Ma Nữ Của Laplace

Chương 22



Đến khách sạn bình dân gần ga Shinagawa, giáo sư Aoe nhìn đồng hồ thì thấy vừa đúng một giờ chiều. Đã tới giờ hẹn.

Vừa vào cửa chính đã thấy ngay một đám đông có vẻ là khách du lịch Trung Quốc. Không thấy Madoka đâu. Ông vừa bước dọc theo sảnh vừa gọi điện thoại.

“Bác tới rồi à?” Điện thoại vừa kết nối, Madoka liền hỏi.

“Bác đang ở sảnh.”

“Bác tới sàn bowling đi.”

“Sàn bowling? Có cả chỗ đó hả?”

“Ở tầng một. Bác hỏi nhân viên khách sạn là biết.” Madoka nói rồi ngắt máy.

Nhìn thấy một nhân viên nữ, Aoe liền hỏi thăm. Đúng là có sàn bowling thật. Nhưng tại sao lại hẹn gặp ở đó. Lấy làm thắc mắc, ông đi tới sàn bowling.

Tầng này có các cửa hàng mỹ phẩm và đồ trang sức san sát nhau, sàn bowling ở sâu bên trong. Cạnh cửa ra vào có quầy tiếp tân, nhưng vì không có ý định chơi nên Aoe lướt qua.

Tuy là trưa ngày thường nhưng không khí vẫn khá náo nhiệt. Có một nhóm nhìn thế nào cũng thấy là nhân viên công ty, không biết họ làm việc kiểu gì mà lại đi chơi bowling thế này?

Madoka đang ở quầy chơi game trong góc tầng. Cô mặc áo sơ mi kẻ sọc và quần jean bó sát. Trên tay cầm chiếc áo phao ông đã từng thấy. Lần này cô không đội mũ len hồng.

Madoka đang đứng cạnh một máy gắp thú bông. Dường như đã nhận ra Aoe đang tiến lại, cô quay mặt về phía ông.

“Không biết bao nhiêu năm rồi bác mới tới sàn bowling.” Aoe nói.

“Thế hệ của bác phải chơi giỏi lắm ấy chứ.”

“Chơi giỏi là lớp đàn anh trên bác một chút. Hồi bác còn nhỏ, trò này đã thoái trào rồi.”

“Cháu thì chẳng mấy khi chơi.”

“Nên mới chọn máy gắp thú bông?” Aoe nhìn vào bên trong. Phần thưởng là những con thú bông hình chuột Minnie. Riêng phần đầu cũng phải hơn 20 xen-ti-mét. Nặng như vậy hẳn khó mà gắp được. “Cũng lâu rồi nhỉ. Cuối cùng cũng gặp được cháu.”

“Cháu còn tưởng vĩnh viễn không bao giờ gặp lại bác nữa.”

“Vì chẳng có việc gì làm với lão học giả nhạt nhẽo này đúng không?”

“Giáo sư Aoe vốn là người ngoài. Bác không nên dấn sâu vào việc của bọn cháu.”

“Bác không vô cớ mà dấn vào đâu. Chỉ là, bác muốn sửa chữa sai lầm của mình. Muốn gánh trách nhiệm với tư cách một học giả.”

“Trách nhiệm…”

Madoka đang nghiêng nghiêng đầu thì hai người trông có vẻ giống mẹ con tiến tới, hình như muốn chơi máy gắp thú. Người mẹ vẫn còn trẻ, đứa con tầm sắp sửa đi học. “Xin mời.” Madoka nói rồi tránh xa chiếc máy.

“Như vậy không được ư? Là tai nạn ấy ạ. Có vấn đề gì sao?”

“Vấn đề lớn là đằng khác. Vì tai nạn đó mà các làng suối nước nóng phải chịu hậu quả nặng nề. Còn nếu không phải tai nạn thì cần làm sáng tỏ, sớm phút nào hay phút ấy.”

“Cháu hiểu điều bác nói. Nhưng làm vậy thì khó lắm.”

“Khó ư? Khó cái gì?”

“Không thể chỉ nói đơn giản đó không phải tai nạn là xong. Người ta sẽ thắc mắc, không phải tai nạn thì là gì.”

“Đương nhiên rồi. Vì vậy bác mới đến gặp cháu thế này. Chắc chắn cháu biết chuyện gì đó. Hãy nói cho bác biết. Đó không phải là tai nạn đúng không?”

Nhưng Madoka không trả lời, chỉ nhìn sang bên cạnh rồi chợt đưa tay ra.

“Sao?”

“100 yên. Bác có không?”

“Chắc là trong ví có.”

“Cho cháu một đồng.”

“Hả?”

Ánh mắt Madoka hướng về phía trước. Hai mẹ con lúc nãy đang nói chuyện. Có vẻ người mẹ đã không gắp được chuột Minnie. Cô con gái bắt mẹ thử lại, nhưng chị ta trông không được tự tin.

