Chuông điện thoại reo lúc Chisato đang đọc một cuốn sách về nội thất. Nhìn vào màn hình chiếc điện thoại cầm trên tay, cô hít một hơi sâu. Trên đó hiện lên chữ “Kimura”.
Nhận diện, “Vâng” cô đáp.
“Em đang ở một mình chứ?”
“Vâng, ở phòng khách nhà em. Không còn ai khác.”
“Tốt.” Đầu dây bên kia thì thầm đáp lại.
“Anh định sẽ chuẩn bị thực hiện. Bước cuối cùng. Vào hôm nay.”
“Hôm nay? Sao gấp thế?”
“Từ trước anh đã nói với em thời gian dự tính rồi còn gì. Nên mới dặn em ở nhà chờ liên lạc, không được có kế hoạch gì khác.”
“Em biết. Nhưng không ngờ lại đột ngột thế này.”
“Do một vài chuyện nên mãi anh không quyết định được ngày giờ cụ thể. Em vẫn nhớ cách thức chứ?”
“Em vẫn nhớ, không biết có suôn sẻ không. Lỡ người đó không liên lạc lại thì phải làm sao?”
“Chuyện đó em khỏi lo. Chắc chắn sẽ có. Chẳng có lý do gì để không gọi lại cả.”
Anh ta lúc nào cũng đầy tự tin. Nhưng vì không bao giờ được tiết lộ bằng chứng, Chisato lại tỏ ra bất an. Thế nhưng, chưa một lần nào mọi việc không xảy ra đúng như lời anh ta nói.
“Dù em gọi cũng chưa chắc bất cứ lúc nào người đó cũng có thể trả lời ngay những cuộc gọi đột ngột. Người ta cũng có công việc của mình chứ.”
“Nếu thế chỉ còn cách gọi lại sau. Em nhắn vậy rồi dập máy. Có điều, dù có việc gì người đó cũng sẽ ưu tiên chúng ta thôi.”
Vẫn là những lời khẳng định cực kỳ chắc chắn. Anh ta đã nói vậy thì chỉ còn cách nghĩ vậy thôi.
“Em gọi luôn hả?”
“Ừ. Nhờ em nhé.”
“Em biết rồi.”
Cúp máy, Chisato đứng dậy, mở ngăn kéo kệ tủ phòng khách, rút từ đó ra một chiếc điện thoại. Của Yoshiro. Để chuẩn bị cho ngày hôm nay, sau khi ông ta chết, cô vẫn chưa hủy hợp đồng.
Chisato định mở nguồn nhưng điện thoại đã hết pin. Trong ngăn kéo có cả dụng cụ sạc. Cô cắm dây, rồi tra đầu nối vào ổ cắm cạnh đó. Chisato bật nguồn điện thoại, mở danh bạ. Tên của đối phương hiện ra ngay ở hàng “A”.
Trống ngực Chisato đập liên hồi. Cô đưa tay phải lên ngực để trấn tĩnh, điều hòa nhịp thở. Cô bắt đầu sắp xếp lời nói trong đầu. Kimura đã dặn cô nói thế nào rồi.
Cô nuốt nước miếng, định bấm nút gọi thì điện thoại đổ chuông. Ai gọi vậy chứ? Đó là một cuộc gọi giấu số.
Cô còn đang băn khoăn không biết có nên trả lời không thì tiếng chuông vụt tắt. Đối phương đã dập máy.
Chisato bối rối nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại. Ai vừa gọi? Hay là nhầm số? Có ngẫu nhiên đến mức điện thoại lâu lắm mới mở nguồn liền lập tức có người gọi nhầm không?
Cô chờ thêm một lúc nữa nhưng điện thoại không reo. Chắc là nhầm số thật rồi.
Cô quyết định quên nó đi. Hôm nay, cô phải làm việc lớn. Không được suy nghĩ lung tung.
Kiểm tra nội dung hiển thị trên màn hình điện thoại xong, Chisato nhấn nút gọi. Vừa áp lên tai, cô nghe thấy tiếng chuông.
Bất giác, cô cảm thấy bất an. Ngộ nhỡ đối phương trả lời thì phải làm sao? Kimura bảo không đời nào có chuyện đó, nhưng cũng có trường hợp rủi ro chứ. Lúc ấy, chỉ cần dập máy ngay là được ư? Không, làm vậy sẽ khiến đối phương cảnh giác.
Cứ rối tung lên như vậy cũng chẳng ích gì. Không lâu sau, tin nhắn chuyển sang chế độ thư thoại vang lên. Chisato thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt chiếc điện thoại trong tay. Thời điểm quyết định là đây.
