Ma Đạo Tổ Sư

Chương 79: Đan tâm (nhất)



(Lòng son)

Huyết tẩy Bất Dạ Thiên, trong lời truyền miệng, Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện lấy lực một người, đánh một trận đẫm máu, đồ sát ba ngàn tên tu sĩ có mặt ngay tại đêm đại hội Thệ sư.

Cũng có lời kể rằng tận hơn năm ngàn người. Dù là ba hay năm ngàn, thì có một điểm không thay đổi, đó chính là trong đêm ấy, phế tích thành Bất Dạ Thiên bị Ngụy Vô Tiện biến thành một bãi máu Địa ngục.

Dưới tình hình số đông hợp nhau tấn công như thế, vậy mà tên hung thủ lại an toàn rút lui, trở lại Loạn Táng Cương. Không ai biết được rốt cuộc hắn đã làm thế nào.

Chúng gia bởi vì chiến dịch đó mà nguyên khí bị tổn thương nặng nề, vậy nên sau gần ba tháng nghỉ ngơi dưỡng sức và vạch kế hoạch, tứ đại thế gia mới thành công vây quét chốn Loạng Táng Cương ma quỷ, đem hai chữ “đồ sát” trả lại cho dư nghiệt Ôn thị còn sót lại và cho cả Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện đã mất trí.

Ngụy Vô Tiện nhìn những tu sĩ trước điện Phục Ma nọ. Vẻ mặt của bọn họ, và của những tu sĩ tưới rượu tuyên thệ muốn nghiền xương hắn và dư nghiệt Ôn thị thành tro tại cái đêm đại hội Thệ sư đêm ấy, giống nhau như đúc. Có kẻ may mắn sống sót đêm hôm đó, có kẻ là đời sau của những tu sĩ kia, còn lại là những kẻ lòng cùng mang niềm tin “Chiến sĩ chính nghĩa”.

Cái tên tu sĩ tự nói bị hắn chém đứt chân, không thể không gắn chân giả bằng gỗ nói: “Nợ máu của ba ngàn người, ngươi có chết muôn lần cũng không thể chuộc lại!”

Ngụy Vô Tiện ngắt lời gã: “Ba ngàn người? Đêm đó đúng là có hơn ba ngàn tu sĩ có mặt ở thành Bất Dạ Thiên, nhưng lúc đó cũng có mặt thủ lĩnh các đại gia tộc và cả danh sĩ tinh anh của các nhà, có những người kia ở đó, chẳng lẽ ta có thể giết sạch hết ba ngàn người thật? Rốt cuộc là ngươi quá coi trọng ta, hay là ngươi quá khinh thường bọn họ vậy.”

Hắn chẳng qua chỉ bình thản thuật lại một sự thật, tên tu sĩ kia lại cảm thấy bị khinh bỉ sỉ nhục, cả giận nói: “Ngươi nghĩ ta đang bàn bạc cái gì với ngươi? Nợ máu mà còn có thể cò kè mặc cả?”

Ngụy Vô Tiện nói: “Không phải ta muốn cò kè mặc cả chuyện này, mà là ta không muốn bằng vào kẻ khác há miệng đã có thể tuỳ ý gán cho ta tội danh gấp bội. Cũng như vậy, không phải là ta làm, ta cũng không muốn miễn cưỡng gánh lấy.”

Một người nói: “Không phải là ngươi làm? Có cái gì không phải là ngươi làm?”

Ngụy Vô Tiện đáp: “Chẳng hạn như Xích Phong Tôn bị phân thây, không phải ta làm; Kim phu nhân tự sát ở Kim Lân Đài cũng không phải là ta ép; Hung thi lẫn tẩu thi các ngươi gặp phải lúc đánh lên núi, cũng không phải do ta thao túng.”

Tô Thiệp cười nói: “Di Lăng lão tổ, ta chỉ nghe nói ngươi cuồng vọng, lại không ngờ tới ngươi lại khiêm tốn như thế. Nếu như không phải ngươi, ta thật sự nghĩ không ra, trên đời này còn ai có khả năng khống chế nhiều tẩu thi hung thi, ép bọn ta chật vật không chịu nổi đến vậy.”

Ngụy Vô Tiện: “Này thì có gì mà không nghĩ ra, chỉ cần có Âm Hổ phù, người nào cũng có thể làm được.”