“Cháu định làm gì?” Aoe hỏi.

“Sao cũng được, bác mau đưa đây.”

Aoe lấy trong ví ra đồng 100 yên đưa cho Madoka.

Cô cất lời với người phụ nữ có vẻ là mẹ. “Chị chờ chút được chứ?”

“À ừm.” Đối phương lùi lại, có vẻ lúng túng.

Madoka nhoẻn cười nói với cô bé gái, “Em chờ chút nhé.” Rồi nhét đồng 100 yên vào máy gắp thú. Tiếp đó, cô nhìn vào hộp kính rồi bắt đầu bấm nút. Cánh tay rô bốt mini bên trong cử động. Nhìn nó hạ dần xuống, Aoe thầm nghĩ “Không được rồi.” Bên dưới có một con thú bông, nhưng vị trí hơi lệch một chút nên có vẻ cánh tay rô bốt không nắm được mình nó.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Aoe há hốc miệng. Chuột Minnie đã bị nhấc lên. Cánh tay nắm trúng một bên chân nó, nhưng vì bàn chân khá lớn nên có vẻ sẽ không rơi.

Cánh tay mang theo chuột Minnie trở về vị trí cũ một cách an toàn. Madoka lấy con thú bông từ cửa bên dưới ra đưa cho cô bé, “Của em này.”

“Như vậy cũng được sao?” Người mẹ nói vẻ ái ngại.

“Vâng. Dù sao em cũng không cần.”

“Vậy thì… ít nhất cũng cho chị gửi…” Người mẹ lấy ra 100 yên từ trong ví. Madoka cúi đầu nhận lấy.

Sau đó, chị ta bảo con cảm ơn Madoka, cúi đầu mấy lần rồi đi khỏi.

Madoka quay lại chỗ Aoe, “Của bác đây.” Cô nói rồi đưa ra đồng 100 yên.

“Cháu chơi gắp thú giỏi thật.” Aoe nói, bỏ đồng xu vào ví.

“Cháu mới chơi được… khoảng hai lần thì phải.” Madoka lắc đầu.

“Hai lần? Không thể tin nổi.”

“Chuyện đó sao cũng được. À, chúng ta nói tới đâu rồi?”

“Cháu đã nói gì đâu. Bác đang hỏi việc xảy ra ở suối nước nóng là tai nạn, hay không đơn thuần là tai nạn. Rồi đột nhiên, cháu chơi gắp thú…”

Để ngăn Aoe nói tiếp, Madoka đưa tay ra trước mặt ông.

“Trước khi trả lời câu hỏi đó, cháu có việc muốn hỏi. Tại sao giáo sư lại biết Amakasu Kento?”

“Cháu trả lời câu hỏi của bác trước đã.”

“Bác đừng lo, nhất định cháu sẽ trả lời. Hãy tin cháu.”

Aoe nhếch miệng.

“Do gặp cháu, bác nghĩ chắc chắn cháu phải có liên quan gì tới hai vụ việc ngộ độc khí sulfur hydro. Việc cả hai nạn nhân đều liên quan tới điện ảnh đã dẫn bác tìm hiểu và đọc được blog của Amakasu Saisei. Nhờ vậy bác biết Amakasu Kento. Và cả bố cháu nữa.”

“Quả nhiên. Cháu đã nghĩ chắc là thế rồi. Trong điện thoại, bác còn nhắc tới cái tên Kirimiya nữa. Có phải bác tới trường Đại học Kaimei rồi không?”

“Người đến đó không phải bác. Mà là điều tra viên Nakaoka của phòng cảnh sát Azabu Kita.”

“Điều tra viên?” Vẻ hốt hoảng hiện trên mặt Madoka.

“Anh ta nghi ngờ vụ việc ở suối nước nóng Akakuma nên đã tìm tới bác. Đó là ngọn nguồn sự việc. Sau đó, bác lại gặp cháu ở suối nước nóng Tomate, nên bác và điều tra viên Nakaoka đã chú ý tới Amakasu Kento.”

Aoe kể lại chi tiết từ trước tới giờ, bao gồm cả việc Nakaoka đã tới trường Kaimei.

“Ra thế. Đó là lý do chị Kirimiya tìm tới giáo sư.” Madoka vừa theo dõi màn hình một trò chơi chiến đấu vừa nói.

“Chính xác là vậy. Bác đã bị cô Kirimiya chất vấn rất nhiều, nhưng cô ta không hề trả lời bất cứ câu hỏi nào của bác. Thậm chí, cô ta còn nói không biết cháu đang đi tìm Amakasu Kento.”

“Hừm, đúng là chỉ còn cách trả lời như vậy.”

“Xem chừng cô Kirimiya nói dối rồi.”

“Chị ấy được thuê nên phải hành động theo mệnh lệnh.”

“Ai là người ra lệnh? Bố cháu ư?”

“Chuyện đó… cháu không nói được.”