Tiếng bíp vang lên. Cô hít một hơi. “Anh Amakasu Saisei phải không? Tôi là Chisato, vợ của anh Mizuki Yoshiro. Tôi có một chuyện mà giá nào cũng phải nói với anh nên đã liên lạc. Nhận được tin nhắn, anh làm ơn gọi ngay vào số của anh Mizuki giúp tôi được không? Chắc số điện thoại cũng được hiển thị rồi, nhưng tôi xin đọc lại.”
Sau khi đọc số điện thoại hai lần, Chisato nói “Mong anh giúp cho” rồi cúp máy.
Cô để chiếc điện thoại vẫn đang cắm sạc lên trên kệ rồi trở lại xô-pha. Cô quăng mình lên ghế. Chỉ đọc lời nhắn thôi mà cô đã toát mồ hôi lạnh dưới cánh tay.
Sắp kết thúc rồi. Tất cả mọi chuyện…
Ánh mắt Chisato dừng lại ở cuốn lịch đặt trên bàn. Cô chợt nhận ra đã sắp ba tháng trôi qua. Tức là, từ đó tới nay đã gần một năm. Từ cuộc gặp gỡ đó.
Hôm đó, Chisato một mình lái chiếc Maserati trở về từ salon làm đẹp. Lúc rẽ vào con đường nhỏ ngoằn ngoèo gần nhà, đột nhiên cô bị thứ gì đó chắn ngang tầm mắt. Không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Chisato rất hoảng loạn. Cô ra sức nhấn chân phanh.
Tuy nhiên, trước khi chiếc xe dừng lại, nó đã đâm trúng thứ gì đó, rầm một tiếng. Chisato vội vã xuống xe.
Một thanh niên nằm co quắp bên vệ đường. Đầu anh ta có máu.
“Anh không sao chứ?” Chisato lao tới hỏi.
Người thanh niên nhăn nhó gật đầu. “Ôi, vâng, không sao.” Nói vậy nhưng tay anh ta ôm hông vẻ đầy đau đớn.
“Xe tôi… đâm phải anh à?”
“Tôi không rõ, nhưng chắc là không phải. Tôi đang đi bộ, chợt từ phía sau…”
“Tôi xin lỗi. Đột nhiên tôi không nhìn thấy gì cả.”
Chisato nhìn lại ô tô của mình. Trên mặt kính trước là một tờ báo. Chắc là bị gió cuốn từ đâu tới.
Có tiếng còi xe. Từ đằng sau, một chiếc xe tiến tới.
“Anh chờ một chút.” Chisato nói với người thanh niên, gỡ tờ báo trên tấm kính ra rồi cho xe tấp vào sát lề đường.
Rồi cô quay lại chỗ người thanh niên. Anh ta vẫn nằm co quắp.
Chisato rút chiếc điện thoại từ túi xách ra. “Để tôi gọi cứu thương. Và cả cảnh sát nữa.”
Tuy nhiên, người thanh niên khẽ xua tay. “Không cần đâu, làm vậy chỉ tổ phiền phức. Cô cũng không muốn bị hoạnh họe này nọ đúng không?”
“Nhưng không thu xếp ổn thỏa thì…”
Anh ta nhăn nhó cười trước câu nói của Chisato. “Không sao. Sau này tôi tuyệt đối không gây khó dễ gì hết. Giờ thế này nhé. Cô đưa tôi tới bệnh viện kiểm tra. Sau khi có kết quả, ta sẽ quyết định xem có cần gọi cảnh sát không.”
Cô thấy đề xuất của anh ta khá hợp lý. “Nếu anh muốn thế thì…”
“Làm vậy nhé. Gần đây có bệnh viện không nhỉ?”
“Tôi biết một chỗ. Tới đó nhé.”
Cô giúp người thanh niên ngồi lên ghế phụ, lái tới bệnh viện. Tuy Chisato rất cuống nhưng trông anh ta không có vẻ gì là người xấu nên cô cũng yên tâm. Thái độ đàng hoàng, ân nói nhã nhặn, mặt mũi trông cũng tử tế.
Kết quả kiểm ưa cho thấy anh ta chỉ bị va đập nhẹ. Cầm phiếu kết quả trên tay, người thanh niên không tỏ vẻ đau đớn gì nữa.
“Chuyện vậy là xong. Tình hình này mà báo cảnh sát chỉ tổ chuốc thêm phiền phức. Cô yên tâm rồi chứ?”
