bậc thang bằng đá từ chỗ Dược Viên tới đỉnh núi tổng Cộng có 1868 bậc. Khi xuống còn nhẹ nhàng đôi chút, còn đi Lên không khác nào một cực hình.
Tiên Gia từng nói, ngàn bậc thang lên núi còn thấy khó, vậy bước Lên tiên giới còn trăm van bậc thang, làm sao mà thành?
Đối với đệ tử năm hai năm ba, ngàn bậc thang này đã chẳng còn là trở ngại. Một phần vì cứ Lên bước lại có một toà lâu tranh nắng mưa.
Cứ như vậy hình thành Cửu Tinh Giác Lầu từ chân lên đến đỉnh.
Tiểu Hạ đeo gùi thảo dược lên tới đan phòng, hai bắp chân lập tức cứng nhắc, khó di chuyển.
Vừa bước chân vào cửa Đan Phòng.thees Sinh ở quầy lễ tân liền bước tới, vẻ mặt hớn hở, cười nói.
” Tiểu Hạ muội muội tới đưa Thảo dược. đó à… mau để xuống, Để xuống đây.”
Thế Sinh nhanh chóng giúp Tiểu Hạ gỡ chiếc gùi xuống.
“Thế sư huynh, leo hơn ngàn bậc thang quả là khổ muốn chết, Đôi chân muội cứng đờ, đi không nổi nữa.”
Tiểu Hạ xua xua tay, thở hổn hà hổn hển.
Nam tử bền động viên, thuận tay kéo ghế cho cô ngồi nghỉ.
“Chịu khó vài ngày là sẽ quen thôi, hồi đầu ta còn phải lết bốn chân ý chứ, muội còn đứng được đã hơn ta không biết bao nhiêu lần.
Chỗ thảo dược này cứ để ta mang vào, Muội nghỉ ngơi ở đây một lát đi.”
Tiểu Hạ trông theo bóng lưng Thế Sinh rời đi, Cô tranh thủ xoa hai cẳng chân cho giãn cơ gian thịt.
“Lại phải ngày nào cũng dâng thảo dược, chắc ta liệt đôi chân này mất.”
Đúng lúc này, Một nhóm thiếu niên có nam có nữ từ ngoài bước vào. Đúng lúc thấy Tiểu Hạ ngồi không trên ghế xoa xoa bắp chân bèn nói.
“Ây yô, đây chẳng phải Tiểu Hạ đã sao, Lên Tiên Môn mà vẫn không chừa cái tật lười biếng nhỉ”
Giong nói chua ngoa xuất phát từ cái mỏ của một người quen.
Thu Mộng, Con gái trưởng thôn Đào Gia Thôn.
Sánh vai cùng ả ta là một thiếu nữa áo vàng, Mặt tròn khả ái. ngoai ra còn 2 nam tử Thanh tao mặt mũi nghiêm nghị, nhưng ẩn dấu bên trong là hai tên sĩ gái.
Tiểu Hạ trông thôi đã thấy chán, chẳng buồn đáp.
“Thu Mộng, hai người quen nhau ư?” Thiếu nữ áo vàng tuỳ tiện hỏi một câu.
Thu Mộng nói bằng giọng trào phúng.
“Phải… bọn ta cùng đến từ Đào Gia Thôn, Ta là Thuỷ Mộc song thuộc tính, còn cô ta là Ngu Thuộc Tính.”
Hai thiếu niên không nhịn được, nen cười thành tiếng.
” Ha ha… là Ngu thuộc tính, tư chất đần như heo đó ư? Loại người này làm Sao lại xuất hiện trong Đông Dương Cung được chứ?”
“Ai mà biết cô ta dùng thử đoạn gì? bất quá, lão Tiên Gia phúc hậu thành danh, cho cô ta một cơ hội làm học đồ trong đan Phòng, vậy mà không biết suy nghĩ thật xấu, Không chịu sửa cái tật lười biếng.”
“Thu Mộng à, người ta là Ngu Thuộc Tính làm sao biết suy nghĩ cơ chứ!”
“Thái Thành…huynh nói đúng lắm.”
Ba người cười phụ hoạ với nhau, Duy chỉ có thiếu nữ áo vàng có vẻ không thích chuyện bỡn cợt người khác.
Hoàng Y thiếu nữ tiến lại chỗ Tiểu Hạ, hỏi
“Tiểu Hạ cô nương, bọn ta đến nhận đan dược Tu luyện, phiền cô nương vao báo với chủ sự một tiếng được chăng.?”
Tiểu Hạ lười biếng đáp gọn.
“Không rảnh!”
Câu trả lời trống không vô tình tạo cơ hội cho Thu Mộng xen vào.
“Tiểu Hạ, ngươi đừng có tỏ ra cứng đầu như vậy, ngươi có biết làm thế khác nào bôi nhọ vào ĐàO Gia Thôn chúng ta.”