“Tại sao một bác sĩ khoa Ngoại thần kinh não lại làm thế?”

Madoka nhăn nhó. “Cháu đã bảo không thể nói được rồi mà. Bác thật ngoan cố.”

Bị nói là ngoan cố, Aoe nổi khùng lên. “Tại sao? Cháu giống hệt cô Kirimiya. Chỉ biết hỏi hỏi, không thèm đếm xỉa tới câu hỏi của bác. Trả lời một chút thì có làm sao. Cháu đang giấu giếm điều gì? Có vẻ chìa khóa của vấn đề đang nằm trong tay Amakasu Kento, tại sao cháu lại tìm cậu ta? Quan hệ giữa cháu và cậu ta rốt cuộc là thế nào? Có đúng chỉ là bạn bè bình thường thôi không?”

Do kích động, ông liên tiếp đưa ra câu hỏi. Âm lượng giọng nói cũng tăng dần, khiến những người khách xung quanh đưa mắt nhìn.

Madoka thở dài rồi đi về phía sàn bowling. Một nhóm có vẻ là học sinh đang chiếm hai đường băng, vừa đùa giỡn vừa ném bóng một cách vui vẻ. Madoka dừng lại ở chỗ có thể quan sát cảnh ấy từ phía sau.

Aoe bước lại gần, khẽ nói. “Bác xin lỗi. Bác nóng quá.”

“Bác không cần xin lỗi. Cháu hiểu sự kích động của bác. Cháu cũng ái ngại vì lôi bác vào chuyện này.”

“Vậy cháu trả lời…”

“Sẽ còn ba ky.”

“Hả?”

Madoka nói, “Kia kìa”, rồi hất cằm về phía đường băng. Nhìn kỹ thì thấy ở đường băng bên phải còn sót lại ba chai gỗ.

“Liên quan gì tới bowling chứ?”

Madoka đưa mắt sang đường băng bên trái nói: “Bên đó sẽ còn bốn ky.” Quả bóng được ném đi vẫn đang lăn giữa đường băng. Sau đó nó chạm trúng dãy chai gỗ, nhưng vẫn còn lại bốn chai, đúng như cô dự đoán.

Aoe nhớ lại lời Madoka vừa nói. “Sẽ còn ba ky” chứ không phải “Còn ba ky”. Tức là lúc nãy, cô đã dự đoán số chai gỗ còn lại khi trái bóng vẫn đang lăn trên đường băng.

“Vô ích thôi.” Madoka nói. “Giáo sư biết về cháu và Kento cũng chẳng có ý nghĩa gì. Có khi không biết thì hơn.”

“Chuyện đó bác phải nghe mới biết được.”

“Không đâu, giáo sư ạ.” Madoka hướng về phía Aoe. “Bác muốn biết đó có phải là tai nạn không còn gì. Bác còn muốn xác nhận, nếu không phải tai nạn thì là gì nữa. Cháu sẽ cho bác câu trả lời sau. Cháu hứa đấy. Vì vậy, mong bác đừng cố tìm hiểu thêm điều gì khác. Việc đó không liên quan tới bác. Mong bác hiểu.”

Giọng nói như nài nỉ. Không có vẻ gì là đang diễn kịch. Nghe như cô đang nghĩ cho ông vậy.

“Vì cháu mà sự hiếu kỳ của bác đã phình to tới giới hạn rồi, bác phải làm thế nào đây?”

“Cháu xin lỗi, nhưng bác phải chịu đựng thôi. Cháu đã nói nhiều lần rồi, làm vậy là tốt cho bác. Cháu không muốn gây phiền phức hơn nữa cho bác.”

Biết không thể lay chuyển nổi quyết tâm của Madoka, Aoe đáp, “Bác hiểu rồi.”

“Cô Kirimiya nói muốn xem tấm danh thiếp của bác. Bác đã nói đó là số giả. Nhưng cô nàng cố chấp đó đã đoán ra ngay có thể đó là số thật. Chắc vì nghe chuyện bác kể, cô ta nhận ra cháu muốn chiếm được lòng tin của bác, nên sẽ không có chuyện cho số giả.”

“Có lẽ vậy. Chị ấy rất thông minh. Nhưng, bác nhận ra điều đó cũng không phải tầm thường đâu.”

“Cháu không cần tâng bốc. Vì bác muốn gặp cháu trước cô Kirimiya nên không cho cô ấy số. Nhưng tiếp theo bác phải làm gì? Cho cô ta biết có sao không?”

Madoka lắc đầu. “Nếu được, cháu muốn bác đừng nói.”

“Được. Vậy thì thế này nhé. Nếu không có gì xảy ra, bác sẽ không nói. Nhưng nếu tình hình thay đổi khiến bác nghĩ rằng nên nói ra thì bác sẽ nói. Được chứ?”

Madoka ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Vâng, thế cũng được.”

