừng rất hiểu, dù lúc trước Ngụy Vô Tiện không cứu Lam Vong Cơ khi ở đáy hang Đồ lục Huyền Vũ trong núi Mộ Khê, sớm muộn gì Ôn gia cũng sẽ tìm cớ bức đến cửa mà thôi. Thế nhưng hắn luôn cảm thấy, nếu không có chuyện của Ngụy Vô Tiện, có lẽ việc sẽ không xảy ra nhanh đến vậy, biết đâu vẫn còn chỗ hở để cứu vãn.

Chính điểm này khiến người ta đau khổ ôm tâm lý may mắn, khiến lòng hắn ngập đầy hối hận và lửa giận không nơi trút bỏ, ruột gan như đứt thành từng khúc.

Lúc sắc trời mờ sáng, Giang Trừng đã gần như dại ra.

Một đêm này, hắn thế mà ngủ được gần giấc. Một là quá mệt mỏi, lại thêm khóc đến rã rời, bất giác mê man ngủ thiếp đi. Hai là vẫn ôm mong đợi rằng đây chỉ là một cơn ác mộng, không thể chờ đợi được nữa mà hi vọng sau khi tỉnh dậy, mở mắt ra, sẽ phát hiện bản thân vẫn còn nằm trong phòng mình ở Liên Hoa Ổ. Cha ngồi trong sảnh đường đọc sách lau kiếm. Mẹ lại đang nổi nóng than phiền, quở trách Ngụy Vô Tiện. Chị ngẩn người ngồi xổm trong phòng bếp, vắt hết óc nghĩ xem hôm nay làm món gì. Các sư đệ không chăm chỉ làm bài tập buổi sớm, cố sức chạy nhảy khắp nơi.

Chứ không phải sau một đêm bị gió lạnh thổi, tỉnh lại trong bụi cỏ dại với cái đầu đau như sắp nứt, phát hiện mình vẫn co ro sau dốc núi nhỏ hoang vu hẻo lánh.

Ngụy Vô Tiện cử động đầu tiên.

Hắn đỡ hai chân mình, gắng gượng đứng dậy, nói với giọng khàn khàn: “Đi thôi.”

Giang Trừng không nhúc nhích. Ngụy Vô Tiện thò tay kéo hắn, nói lại: “Đi thôi.”

Cuống họng hắn khàn đặc, Ngụy Vô Tiện nói: “Đến Mi sơn Ngu thị, đi tìm sư tỷ.”

Giang Trừng gạt tay hắn ra. Chốc lát sau mới tự ngồi dậy, chầm chậm đứng lên.

Hai người nhắm hướng Mi sơn xuất phát, cuốc bộ mà đi.

Dọc đường hai người đều miễn cưỡng xốc tinh thần, bước đi nặng trĩu, cứ như trên người đeo gánh khổng lồ nặng ngàn cân vậy.

Giang Trừng luôn luôn cúi đầu, tay trái bao lấy tay phải, ngón trỏ tay phải chống nơi gần ngực, một lần rồi lại một lần, coi di vật hiếm hoi còn sót lại như người thân mà mân mê. Lại liên tục nhìn về hướng Liên Hoa Ổ, ngóng trông nơi đã từng là nhà của mình, giờ đây đã trở thành ổ của ma quỷ. Hết lần này tới lần khác, dường như không ngại nhìn vậy mãi, vĩnh viễn giữ lại chút hi vọng cuối cùng như thế, nhưng, nước mắt cũng vĩnh viễn sẽ không ngừng tràn khỏi mi.

Bọn họ chạy trốn vội vàng, trên người không mang lương khô, thể lực từ hôm qua đến nay lại tổn hao nghiêm trọng, sau khi đi được nửa ngày, đã bắt đầu choáng váng.

Lúc này dấu chân đã rời khỏi nơi vắng vẻ hoang vu, đi vào một toà thành nhỏ. Ngụy Vô Tiện liếc nhìn Giang Trừng, thấy hắn mệt mỏi đến cực điểm, điệu bộ như không muốn nhúc nhích, bèn nói: “Ngươi ngồi đó. Ta đi kiếm chút đồ ăn.”