“Đúng là thế nhưng… A, phải rồi.” Chisato rút trong ví ra mấy tờ 10 nghìn yên. “Xin lỗi vì không có phong bì tử tế, nhưng coi như là tiền thăm bệnh…”
Anh ta xua tay. “Không cần vậy đâu. Cô trả tiền kiểm tra cho tôi rồi.”
“Tôi trả tiền kiểm tra là đương nhiên. Cứ như vậy tôi sẽ áy náy lắm…”
Người thanh niên nhìn tay Chisato, ra chiều ngẫm nghĩ rồi gật đầu, ừm một tiếng. “Vậy thế này đi. Số tiền này cô hãy dành để đãi tôi một bữa. Thịt nướng thì tốt. Được chứ?”
Rồi nhìn mặt Chisato đang đầy vẻ ngạc nhiên, anh ta tủm tỉm cười. “Cô yên tâm. Tôi không có ý tán tỉnh vợ người khác đâu. Nói thật là tháng này tôi có chuyện buồn nên không ăn uống tử tế.”
Vẻ mặt và giọng nói nhã nhặn của anh ta làm tinh thần cảnh giác vừa nhen nhóm trong lòng cô bị dập tắt.
“Nếu vậy, tôi sẽ rất vui mừng mời anh một bữa, nhưng chỉ cần thịt nướng thôi á? Tôi có thể mời anh đồ ăn Pháp, hay Ý cũng được.”
Anh ta xua tay. “Kiểu ăn theo thực đơn món khai vị, món chính, món tráng miệng kèm sa lát phiền phức lắm. Chỉ cần thịt nướng là được.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy nhé.”
Rồi họ quyết định thời gian và địa điểm hẹn gặp. Lâu lắm rồi Chisato mới hẹn đi ăn riêng cùng một người đàn ông không phải chồng mình. Huống hồ, đối phương lại trẻ hơn cô ít nhất năm tuổi. Không hiểu sao, cô bỗng thấy vui.
Đó là lần đầu tiên cô gặp anh ta. Ba ngày sau, họ ngồi đối diện nhau trong một nhà hàng thịt nướng ở Nishi-Azabu.
Anh ta tự xưng tên là Kimura Koichi. Là sinh viên Đại học Kaimei nhưng giờ đang tạm nghỉ.
Khi Chisato hỏi đang học gì, anh ta ngẫm nghĩ một chút rồi đáp. “Nói ngắn gọn là… dự đoán.”
“Dự đoán? Dự đoán gì?”
“Tất cả. Mọi việc trên đời. Chẳng hạn như…” Anh ta đặt một chiếc đĩa trước mặt Chisato, rồi với tay lấy lọ nước chấm. “Giờ tôi sẽ đổ nước chấm ra đĩa. Cô nghĩ nó sẽ có hình gì?”
Chisato khẽ nhíu mày. Câu hỏi gì mà kỳ cục thế.
“Tôi không biết. Hình tròn chăng?”
Kimura nhìn xuống chiếc đĩa. “Hình trái tim hơi méo mó.” Nói rồi anh ta nghiêng chai, nước chấm rơi xuống đĩa.
Chisato lấy làm sửng sốt. Giữa chiếc đĩa trắng là một hình trái tim được vẽ bằng màu nâu sệt.
“Ôi… Sao anh biết?”
“Tôi học dự đoán mà. Căn cứ vào độ liên kết của nước, trạng thái bề mặt đĩa để đưa ra phán đoán tổng hợp.” Anh ta kéo chiếc đĩa về phía mình, chấm một miếng lườn nướng lên trên hình trái tim rồi đưa vào miệng, “Ừm, ngon thật. Đúng là thịt hảo hạng.” Mắt anh ta nhắm nghiền ra chiều suиɠ sướиɠ.
Anh chàng này lạ lùng thật, Chisato thầm nghĩ. Nhưng ấn tượng cũng không tồi. Bữa ăn sẽ vui vẻ đây.
Đúng vậy, lúc đó, cô chỉ nghĩ có thế. Một anh chàng lạ lùng không hơn không kém.
Vừa ăn, họ vừa nói chuyện trên trời dưới bể. Kimura là người rất biết lắng nghe. Anh ta hỏi Chisato hết chuyện này tới chuyện khác về bản thân cô. Thấy không có gì cần giấu giếm nên cô đều thành thật trả lời. Kể cả những chuyện chẳng lấy gì làm thú vị, anh ta vẫn không thay đổi nét mặt, phản ứng một cách tinh tế. Hồi làm ở câu lạc bộ mà gặp toàn khách thế này có phải vui không, cô nhớ lại ngày xưa.