“Bác còn một mong muốn nữa.” Aoe giơ một ngón tay lên. “Bác muốn cháu nghe điện thoại của bác. Khi không có việc gì bác sẽ không gọi, những sẽ có những lúc kiểu gì bác cũng phải liên lạc với cháu. Đương nhiên, bác cũng rất hoan nghênh nếu cháu gọi. “

Madoka im lặng. Cô đang phân vân chăng.

Aoe nói tiếp. “Bác muốn cháu tin bác. Bác sẽ không phản bội cháu.”

“Không phải là phản bội hay không, mà bác không nên dính líu tới cháu thì hơn. Cháu sẽ không gọi cho bác đâu.”

“Đó là quyền tự do của bác.”

Madoka cười nhăn nhó.

“Vậy thì tùy bác. Tuy nhiên, cháu cũng có lý do của cháu. Không phải lúc nào cũng có thể bắt máy được.”

“Cả hai bên đều thế. Giao dịch thành công nhé. Giờ tới lượt cháu nghe yêu cầu của bác.” Aoe nhìn chằm chằm vào Madoka. “Hãy cho bác biết sự thật về vụ tai nạn.”

Madoka bắt tréo hai tay trước ngực. “Xin lỗi, nhưng giờ cháu chưa thể.”

“Ơ kìa, đã hứa rồi cơ mà.”

“Không phải. Ý cháu là không thể bây giờ, ở đây được. Chỉ nghe thôi bác sẽ không tin. Có câu, trăm nghe không bằng một thấy. Để bác nhìn thấy là tốt nhất.”

“Vậy phải làm thế nào?”

“Cháu sẽ liên lạc về thời gian và địa điểm lần nữa. Bác yên tâm, sẽ không lâu đâu. Trong ngày hôm nay cháu sẽ gọi.”

“Thật chứ?”

“Giáo sư muốn cháu tin bác còn gì? Vậy thì, cháu cũng muốn bác tin cháu.”

Madoka chuyển ánh nhìn về phía đường băng, khẽ kêu lên một tiếng. Aoe nhìn theo. Trái bóng đang lăn.

“Tiếc thật. Đúng hai ky.” Madoka nói.

Trái bóng làm mấy chai gỗ nẩy cả ra, vang lên một tiếng động mạnh. Người vừa ném bóng có vẻ tự tin, vung nắm đấm lên. Tuy nhiên đã không thể strike mà mỗi bên vẫn còn một chai đang đứng vững, đúng như Madoka dự đoán.

Aoe kinh ngạc nhìn Madoka.

“Hẹn gặp bác sau.” Cô nói như không có gì xảy ra rồi rảo bước.

Aoe quay lại trường đại học. Tuy vậy, dù là giảng bài hay hướng dẫn sinh viện tại phòng nghiên cứu, lòng ông vẫn không khỏi bồn chồn. Đầu ông chỉ toàn nghĩ về chiếc điện thoại nằm trong túi. Thậm chí còn kiểm tra pin mấy lần.

“Giáo sư đang chờ cuộc gọi quan trọng từ một người quan trọng ư?” Đúng lúc ông đang nhìn chăm chăm vào chiếc di động thì Okunishi Tetsuko cất tiếng hỏi một câu thừa thãi.

“Cũng chẳng quan trọng gì đâu.”

“Tôi có nghe sinh viên nói. Rằng hôm nay giáo sư Aoe lạ lắm. Có lúc thầy giảng đi giảng lại một chuyện, có lúc lại đột nhiên nhìn lên trời. Có chuyện gì thế ạ?”

“Không có gì. Cô không phải lo.”

Aoe đứng dậy. Ông nghĩ còn ở lại sẽ lộ ra điểm bất thường mất, nên quyết định về phòng riêng.

Ông tới chỗ chiếc máy tính, bắt đầu làm việc một cách máy móc, nhưng không thể tập trung được. Nguyên nhân không phải chỉ có việc ông đang chờ điện thoại. Chuyện xảy ra ở sàn bowling vẫn không chịu rời khỏi đầu ông. Uhara Madoka có thể đoán chính xác sẽ còn lại bao nhiêu ky, ở vị trí nào trước khi trái bóng chạm tới chúng. Các tay chơi bowling chuyên nghiệp có khả năng dự đoán một mức nào đó, nhưng không thể chính xác đến thế. Nghĩ theo hướng đó, ông cũng thấy băn khoăn cả việc Madoka may mắn giành được phần thưởng trong trò gắp thú bông.

Cô bé rốt cuộc là người thế nào? Tuy Madoka đã nói không nên biết thì hơn, nhưng càng nghĩ ông càng thêm tò mò.

Có lẽ do thần kinh căng thẳng, con buồn ngủ ập tới. Nhớ lại thì, từ sau khi nhận cú điện thoại của Madoka lúc nửa đêm, ông chưa được ngủ ngon.

Aoe vừa ngồi xuống ghế, đang gà gật thì chuông điện thoại reo. Là Madoka. Ông vội vàng nghe máy.