Giang Trừng không đáp, cũng không gật đầu. Dọc đường đi, hắn nói với Ngụy Vô Tiện tổng cộng có vài chữ.

Ngụy Vô Tiện nhiều lần dặn dò hắn rằng đừng có đi đâu, lúc này mới rời khỏi. Hắn thường hay nhét chút tiền lẻ vào đủ xó trên người, bây giờ lại có đất dụng võ, không đến nỗi xấu hổ vì trong túi rỗng tuếch. Đi một vòng, mua một đống đồ ăn, còn mua lương khô để chuẩn bị sử dụng trên đường dài, tiêu tốn thời gian chưa tới nửa nén nhang, rồi mau chóng trở lại nơi bọn họ tách ra.

Thế nhưng, lại không thấy Giang Trừng đâu.

Ngụy Vô Tiện cầm một đống màn thầu, bánh bột, trái cây mà lòng hoảng hốt, cố gắng bình tĩnh, tìm nơi gần con đường một hồi, vẫn không thấy Giang Trừng.

Hắn hoàn toàn cuống lên, kéo một thợ sửa giày ở cạnh bên mà hỏi: “Lão bá, ngài có thấy tiểu công tử tuổi xêm xêm ta ngồi ở đây hồi nãy đi đâu rồi không?”

Thợ sửa giày mím mím đầu sợi dây xù xì, nói: “Cái đứa đi chung với ngươi ban nãy?”

Ngụy Vô Tiện: “Đúng ạ!”

Thợ sửa giày: “Ta có việc trong tay, không để ý lắm. Cơ mà nó cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào người đi đường, sau đó lúc ta ngẩng đầu nhìn sang, tự dưng lại không thấy nó đâu nữa. Chắc là đi mất rồi.”

Ngụy Vô Tiện thì thào: “… Đi mất rồi… Đi mất rồi…”

E rằng đã về Liên Hoa Ổ trộm thi thể!

Như điên lên, Ngụy Vô Tiện co cẳng chạy đi, chạy về hướng hắn đến.

Trong tay hắn là một đống thức ăn vừa mua, nặng trĩu kéo chân hắn, chạy một hồi hắn liền vứt chúng nó ra sau. Thế nhưng sau khi chạy đi một đoạn, hắn bắt đầu choáng váng, thể lực không chống đỡ nổi, hơn nữa trong lòng hốt hoảng, hai đầu gối mềm nhũn, ngã nhào ra đất.

Cú ngã này, đập vào mặt hắn đầy bùn xám, miệng nếm phải vị của bụi đất.

Lòng hắn trào dâng sự thù hận và bất lực rợp trời, co nắm đấm đập mạnh lên đất, hét to một tiếng, lúc này mới bò dậy. Hắn quay lại nhặt đống màn thầu ném đi lúc trước, cọ cọ lên ngực, cắn vài cái rồi nuốt trọn, sau đó bắt đầu ngốn tiếp, răng ra sức cắn nghiền như đang nhai thịt, nuốt xuống họng, nghẹn đến độ ngực âm ỉ đau. Lại nhặt thêm mấy cái nhét vào lòng, cầm một cái màn thầu vừa ăn vừa chạy, hi vọng có thể chặn đứng Giang Trừng ngay trên đường.

Thế nhưng, mãi đến tận khi chạy trở về Liên Hoa Ổ, bầu trời đêm đã trăng sáng sao thưa, hắn cũng vẫn không thấy bóng dáng Giang Trừng trên đường.

Ngụy Vô Tiện nhìn Liên Hoa Ổ đèn đuốc sáng choang ở xa xa, tay chống đầu gối không dằn được tiếng thở dốc, khoang ngực và cổ họng lan tràn một mùi máu tanh đặc hữu do chạy nhanh sau khoảng thời gian dài, miệng đầy vị gỉ sắt, mắt tối sầm từng cơn.

Hắn thầm nghĩ: “Tại sao lại không đuổi kịp Giang Trừng? Mình có ăn nên mới chạy nhanh như thế, hắn còn mệt hơn mình, chịu đả kích lớn hơn mình, chẳng lẽ còn có thể chạy nhanh hơn mình? Hắn về tới Liên Hoa Ổ thật rồi ư? Thế nhưng không về đây, hắn còn có thể đi đâu được? Không dẫn mình theo, đi Mi sơn một mình?”