“Chúng ta sẽ gặp nhau nữa chứ? Lần sau tôi mời. Tôi sắp có lương làm thêm rồi.” Kimura nói.
“Vâng, nhất định.” Chisato đáp. Không phải lời nói đãi bôi. Cô có một linh cảm.
Ngày nào đó, cô sẽ quan hệ với anh ta. Chắc sẽ không tệ. Từ khi kết hôn với Yoshiro, cô chưa làm chuyện đó với ai khác. Vì cô không có hứng. Thì ra đó chỉ là nhầm lẫn, chẳng qua là cô không gặp được đối tượng mà thôi.
Ngày đó đến sớm hơn cô tưởng. Sau bữa ăn lần thứ hai, cô theo Kimura vào khách sạn, tại quầy bar, anh ta thú nhận đã đặt một phòng.
“Lần đầu gặp em, anh đã nói không có ý định tán tỉnh gì hết. Xin lỗi em.” Ngồi ở quầy rượu, Kimura cúi đầu. “Nhưng lần đi ăn trước vui quá, anh thấy em là một cô gái rất tuyệt vời. Đương nhiên, nếu em không thích cũng không sao. Anh sẽ không bao giờ đề nghị nữa.”
Trông Kimura không có vẻ gì là giỏi đùa bỡn phụ nữ. Ngay lần gặp đầu tiên, cô đã thấy sự nghiêm túc trong tính cách của anh ta. Có vẻ anh ta phải lấy hết dũng khí để nói những lời này.
“Cho tôi suy nghĩ một chút.” Chisato đáp. Nhưng trong thâm tâm, cô đã quyết định từ lâu. Một tiếng sau, cả hai vào phòng mà Kimura đã đặt.
Không ngoài dự đoán, kinh nghiệm giường chiếu của Kimura rất non kém. Nhưng anh ta có sự trẻ trung bù lại. Chisato dùng toàn bộ cơ thể để đón nhận sự sung mãn và năng lượng tràn trề như một con thú hoang của anh ta. Tấm ga giường ướt đẫm mồ hôi của cả hai.
Từ đó, họ gặp nhau vài tuần một lần. Ban đầu chỉ đơn giản là bạn tình. Không hề có tình yêu. Chỉ đơn thuần là tìm thấy một người phù hợp. Người đóng vai trò dẫn dắt luôn là cô. Tiếp tục hay chấm dứt mối quan hệ này cũng là tùy cô. Khi chán hoặc cảm thấy nguy hiểm, cô chỉ cần cắt đứt là xong.
Tuy nhiên, bản thân Chisato cũng nhận thấy rằng sau vài lần gặp gỡ, mối quan hệ giữa họ đã dần thay đổi. Đối với cô, sự tồn tại của Kimura đã trở thành điều không thể thiếu. Thời gian cô ở bên anh ta rất vui vẻ và luôn trôi qua thật nhanh. Cô biết rằng mình khao khát khoảng thời gian ấy. Kết hôn với người chồng chênh lệch về tuổi tác tuy mang lại cho cô tiền bạc nhưng cuộc sống chẳng có gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Cô đã đạt tới giới hạn.
Chisato có thể kể với Kimura bất cứ chuyện gì. Thậm chí cả những cằn nhằn về chồng cũng như mong muốn thoát khỏi cuộc sống hiện tại.
“Vậy em chỉ cần thoát ra là được.” Kimura nằm trên giường, vừa vuốt tóc Chisato vừa nói.
“Bằng cách nào?” Cô hỏi anh ta.
“Có phải em đang nghĩ sao chồng mình không chết quách đi. Em đã định chịu đựng hai mươi năm, nhưng càng ngày càng chán nản. Anh nói có sai không?”
“Thì… đúng là có như thế. Nhưng mà…”
“Vậy sao không làm cho ngày đó mau tới? Cũng chẳng khó khăn gì.”
“Hả? Tức là…” Chisato lắc đầu. “Không đâu. Không được. Em không thể gϊếŧ người.”
Kimura cười đầy ẩn ý. “Nhưng em có tưởng tượng rồi mà.”
Trong lúc cô còn chưa biết đáp lại thế nào, anh ta bật cười ha hả. “Đừng lo. Em chẳng cần làm gì hết. Anh chỉ bảo làm cho ngày đó mau tới thôi mà. Ngày đó là ngày chồng em chết. Con người không ai bất tử, rồi sẽ phải chết thôi. Miễn sao, ngày đó tới sớm là được.”
“Em không hiểu. Vậy chẳng phải là gϊếŧ người sao?”
