Cả người Hạ Văn Hi đều như đang mơ.
Cho dù là ngày hôm sau, y vẫn đang mơ như trước.
Trong đầu vẫn lặp lại khuôn mặt Cố Trầm Uyên, tay y dường như còn lưu lại độ ấm của môi Cố Trầm Uyên, bên tai còn có thể nghe được Cố Trầm Uyên đang hỏi y:
— đạo gia, ngài muốn cái gì?
— ngài muốn cái gì, ta đều cho ngài.
— cái gì ta cũng cho ngài.
Hạ Văn Hi cảm giác mình rất không thích hợp, bây giờ y có chút không muốn nhìn thấy Cố Trầm Uyên.
Thế cho nên y rõ ràng là đã dậy từ sớm, nhưng lại vẫn trốn tránh ở trong phòng.
“Sư huynh –”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi ủy khuất của tiểu sư đệ, sợ tới mức còn đang xuất thần Hạ Văn Hi run tay một cái, quyển sách y xem hồi lâu cũng không vào “bịch” một tiếng rơi xuống đất.
Hạ Văn Hi:……
Yên lặng nhặt quyển sách trên mặt đất đặt lên bàn.
‘Két’ một tiếng mở cửa ra, chỉ thấy Hạ Lăng chu cái miệng nhỏ nhắn lao đến đây, Hạ Văn Hi đưa tay tiếp được tên tiểu tử đáng nhào đầu về phía trước.
“Nôn nôn nóng nóng, ngã thì làm sao?” Hạ Văn Hi nhẹ giọng giáo huấn nhóc.
Tầm mắt quét một vòng sân, không thấy Cố Trầm Uyên, Hạ Văn Hi không khỏi cau mày.
“Sư huynh……” Hạ Lăng hai mắt đẫm lệ đầm đìa nhìn y, trong giọng còn mang theo ủy khuất, mang theo chút tiếng khóc: “Đại rác rưởi cướp…… hức…… cướp kẹo của đệ……”
“Đạo gia, nó vu oan cho ta.” Giọng Cố Trầm Uyên đột nhiên truyền từ phía trên đến, thân thể Hạ Văn Hi nhất thời cứng đờ, một lúc sau mới ngẩng đầu tìm Cố Trầm Uyên.
Chỉ thấy Cố Trầm Uyên ngồi ở trên xà nhà hành lang nhìn y.
“Là hắn đã cướp kẹo của đệ” Hạ Lăng trừng về phía Cố Trầm Uyên.
Cố Trầm Uyên cười nhạo một tiếng, nhảy xuống từ trên xà nhà, đưa tay ra thì đã bắt được cổ áo Hạ Lăng, sau đó ném người ra khỏi lòng Hạ Văn Hi, vui vẻ nhanh chóng quay người lại, kéo tay Hạ Văn Hi, chăm chú nghiêm túc nhìn y.
“Ta không có lấy kẹo của nó, chỉ là đang đổi mà thôi.”
Hạ Văn Hi nhướn mày.
“Đại rác rưởi mới sáng sớm đã đến gõ cửa phòng đệ, không hỏi đệ có nguyện ý hay không đã lấy kẹo của đệ để đổi mất tiêu rồi”
“Cái đó vốn là đạo gia mua cho ta. Ta lấy viên kẹo y hệt để đổi thì sao nào?”
Hạ Văn Hi: # không phải đều giống nhau sao #
Nhìn dáng vẻ ủy khuất của Hạ Lăng, Hạ Văn Hi chuyển tầm mắt qua trên người Cố Trầm Uyên.
“……” Cố Trầm Uyên nhếch miệng, mặt không chút thay đổi từ trong túi Càn Khôn lấy ra một hộp kẹp ném vào trong lòng Hạ Lăng.
Hạ Văn Hi mắt cong cong tặng cho Cố Trầm Uyên một nụ cười.
Cố Trầm Uyên đưa tay che mặt, che dấu làn da đỏ lên, trong ánh mắt lại dịu dàng đến chảy cả nước.
Đạo gia của hắn, quá phạm luật rồi.
Bây giờ hắn chỉ muốn ôm Hạ Văn Hi.
Muốn hôn Hạ Văn Hi, muốn làm chuyện dơ bẩn với Hạ Văn Hi.
Nhưng cuối cùng, Cố Trầm Uyên cái gì cũng không làm, chỉ ôm ngực đứng ở một bên nhìn Hạ Văn Hi dỗ Hạ Lăng.