Điều tức chốc lát, hắn vẫn quyết định tới Liên Hoa Ổ xác định một lần, bí mật lẻn vào.

Vẫn dán sát vào bức tường nọ mà đi, Ngụy Vô Tiện cầu khẩn trong lòng: “Lần này tuyệt đối đừng có ai xì xào nói về thi thể của Giang Trừng. Nếu không mình…”

Nếu không?

Nếu không thì hắn có thể thế nào?

Chẳng thế nào cả. Hắn bất lực. Liên Hoa Ổ đã bị huỷ, Giang Phong Miên và Ngu phu nhân đều không còn nữa, Giang Trừng cũng không thấy đâu. Hắn chỉ có một mình, thân cô thế cô, ngay cả một thanh kiếm cũng không có, cái gì cũng không biết, việc gì cũng không làm được!

Lần đầu tiên hắn nhận ra, sức mạnh của mình lại nhỏ bé đến thế. Trước mặt con quái vật khổng lồ Kỳ Sơn Ôn thị này, hắn chẳng khác gì bọ ngựa chống xe.

Hốc mắt Ngụy Vô Tiện nóng đến độ gần như ứa lệ. Hắn rẽ qua một khúc ngoặt tường, thình lình đâm đầu vào một bóng người mặc áo bào Viêm Dương Liệt Diễm đang đi tới.

Trong một thoáng chớp mắt, Ngụy Vô Tiện đã tóm được người này.

Tay trái của Ngụy Vô Tiện khoá chặt hai tay của người này, tay phải bóp cổ hắn, hạ thấp tiếng, dùng giọng điệu hung dữ ác độc nhất mà hắn có thể lấy ra mà uy hiếp: “Đừng lên tiếng! Bằng không ta bẻ gãy cổ ngươi ngay!”

Người này bị hắn túm chặt, vội nói: “Ngụy, Ngụy công tử, là ta, là ta!”

Đây là giọng của một thiếu niên. Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy, phản ứng đầu tiên là: “Chẳng lẽ là người mình quen, mặc áo bào Ôn gia lẫn vào trong nằm vùng?” Cái suy nghĩ này lập tức bị chính hắn phủ định: “Không đúng, giọng nói này rất là lạ tai, có trá!”

Tay hắn dùng sức hơn nữa: “Đừng có mơ giở trò!”

Thiếu niên này nói: “Ta… Ta không giở trò. Ngụy công tử, ngươi có thể nhìn mặt ta.”

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: “Nhìn mặt hắn? Chẳng lẽ trong miệng hắn có giấu thứ gì đó chực chờ phun ra ngoài? Hoặc là hắn có cách khác, ló mặt ra là có thể hại người?”

Hắn đầy lòng đề phòng vặn mặt người này quay lại. Chỉ thấy thiếu niên ấy mi thanh mục tú, toàn thân là một vẻ ngây ngô tuấn dật, chính là tiểu công tử bọn họ thấy hôm qua lúc đến nhìn lén.

Ngụy Vô Tiện thờ ơ nói: “Không quen!”

Ngụy Vô Tiện quay mặt thiếu niên lại, tiếp tục bóp cổ hắn, đè giọng quát: “Ngươi là ai!”

Dường như thiếu niên này có hơi thất vọng, hắn nói: “Ta… Ta là Ôn Ninh!”

Ngụy Vô Tiện cau mày: “Ôn Ninh là ai?” Nhưng trong lòng lại nghĩ: “Mặc kệ nó là ai, dù sao thì cũng là một tên có cấp bậc, tóm vào tay không chừng có thể đổi người về!”

Ôn Ninh ấp úng nói: “Mấy… Mấy năm trước, trên Bách gia Thanh Đàm thịnh hội ở Kỳ Sơn, ta… Ta… Bắn tên…”

Nghe hắn ấp a ấp úng, một cơn sốt ruột xộc vào lòng Ngụy Vô Tiện, hắn bực mình: “Ngươi cái gì mà ngươi?! Ngươi cà lăm hả?!”

Ôn Ninh trong tay hắn sợ đến độ co ro, dường như muốn ôm đầu ngồi thụp xuống, nói khẽ: “Vâng… Vâng ạ.”