Đôi mày Tiểu Hạ nhíu lại, nàng ngồi ghế còn bốn người kia đứng nhìn.
“Đào Gia Thôn danh tiếng, đâu có can hệ gì tới ta… Ngươi hỏi là việc của ngươi, còn trả lời hay không là chuyện của ta. Cùng là người nhập môn mới vào, Ngươi có tư cách gì sai Ta phải làm gì ư?”
Thu Mộng tức muốn xì khói, Mặt đỏ hầm hầm. Hai thiếu niên thấy cô muốn động thủ bền đưa tay can ngăn.
“Nhạc Thành, Bình Sơn…hai huynh đừng can ta, chuyện ta chấn chỉnh người Đào Gia Thôn không can hệ tới mọi người.”
Tiểu Hạ liếc qua với vẻ khinh thường.
” Ngươi mới là kẻ ngu độn đấy, dám động thủ ở Đan Phòng, dù có là Thuỷ Mộc song thuộc tính cũng không giúp ngươi tranh khỏi hình phạt của môn quy. Không khéo còn bị đuổi về Đào Gia Thôn, lúc đấy xem ai mới là kẻ bôi nhọ Đào Gia Thôn.”
Hòang Y thiếu nữ lắc đầu, ngụ ý Thu Mộng kiềm chế cơn giận.
Đúng lúc này từ lầu hai xuất hiện hai bóng người, một lão nhân và người còn lại là Thế Sinh.
” Có chuyện gì mà ồn ào vậy?”
Hoàng Y thiếu nữ nhanh nhảu hành lễ.
“Bẩm chủ sự, đệ tử là Hiểu Nhu mới nhập môn, nay theo phân phó của Hồng sư phụ đến nhận đan dược bổ trợ tu luyện.”
Lão giả thuộc hạng cao tầng trong nội bộ Đông Dương Cung, chuyện đệ tử nhập môn lấy đan dược thì lão đã nghe qua. Những người ở dưới kia đều là song hệ linh căn, vị Hoàng Y thiếu nữ khả năng cao là Tam hệ linh căn rất đáng được quan tâm.
“Ta đã được nghe qua, Thế Sinh, ngươi mang đan dược phát cho 4 người bọn họ đi
Còn học đồ Tiểu Hạ ra người nào, lên đây ta có chút chuyện cần nói”
“Vâng thưa sư bá!”
“Đa tạ quản sự”
Nhóm người trong sinh chia làm hai hướng, Một bên theo Thế Sinh lĩnh đan dược. Còn Tiểu Hạ, Đi theo Lão Tiên Gia Lên lầu hai.
Vì Hai chân Vân còn đau, cước bộ của Tiểu Hạ tập tễnh, chậm hơn cả vi lão giả kia. Đó không phải người dẫn nàng đến Đan Phòng, mà là một người khác. Khi chất người này cao thâm hơn người hôm nọ.
” Ta nghe lão Kim nói, nha đầu ngươi muốn xin làm học đồ Đan Phòng. Nay làm việc buổi đầu, có phải thấy gian nan, khổ cực rồi chăng.”
Tiểu Hạ không chút giấu giếm.
” bước ngàn bậc thang từ Dược Viên đến Đan Phòng quả thực tiểu nữ hơi mỏi chân, nhất thời chưa thích ứng ngay được.”
Lão giả vẫn bước đi hiên ngang, tay chắp sau lưng nói.
“Đã vào Tiên Môn, đâu đâu cũng là gian khổ chập trùng. Đừng nghĩ Đan Phòng toàn việc sắc thuốc nhe nhàng, trên thực tế áp lực vô cùng lớn.
Việc tìm thảo dược ngoài kia không giống như hái thuốc trong Dược Viên, Thế giới bên ngoài địa hình hiểm trở, Hung thú rình rập.
Một thân nữ nhi Ngu Thuộc Tính như ngươi… Ta nghĩ không thích hợp với tiên môn.”
Tiểu Hạ nghe vậy liền nói.
” tấm thân này do phụ mẫu sinh ra, là Nam hay nữ cũng chỉ là phần thể xác bên ngoài. Đao Tâm vững chắc mới là thứ quan trọng quyết định người đó bước vào tu Đạo hay không.”
Tuy tiểu nữ thân là phận gái, nhưng đạo tâm chưa chắc đã thua nam Nhân đâu ạ!
Lão giả dừng chân một lúc, ngẫm lại một điều gì đó.
“Ta tạm tin sự quyết tâm của nha đầu nhà ngươi. Nhưng chỉ có quyết tâm là chưa đủ. Nghe lão Kim nói khứu giác của ngươi rất nhạy, lại có chút nền tảng y lý, nay ta thử xem hiểu biết của ngươi đến đâu.”