Ma Đầu Trọng Sinh Tiểu Nha Đầu

Chương 3: Ngu thuộc tính



Thời gian ba ngày này, Tiểu Hạ không Phải làm việc nhà nhiều lắm, Trừ mấy việc giặt giũ thổi cơm, thời gian còn lại đều ngôi trưng diện trước gương, Tu sửa ngoai hình cho bắt mắt, Chờ ngày khảo hạch.

Không chỉ riêng cô, các thiếu niên chưa quá 15 đều ở nhà tĩnh dưỡng vài hôm cho lành da liền thịt. Ngay như Đại Bảo to con cũng không Lên núi lấy cái mà ở nhà lo việc lặt vặt. Các bậc thân sinh đều muốn con cái mình chuẩn bị tâm thế thật tốt để chờ đón tiên gia.

Lão Ma đầu mà lại Đi giặt quần áo, nếu Mà Đế và thế lực Ma Điện biết việc làm của Cổ Ma lúc này, chi sợ uất ức, xấu Hổ mà tự bạo tại chỗ.

Cổ Ma trong thân xác thiếu nữ, bản tính ngàn năm không tắm giặt , giờ này phải thay đổi, muốn thâm nhập Tiên Môn, Lão phải tỏ ra bình thường như bao thiếu niên khác. Chờ ngàn năm để tái sinh lão còn làm được, nói gì đến việc giặt giũ nịnh bợ người khác cơ chứ.

Trong lúc phơi quần áo Lên sào, Tiểu Hạ vô tình nhìn thấy Đại Bảo nhà bên đang đứng ở sân sau, Thi triển mấy thế võ vụng về.

Cổ Ma dù gì cũng từng là cao thủ trong cao thủ, Không nhìn thấy thì thôi, chứ nhìn thấy người nào luyện sai, trong lòng tự nhiên thấy khó chịu, và không nhịn được bèn cất tiếng nói vọng sang.

-Đại Bảo, Hôm nay không Đi lấy củi Sao? Huynh đang hì hục làm cái gì thế.?

Thiếu niên dừng động tác, ngẩng đầu qua hàng rào đáp lại

-Tiên gia sắp đến chiêu sinh, cha bảo ta luyện vài thế võ, Để ngày kia biểu diễn chút khả năng, hi vọng được các cao Nhân nhìn trúng.

Tiểu Hạ giũ bộ y phục, cố che Đi nụ chơi mỉa mai.

-Luyện võ sao? Nhưng ta nhìn thấy cứ sai sai thế nào ý, chẳng có chút uy lực gì cả?

Đại Bảo lại tỏ ra thông thái.

-Muội là con gái, làm Sao biết được những điều huyền diệu bên trong. Thế nhé, ta lại phải luyện tập rồi, khi khác nói chuyện với Tiểu Hạ nha.

Nhìn Thiếu niên tập võ, Tiểu Hạ bĩu môi tự nhủ “đúng là đồ đầu đất, Lão Ma đầu có ý nhắc nhở tiểu tử nhà ngươi, Ai dè lại không biết tốt xấu, đã thế thì mặc kệ nhà ngươi”

Quay người vào trong nhà, Tiểu Hạ quyết định tu luyện môn tâm pháp đầu tiên.

Phệ Huyết Tà Công! Người khác luyện khí, còn lão luyện Huyết, dùng máu độc để tan phá nội thể địch Nhân, và dùng máu địch Nhân để trị liệu thân thể của mình. Môn tà công không có uy lực công kích mạnh mẽ nhưng cho Cổ Ma sức sống manh liệt. Đó cũng chính là lý do, Cổ Ma là Nhân vật sống sót cuối cùng của Ma- Điện.

Vừa mới khởi thế, đột nhiên Cổ Ma tự vấn chính mình.

“ hôm nay tu luyện tà công, ngộ nhỡ ngày khảo hạch, tiên gia phát hiện ra sự thật, chi e mang sống khó giữ”

Chiến lực hiện giờ của lão chẳng khác gì phàm Nhân, bại lộ thân phận quá sớm cho có hại chứ không có lợi. Nghĩ vậy, Lão chỉ đành ngậm ngùi chờ thêm một thời gian.

Mặc cho những đồng niên rục rịch chuẩn bị, Tiểu Hạ vẫn an nhiên làm một đứa trẻ ngoan ngoãn, Không một chút hồi hộp lo lắng khi sắp được gặp tiên Nhân.

Và ngày đó đã đến, Trời vừa hửng nắng, Từ trên đỉnh ba ngọn núi đột nhiên xuất hiện một chiếc lá sen Khổng lồ trôi theo làn Mây trắng, nhẹ nhàng lướt qua rừng đào, đáp xuống giữa Đào gia thôn.

Trên chiếc lá có hai lão già, râu dài tóc dài mặc đạo bào trắng phất phơ theo gió. Theo gót hai lao Nhân còn có bốn đệ tử trẻ trung, Mặt mày sắc lạnh trang nghiêm.