Ngụy Vô Tiện: “…”

Thấy cái vẻ nhát gan đáng thương lại cà cà lăm lăm của hắn, Ngụy Vô Tiện thế nhưng chợt nhớ tới chút gì đó: “Bách gia Thanh Đàm thịnh hội ở Kỳ Sơn năm rồi… Bách gia Thanh Đàm thịnh hội… Bắn tên… À, hình như có một người như thế thật!”

Kỳ Sơn Bách gia Thanh Đàm thịnh hội, cũng chính là cái năm mà hắn, Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần, Kim Tử Hiên – bốn người đứng đầu môn bắn cung.

Ngày ấy, trước khi trận thi đấu bắt đầu, hắn lang thang đi một mình trong thành Bất Dạ Thiên.

Lúc lắc, băng qua một vườn hoa nhỏ, bỗng nghe tiếng dây cung rung rung từ đằng trước truyền tới.

Hắn xuyên rừng lướt lá mà vào, chỉ thấy có một thiếu niên mang quần áo đơn giản màu trắng đứng ở nơi đó, quay mặt về phía tấm bia ngắm, kéo cung, thả dây.

Mặt nhìn nghiêng của thiếu niên này rất là thanh tú, tư thế giương cung tiêu chuẩn mà lại còn đẹp dẽ. Trên tấm bia ngắm kia, trong chấm hồng tâm đã cắm chi chít đầy mũi tên. Mũi tên này, cũng là một trong số trúng hồng tâm.

Từ đầu đến đuôi không trật phát nào.

Ngụy Vô Tiện khen hay: “Bắn hay lắm!”

Thiếu niên kia bắn trúng xong, rút một mũi tên mới ra khỏi bao đựng đeo trên lưng, cúi đầu định mắc cung, không ngờ lại nghe thấy một giọng nói xa lạ xuất hiện ngay cạnh bên, sợ đến độ tay run lên, mũi tên rớt xuống đất. Ngụy Vô Tiện đi từ phía sau vườn hoa ra, cười nói: “Ngươi là vị công tử nào của Ôn gia? Tốt tốt tốt, rất đẹp, bắn rất là đẹp, ta chưa từng thấy ai trong nhà các ngươi bắn tên như thế…”

Lời còn chưa dứt, thiếu niên kia đã quẳng cung chạy mất bóng.

Ngụy Vô Tiện không còn gì để nói, thầm nghĩ: “Mình điển trai đến thế à? Điển trai đến độ doạ người ta chạy luôn?”

Hắn cũng chẳng để chuyện này vào lòng, coi như nhìn thấy chuyện lạ đi, trở lại quảng trường. Thi đấu sắp bắt đầu, bên Ôn gia ồn ào một khu, Ngụy Vô Tiện hỏi Giang Trừng: “Nhà bọn họ làm cái Thanh Đàm hội sao lại khổ sở thế nhỉ, ngày nào cũng có kịch coi. Hôm nay lại là chuyện gì?”

Giang Trừng: “Còn chuyện gì nữa, số người có hạn, đang tranh để vào sân đấu.” Dừng một chút, hắn nói với giọng khinh bỉ: “Tài bắn cung của bầy Ôn gia này đều… Nát thành một giuộc, ai vào sân mà chẳng như nhau? Tranh giành thì có gì khác à?”

Ôn Triều ở bên kia quát lên: “Thêm một nữa! Thêm một nữa, còn thiếu một! Đứa cuối cùng!”

Thiếu niên mặc áo trắng ban nãy cũng đứng trong đám người bên cạnh gã, nhìn quanh quất, tự cổ vũ tinh thần đủ rồi mới giơ tay lên. Nhưng hắn giơ thấp quá, cũng không kêu la tên mình như người khác, xô xô đẩy đẩy một hồi, bên cạnh mới có người chú ý tới hắn, ngạc nhiên nói: “Quỳnh Lâm? Ngươi cũng muốn dự thi?”

Thiếu niên được gọi là “Quỳnh Lâm” kia gật gật đầu, lại có người cười hô hố nói: “Chưa ai từng thấy ngươi cầm lấy cây cung, dự thi cái gì! Đừng có lãng phí số lượt.”