Tô Thiệp: “Âm Hổ phù không phải pháp bảo của ngươi hay sao?”

Ngụy Vô Tiện nói: “Cái này phải hỏi rốt cuộc là ai yêu thích nó không buông rồi. Tựa như Ôn Ninh, một số thế gia rõ ràng sợ quỷ Tướng quân muốn chết, miệng thì kêu đánh hô giết, nhưng lại lén lút im ỉm giấu bặt hắn đi mười mấy năm. Lạ thật, hồi đầu rốt cuộc là ai nói đã nghiền xương hắn thành tro ấy nhỉ?”

Cả đám người bất giác nhìn về phía môn sinh Lan Lăng Kim thị có mặt ở đây. Dù sao thì kẻ toàn quyền phụ trách chuyện này, chân thành thề thốt nói đã thiêu rụi hai kẻ cầm đầu dư nghiệt Ôn thị, lại còn dẫn đầu rải tro ở thành Bất Dạ Thiên, chính là gia chủ của Lan Lăng Kim thị. Tô Thiệp lập tức nói: “Ngươi đừng có lẫn lộn phải trái.”

Lam Vong Cơ lại lãnh đạm nói: “Người lẫn lộn phải trái, chỉ có duy nhất mình ngươi mà thôi.”

Tô Thiệp giật mình.

Mặc dù Lam Vong Cơ vẫn luôn đứng nhìn về phía bên cạnh, không nói lời nào, nhưng một mình y đứng ở nơi ấy, lại khiến kẻ khác không dám xông lên.

Bắt đầu từ lúc còn là một môn sinh khác họ nho nhỏ ở Cô Tô Lam thị, Tô Thiệp vẫn luôn bị Lam Vong Cơ áp chế một cách khó hiểu. Sau khi tự lập môn hộ làm gia chủ Mạt Lăng Tô thị, gã từng âm thầm vui vẻ một phen: Gã đã là gia chủ khai sáng một gia tộc, mà Lam Vong Cơ, vẫn là “Lam Nhị công tử”. Hơn nữa gã đang mong đợi tình cảnh khi hai người gặp nhau, tưởng tượng gương mặt Lam Vong Cơ sẽ thay đổi khác đi, kính trọng gã hơn, nói không chừng còn có thể xưng huynh gọi đệ. Con đường của cả hai đi lại gần như nhau, điều này rất có thể.

Vậy mà, lúc gặp mặt lại, gã phát hiện, mặc dù gã đã thành gia chủ, nhưng ở trước mặt vị “Nhị công tử” này, gã vẫn không thể ngóc đầu lên nổi như xưa. Thậm chí Lam Vong Cơ nói một câu hơi nặng lời, gã cũng bị chặn họng một lúc không dám đáp trả!

Đúng vào lúc này, trong rừng cây, có tiếng vang xào xạc và gu gu quái dị truyền tới.

Lam Khải Nhân nói: “Lại có một sóng hung thi mới tới nữa!”

Nghe vậy, phân nửa người quay lại ứng đối, phân nửa còn lại vẫn đang cảnh giác nhắm mũi kiếm về phía “đám ô hợp” trước điện Phục Ma. Ngụy Vô Tiện nói: “Ta nói này, mấy hung thi đó đều không bị ta khóng chế. Có thời gian trông chừng ta, thì không bằng đi coi bọn nó.”

Có không ít tu sĩ thành danh, mấy vị gia chủ và trưởng bối có mặt ở đây, đối phó một đám hung thi, đương nhiên không thành vấn đề. Lập tức, ánh kiếm lẫn tiếng đàn đồng loạt cất lên, không ai ngoảnh lại nhìn họ bên này. Giang Trừng một roi quất ba hung thi đến nát bấy, quay đầu quát Kim Lăng: “Kim Lăng! Con có còn cần chân mình không hả!”

Nghĩa là nếu Kim Lăng vẫn không chịu về nữa sẽ đập gãy chân hắn, nhưng uy hiếp như vậy Kim Lăng đã nghe vô số lần rồi, cơ mà chưa có lần nào thực thi cả, vì vậy hắn chỉ liếc mắt nhìn Giang Trừng, vẫn không nhúc nhích. Giang Trừng mắng một tiếng, xoay cổ tay, điều động Tử Điện, chuẩn bị cuốn lấy Kim Lăng, cưỡng ép kéo hắn trở về. Ai ngờ, ánh tím chạy dọc trên thân Tử Điện chợt tối đi, chỉ chốc lát sau đã tắt ngúm.