“Ta muốn nói cho sư tổ biết ngươi lại đến đây quấn lấy sư huynh nữa rồi.”
Bị dỗ xong Hạ Lăng trừng Cố Trầm Uyên, rầm rì uy hiếp.
Cố Trầm Uyên ung dung nhìn nó, khóe miệng cong lên độ cong trào phúng.
Hạ Văn Hi chỉ cảm thấy nhìn thấy tình cảnh này, sự nôn nóng trong lòng cũng dịu đi một ít.
Như vậy rất tốt.
Cố Trầm Uyên như vậy rất tốt.
Như vậy biếng nhác cùng y, trải qua những năm tháng như vậy thật tốt.
Vì thế Hạ Văn Hi cũng không hiểu sao, đột nhiên mở miệng gọi hắn.
“Cố Trầm Uyên.”
“Hả?”
“Sau này ngươi giết người, đều phải nói trước với ta một tiếng, ta đồng ý, ngươi mới động thủ, được không?”
Cố Trầm Uyên ngẩn ra một chút, nhớ tới lời nói hôm qua, cong cong khóe miệng, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
Hạ Văn Hi nhăn mày.
Cố Trầm Uyên thấy y như vậy, liền đưa tay nâng mặt y lên, cúi đầu chạm trán Hạ Văn Hi, nhưng mà dùng trán để chạm vào trán Hạ Văn Hi.
“Đạo gia.”
“Ngài cũng biết, nếu sau khi ngài đồng ý cho ta giết người, thì chịu tội là hai ta phải gánh mà, đúng không?” Cố Trầm Uyên cười khẽ: “Nợ nhiều nặng người, huống chi ta còn là kẻ tu Ma Đạo.”
“Không……” sao cả. Hạ Văn Hi vừa định nói ra khỏi miệng, đã bị bàn tay bưng kín miệng.
“Được rồi, vậy thì đều nghe lời ngài. Sau này ta giết người sẽ báo với ngài, ngài nói cảm giác không ổn của ngài với ta, được chưa nào?” Cố Trầm Uyên nhìn y, cười tủm tỉm, trong ánh mắt mang theo cái gì đó y không hiểu.
Hạ Văn Hi vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, hắn nói với y, cũng không có gì không đúng cả.
Cố Trầm Uyên lại thì thầm bên tai.
“Được không?”
“Đạo gia — Tiểu Hạ –”
“Đồng ý đi.”
“Tiểu Hạ, ngài gật đầu đi?”
Hạ Văn Hi cảm thấy bên tai mình bị gọi mềm nhũn đi, vì thế y suýt nữa như bị ma ám mà gật đầu, sau đó Hạ Văn Hi liền cảm giác Cố Trầm Uyên hôn một cái trên mặt mình.
“Cố Trầm Uyên……”
Hạ Văn Hi cảm thấy giọng của mình có chút run.
“Ngươi đây là lưu manh đang đùa giỡn.”
Lúc này y bình tĩnh.
Cố Trầm Uyên vui vẻ nhìn y: “Ta đây là đang tìm tình lang.”
Hạ Văn Hi đang mơ, y lại lần nữa có chút không kịp phản ứng.
“Đạo gia. Hạ Văn Hi. Tiểu Hạ. Tiểu Hạ, ta thích ngài, tâm duyệt với ngài, muốn trở thành đạo lữ với ngài.”
“Ta muốn xxoo với ngài.”
“Đạo gia.”
Hạ Văn Hi chạy trối chết.
Chỉ để lại Cố Trầm Uyên vẫn cười tủm tỉm như trước.
Vốn nên như thế, sớm đã đoán được rồi.
*****
Tiểu kịch trường:
Q: Xin hỏi, về Cố Trầm Uyên, các ngươi cảm thấy thế nào?
Hạ Lăng: Tên trộm không biết xấu hổ Xấu xa
Hạc Sơn lão nhân: Con sói lớn bắt cóc đồ đệ bảo bối của ta.
Cố Tiêu: Một bụng ý nghĩ xấu, quỷ quyệt.
Minh Cô: Cướp địa bàn của ta Đại ma đầu
Mọi người: Đại ma đầu
Cố Trầm Uyên vui tươi hớn hở xem, bất vi sở động.
Hạ Văn Hi than nhẹ một tiếng, hôn hôn mặt Cố Trầm Uyên, trấn an tên nam nhân thực tế đang khẩn trương này.
Hạ Văn Hi: Ta thích hắn.