Edit: Tịnh
Sau khi trở về núi, Hạ Văn Hi bận rộn an ủi Hạc Sơn lão nhân một lúc. Ý định của Hạc Sơn lão nhân vốn là muốn răn dạy Hạ Văn Hi, nhưng mà rất nhiều câu đều có thể lý giải thành “Con thế nhưng gạt ta bí mật nhỏ này” Những lời này, trong giọng nói tràn đầy ủy khuất.
Vì thế, đáng lẽ là một trận răn dạy lại biến thành an ủi.
Hạc Sơn lão nhân cảm thấy mỹ mãn rồi chứ.
Nói được một nửa đột nhiên nhận ra xu hướng phát triển này không đúng, lại quay trở lại, tự nhận đặc biệt nghiêm túc răn dạy Hạ Văn Hi tâm tính quá mức ngây thơ nhặt bậy đồ về một trận.
Lải nhải rất lâu.
Ngay cả tiểu sư đệ hi vọng Hạc Sơn lão nhân giáo huấn sư huynh nhà mình một trận cũng có chút không nhìn nổi.
Bởi vì có mấy lời Hạc Sơn lão nhân đã nói nhiều lần rồi.
Cái người được gọi là cao lãnh – chân nhân lánh đời đâu mất tiêu rồi??
Hạ Văn Hi trấn an Hạc Sơn lão nhân xong, lại trấn an Hạ Lăng một lần, vừa tiễn bước bọn họ, lại tới một đống sư đệ sư muội, Hạ Văn Hi lại chỉ phải lại trấn an sư đệ sư muội nhà mình nữa.
Chờ đến khi rốt cuộc đuổi hết mọi người rời đi xong, Hạ Văn Hi mới được thảnh thơi, thì cảm giác được Cố Trầm Uyên đã đến.
Cũng không phải là y có tâm linh tương thông với Cố Trầm Uyên, mà là bởi vì pháp khí bổn mạng của y đang ở trên người Cố Trầm Uyên, đồ của mình quay trở lại, tự nhiên sẽ có cảm ứng.
Cố Trầm Uyên đã dấu ngay dưới mí mắt của Hạc Sơn lão nhân. Nguyên nhân ông không phát hiện được chuyện này là vì pháp khí bổn mạng của y có thể bị che dấu trong phạm vi có khí tức của người khác, bao gồm pháp khí của mình.
Hạ Văn Hi cảm giác được pháp khí bổn mạng của mình đã đến cửa, Hạ Văn Hi đưa mắt nhìn cái cửa đóng chặt kia, chờ Cố Trầm Uyên.
Nhưng, sau nửa canh giờ, Hạ Văn Hi cũng không đợi được Cố Trầm Uyên đi vào.
Nhưng pháp khí của y quả thật là đang ở bên ngoài.
Hạ Văn Hi thở dài, đang định đứng dậy đi mở cửa, thì nghe một tiếng cửa mở “Két”, khuôn mặt cợt nhả của Cố Trầm Uyên xuất hiện trong tầm mắt.
Sau khi Cố Trầm Uyên sắp xếp lại nội tâm thật lâu ở bên ngoài.
“Đạo gia.”
“Cố……”
“Ta mang theo đồ ăn về cho ngài này. Ở đạo quán của ngài lâu như vậy vẫn chưa thấy ngài ăn thịt bao giờ, trách không được ngài lại gầy như vậy, ngài phải –”
“Câm miệng.”
“Ờ.”
Hạ Văn Hi vừa nghe lời mở đầu đó của hắn, đã biết nếu như không cắt ngang hắn, suy nghĩ nhất định sẽ bị đối phương dẫn dắt đi mất. Ai ngờ Cố Trầm Uyên thật sự câm miệng. Trong lúc nhất thời, Hạ Văn Hi cũng có chút sững sờ.
Cố Trầm Uyên…… hình như ngoan hơn bình thường một chút thì phải.
Hạ Văn Hi nghĩ lại chuyện xảy ra trong hai ngày nay, trong lòng hiểu ra.
“Cố Trầm Uyên.”
“Aiz Có.”
“Ngươi hôm qua bỏ thuốc cho ta. Mặc dù thay đổi vị trí để nghĩ, ngược lại có thể hiểu được được. Nhưng chỉ là hiểu mà thôi, phải phạt, vậy thì giảm bớt số lượng kẹo trong vòng một tháng đi. Được không?”
Hạ Văn Hi căn bản là không nghĩ qua Cố Trầm Uyên trở về có phải là chỉ vì muốn từ biệt với y không.
Chỉ vì trong ấn tượng của y, nếu Cố Trầm Uyên muốn đi, căn bản là sẽ không trở về, càng đừng nói là từ biệt.
Mà nếu đã trở lại, nên phạt thì phải phạt, phạt rồi thì sẽ bỏ qua. Đây là một trong những điều Hạc Sơn lão nhân dạy cho y.