Roi dài cấp tốc hoá trở về thành chiếc nhẫn màu bạc, bao ngoài ngón trỏ, Giang Trừng lập tức sững sờ. Hắn chưa bao giờ gặp phải tình trạng tự động thu thế kiểu này của Tử Điện, nên hãy còn nhìn vào bàn tay mình, đột nhiên, có vài giọt máu nhỏ xuống lòng bàn tay hắn.

Giang Trừng giơ tay lau, quẹt ra một tay đỏ tươi.

Kim Lăng lạc giọng gọi: “Cậu!”

Trong đám người đang hỗn chiến với quần thi cũng lục tục truyền đến mấy tiếng kêu hoảng sợ. Dõi mắt nhìn lại, ánh kiếm quanh thân họ đều tối đi tám chín phần, trên gần nửa gương mặt ngỡ ngàng là hai vệt đỏ tươi chảy dài, đó là máu mũi. Còn có người, miệng mũi đều đồng thời chảy máu!

Một gã kiếm tu cuống cuồng: “Chuyện gì xảy ra?!”

“Linh… Linh lực của ta mất rồi!”

“Giúp ta một tay! Giúp ta một tay!”

Tị Trần rời vỏ, chém hai hung thi đuổi theo tên tu sĩ cầu cứu kia thành bốn khúc. Thế nhưng, tiếng cầu cứu ngày càng nhiều lên, liên tục không ngừng, đoàn người cũng càng tụ càng sát lại, lui đến hướng điện Phục Ma bên này.

Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng xác định.

Những tu sĩ tới Loạn Táng Cương chuẩn bị đại sát một trận nọ, lại đều đột nhiên mất linh lực ngay tại đây!

Chẳng những ánh kiếm sút giảm, phù triện mất tác dụng, mà ngay cả tiếng cầm, tiêu môn sinh Mạt Lăng Tô thị và Cô Tô Lam thị tấu lên cũng trở thành âm thanh bình thường, mất đi hiệu quả đẩy lùi tà ma.

Tình thế xoay chuyển!

Giữa một vùng nhốn nháo hoảng loạn, rối loạn nơi nơi, Lam Tư Truy chợt đẩy Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ đứng chắn phía trước, lao ra ngay giữa hai người, hô: “Chư vị, tới đây, vào trong điện Phục Ma! Trên mặt đất của toà đại điện này có một trận pháp rất lớn, dù thiếu chút bộ phận nhưng hẳn là tu bổ xong là có thể dùng được, có thể chống đỡ một lúc!”

Ngụy Vô Tiện nghe vậy, vội vàng kéo Lam Vong Cơ với cậu chàng qua đứng chung, nhường cửa vào điện Phục Ma. Tô Thiệp thấy có tu sĩ đánh tới lơ mơ muốn vọt vào, vội cao giọng quát: “Không thể vào! Đây nhất định là kế bắt ba ba trong hũ! Trong đó chắc chắn có cái bẫy nguy hiểm hơn chờ đợi chúng ta!”

Nghe gã kêu như thế, tất cả lại đột nhiên giật mình tỉnh táo. Ngụy Vô Tiện lập tức nói: “Chết ở ngoài là chết, mà chết bên trong cũng là chết, dù sao thì cũng chết, đi vào còn có thể kéo dài thêm chút đỉnh, ngươi vội vã muốn cả bọn cùng chết như thế, có ý gì đây?”

Lời này của hắn tuy nói rất có lý, nhưng bởi vì do hắn nói, cả đám trái lại không dám đi vào, do dự tiếp tục khổ sở vật lộn với hung thi. Người khác không có linh lực, vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ một lúc, Nhiếp Hoài Tang thì lại không chịu nổi. Ai ai cũng biết, gã nhát gan sợ phiền phức, thiên phú lại tệ, bản thân không có chí vươn lên, không chăm lo tu luyện, bị dị biến đột nhiên xảy ra này ép tới mức luống cuống tay chân chật vật không thể tả, toàn dựa vào mấy cận vệ ra sức bảo vệ mới không bị thương, mắt thấy bầy thi càng tụ càng nhiều, căn bản không nhìn tới điểm cuối, gã vội nói: “Rốt cuộc các ngươi có vào hay không? Các ngươi không vào thì ta vào trước, ngại quá, đi đi đi đi đi, tất cả mau vào đi!”