Ôn Quỳnh Lâm dường như muốn giải thích cho mình, người kia lại nói: “Được rồi được rồi, ngươi đừng có ham mới, này là phải tính thành tích, đi vào làm mất mặt ta thì coi sao được.”

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: “Mất mặt? Nếu như trong nhà họ Ôn các ngươi có người có thể kiếm về chút mặt mũi cho các ngươi, thì cũng là hắn.”

Hắn cất giọng nói: “Ai nói hắn chưa từng cầm cung? Hắn từng cầm rồi, hơn nữa còn bắn rất khá!”

Tất cả mọi người thoáng ngạc nhiên nhìn hắn, rồi lại nhìn thiếu niên kia. Mặt mày Ôn Quỳnh Lâm vốn có chút tái, lại bởi ánh mắt của mọi người bỗng dưng tụ lại người hắn, lập tức trở nên đỏ ửng, con ngươi đen nhánh ra sức nhìn Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện chắp tay đi tới, nói: “Không phải ban nãy ở vườn hoa ngươi bắn tốt lắm sao?”

Ôn Triều cũng quay qua, nghi ngờ: “Thật ư? Ngươi bắn rất tốt? Sao trước nay ta chưa từng nghe tới?”

Ôn Quỳnh Lâm nhỏ giọng nói: “… Ta… Ta mới luyện dạo gần đây…”

Hắn nói rất khẽ, còn đứt quãng, cứ như có thể bị người khác ngắt ngang bất cứ lúc nào vậy, mà cũng thường thường bị người ta ngắt ngang thật. Ôn Triều không kiên nhẫn ngắt lời: “Được rồi, ở kia có cái bia ngắm, ngươi mau qua đó bắn thử coi. Tốt thì lên, không tốt thì tránh ra.”

Vị trí chung quanh Ôn Quỳnh Lâm thoáng cái trống trơn, tay cầm cung xiết thật chặt, nhìn xung quanh hệt như xin giúp đỡ. Ngụy Vô Tiện nhìn cái vẻ không tự tin kia của hắn, vỗ vỗ vai hắn, nói: “Thả lỏng. Cứ bắn như trước là được.”

Ôn Quỳnh Lâm cảm kích liếc mắt nhìn hắn, hít sâu một hơi, giương cung, thả dây.

Tiếc là, lần kéo cung này, Ngụy Vô Tiện ngầm lắc đầu trong lòng, thầm nghĩ: “Sai tư thế rồi.”

Có lẽ Ôn Quỳnh Lâm này chưa từng bắn tên trước mặt người ngoài, từ đầu ngón tay cho tới cánh tay đều run rẩy, một tên bay ra, ngay cả tấm bia cũng không trúng. Trong đám Ôn gia vây quanh quan sát phát ra tiếng chế nhạo, nhôn nhao nói: “Tốt chỗ nào đâu!”

“Ta nhắm mắt lại bắn còn được hơn nó.”

“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, mau mau chọn một người ra sân đi.”

Mặt Ôn Quỳnh Lâm đỏ đến mang tai, khỏi cần người khác xua đi, đã tự giác chạy trối chết. Ngụy Vô Tiện đuổi theo: “Ấy, đừng chạy! Ê… Quỳnh Lâm huynh phải không? Ngươi chạy cái gì?”

Nghe hắn gọi mình ở sau lưng, lúc này Ôn Quỳnh Lâm mới dừng lại, cúi đầu xoay người, vẻ hổ thẹn từ đầu đến chân: “… Xin lỗi.”

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên: “Ngươi nói xin lỗi với ta làm gì?”

Ôn Quỳnh Lâm áy náy nói: “Ngươi… Ngươi đề cử ta, ta lại làm ngươi mất mặt…”

Ngụy Vô Tiện: “Ta thì có gì mà mất mặt? Trước đây ngươi không hay bắn tên trước mặt người khác nhỉ? Ban nãy căng thẳng?”

Ôn Quỳnh Lâm gật gật đầu, Ngụy Vô Tiện nói: “Có chút tự tin. Ta nói thật với ngươi, ngươi bắn tốt hơn người nhà ngươi nhiều. Ta thấy trong tất cả đám con cháu thế gia, tài bắn cung tốt hơn ngươi tuyệt đối không vượt quá ba người.”