“Đêm nay lúc 11 giờ, bác hãy tới công viên Arisugawa no miya.” Cô nói.

“11 giờ? Sao lại muộn thê?”

“Cháu không muốn ai trông thấy. Vả lại, điều kiện lý tưởng là vào lúc ấy.”

“Điều kiện gì?”

“Tới nơi bác sẽ biết. Hẹn gặp bác sau.” Madoka nói vậy rồi dập máy.

Aoe nhìn đồng hồ. Mới hơn 6 giờ chiều. Ông có thể về nhà, nhưng lại không nghĩ ra lời giải thích hợp lý cho việc ra ngoài vào giờ oái oăm kia.

Trên bàn, báo cáo chất cao như núi. Là bài tập ông giao cho sinh viên, nhưng bài nào bài nấy đều kém nên ông bỏ ngang giữa chừng. Vừa hay để gϊếŧ thời gian.

Sau hai tiếng đồng hồ đánh vật với đám báo cáo toàn nội dung sao chép, Aoe giải quyết thêm vài việc vặt rồi rời khỏi trường. Ông gọi điện về nhà, báo với Keiko hôm nay sẽ về muộn rồi ghé vào quán cơm suất quen thuộc để ăn tối. Dù đã nhẩn nha ăn suất cơm sashimi nhưng vẫn mới 10 giờ kém. Không còn cách nào khác, ông đành gọi thêm một cốc bia, vừa uống như nhấp môi từng ngụm vừa xem ti-vi. Ti vi đang phát bản tin về một người vợ bị bắt vì bị tình nghi cố tình hạ sát người chồng đã cao tuổi để chiếm tài sản thừa kế. Do kết hôn chưa lâu nên có khả năng cô ta đã lập kế hoạch từ trước. Aoe không khỏi liên tưởng tới vụ việc tương tự xảy ra ở suối nước nóng Akakuma. Nói mới nhớ, vẫn chưa thấy Nakaoka liên lạc lại. Anh ta đã tìm đến Đại học Kaimei nhưng không thu thập được gì chăng? Dù đã hứa nếu có tin tức gì về Uhara Madoka, anh ta sẽ báo cho ông ngay, nhưng lời hứa đó đến giờ vẫn chưa được thực hiện.

Uống hết cốc bia cũng vừa vặn đến giờ. Aoe rời khỏi quán, đi đến chỗ hẹn.

Công viên Arisugawa no miya chỉ cách ga Hiroo vài phút đi bộ. Vừa đúng lúc ông bước chân tới cánh cổng được dựng bằng cách xếp chồng những viên đá vuông vức lên nhau thì điện thoại đổ chuông.

“Bác đang ở đâu?” Madoka hỏi.

“Trước cổng công viên.”

“Vậy bác vào trong đi, nhưng đừng cúp máy. Đi dọc đường đi bộ, rồi rẽ phải ở ngã ba đầu tiên.”

Nhìn từ bên ngoài, trong công viên tối đen như mực, nhưng đi vào mới thấy đôi chỗ vẫn có ánh đèn nên sáng sủa hơn hẳn. Aoe đi theo chỉ dẫn, đúng là có một ngã ba. Ông rẽ về bên phải, đi thêm một chút nữa lại tới một ngã ba. Vừa báo lại cho Madoka, cô liền bảo ông rẽ trái. Cứ như vậy, ông càng lúc càng tiến sâu vào bên trong. Con đường càng vào trong hình như càng lên cao hơn.

Đây là lần đầu tiên Aoe đi bộ trong công viên này. Đã vậy, đường còn ngoằn ngoèo. Vì thế, ông không biết mình đang ở khoảng nào nữa. Tuy vẫn có đèn, nhưng vì cây cối rậm rạp che mất ánh sáng nên có những chỗ tối om. Ông bất giác căng thẳng, có khi nào lúc tới gần mấy chỗ như vậy sẽ có một con vật gì đó nhảy bổ ra hay không.

“Bác dừng lại ở đó đi. Rồi nhìn chếch lên phía trên.”

Aoe lướt mắt nhìn xung quanh, điện thoại vẫn áp trên tai. Chếch lên phía trên, tức là phía bên phải ông. Vừa hướng mắt lên, ông thấy ngay quầng sáng xanh đang vẽ thành vòng tròn trên nền bóng đêm nhờ nhờ tối. Gậy phát sáng ư? Khoảng cách tầm hơn 20 mét.

“Bác thấy chứ?” Madoka hỏi.

“Có.” Aoe đáp, lập tức vòng sáng biến mất. Thay vào đó, một bóng người mờ ảo hiện ra. Trông bộ dạng có thể đoán được là Madoka.

“Cháu định làm gì?”

“Bác nhìn rồi sẽ biết. Bác muốn biết câu trả lời đấy thôi.”

“Đúng thế nhưng mà…”

“Bác đứng im ở đó đi.”