Lời còn chưa dứt, Nhiếp Hoài Tang đã dứt khoát lưu loát mà dắt theo đám môn sinh Thanh Hà Nhiếp thị vọt vào điện Phục Ma, rõ là vội vã như chó chết chủ, hoảng hốt tựa như cá lọt lưới. Kẻ khác bị cái sự thẳng thắn này của gã làm giật mình đến trợn mắt há hốc mồm.

Lam Vong Cơ gỡ cây đàn Thượng Cổ trên lưng xuống, dây đàn vang rung trời. Nhưng Phá Chướng âm của y dù có hoàn mỹ có tuyệt vời đến mấy, chung quy cũng chỉ là lực của một người. Ôn Ninh nhảy xuống điện Phục Ma, giúp y xua đuổi hung thi, đồng thời còn phải yên lặng chịu đựng những vót đâm bổ chém, tay đấm chân đá đến từ những tu sĩ kia. Cũng may hắn không có cảm giác đau, thế này mới không bị ảnh hưởng.

Lúc này, một thiếu niên mới vừa được thả ra cũng kêu: “A Cha, đừng giết nữa! Người tin con đi, vào trong! Tụi con mới ở trong điện ra đây, bên trong không có bẫy đâu!”

Mấy thiếu niên còn lại cũng kêu lên: “Đúng đó, trên mặt đất bên trong quả thật có một đại trận!”

Kim Lăng nói: “Cậu, vào đi!”

Giang Trừng đâm Tam Độc đã đánh mất ánh kiếm ra, hung dữ nói: “Ngươi câm miệng cho ta!”

Mắng xong rồi miệng mũi hắn lại có máu tươi chảy xuống, Kim Lăng lao xuống bậc thềm, túm lấy hắn cưỡng ép kéo vào trong động Phục Ma. Giang Trừng lúc bấy giờ mất sạch linh lực, hơn nữa đã chém giết hồi lâu, sức cùng lực kiệt, nên cứ thế mà bị cậu ta kéo vào, các tu sĩ Giang gia cũng vội vàng vào theo gia chủ. Đúng lúc đó lại có tiếng nói vang vang mừng rỡ của Nhiếp Hoài Tang trong đại điện trống trải truyền đến: “Các vị! Đều mau mau vào đi! Ở trong chứa mấy ngàn người cũng không sao hết! Vị tiền bối nào đi vào giúp tu bổ trận pháp trên mặt đất một tay đi? Ta không biết làm!”

Nghe câu cuối cùng của gã, trong lòng mọi người đều là hai chữ to: “Ăn hại!”

Lam Vong Cơ ngón không rời dây, ngẩng đầu lên nói: “Thúc phụ!”

Lam Khải Nhân vốn cũng không muốn vào điện, ông thà rằng ở ngoài chém giết đến giây phút cuối cùng. Thế nhưng, lúc này không chỉ một mình ông, mà còn có rất nhiều tu sĩ Lam gia và tu sĩ Kim gia giao cho ông chỉ huy, chủ lực chém giết cũng không phải là ông. Ông không muốn tổn hại tính mạng của những môn sinh này, có một chút cơ hội sống thì phải bắt lấy nó.

Ông không nhìn Lam Vong Cơ, giơ kiếm hô: “Đi vào cẩn thận!”

Đến lúc này, Lan Lăng Kim thị, Cô Tô Lam thị, Thanh Hà Nhiếp thị, Vân Mộng Giang thị – Tứ đại thế gia đều đã vào điện. Có bọn họ dẫn đầu, những người còn lại cũng lập tức quyết định không đối cứng* nữa. Dù lỡ đâu trong điện có thú dữ nước lũ, yêu ma quỷ quái gì thật, thì đằng trước cũng có bốn người gánh cho, thế là vội vàng chen chúc mà vào.