-Tiến gia đến rồi, tiên gia đến rồi…

Tiếng người ho reo, gõ mõ khắp thôn làng thông báo, Một khắc sau, người dân đều tập trung ở giữa thôn, khấu đầu hành lễ với các bậc cao Nhân từ xa tới.

-Mọi người mau mau đứng dậy. Hôm nay bần đạo và sư huynh đến đây mua đào và chiêu sinh như đã thông báo, Không biết quý thôn đã chuẩn bị đến đâu rồi?

Trưởng thôn ăn vận lụa là như Đi hội, nhẹ nhang bước ra khỏi đám người dân, Lão chi đầu kinh cẩn.

-Bẩm hai vị tiên gia, đào hai tươi mới ngon. Trong lúc chúng tôi Đi hái quả, hai vị cứ tiến hành chiêu sinh trước. Kết thúc chiêu sinh là đào cũng vừa gom đầy túi.

Vi tiên gia vuốt chòm râu, dáng người thẳng tắp, khẽ gật đầu.

-Vậy làm phiền quý thôn rồi.

-Không phiền, Không phiền, đây là vinh hạnh của Đào gia thôn mới đúng.

Đoàn thôn dân gật gù phụ hoạ lời nói của thôn trưởng, sau đó mỗi người mang bao vào rừng hai những quả to và đẹp nhất.

Trong lúc đó, buổi chiêu sinh cũng được tiến hành ngay giữa thôn trước sự chứng Kiến của những người hiếu kỳ. Thôn dân tập trung thành vòng kín, Ai nấy đều đưa tao chỉ trỏ này nọ, miệng bàn tán rôm rả.

Một lão giả chẳng biết rút từ đâu một hòn đá pha lê to bằng hai lòng bàn tay. Hắn đá trong suốt lơ lửng giữa không trung càng làm đám dân đen thêm phần thán phục.

-Đây là linh thạch dung để khảo nghiệm linh căn, thiếu niên nào chưa quá 15 nếu cha tây làm hồn đá phát sáng thì đi tiêu chuẩn bước vào Tiên Môn.

-Hòn đá phát sáng ư?

-Thần kỳ vậy Sao?

-Ta muốn thử!

Chỉ một hồn đá khảo nghiệm linh căn cũng làm thôn dân là mắt. Tiểu Hạ lững muốn bắt trước thái độ cho hợp cảnh, bất quá linh thạch chẳng có gì xa lạ với Cổ Ma. Lão dù gì cũng từng là Ma đầu một thời, Linh thạch nhìn đã phát ngán.

Lần lượt những thiếu niên tham gia khao hạch bước Lên phía trước, Nam có và nữ cũng có, Nhân số hơn hai mươi người.

-Tiểu Hạ, ngươi cũng tham gia khao hạch sao?

-Có gì mà không được, đâu cấm nữ nhi tham dự!

-Bất quá, ngươi ngổ ngáo như vậy e rằng không có Cửa vào Tiên Môn.

Tiểu Hạ nhận ra kể vừa nói chuyện với mình là Thu Mộng, Con của trưởng thôn, cùng với Tiểu Hạ hai nữ Nhân duy nhất tham gia khảo hạch.

Dung mạo Thu Mộng xinh như hoa, lại nhan nhã sống trong nhung lụa, Từ lâu đã tự coi bản thân là thiếu nữ xinh đẹp nhất của Đào gia thôn. Nào coi những thiếu nợ khác ra gì. Đối với Tiểu Hạ, Thu Mộng càng thêm phần khinh rẻ.

Cổ Ma là một lão quái, Không dư hơi phân bua với một thiếu nữa chưa phát dục hoan toàn. Thay vào đó lão giành thời gian tìm cách gia nhập tiên môn thì chính đáng hơn nhiều.

-Vân Quý, hoả thuộc tính, hợp cách.

Mới đó đã có người bước lên khảo hạch, ngay người đầu tiên chạm vào, hòn đá liền phát ra ánh sáng vàng rực rỡ. Thiếu niên thở phào vì dễ dàng qua cửa như vậy. Tính còn trẻ con, vội vàng chay tới ôm lấy người thân reo hò không ngớt.

Những người khác đều nhìn Vân Quý bằng cấp mắt ngưỡng mộ, lòng phấn khích là hồi hộp cũng được đẩy Lên cao.

-Thạch Vũ, Mộc thuộc tính, hợp cách.

-Ba Kiên, thổ thuộc tính,

-Thu Mộng, Thuỷ Mộc song thuộc tính?

Song thuộc tính, ngay cả tiên gia cũng phải thở mạnh, một thôn nhỏ mà cũng sản sinh ra thiên tài song thuộc tính, chuyến Đi chiêu sinh này không lỗ. Ăn đào chắc chắn sẽ ngôn miệng.

Thu Mộng được kết quả di biệt lại được Nước vênh mặt với đồng niên, người nhà trưởng thôn đột nhiên bao trùm một lớp hào quang vô hình từ đây.

Nhưng sau Thu Mộng, vô số người xếp sau liên tục không đặt tiêu chuẩn. Nguyên lai những đứa trẻ có điều kiện tốt đều được xếp Lên đầu, càng về sau thiên tư và linh căn cũng lúc càng suy giảm.