Aoe rời chiếc điện thoại khỏi tai, tiếp tục nhìn lên trên. Ông biết là Madoka đang cử động, nhưng làm gì thì chịu, không xác định được.

Thứ gì đó giống như khói trắng bắt đầu bao phủ quanh chân cô. Đám khói tuyệt nhiên không hề tản ra, chỉ di chuyển theo hướng đi xuống.

Aoe há hốc miệng. Ông đã biết đám khói kia là gì rồi. Khói đá khô. Có lẽ Madoka đã bỏ đá khô vào bình đựng nước.

Đám khói dần lan xuống. Hệt như một con bạch xà khổng lồ, nó len lỏi giữa những thân cây, trườn trên cỏ tiến về phía Aoe. Kinh ngạc thay, tuy uốn lượn nhưng bề rộng của nó không hề suy suyển, không hề bị tản rộng ra.

Chẳng mấy chốc, đám khói đã trườn tới dưới chân Aoe. Điều đáng kinh ngạc hơn diễn ra liền sau đó. Nó không bay qua vị trí ông đang đứng mà bắt đầu tụ lại. Đám khói trắng bao bọc toàn thân Aoe, không chừa chỗ nào.

Chuyện quái gì thế này…

Một hiện tượng không thể nào có. Nhưng thực tế là nó đang diễn ra.

Aoe áp điện thoại lên tai. “Thế này là sao? Cháu chơi trò ảo thuật gì vậy?”

Nhưng không hề có tiếng trả lời. Điện thoại đã ngắt từ lâu.

Aoe rời khỏi chỗ đó, tiến về phía Madoka. Tuy nhiên, đường đi có quá nhiều ngã rẽ khiến ông không biết phải tiến về đâu.

Khi ông tới nơi thì bóng Madoka đã biến mất. Trên nền đất chỉ còn một hộp bằng xốp styrene vẫn đang tiếp tục phả ra khói trắng. Thứ đang phát ánh sáng xanh bên cạnh là gậy phát sáng.

Aoe lập tức gọi điện thoại, nhưng Madoka không có ý định nhấc máy. Phải tới lần thứ mấy mới có tín hiệu kết nối. “Vâng cháu nghe” – là tiếng Madoka.

“Cháu đang ở đâu?”

“Bên ngoài công viên.”

“Sao lại thế? Cháu quay lại đi. Bác cần nói chuyện.”

“Xin lỗi. Cháu lên taxi rồi.”

Ngay sau đó, xa xa có tiếng ô tô rồ máy chạy đi. Aoe dồn sức nắm chặt chiếc điện thoại. “Chỉ thế này thôi thì bác không hiểu. Cháu bảo sẽ trả lời cho bác cơ mà!”

“Sao bác vẫn chưa hiểu? Cháu nói rồi, trăm nghe không bằng một thấy.”

“Bác đang hỏi cách thực hiện. Cháu đã dùng mánh khóe gì?”

Tiếng Madoka phì cười từ phía đầu dây bên kia. “Chẳng có mánh khóe nào hết. Đến trẻ con cũng biết. Bỏ đá khô vào trong nước sẽ sinh ra khói trắng.”

“Chuyện đó thì bác biết. Nhưng tại sao khói không tản ra?”

“Vậy tới lượt cháu hỏi. Khói nhất định phải tản ra ư? Dưới bất cứ điều kiện nào cũng sẽ luôn xảy ra hiện tượng giống nhau sao?”

“Việc đó…” Ông không thể nói tiếp, về mặt khoa học thì đúng như cô đã chỉ ra.

“Vậy là đủ rồi, thưa giáo sư.” Madoka nhẹ nhàng nói. “Cháu đã cho bác biết câu trả lời. Cháu đã giữ lời hứa, nên bác đừng bao giờ liên lạc nữa.”

“Chờ đã!”

“Không được. Cháu không còn gì có thể cho bác biết được nữa. Còn lại bác phải tự nghĩ thôi. À đúng rồi. Phiền bác thu dọn hộp xốp và gậy phát sáng giùm cháu được không? Tạm biệt bác.” Madoka ngắt máy.

Aoe đứng chôn chân tại chỗ, điện thoại vẫn áp trên tai.

Ông đưa mắt nhìn hộp xốp styrene. Nó vẫn đang phả khói.

Đá khô là dạng rắn của dioxide carbon. Nó sẽ thăng hoa ở -78,5 độ. Nếu cho vào những dung dịch như nước, đá khô sẽ hóa khí ngay nhưng trong lớp bọt sinh ra chứa những hạt băng siêu nhỏ do nước đông lại tức khắc tạo thành. Khi bọt nổi lên mặt nước và vỡ ra thì các hạt bàng siêu nhỏ đó sẽ được giải phóng vào không khí cùng với dioxide carbon đã hóa khí. Chính điều đó tạo nên khói.