*Gốc là phụ ngung ngoan kháng/负隅顽抗: Dựa vào nơi hiểm trở, ngoan cố chống cự hoặc dựa vào một điều kiện nào đó, ngoan cố chống cự

Cuối cùng, chỉ có đám người Mạt Lăng Tô thị kia không hề có động tác nào. Ngụy Vô Tiện nói: “Ơ, Tô tông chủ, ngươi không vào hả? Được, vậy thì ngươi cứ ở ngoài đi. Cơ mà không phải tất cả đều bị mất linh lực hay sao, ngươi ở lại bên ngoài, chẳng phải là chịu chết à? Dũng khí đáng khen.”

Tô Thiệp liếc mắt nhìn hắn, đầu mày u ám không ngớt co giật, cũng mang theo môn sinh vào điện.

Phục Ma động rất suôn sẻ mà chứa đựng hơn ngàn người kia. Tiếng nói gấp gáp lo sợ, tiếng thở hổn hển của ngàn người không ngừng vang vọng trong đại điện mênh mông. Lam Khải Nhân vừa bước vào liền đi tới cạnh Nhiếp Hoài Tang, trong ánh mắt tha thiết mong đợi của gã, ông kiểm tra nơi khiếm khuyết của trận pháp trên mặt đất, quả nhiên có niên đại rất xa xưa, lập tức cứa rách bàn tay, lấy máu tươi tu bổ trận pháp.

Ôn Ninh trông giữ trên bậc thềm, nắm mấy hung thi sáp lại gần đây nhất ném ra ngoài. Trận pháp được tu bổ một hồi, những tẩu thi kia cũng hệt như bị một lá chắn vô hình chặn ở ngoài, tạm thời không thể xông vào.

Ngụy Vô Tiện chờ Lam Vong Cơ thu đàn lại, bấy giờ mới chậm rãi đi vào điện chung với y. Tiến vào trong đại điện, đám tu sĩ mới vừa thở phào nhẹ nhõm thấy một đen một trắng song song bước xuống bậc thềm, hơn một ngàn trái tim lại lập tức treo lên.

Không ai ngờ tới, kết quả sẽ là như vậy. Rõ ràng bọn họ tới đây để vây quét Di Lăng lão tổ, bây giờ trái lại – hệt như bị vây quét, còn phải trốn vào chủ điện của Di Lăng lão tổ mới có thể kéo dài hơi tàn thêm một khắc nữa chứ.

Lam Khải Nhân tu bổ trận pháp trên mặt đất xong, đứng trước đoàn người, chặn đường đi của hai người họ, ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ còn thiếu giang hai tay ra ngăn họ lại thôi, rặt một vẻ Ngụy Vô Tiện mà dám phá hoại trận pháp ông sẽ lập tức liều cái mạng già đồng quy vu tận với hắn.

Lam Vong Cơ: “… Thúc phụ.”

Nỗi thất vọng trong lòng Lam Khải Nhân qua đi, chốc lát sau, ông vẫn không muốn nhìn đứa môn sinh đắc ý mà mình dạy từ nhỏ tới lớn này nữa, chỉ nhìn Ngụy Vô Tiện, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào.”

Ngụy Vô Tiện ngồi xuống bậc thềm, đáp: “Không thế nào hết. Nếu đã vào rồi, không bằng tán gẫu chút…”

Dưới tình hình thế này, giọng điệu hắn nghe vẫn nhẹ nhõm đến chút nghiêm túc cũng không có, Lam Vong Cơ lắc đầu. Nhưng cũng ngồi xuống cùng hắn, đặt ngang đàn cổ lên đùi, bắt đầu chậm rãi tấu đàn.

Thấy Lam Vong Cơ gảy đàn trợ lực cho trận pháp lui ma, Lam Khải Nhân cảm thấy hơi an ủi, thầm nghĩ: “Thằng bé Vong Cơ này, vẫn có chừng mực, hầy…”

Lúc này ông mới liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ, thấy dưới tình hình này mà y vẫn như cũ – ung dung không vội, phong độ dáng vẻ không hạ xuống chút nào, áo trắng không nhiễm một hạt bụi, dây đeo trán cũng buộc đến chỉnh tề ngăn nắp, không dằn được thói quen mà âm thầm tán thưởng tự hào một phen. Ấy thế mà, ông lại trông thấy Ngụy Vô Tiện ngồi bên cạnh Lam Vong Cơ, một thân áo đen vô cùng chói mắt, cứ cảm thấy hắn mà ngồi gần thêm chút nữa, sẽ nhuộm bẩn tà áo trắng của Lam Vong Cơ mất, cảm giác tự hào lập tức chuyển thành sự phẫn nộ. Ông quát Ngụy Vô Tiện: “Bọn ta với ngươi, chẳng có gì hay để tán gẫu hết!”