“Hiểu theo nghĩa rộng có thể là thế. Nhưng theo luật hình sự thì không phạm vào tội sát nhân. Nói ngắn gọn là làm cho chồng em chết vì tai nạn. Một tai nạn do yếu tố tự nhiên. Đưa ông ta tới nơi xảy ra thiên tai để gặp nạn là được. Thiên tai là bất khả kháng, sẽ không ai bị khép tội hết. Em thấy thế nào?” Kimura liếc sang Chisato.
Chisato chớp mắt nhìn người tình trẻ. “Làm sao anh biết thiên tai sẽ xảy ra?”
“Anh đã nói rồi, chuyên môn của anh là dự đoán. Anh có thể ít nhiều đoán được ở đâu sẽ xảy ra nạn gì. Em chỉ cần dẫn chồng em tới đó. Đương nhiên em cũng phải tránh đi. Vả lại, cũng chẳng lâu đâu.”
“Thiên tai mà anh nói là gì?”
Nghe Chisato hỏi, mắt Kimura chợt lóe lên. Nét mặt đẹp đẽ trở nên vô cảm, anh ta đáp “sulfur hydro”.
Theo Kimura, đó là một loại khí kịch độc. Anh ta còn bổ sung thêm thế này.
Nhật Bản nằm trong vành đai núi lửa, nên có nguồn phát sinh khí núi lửa. Một trong các nguồn đó là suối nước nóng, khí sulfur hydro tỏa ra từ lòng đất. Thông thường, kể cả trường hợp không xảy ra vấn đề gì, tùy theo điều kiện khí tượng mà có nơi nồng độ sẽ tăng cao đến mức gây chết người. Những chỗ như vậy đương nhiên sẽ cấm người qua lại, nhưng ở Nhật vẫn còn các địa điểm nguy hiểm chưa được phát hiện ra.
Nếu tìm được chỗ nào như thế và dẫn Yoshiro tới thì chẳng cần trực tiếp xuống tay, ông ta vẫn sẽ mất mạng như thường.
Nghe xong, Chisato thắc mắc rằng liệu mọi chuyện có thể suôn sẻ như vậy hay không.
“Cứ cho là không suôn sẻ cũng chẳng vấn đề gì. Chắc chắn sẽ không ai nghi ngờ, muốn thử bao nhiêu lần cũng được. Không còn gì an toàn hơn thế này đâu. Em chỉ phải làm mỗi một việc, rủ chồng đến suối nước nóng, lấy cớ muốn đi dạo rồi dẫn ông ta tiến vào vùng nguy hiểm.”
Quả nhiên, nếu chỉ có vậy thì quá dễ dàng. Quan trọng nhất là không hề có rủi ro.
“Em dám chứ?” Kimura hỏi.
Chisato trả lời giống hệt lần đầu tiên được Kimura rủ vào khách sạn, “Cho em nghĩ một chút.” Có lẽ cũng giống hệt lần đó, trong lòng cô đã có quyết định rồi.
Chisato sinh ra và lớn lên ở Nagaoka, tỉnh Niigata.
Bố cô là nhân viên nhà máy trong thị trấn, mẹ cô kém ông mười tuổi. Sống cùng cô trong căn hộ nhỏ ngoài bố mẹ còn có ông bà nội. Thu nhập bố cô không dư dả lắm, nên cuộc sống khá chật vật.
Khi Chisato đến tuổi hiểu chuyện thì ông nội gần tám mươi tuổi của cô bắt đầu có dấu hiệu lú lẫn. Tệ nhất là những lần ông bỏ đi lang thang khiến bố mẹ cô phải soi đèn pin đi tìm, cô vẫn nhớ rõ đã phải tiễn bố mẹ không biết bao nhiêu lần như thế.
Đã vậy, bà nội cô lại bị ngã tới gãy cả lưng và chân. Đó là hồi Chisato học tiểu học. Từ đó, bà nội gần như lúc nào cũng mê man. Đương nhiên, bà không chăm sóc gì cho ông được. Tất cả đều dồn lên vai mẹ cô. Mẹ cô vừa phải để ý bố chồng bị lẫn, vừa phải chăm sóc mẹ chồng nằm liệt giường. Chẳng người họ hàng nào có ý định giúp đỡ. Bố cô đã định tìm một viện dưỡng lão nhưng không thành. Ông cũng nhờ chính quyền địa phương tư vấn, nhưng kết cục chẳng tìm được giải pháp nào hiệu quả, thời gian cứ thế trôi đi.
Bố mẹ cô cãi nhau như cơm bữa. Lần nào mẹ cũng giận cá chém thớt mà trút lên đầu cô. Thấy mặt bố sầm lại, cô cũng không dám hó hé gì.
