Ma Đầu Trọng Sinh Tiểu Nha Đầu

Chương 16: Dụ Rắn, Dụ Người



Trời hôm nay quang Mây, Thi thoảng có gió nhẹ lùa qua sườn núi rất phù hợp cho việc khuyếc tán mùi hương Kim Tuyền.

Nửa giờ sau,

Lân cận khu vực bờ suối, cách chỗ Tiểu Hạ ẩn nấp không xa, có bốn người hai nam hai nữ đang giơ kiếm gỗ đối luyện kiếm chiêu qua lại với nhau.

Bộ pháp uyển chuyển tinh tế, tiếng kiếm va chạm với nhau gọn gàng, dứt khoát. Không những đẹp mắt mà uy lực của người thi triển cũng không tệ chút nào.

Trong số bốn người, thiếu nữ vận hoàng Y nổi trội hơn cả, Tuy động tác 4 người na ná giống nhau nhưng ở người Thiếu nữ kia lại toả ra một khí chất cao sang lạ kỳ.

Buổi vi luyện đang tới đoạn cao trào, đột nhiên hoàng Y thiếu nữ phất tay, đưa chiếc mũi nhỏ nhắn ngửi Đi ngửi lại một hồi.

“Mọi người ngửi xem …thật là thơm.”

Thu Mộng, và hai gã nam tử. Bình Sơn, Thái Thành đồng thời dừng thôi động kiếm chiêu, cảm nhận mùi hương trong không khí.

Thu Mộng là người lên tiếng đáp lại.

“Hiểu Nhu, chỉ là một mùi hương sao tỷ lại bỏ lơ buổi tập chứ. Tứ Linh Kiếm Trận là thử thách đầu tiên mà sư phụ giao phó, thiết nghĩ chúng ta nên nỗ lực vào đó mới phải.”

Bình Sơn phụ hoạ, giọng điệu có hơi oán trách nhè nhẹ.

“Luyện cả sáng mới có một đợt nhập tâm như thế, vậy mà…”

Thái Thành lại có vẻ nghiêng về phía hoàng Y nữ tử, cất lời chống chế.

“Ta thấy mùi hương thơm vừa rồi ắt hẳn có gì đó đặc biệt. Gia tộc của ta chuyên buôn bán dược liệu, nhưng mùi thơm này có chút đặc di, vừa thơm nồng nàn lại có chút lanh lạnh bên trong.

Dù sao luyện cả sáng cũng nên nghỉ ngơi chút đỉnh, chi bằng chúng ta cùng đi dạo thư giãn, tìm cảm ngộ cho riêng mình.”

Hiểu Nhu lập tức tán thành.

” Hảo chủ ý! vậy ta tranh thủ Đi tìm mãi hương đó nha! Nếu dùng nó đựng trong túi hương bên người thì thật tốt biết mấy.”

Thái Thành lẫn Bình Sơn như bắt được tín hiệu, hồ hởi đáp lại.

” Nếu Hiểu Nhu thích thú như vậy, Chúng ta hãy giúp muội ấy một tay.”

Thu Mộng trong lòng có chút ghen tị, nhưng ngoài mặt cố lắm cũng chi dừng ở mức không biểu lộ cảm xúc, cô trả lời bằng giọng hời hợt.

“Ta cũng muốn xem, rốt cuộc là thứ gì hấp dẫn Hiểu Nhu như vậy!”

Ba người Đi trước nhìn đông ngó tây. Riêng Thu Mộng, Vì không muốn làm người thừa trong Nhập Môn Ưu Tú, nên mới miễn cưỡng đi theo sau.

Đi ngược chiều gió tiến về phía bờ suối, mùi hương mỗi lúc lại nồng đậm hơn. Ngủi mùi hương càng lâu, Thái Thành và Bình Sơn chợt thấy cơ thể mềm nhũn, nội khí trong người chạy tán loạn không theo sự khống chế.

“Không ổn, mùi hương này có vấn đề!”

“Thái Thành nói phải, tự nhiên ta cảm thấy cơ thể mình không cử động theo ý muốn, Tâm trí dường như đang lơ lửng trên không.”