Giang Trừng bước tới: “Ngươi đang làm gì đó? Ba cái gì?”

Ngụy Vô Tiện chỉ vào hắn, nói: “Ầy, chẳng hạn như đây, hắn bắn không tốt hơn ngươi.”

Giang Trừng nổi quạu: “Muốn chết!”

Ngụy Vô Tiện chịu một chưởng của hắn, mặt không biến sắc: “Thật đó. Thật ra không có gì phải căng thẳng cả, luyện tập trước mặt người khác nhiều là quen thôi, lần sau nhất định có thể khiến người khác lau mắt mà nhìn.”

Ôn Quỳnh Lâm này, có lẽ là con cháu thế gia dòng phụ trong dòng phụ, địa vị không trên không dưới, tính cách lại rụt rè tự ti, e dè trước sau, đến cả nói cũng lắp ba lắp bắp, vất vả khổ luyện một phen, lấy dũng khí muốn thể hiện bản thân, nhưng bởi vì quá căng thẳng mà thất bại. Nếu không cẩn thận khuyên bảo hắn, không chừng từ nay về sau thiếu niên này sẽ ngày càng khép kín bản thân, không dám thể hiện trước mặt người ngoài nữa. Ngụy Vô Tiện khích lệ hắn vài câu, lại qua loa nhắc nhở những yếu điểm, sửa lại ít tật vặt nhỏ nhặt lúc hắn bắn tên trong vườn hoa nhỏ, Ôn Quỳnh Lâm nghe đến độ nhìn chằm chằm không chớp mắt, gật đầu không ngơi. Giang Trừng nói: “Ngươi nói nhiều quá vậy, sắp bắt đầu thi đấu rồi, còn không mau mau cút vào sân!”

Ngụy Vô Tiện đàng hoàng trịnh trọng nói với Ôn Quỳnh Lâm: “Giờ ta phải vào thi đấu rồi. Ngươi đợi lát nữa là có thể thấy ta bắn thế nào trên sân…”

Giang Trừng mất kiên nhẫn kéo hắn đi, vừa kéo vừa phì phì nói: “Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ đến dường này, ngươi coi mình là tấm gương hả?!”

Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ chốc lát, kinh ngạc nói: “Đúng mà. Ta không phải hả?”

Hiện tại, Ngụy Vô Tiện đã nhớ lại quãng thời gian ấy, hỏi dò: “Ngươi là Ôn… Ôn Quỳnh Lâm?”

Ôn Ninh gật đầu: “Hôm qua… Ta nhìn thấy Ngụy công tử ngươi với Giang công tử, ta nghĩ các ngươi có thể sẽ trở lại…”

Ngụy Vô Tiện: “Hôm qua ngươi nhìn thấy ta?”

Ôn Ninh: “Nhìn, nhìn thấy.”

Ngụy Vô Tiện: “Nhìn thấy ta sao không kêu ra tiếng?”

Ôn Ninh: “Ta không kêu đâu. Ta sẽ không kêu người, cũng sẽ không nói cho người khác biết.”

Câu này hiếm khi hắn không nói lắp, hơn nữa giọng điệu chắc nịch, như đang thề thốt. Ngụy Vô Tiện nghi ngờ không thôi, Ôn Ninh lại nói: “Ngụy công tử, ngươi đây là đến tìm Giang công tử à?”

Ngụy Vô Tiện: “Giang Trừng có ở bên trong không?!”

Ôn Ninh thành thành thật thật nói: “Có. Bị bắt về hôm qua.”

Nghe vậy, suy nghĩ trong lòng của Ngụy Vô Tiện thay đổi thật nhanh: “Giang Trừng ở trong, mình không thể không vào Liên Hoa Ổ. Lấy Ôn Ninh làm con tin? Không ổn, ngày trước Ôn Ninh này bị con cháu thế gia khác xa lánh khinh thường, e là địa vị ở Ôn gia không cao lắm, Ôn Triều cũng không ưa hắn, bắt hắn làm con tin là hoàn toàn vô dụng! Rốt cuộc thì có phải hắn đang nói láo hay không? Không phải hắn là người Ôn gia hay sao? Thế nhưng đúng là hôm qua hắn không tố cáo mình. Nếu như mình thả hắn ra, rốt cuộc hắn có bán đứng mình không? Trong đám Ôn cẩu kia có người tốt lành như vậy thật sao? Nếu như muốn bảo đảm chắc chắn rằng không có sơ hở nào, chỉ có thể…”

Ý định giết người chợt xuất hiện trong lòng Ngụy Vô Tiện.