Khi Chisato lên cấp hai, kết cục bố mẹ cô cũng ly hôn. Chisato đi theo mẹ. Bà bắt đầu ban ngày đi làm ở siêu thị, tối làm ở quán nhậu. Đến tối muộn, bà mệt mỏi trở về nhà, nhìn cô chằm chằm mà nói. “Phụ nữ sướng hay khổ phụ thuộc cả vào đàn ông. Khi kết hôn, con phải tìm hiểu cho kỹ. Không chỉ anh ta mà phải xem cả bố mẹ, anh chị em. Để biết sau khi kết hôn sẽ phải chăm sóc những ai. Tốt nhất là kiếm một người giàu có, hơn nhiều tuổi. Bởi vì, dù bố mẹ anh ta còn sống cũng chẳng mấy mà chết, vả lại có tiền thì làm gì cũng dễ. Giá mà mẹ cũng chọn một người như thế. Chỉ có tình yêu làm sao mà no bụng được hả con.”
Chứng kiến mẹ vất vả chịu đựng bao năm, những lời đó đã ghi sâu vào tâm trí Chisato.
Tuy bố mẹ đã ly hôn nhưng cô vẫn gặp mặt bố đều đặn. Lần nào trông ông cũng gầy đi. Sắc mặt cũng kém. Hỏi ra mới biết ông phải về hưu non để có thời gian chăm sóc ông bà nội.
Một lần, Chisato lẻn về nhà xem xét tình hình. Cửa nhà khóa, cô định vòng ra vườn. Đúng lúc ấy, cô nghe thấy tiếng động. Một tiếng thét giận dữ. Tiếp đó, tiếng một người khác rống lên.
Cô lén dòm vào trong thì thấy ông nội đang ngồi thụp trên sàn, vừa vùng vẫy chân tay vừa hét váng lên. Giống hệt một đứa trẻ đang giận dỗi. Bố cô đứng bên cạnh.
“Không được. Đã bảo không được rồi cơ mà.” Bố vừa mắng vừa tát vào má ông nội. Giọng nói tức giận xen lẫn bi thương.
Chisato hiểu ra mọi chuyện. Chắc hẳn ông nội lại gây chuyện gì rồi. Một người có hiếu như bố cô lại đánh chính bố đẻ của mình. Trong đầu cô hiện lên từ “bạo hành”.
Vừa lặng lẽ rời khỏi nhà, Chisato vừa tự nhủ rằng lời mẹ nói quả thực đúng đắn. Chỉ cần có tiền, bố cô sẽ không phải làm như vậy.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô quyết định lên Tokyo. Một anh khóa trên cùng quê mà cô vốn có cảm tình hiện đang làm ở Roppongi. Anh ta nói rằng nếu có ý định làm tiếp viên hãy tìm tới anh ta. Chisato thú thật với mẹ, nhưng bà không phản đối.
“Cuộc đời con là của con. Nếu muốn thì cứ làm. Có điều, đừng túm phải gã nào biếи ŧɦái.” Mẹ nói vậy rồi tiễn cô đi.
Bắt đầu làm việc ở Roppongi, Chisato ngay lập tức nắm được mọi mánh khóe. Cô được nhiều khách hàng ưu ái ngỏ lời. Chisato cũng giữ mối quan hệ với một vài người, nhưng kết cục không ai là người số mệnh sắp đặt cho cô. Lo rằng cứ như vậy sẽ không gặp được người vừa ý, cô chuyển tới Ginza. Nhưng mãi vẫn chẳng thấy ai.
Khi cô chuyển sang làm cho quán thứ hai ở Ginza thì Mizuki Yoshiro xuất hiện. Biết Yoshiro còn độc thân, cô trở nên hào hứng. Trong lúc nói chuyện, đoán rằng ông ta có mớ tài sản kếch xù, cô như mở cờ trong bụng. Tuy ông ta còn mẹ nhưng đã gửi vào viện dưỡng lão rồi nên không thành vấn đề.
Yoshiro cũng có vẻ để ý Chisato. Khi ông ngỏ lời, cô đã đáp rằng mong ông không chỉ vui chơi qua đường.
“Nếu anh không phải vui chơi qua đường mà thực lòng muốn hẹn hò thì em đồng ý.”
Yoshiro đáp rằng đương nhiên ông ta nghiêm túc. “Nếu tôi muốn hẹn hò với em để hướng đến hôn nhân thì sao?”
Chisato mỉm cười gật đầu. Đêm hôm đó, cô nằm gọn trong lòng Yoshiro.