Thu Mộng nhìn hai gã bước chân nặng nề, đôi vai rủ xuống tựa ganh vật nặng lắm. Nhìn thế nào cũng giống người có vấn đề.

“Vậy sao, muội có thấy gì lạ đâu, vẫn còn vận khí được nữa mà!”

Kỳ lạ !

“Hiểu Nhu, Cô có cảm thấy gì bất ổn không?”

Mọi người hướng sự chú ý tới hoàng Y nữ tử, thấy cô không hề đáp lại mà cứ bước đi về phía trước. nơi đó có một chiếc ống trúc để nằm ngang, phần miệng ống còn vương vãi một chút bột màu xám tro.”

Hiểu nhu bước tới, khom mình xuống, quệt tay lấy chút bột lên ngửi thử.

“Là bột thơm!”

Tiểu Hạ ngồi trên cây, khe rung mình một cái.

không bởi lũ người kia làm hỏng kế hoạch bắt rắn, mà bởi vì Xích Xà từ bốn phía bắt đầu xuất hiện. Sô lượng Lên tới cả chục con.

“Không thể nào có nhiều Xích Xà xuất hiện cùng một địa điểm như vậy…”

“Chẳng lẽ… Đông Dương Cung có kẻ nào đó âm thầm nuôi thứ xà độc này?”

Nội tâm Tiểu Hạ nổi lên một hồi nghi vấn. Độc Vật trong nhân gian đa số đều sống một mình. Xích Xà cũng không ngoại lệ, trừ mùa sinh sản có gặp hai ba con cùng lúc là điều dễ hiểu, nhưng cả chục con đồng thời xuất đầu lộ diện, chỉ có thể có người cố ý nuôi nấng.

Đến Đây, Tiểu Hạ khẽ cười mỉm.

” Xem ra Tiên Môn cũng có những mặt tối a.”

Ở phía dưới.

Hiểu Nhu vừa cầm ống trúc lên cũng là lúc Thái Thành thét lớn.

” Coi chừng rắn độc!”

Đều là tinh anh trong đệ tử nhập môn, phản xạ của bốn người hiển nhiên nhanh hơn bình thường.

Có điều tốc độ của người vẫn còn thua kém độc xà một chút.

Hiểu Nhu vừa quay người ne tránh, Một con Xích Xà lao vụt trong không gian cắn xẹt qua dưới gò má.

Ban tay nhỏ thon dài vừa đưa lên kiểm tra vết thương, liền co rút lại ngay vì quá nóng và rát.

“Đau quá!”

Thái Thành cùng Bình Sơn lập tức chạy qua xem thươn thế

“Không xonglà Xích Xà, nọc độc của nó có thể hủy hoại huyết nhục, bên mòn cơ thể.”

“Mau đưa cô ấy đến Đan Phòng, tìm Bách Linh Chủ Sự gấp.”

Hai người đang trong tình thế khẩn trương thì bị lời nói của Thu Mộng làm sững người.

“Hai huynh nhìn kìa, sao lại có nhiều rắn đến vậy.”

Nguyên Nhân do Hiểu Nhu vẫn cầm ống trúc, mùi hương của thứ bột bên trong khiến lũ rắn không muốn rời đi, Chúng ta từ tiến sát lại phía bốn người kia. liên tục phát ra thứ âm thanh khè khè …

“Chuyện này là sao đây?”

“Thái Thành, huynh có cách gì đưa mọi người ra khỏi đây không?”

Thái Thành liếc nhìn hai nữ tử, Một lúc sau nói.

“Ta và Bình Sơn ở lại đánh lạc hướng lũ rắn. Thu Mộng…Cô dẫn Hiểu Nhu về trước sau đó gọi người tới ứng cứu.”

“Được… mấy người nhớ cẩn thận!”

Thu Mộng nhìn phần da thịt dưới gò má Hiểu Nhu không ngừng rỉ ra chất dịch vàng tanh nồng, trong lòng có chút sợ hãi. Nghe thấy Thái Thành Phân phó nhiệm vụ, Cô liền đồng ý, chay tới dịu Hiểu Nhu lùi về sau.

Thái Thành và Bình Sơn tay cầm Mộc kiếm lao Lên phía trước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.