Hắn vốn không phải loại người có sát tính nặng, thế nhưng gia tộc gặp phải biến cố lớn, chồng chất đến nay đã là lòng đầy lửa hận, tình hình lại gay go, không cho phép hắn giữ lại sự nhân từ.

Chỉ cần tay phải hắn hơi dùng sức, thì có thể bẻ gãy cổ Ôn Ninh ngay lập tức!

Tâm tư đang hỗn loạn, Ôn Ninh nói: “Ngụy công tử, ngươi muốn quay lại cứu Giang công tử à?”

Xương ngón tay Ngụy Vô Tiện hơi cong lại, lạnh lùng thốt: “Không phải thì sao.”

Ôn Ninh kia vậy mà lại căng thẳng cười cười, nói: “Ta biết rồi. Ta… Ta có thể cứu hắn ra giúp ngươi.”

Trong một thoáng ấy, Ngụy Vô Tiện nghi ngờ mình nghe nhầm.

Hắn ngạc nhiên nói: “… Ngươi? Ngươi cứu giúp ta?!”

Ôn Ninh đáp: “Ừm. Ngay, ngay bây giờ, ta có thể mang hắn ra ngay lập tức. Vừa đúng lúc, bọn Ôn Triều đều đi ra ngoài hết rồi!”

Ngụy Vô Tiện túm chặt hắn: “Ngươi có thể thật?!”

Ôn Ninh: “Có thể! Ta, ta cũng coi như là con cháu thế gia của nhà họ Ôn, dưới tay cũng có một nhóm môn sinh nghe lời.”

Ngụy Vô Tiện nghiêm nghị nói: “Nghe lời? Nghe lời ngươi giết người ư?”

Ôn Ninh vội nói: “Không không không phải! Môn sinh của ta xưa nay chưa từng giết người lung tung!”

Hắn lại bổ sung: “Ta cũng chưa từng giết người nhà họ Giang. Ta nghe nói Liên Hoa Ổ xảy ra chuyện rồi mới tới. Thật đó!”

Ngụy Vô Tiện trừng hắn, nghĩ thầm: “Hắn rắp tâm gì? Bịa đặt? Lá mặt lá trái? Nhưng lời bịa đặt này cũng quá vô lý! Tưởng mình là thằng ngu à?!”

Đáng sợ hơn cả, là từ tận đáy lòng hắn, vậy mà lại sinh ra một sự mừng rỡ như điên vì có được đường sống trong chỗ chết.

Trong lòng, hắn cố sức chửi bản thân mình xối xả, nào là ngu xuẩn, vô dụng, hoang đường, nào là suy nghĩ viển vông, không thể tưởng tượng nổi. Thế nhưng hắn một thân một mình, không tiên kiếm cũng chẳng có pháp bảo, mà đóng quân bên trong bức tường kia chính là hàng trăm hàng ngàn tên tu sĩ Ôn gia, có lẽ còn có cả Ôn Trục Lưu kia nữa.

Hắn không sợ chết, hắn chỉ sợ chết rồi mà vẫn chưa thể cứu Giang Trừng ra, phụ lòng phó thác của Giang Phong Miên và Ngu phu nhân đối với hắn. Dưới tình huống như thế, đối tượng hắn có thể gửi gắm hi vọng, vậy mà thật sự chỉ có người nhà họ Ôn mà hắn từng gặp mặt ba lần này thôi!

Ngụy Vô Tiện liếm đôi môi khô khốc, khàn giọng nói: “Vậy ngươi… Có thể… Có thể giúp ta… Giúp ta đưa di thể của Giang Tông chủ với Giang phu nhân…”

Trong lúc vô ý, hắn cũng bắt đầu nói lắp. Nói tới một nửa, nghĩ đến mình hãy còn đang lấy tư thế uy hiếp túm chặt Ôn Ninh, vội vàng thả hắn ra, nhưng vẫn cất giấu chiêu khác, nếu như hắn thả ra, Ôn Ninh bỏ chạy rồi kêu lên, hắn sẽ đục thủng đầu Ôn Ninh ngay lập tức.