Aoe hiểu điều Madoka nói. Khói là hỗn hợp gồm các hạt băng siêu nhỏ và dioxide carbon, nặng hơn không khí. Tức là, làn khói ban nãy đã mô phỏng lại dòng di chuyển của khí sulfur hydro phát sinh do phản ứng hóa học.

Nhưng vấn đề là, tại sao nó lại không bị tản ra trên đường di chuyển đến điểm đích, thậm chí còn tụ lại ở đó? Con người có khả năng điều khiển dòng di chuyển đó ư?

Vừa nghiền ngẫm, Aoe vừa quan sát dòng khói rồi giật mình. Dòng chảy đã khác ban nãy.

Khói không tụ lại nữa, mà đang tản ra. Khói lan rộng khắp nền đất, không phải như một dòng sông mà như một cây quạt được xòe rộng. Ông nhìn kỹ thì thấy có gió thổi. Tuy gió không mạnh lắm nhưng cũng đủ làm dòng khói hoàn toàn tan biến trong tích tắc. Và, từ hộp xốp styrene, dòng khói mới lại được

sinh ra.

Đúng vậy, Đây là một hiện tượng bình thường. Dòng khói chảy ổn định như một dòng sông giữ cố định bề rộng, và tụ lại một chỗ ban nãy mới là hiện tượng bất thường.

Nhưng Madoka nói đúng. Là hiện tượng bất thường không có nghĩa rằng nó không thể xảy ra. Miễn là có đủ điều kiện.

Điều kiện…

Nhắc mới nhớ, Madoka đã nói rằng thời điểm đó là điều kiện lý tưởng nhất. Thì ra ý cô là điều kiện để khói không bị tản mát, chảy thành một dòng và tụ về một điểm. Trời lặng gió, mặt đất lạnh, không có hơi bốc lên, địa hình phù hợp. Vì vậy mà nửa đêm ông mới bị gọi tới đây. Vậy cũng ổn. Nhưng vấn đề là, tại sao Madoka biết tại đây, tại thời điểm này, các điều kiện đó sẽ được thỏa mãn.

Aoe nhặt chiếc gậy phát sáng lên. Nó có dạng hình trụ, dài cỡ 20 xen-ti-mét, vẫn còn phát ra ánh sáng yếu ớt.

Đột nhiên, ông cảm giác có người ở gần đó nên quay mặt lại. Đúng là có bóng người đang tới gần. Khi người đó bước tới gần cột đèn, ông mới nhìn rõ khuôn mặt.

Aoe trợn trừng mắt. “Sao cô lại ở đây?”

Kirimiya Rei nở nụ cười hiếm hoi. “Chính giáo sư đã dẫn tôi. Từ trường, tới đây. Quán ăn mà giáo sư ghé vào là quán quen thì phải.”

Aoe không khép miệng lại được. “Cô bám đuôi tôi? Từ khi nào?”

Kirimiya Rei nhún vai. “Chuyện đó không quan trọng.”

“Nhưng…”

“Xin phép giáo sư.” Cô rút chiếc di động ra từ trong túi. “Vâng… Ồ, vậy ạ. Tôi hiểu rồi. Xin nhờ anh tiếp tục. Tôi đang ở cùng với giáo sư Aoe… Vâng, nhờ anh.” Cô bỏ chiếc điện thoại vào lại trong túi, nhìn Aoe. “Tìm ra chỗ của Madoka rồi.”

Thì ra Madoka cũng bị bám đuôi. Aoe mường tượng lại gương mặt của người đàn ông đi cùng Kirimiya Rei hôm qua. Có lẽ cuộc điện thoại vừa rồi là của anh ta.

“Rốt cuộc các cô đang làm gì chứ?” Aoe chĩa chiếc gậy phát sáng về phía Kirimiya Rei. “Mục đích của các cô là gì?”

Nhưng cô không trả lời, mắt hướng về hộp xốp styrene đang cạn khói dần. “Đứng từ xa nhưng tôi đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Giáo sư có vẻ rất kinh ngạc.”

Aoe hạ chiếc đèn xuống. “Cô không kinh ngạc sao?”

Kirimiya Rei gật đầu. “Giờ thì không.”

“Giờ thì không? Nghĩa là sao?”

“Giáo sư Aoe,” cô nhìn ông với vẻ mặt không hề thay đổi. “Giáo sư có thể quên toàn bộ chuyện xảy ra đêm nay được chứ?”

“Hả? Là sao?”

“Tôi muốn giáo sư vờ như không thấy gì cả. Làm ơn đừng nói gì với điều tra viên Nakaoka, chỉ lưu lại trong trí nhớ của giáo sư thôi.”

Trước câu nói bất ngờ, trong phút chốc, Aoe không đáp lại được. Khi định thần lại, ông nói: “Chờ đã. Sao có thể…”

“Không được ạ?”