-Tiểu Hạ, không sao đâu, nhất định chúng ta sẽ vượt qua mà..

Đại Bảo xếp gần chót, quay lại nhìn Tiểu Hạ trấn an, mặc dù trong tâm tư của gã to xác này mới chính là người hoang loạn. Cổ Ma biết rõ nội dung buổi khảo hạch và cũng hiểu tâm lý Đại Bảo lúc này.

Đưa bàn tay vỗ nhẹ Lên lưng thiếu niên, Cô nở nụ cười động viên.

-Đại Bảo luyện tập chăm chú như vậy, chắc chắn sẽ vượt qua, còn ta thì… Sao cũng được. Kết quả không quan trọng.

-Ta sẽ vượt qua, và muội cũng thế, Chúng ta cùng vào Tiên Môn.

Tiểu Hạ khẽ nở nụ cười, Tâm tư của thiếu niên rất dễ đoán, gã động viên người khác thực ra chi muốn động viên chính mình.

Giờ này Tiểu Hạ còn chút là lắng, Linh hồn chứa nhiều tà niệm, rất có thể xẩy ra phản ứng khi chạm linh thạch. Thân thế di thường sẽ bị người ta soi mói, Vì vậy Cổ Ma phải giở chút thủ đoạn khi tiến hành khảo hạch.

Bất chợt có cơn gió nhẹ thổi qua, chiếc mũi nhạy cảm của Tiểu Hạ đột nhiên ngửi thấy một mối hương khiến tâm hồn cô trở lại thoải mái.

-Đại Bảo, thổ thuộc tính, vượt qua.

Thiếu niên thở phào như vừa trút bỏ gánh củi trăm cân, bước Đi thần thờ như chưa tin được đây là sự thật.

-Ta qua rồi, ta qua rồi…

Hết lượt đại Bảo, chi còn lại Tiểu Hạ mà thôi.

Cô ung dung bước Đi thẳng tắp, bàn tay nhỏ chậm vào viên linh thạch, Một lần khối trắng đột nhiên xì xì chay ra.

Di tượng này khiên người xung quanh giật mình lùi liền mấy bước, Lão tiên gia lười biếng nheo mắt nhìn Tiểu Hạ, Một lúc sau mới cất tiếng.

-Hoa Tuyệt Ha, Ngu thuộc tính, không hợp tiên đạo, không vượt qua!

Nghe thấy chữ Ngu thuộc tính, mấy đồ đệ theo sau tiên gia không nhịn được liền cừơi phụt thành tiếng.

Ngu thuộc tính ám chỉ người ngu đần, tư chất kém, học mãi không thông hiểu, gia nhập tiên môn vĩnh viễn không có thành tựu.

Tiểu Hạ nghe tiếng cười trào phúng, bèn giả bộ ngây ngô đưa tay gãi đầu không hiểu.

-Đúng là Ngu Thuộc Tính, đần độn mà cũng Đi Lên khao hạch, quả thực làm trò cười cho thiên hạ.

Ngoài mặt nhăn nhó không hiểu, nhưng trong lòng Tiểu Hạ đã sớm cười thầm “ ta mà ngu độn thì là người ở đây đều bị ta giả ngu qua mặt, ở đó mà nhạo báng ta đi”

Tức thì Tiểu Hạ nói vọng Lên.

-Tiên gia, Tiểu nữa vô duyên với Tu luyện, vậy có phúc phận theo người học đan đao không ạ?

Toàn Trường đột nhiên im bặt, ngu xuẩn mà đi làm thầy thuốc thì chữa cho ai. Một tràng cừơi lại vang Lên. Bất quá lần này tiên gia đã sớm ra hiệu giữ trật tự.

-Vì Sao ngươi nghĩ bản thân ngươi hợp đan đạo? Tư chất của ngươi quả thực không phù hợp với tiên môn.

Tiểu Hạ không buồn mà nở nụ cười toả nắng.

-Tư chất của Tiểu nữ không ra gì, nhưng mũi thinh lắm thưa tiên gia. Con ngửi thấy trên y phục của người có mùi Hoang Căn, rễ sắn, đinh Hương, Mộc Tùng… Có Phải sáng nay người sắc thuốc bồi bổ, cải thiện chứng khó tiêu.

Tiên Gia giật mình suýt té ngửa, làm Sao con bé lại biết vụ lão sắc thuốc bồi bổ cơ chứ. Lại chứng khó tiêu, khả năng nhậy bén với mùi thuốc.

Ngửi lại vật áo, tiên gia cảm thấy mấy vị thuốc kia nàng nêu bốn thì đúng ba, có lẽ nha đầu trước mặt lại có duyên với đan đạo thực sự.

-Đúng là ta đang không khoẻ trong người, đang cần một y đồ Đi theo học nghề. Ngươi có tài như vậy, Thế thì cùng bọn họ, theo chúng ta về Tiên Môn.

Nàng khom người hành lễ, khe che giấu nó cười đắc ý bên dưới.

-Đa tạ tiên gia hậu ái.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.