Thế nhưng, Ôn Ninh chỉ quay người lại, nghiêm túc nói: “Ta… Ta nhất định cố gắng hết sức.”

Ngụy Vô Tiện ngơ ngơ ngác ngác chờ đợi. Hắn vừa xoay quanh tại chỗ vừa nghĩ thầm: “Mình sao thế này? Mình điên rồi ư? Tại sao Ôn Ninh lại muốn giúp mình? Tại sao mình lại tin tưởng hắn? Lỡ đâu hắn gạt mình, Giang Trừng vốn không ở bên trong? Không, Giang Trừng không ở trong đó mới tốt!”

Chưa tới một nén nhang, Ôn Ninh kia, lại cõng một người trên lưng, khẽ khàng yên ắng đi ra thật.

Toàn thân người kia đều là máu, mặt mày trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, nằm trên lưng Ôn Ninh không nhúc nhích – chính là Giang Trừng.

Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng gọi: “Giang Trừng?! Giang Trừng?!”

Đưa tay thăm dò, vẫn còn hơi thở. Ôn Ninh chìa một tay với Ngụy Vô Tiện, thả một thứ vào lòng bàn tay hắn, nói: “Tử, Tử Điện của Giang công tử. Ta mang tới.”

Ngụy Vô Tiện chẳng biết mình nên nói những gì, nghĩ đến việc ban nãy mình còn động tâm muốn giết Ôn Ninh, lúng túng nói: “… Cám ơn!”

Ôn Ninh: “Đừng khách khí… Ta đã bảo người đưa di thể của Giang tiên sinh và Giang phu nhân ra ngoài rồi. Nơi, nơi này không nên ở lâu, đi trước…”

Khỏi cần hắn nhiều lời, Ngụy Vô Tiện nhận lấy Giang Trừng, muốn cõng lên lưng mình, ai ngờ, vừa liếc mắt nhìn lại trông thấy một đường roi đẫm máu vắt ngang ngực Giang Trừng.

Ngụy Vô Tiện: “Giới tiên?!”

Ôn Ninh đáp: “Ừm. Ôn Triều, lấy giới tiên của Giang gia… Trên người Giang công tử hẳn là còn vết thương khác.”

Ngụy Vô Tiện chỉ sờ soạng vài cái, Giang Trừng bị gãy ít nhất là ba cái xương sườn, còn chưa biết có bao nhiêu vết thương không thấy được.

Ôn Ninh: “Sau khi Ôn Triều trở về rồi phát hiện, nhất định sẽ lùng bắt các ngươi khắp nơi trong khu vực Vân Mộng… Ngụy công tử, nếu như ngươi tin ta, ta có thể, mang các ngươi đến một nơi để trốn trước.”

Bây giờ Giang Trừng thân bị thương nặng, chắc chắn không thể rày đây mai đó, khi đói khi no như trước đây được, hắn cần dùng thuốc và an dưỡng ngay, tình hình của bọn họ gần như là nửa bước khó đi, đã đến bước đường cùng rồi. Ngoài dựa vào Ôn Ninh, vậy mà lại không nghĩ được cách nào khác!

Trước đó một ngày, hắn chắc chắn sẽ không nghĩ tới, mình và Giang Trừng vậy mà lại phải cậy nhờ một tên con cháu nhà họ Ôn giúp đỡ mới có thể chạy thoát, có lẽ còn thà chết chứ không chịu khuất phục nữa kia. Nhưng lúc này đây, Ngụy Vô Tiện chỉ có thể nói: “Cám ơn!”

Đầu tiên bọn họ đi đường thuỷ, ngồi thuyền hạ sông. Sau đó chuyển sang đường bộ, Ôn Ninh chuẩn bị xe ngựa, trước khi lên đường, hắn làm sạch sơ vết thương, băng bó rịt thuốc cho Giang Trừng.

Ngày thứ hai, đến Di Lăng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.