Ngụy Vô Tiện nói: “Sao lại không có gì hay để tán gẫu? Ta đây không tin, chẳng lẽ các ngươi không muốn biết tại sao mình lại đột nhiên mất linh lực? Trời đất chứng giám, Ngụy mỗ không có bản lĩnh lớn tới mức thần không biết quỷ không hay khiến tất cả trúng chiêu như vậy đâu.”

Mặc dù vẫn có một số người mạnh miệng không phục, nhưng trong lòng số ít người lại nghĩ… Đây trái lại là lời nói thật.

Giữa lúc họ đưa mắt nhìn nhau, Ngụy Vô Tiện lại nói: “Ta đoán, trước khi các ngươi tới đây vây quét, nhất định chưa kịp ăn bữa cơm trước lúc tụ tập, nên hẳn là không phải bị trúng độc gì rồi.”

Đương nhiên, cũng chưa từng nghe nói tới loại độc gì có thể khiến linh lực người ta đột nhiên tán loạn, nếu không thì loại thuốc này nhất định đã bị vô số tu sĩ bỏ tiền cầu mua, truyền đến xôn xao, truyền đến tinh phong huyết vũ rồi. Trong đám tu sĩ tới lần này có không ít y sư, đã túm vài người sang thăm dò một lúc, những người kia nhỏ giọng hỏi: “Sao rồi? Sao rồi? Linh lực bị tán đi này là tạm thời hay vĩnh viễn?!”

Vấn đề này lập tức thu hút sự chú ý của không ít người, không ai rảnh mà đi cảnh giác Ngụy Vô Tiện thế nào. Dù sao nếu linh lực hoàn toàn mất đi, không thể lấy lại được nữa, vậy thì cũng chẳng khác gì phế nhân, kết quả như thế còn đau khổ còn đáng sợ hơn chết ở đây nữa. Mấy y sư nọ thảo luận một hồi, cuối cùng nói: “Đan Nguyên của chư vị vẫn an toàn không tổn hại, không cần phải lo lắng! Chỉ là tạm thời.”

Giang Trừng nghe nói là tạm thời, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy khăn tay Kim Lăng đưa cho, hắn lau sạch máu trên mặt mình đi, lại nói: “Tạm thời? Tạm thời là bao lâu? Bao giờ thì có thể khôi phục?”

Một y sư đáp: “… E rằng… Ít nhất là một canh giờ…”

Một canh giờ?

Mọi người rối rít ngẩng đầu, nhìn sang bầy hung thi lít nha lít nhít vây ngoài điện chật như nêm cối, số lượng không hề ít hơn đám người sống bọn họ tới đây lần này. Con nào con nấy cũng đều thẫn thờ nhìn chăm chăm vào đầu người lay động trong điện Phục Ma – nơi dương khí cuồn cuộn, căn bản không chịu bỏ đi lấy nửa bước, vai sát vai quẩn quanh lúc nhúc ở bên ngoài, hệt như có thể xông tới bất cứ lúc nào. Mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi.

Ít nhất một canh giờ mới có thể khôi phục linh lực? Trận pháp khiếm khuyết bị bỏ hoang nhiều năm trên mặt đất đã được tu bổ tạm thời kia, không biết có thể chống đỡ một canh giờ hay không!

Huống chi, lúc này đây Di Lăng lão tổ đang ở chung một không gian với bọn họ, dù không biết tại sao hắn vẫn chưa ra tay, có lẽ chơi trò mèo bắt chuột đủ rồi, hù doạ bọn họ đủ rồi hắn mới nghiền chết bọn họ, nhưng không ai dám đảm bảo Ngụy Vô Tiện này không tự dưng nổi điên cả.

Ánh mắt của bọn họ lại tụ lên người Ngụy Vô Tiện lần nữa


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.