Cuộc hôn nhân với người đàn ông hơn cô ngót nghét bốn mươi tuổi không quá tệ. Yoshiro cho phép cô tiêu xài xa xỉ, và vị thế phu nhân một nhà sản xuất phim có thực lực cũng khá dễ chịu. Dù họ hàng Yoshiro có ghen ghét, thì cô cũng chỉ cần làm quen dần là được.
Nhưng, nếu Kimura giúp cô khiến cho Yoshiro chết sớm hơn cũng tốt. Cô vừa được thừa hưởng đám tài sản kếch xù, vừa còn đủ trẻ để xây dựng một cuộc sống mới, quả thực như một giấc mơ.
Lần gặp tiếp theo, Kimura hỏi cô: “Em hạ quyết tâm rồi chứ?”
Chisato đáp ra chiều hãy còn đắn đo: “Em phải đưa chồng đến suối nước nóng nào?”
Kimura mỉm cười tự đắc, nói ra tên suối nước nóng Akakuma. Anh ta còn bổ sung rằng thời điểm là từ tháng Mười một tới tháng Mười hai.
“Có lẽ đó là khoảng thời gian hội tụ được nhiều điều kiện. Em nhớ nắm rõ lịch của chồng đấy.”
“Em biết rồi.”
Dù đã vạch kế hoạch như vậy, Chisato vẫn có cảm giác không thật. Nhìn Yoshiro trong bữa ăn, cô không thể nghĩ rằng con người này sang năm sẽ không còn nữa.
Tuy nhiên, cô vẫn hy vọng kế hoạch của Kimura sẽ thành công nên đã nài nỉ Yoshiro mua bảo hiểm nhân thọ. Vì lúc điều tra tài sản của chồng sau khi kết hôn, cô phát hiện ra số tiền không lớn như mình tưởng tượng. Thế nhưng, Yoshiro không hề tỏ ra ngờ vực. Ngược lại, ông ta còn nở nụ cười mỉa mai, “Anh nghĩ chắc em sẽ sớm đề nghị thôi. Dù sao cũng là kết hôn vì tiền. Được. Việc đó giao cho em. Em cứ mua tùy thích.”
Có lẽ, dù Yoshiro đoán được rằng cô lấy ông vì tiền thì cũng không ngờ cô lại có ý định ngu ngốc là sát hại chồng mình. Xét về ý nghĩa nào đó, đó là sự thật.
Sang tháng Mười hai chưa bao lâu, Chisato liền rủ Yoshiro đi tắm suối nước nóng.
“Sao vậy, lạ thật. Em vốn không thích suối nước nóng cơ mà.”
“Làm gì có. Nghe nói khu suối nước nóng tuyệt vời đó vẫn chưa nhiều người biết tới. Mình cùng đi đi. Mọi việc cứ để em lo.”
“Ừm, em đã nói vậy thì anh giao cả cho em đấy.” Được người vợ trẻ rủ rê, chồng không có cớ gì từ
chối.
Lịch trình Chisato được Kimura chỉ thị. “Đó là ngày mà xác suất xảy ra sự cố rất lớn.” Họ lập kế hoạch chuyến đi hai đêm ba ngày bao trọn ngày đó.
Thế nhưng, gần tới ngày thực hiện kế hoạch, Kimura bất ngờ tự thú. Anh ta có việc muốn nhờ cô. “Nếu lần này trót lọt, anh muốn em giúp một chuyện. Có người khác anh muốn phải chết sớm. Hai người.”
Chisato nín thinh. Cô hoàn toàn không ngờ tới điều này. Giúp, nhưng là giúp gì? Có phải việc phạm pháp không?
“Em yên tâm. Không có gì to tát cả. Chỉ cần em ra tay giống lần này là được. Sẽ chẳng ai nghi ngờ em hết.”
Kimura còn nói tiếp. “Trước hết, em cứ xem chồng em sẽ ra sao trước đã. Sau đó, chắc chắn em sẽ chấp thuận.”
Nghe vậy, cô không thể thốt ra lời từ chối. Trong cách nói chuyện của Kimura ẩn chứa một ma lực đẩy tâm trí Chisato tới nơi mà cô không lường trước được.
Cuối cùng, ngày đó cũng tới.
Chisato dẫn Yoshiro ra khỏi nhà trọ vào đúng thời điểm Kimura thông báo. Vừa đi tới địa điểm đã được chỉ dẫn, cô vừa nhìn đồng hồ không biết bao nhiêu lần. Giữa đường, Yoshiro đâm ra ngờ vực. “Này, em có nhầm đường không đấy? Trông chẳng có vẻ gì là có thác nước cả. Có đúng là đường chính không? Hay là lối mòn thú rừng tạo ra?”