Cố Trầm Uyên quả thật cũng không phải đến để từ biệt, nghe Hạ Văn Hi nói như vậy, không chút do dự gật đầu, lại thêm một chữ “Được”.
“Trước đây ta đã nói qua, nếu ngươi không đi lung tung, ta sẽ cho ngươi mỗi ngày nhiều hơn một viên kẹo. Nhưng hôm qua ngươi không nghe lời, cho nên, về sau mỗi ngày chỉ có một viên kẹo mà thôi, được không?”
“Được được được, hoàn toàn nghe đạo gia ngài.”
Thấy hắn ngoan như vậy, Hạ Văn Hi cong lên khóe miệng, dáng vẻ trẻ nhỏ dễ dạy.
Hạ Văn Hi vĩnh viễn sẽ không biết, Cố Trầm Uyên kỳ thật không thích kẹo, chỉ là bởi vì người đó là Hạ Văn Hi, mới khiến cho Cố Trầm Uyên thoạt nhìn rất thích kẹo.
“Nhưng mà, hai chuyện này sẽ được thực hiện trong tình huống ngươi không gạt ta. Ở trên núi Thanh Thành, ta nói tin ngươi — Cố Trầm Uyên, nếu ngươi có lỗi với phần tin tưởng này –” Hạ Văn Hi vẫn chưa nói hết lời, nhưng Cố Trầm Uyên lại hiểu ẩn ý của y.
Nếu Cố Trầm Uyên hắn lừa Hạ Văn Hi.
Như vậy thì sẽ lập tức nên đi trên đường dương quan thì đi trên đường dương quan, nên đi trên cầu độc mộc đi trên cầu độc mộc.
Không còn quan hệ gì nữa.
Cố Trầm Uyên gật gật đầu, vừa định lấy “Nhân chứng” từ trong túi Càn Khôn của mình ra, thì thấy Hạ Văn Hi vung tay lên, một cái dù xuất hiện ngay trên tay Hạ Văn Hi.
Cái dù đó thoạt nhìn giống như cái dù giấy dầu bình thường, trên mặt dù có một lớp giấy mỏng bình thường dán lên, thoạt nhìn rất mỏng manh, khung trong suốt xuyên thấu, như là ngọc thượng hạng, nếu như nhìn kỹ, còn có thể thấy trên khung dù có khắc gì đó, nhưng nhìn lại lần nữa, thì cái gì cũng không có.
Cố Trầm Uyên chỉ cảm thấy trong đầu có cái gì chợt lóe.
Tuy nhiên, suy nghĩ này quá nhanh, hắn vẫn chưa kịp bắt lấy, Cố Trầm Uyên cũng không rối rắm.
Lúc hắn đang phân vân thì thấy Hạ Văn Hi nhắm hai mắt lại.
Cố Trầm Uyên nhíu mày, xem ra hắn không cần dùng đến chứng cứ mà hắn tìm được rồi.
Tiểu kịch trường:
Mỗi ngày của Hạc Sơn lão nhân đều trôi qua rất phong phú.
Lúc không gặp được đồ đệ nhà mình, Hạc Sơn lão nhân vội vàng mỗi ngày tu luyện.
Lúc gặp được đồ đệ nhà mình cũng nghiêm túc tu dưỡng. Hằng ngày của Hạc Sơn lão nhân là như thế này.
Buổi sáng bị đồ đệ dụ dỗ vui vui vẻ vẻ [ đi tu luyện ], giữa trưa bị đồ đệ dụ dỗ vui vui vẻ vẻ [ đi tu luyện ], buổi chiều bị đồ đệ dụ dỗ vui vui vẻ vẻ [ đi tu luyện ].
Mà từ sau khi đồ đệ nhà mình bị Cố Trầm Uyên quấn lấy, Hạc Sơn lão nhân cảm giác mình thật khổ sở.
Buổi sáng bị Cố Trầm Uyên cùng đồ đệ nhà mình nhét một đống thức ăn cho cẩu [ vừa vui vẻ vừa tức giận đi tu luyện ], giữa trưa bị Cố Trầm Uyên cùng đồ đệ nhà mình cho một đống thức ăn cho cẩu [vừa vui vẻ vừa tức giận đi tu luyện], buổi chiều bị Cố Trầm Uyên cùng đồ đệ nhà mình nhét một đống thức ăn cho cẩu [ vừa vui vẻ vừa tức giận đi tu luyện ].
Nhưng Cố Trầm Uyên đối với ông cũng giống như đồ đệ ông đối với ông, rất tốt, thậm chí có thể dụ dỗ người khác vui vẻ hơn so với đồ đệ nhà mình luôn, ông không xoi mói được gì cả.
Cho nên Hạc Sơn lão nhân cảm giác rất khổ sở.
Con sói vẫy đuôi cướp mất đồ đệ của ông, nhưng ông lại ngay cả một mảnh vụn cũng tìm không thấy.
Hết chương 11