“Đương nhiên rồi. Cô đừng nói lung tung nữa.” Aoe vung chiếc gậy còn sáng xanh trên tay. “Làm sao tôi làm thế được. Tuy là hiện tượng khó tin, nhưng thực tế nó đã xảy ra. Vì vậy, tìm cách lý giải điều đó là nghĩa vụ của một nhà khoa học.”

“Vậy xin hỏi, giáo sư có tự tin rằng mình có thể lý giải được hay không? Tôi nghe nói, để chứng minh một cách khoa học, điều đầu tiên là phải tái hiện được nó. Nói thế này thật thất lễ, nhưng liệu giáo sư có làm được như Madoka đã làm ban nãy hay không?”

“Chuyện đó…” Aoe không thể đáp lời. Ông không tự tin. Việc Madoka làm có thể về mặt lý thuyết. Nhưng ông buộc phải nói rằng trên thực tế điều đó là không thể.

Kirimiya Rei gật gù như một giáo viên đang chỉ bảo học sinh kém. “Đúng vậy đấy. Việc mà những người như Madoka coi là chuyện nhỏ thì với người bình thường là không thể. Vì thế, giáo sư có nhớ tới nó cũng vô nghĩa. Quên đi chẳng phải tốt hơn sao?”

“Ý cô là Madoka không phải người bình thường?”

“Giáo sư nghĩ vậy cũng được.”

“Không bình thường như thế nào? Cô ấy có năng lực siêu nhiên? Hay có khả năng điều khiển thể khí một cách tùy ý?”

“Nếu tôi đáp rằng đúng thế thì giáo sư sẽ chấp nhận chứ?”

“Đừng có đùa,” Aoe ném chiếc gậy phát sáng xuống đất. “Hãy trả lời nghiêm túc.”

“Tôi nghiêm túc đấy. Vả lại, việc Madoka là người thế nào không liên quan tới giáo sư.”

“Không đúng. Vì lượng khách du lịch tới các khu suối nước nóng ngày càng giảm, tôi không thể che giấu sự thật được.”

“Vậy giáo sư định viết bài đính chính sao? Rằng vụ việc xảy ra ở các suối nước nóng là do một người có khả năng điều khiển khí sulfur hydro? Không biết có báo nào muốn đăng không.”

Aoe bặm môi, nghiến răng ken két. Đáng tiếc, cô ta nói đúng. Dù sự thật hiện đang bày ra trước mắt, nhưng ông không biết làm sao để công bố. Giống như lúc ở sàn bowling Madoka đã nói rằng thật khó giải thích không phải tai nạn thì sẽ là gì.

“Tôi cũng lấy làm tiếc về việc xảy ra ở hai khu suối nước nóng. Chúng tôi không định để yên đâu. Nhất định phải làm gì đó. Đương nhiên, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng tới thanh danh hay gây phiền toái cho giáo sư. Vì vậy, xin giáo sư hãy giao việc này cho chúng tôi.”

Aoe nhìn vào gương mặt Kirimiya, lúc này đang ra sức thuyết phục. “Các cô… rốt cuộc là người thế nào?”

“Chuyện đó cũng không liên quan gì tới giáo sư. Giáo sư hiểu rồi chứ. Giáo sư có thể hứa rằng sẽ quên chuyện đêm nay và không có bất cứ hành động gì không?”

“Nếu tôi bảo không thì sao? Nếu tôi nói sẽ kể hết với điều tra viên Nakaoka thì sao?”

Kirimiya khẽ nhíu đôi lông mày tuyệt đẹp. “Giáo sư làm vậy thì có nghĩa lý gì?”

“Tôi không biết. Nhưng tôi muốn biết sự thật. Kể cho điều tra viên Nakaoka thì may ra sẽ có biến chuyển gì đó.”

“Bắt tay với cảnh sát chỉ càng làm mọi chuyện thêm rối rắm. Có khi còn không rút lại được.”

“Chẳng sao. Cũng không phải việc tôi hiểu rõ.” Giọng Aoe lạc đi. Chính ông cũng nhận ra sự ngoan cố của mình.

Kirimiya Rei buông tiếng thở dài. “Tôi hiểu rồi. Vậy thế này được chứ? Tôi sẽ thuật lại ý của giáo sư với cấp trên. Có chỉ thị gì, tôi sẽ tìm giáo sư để nói chuyện tiếp.”

“Cho đến lúc đó, tôi phải giữ bí mật chuyện đêm nay?”

“Đúng vậy. Tôi sẽ cố gắng hồi âm sớm nhất có thể.”

Aoe yên lặng ngẫm nghĩ một lúc. Cũng không phải ý kiến tồi. “Tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ chờ.”

“Vâng. Tôi xin phép.”

Kirimiya Rei cúi đầu rồi quay gót rảo bước. Sau khi nhìn bóng lưng cô mất hút vào đêm tối, Aoe liếc xuống chiếc thùng xốp styrene. Khói hầu như đã không còn, chỉ còn những bọt bóng trong suốt nổi lên trên mặt nước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.