“Anh yên tâm. Em chắc chắn không nhầm.”
Kết cục, họ cũng tới được chỗ đó. Chisato nói với Yoshiro chuyện mình để quên đồ ở nhà trọ. “Em về lấy rồi quay lại ngay. Anh chờ ở đây nhé.”
“Máy ảnh không có cũng được chứ sao.”
“Không. Đã mất công tới tận đây rồi. Anh đừng có đi đâu đấy.” Chisato rời đi mà không ngoái đầu nhìn lại. Yoshiro không đuổi theo cô.
Chuyện sau đó chính xác như cảnh sát và đội cứu thương đã nói. Chisato về nhà trọ, lắp pin vào máy ảnh rồi trở lại thì Yoshiro đã chết. Nhìn xung quanh, cô không thấy có gì đổi khác. Chỉ có mùi trứng thối thoang thoảng bốc lên.
Chân Chisato run rẩy.
Sự thật. Đó là sự thật. Kimura không nói dối. Phát hiện ra đó là sự thật, bất giác cô thấy sợ.
Chisato gọi điện về nhà trọ. “Nguy rồi. Chồng tôi bất tỉnh trên đường vào núi, hoàn toàn không cử động được.” Giọng Chisato cao hẳn lên, hoàn toàn không phải do diễn kịch.
Thời khắc đó, cô biết mình đã dấn thân vào con đường không có đường lui. Cô cảm thấy ghê sợ người tên Kimura đó. Nhưng cũng không thể làm trái ý anh ta. Như đã hứa, cô dẫn diễn viên Nasuno Goro tới lối vào đường đi bộ khu suối nước nóng Tomate. Hôm sau, xem tin tức cô mới biết, anh ta cũng đã chết vì ngộ độc khí núi lửa.
Vẫn còn một người nữa Kimura muốn đẩy vào chỗ chết. Chisato phải giúp anh ta. Anh ta nói đó là bước cuối cùng, nhưng có thật không? Cứ thế này, chẳng phải cô sẽ biến thành trợ thủ cho thần chết hay sao?
Khi biết mục tiêu thứ hai là Amakasu Saisei, cô không tin vào tai mình. Đó là người xuất hiện trong đêm thức canh linh cữu Yoshiro. Có chuyện trùng hợp đến vậy ư?
Không lẽ…
Ngay từ đầu, Kimura đã có âm mưu nên mới tiếp cận Chisato? Anh ta đã dùng tờ báo chắn kính trước ô tô của cô rồi cố tình bị đâm mà không gây thương tích đáng kể. Là anh ta thì rất dễ có khả năng ấy.
Lúc cô nói ra mối nghi ngờ đó trên điện thoại, Kimura đáp với giọng chán chường, “Chuyện đó thế nào chẳng được. Là vô tình hay cố ý cũng đâu khác gì nhiều. Kết quả, hai ta đều đạt được mục đích của mình đấy thôi.”
“Anh muốn gϊếŧ Mizuki đúng không? Vì vậy mới lợi dụng tôi…”
“Đã bảo rồi, chuyện đó chẳng liên quan gì tới cô. Vả lại, cô thiệt thòi gì nào? Cô có thiệt gì đâu, đúng chứ?”
“Rốt cuộc, anh là ai?” Chisato hỏi. “Kimura không phải là tên thật của anh đúng không? Anh là ai chứ?”
“Nào, Chisato.” Hiếm hoi lắm, anh ta mới gọi tên cô. Giọng nói lạnh lẽo khiến cô lạnh sống lưng. “Trên đời có những chuyện không nên biết thì hơn. Để tôi đoán xem cuộc đời cô sắp tới sẽ ra sao nhé?”
Chisato không thốt nên lời. Nếu anh ta làm vậy thì cô phải đón nhận thế nào? “Đúng thế. Cứ vậy là được.” Anh ta nói. “Cô không cần biết gì hết. Làm vậy, cuộc đời cô xem ra sẽ không tệ đâu.”
Giọng nói tựa như vang lên từ tận cùng tăm tối đó đến giờ vẫn văng vẳng bên tai cô.
Cô muốn nhanh chóng được giải thoát. Không còn liên quan gì tới Kimura nữa. Đây nhất định sẽ là lần cuối cùng.
Tiếng chuông báo cuộc gọi đến đưa cô về với thực tại. Trên kệ phòng khách, điện thoại của Yoshiro đang rung chuông.
Cô đứng dậy, nín thở tiến lại gần. Tên người gọi là “Amakasu”.