“Bởi vì ngài ấy thân thiết với sư tôn có đúng không?”
Độc Cô Duy Ngã vừa nói, ngay tức khắc liền trúng tim đen của Độc Cô Vô Song.
Thấy hắn trầm mặc không nói, Độc Cô Duy Ngã liền thở dài, vỗ vỗ vai hắn :”Ta biết đệ rất quý trọng sư tôn. Nhưng ngài ấy cũng không phải sủng vật, cũng không thể thuộc về một mình chúng ta, đệ cần phải hiểu điều đó.”
Làm ca ca của hắn ta, hắn hiển nhiên cũng rất hiểu rõ, đệ đệ của mình và mình đều có một điểm chung là gì.
Đó chính là thiếu thốn tình thương.
Cả hai giống như chó hoang không nhà không cửa, bị người đuổi đánh, xua đuổi. Ngày ngày lục lọi đống rác tìm kiếm thức ăn, co ro trong một góc dơ bẩn nào đó liếm láp vết thương.
Đến một ngày, có một người xuất hiện, đối phương cho cả hai ăn uống. Không ngại dơ bẩn mà ôm vào lòng, mang cả hai về ‘nhà’.
Mặc dù kiêu ngạo hay hung ác dường nào, đuôi của bọn họ vẫn như cũ không khống chế được mà ngoe nguẩy qua lại.
Chỉ là, có điểm chung, liền sẽ có điểm đối lập.
Độc Cô Duy Ngã là tuýp người dễ thỏa mãn với những thứ mình có, vô tâm vô phế.
Mà Độc Cô Vô Song thì lại là người tâm tư tỉ mỉ, dễ suy nghĩ nhiều. Hắn lo sợ bản thân sẽ tiếp tục bị ruồng bỏ, không cam lòng với việc chia sẻ hơi ấm cùng người khác.
Được Độc Cô Duy Ngã khuyên nhủ, Độc Cô Vô Song cũng gật đầu. Nhưng rốt cuộc có nghe lọt tai hay không, thì chỉ có bản thân hắn biết được.
—————————
Lục Dạ cùng Cố Thừa Trạch đã đi ra ngoài sảnh chính.
Lúc này, trên sảnh đường đã vô cùng náo nhiệt, tụ tập trên dưới ngàn người. Tiêu Nhiên đứng ở trước cửa lớn, bắt đầu nghênh tiếp những nhân vật lớn trong tu chân giới đến tham dự thọ điển.
Chu Đạt là nhi tử của chưởng môn phái Thanh Sơn – một môn phái vừa tấn thăng thành tam lưu.
Hôm nay là lần đầu tiên bọn họ được đến một buổi yến tiệc lớn như thế này. Cho nên biểu hiện cũng vô cùng câu thúc.
Cho đến khi phụ thân của Chu Đạt – Chu Tấn gặp được một vị đồng liêu, bọn họ mới xem như triệt để hòa nhập vào nơi này.
“Ngươi đi xung quanh dạo một vòng đi.” Chu Tấn thấp giọng nói với Chu Đạt, đồng thời cũng không quên dặn dò.
“Cố gắng rút ngắn quan hệ với những thiên chi kiêu tử ở đây một chút. Dù bằng bất cứ giá nào cũng phải lấy lòng bọn họ, có biết không?”
Trong lòng Chu Đạt vô cùng khinh thường, cũng chẳng đem lời Chu Tấn nói để ở trong lòng.
Ở Thanh Sơn Phái, gã chính là thái tử gia được yêu chiều từ nhỏ, hoành hành vô kị. Cần gì phải giống như hạ nhân đi lấy lòng đám người kia kia chứ?
Thấy bộ dạng không để tâm của gã, Chu Tấn liền tức giận, thấp giọng mắng :”Nhớ kỹ cho ta, nơi này cũng không phải Thanh Sơn Phái, không được tùy tiện gây rối, có biết hay không?”
“Đã biết.” Chu Đạt chán chường thở dài, lập tức xoay người ly khai.
Chu Tấn vốn còn muốn mắng thêm vài câu, nhưng đúng lúc này, hảo hữu của lão đã trở lại, khiến lão không thể không tạm bỏ qua cho gã.
Chu Đạt không có mục đích rảo bước đi dạo quanh sảnh đường. Bất chợt, ánh mắt của gã liền va phải một thân ảnh, khiến gã không khỏi dừng lại bước chân.
Lúc này, Lục Dạ đang cùng Cố Thừa Trạch đứng trong một góc vắng.
Đột nhiên, mái tóc cột cao sau đầu của Lục Dạ lại bị người giật mạnh, khiến hắn không khỏi lảo đảo lùi về sau.
“Cẩu tạp chủng, lão tử rốt cuộc cũng tìm được ngươi.” Chu Đạt tràn đầy tức giận mắng to, không chút cố kỵ tát Lục Dạ một cái, khiến hắn trực tiếp ngã xuống đất, đẩy ngã một chậu hoa cảnh.
Động tĩnh làm đám người tham dự yến tiệc lập tức đưa mắt nhìn qua, muốn xem bát quái.
Phản ứng lại, Cố Thừa Trạch liền lập tức chạy tới đỡ Lục Dạ dậy. Lúc này, tóc của Lục Dạ đã bung ra. Trên gương mặt hằn lên năm dấu tay đỏ chót, khóe miệng bắt đầu rớm máu. Hai bàn tay bởi vì bị mảnh vỡ của bình sứ cắt trúng, mà giàn giụa máu tươi.
“Sư đệ, đệ có sao không?” Cố Thừa Trạch vừa nói, lại vừa hoảng loạn giúp Lục Dạ cầm máu.
Lúc này, thấy thảm trạng của Lục Dạ, Chu Đạt vẫn không chút sợ hãi hất cằm, khí thế hung hung vấn đạo :”Tên trộm vặt như ngươi làm sao lại vào đây được? Có phải là lẻn vào, muốn trộm cắp gì đó đúng không?!!”
Nghe Chu Đạt nói, Cố Thừa Trạch một bên đỡ Lục Dạ dậy, một bên liền nhíu mày giải thích.
“Vị công tử này xin đừng nói chuyện khó nghe như vậy. Hắn là sư đệ của ta, hai người bọn ta là quang minh chính đại đi vào, cũng không phải đầu trộm đuôi cướp như ngươi đã nghĩ.”
“Cẩu tạp chủng này là sư đệ của ngươi?” Chu Đạt hơi cau mi, híp mắt đánh giá Cố Thừa Trạch một chút. Sau đó liền khinh cuồng chế giễu :”Ha, một kẻ ngay cả mặt cũng không dám lộ diện, còn muốn giúp cẩu tạp chủng này giải vây?”
“Ta thấy, hai người các ngươi vốn chính là một giuộc, đều là cẩu tạp chủng.”
Bị mắng, sắc mặt Cố Thừa Trạch liền sa sầm lại.
Ngay khi Chu Đạt sắp sửa nói gì nữa, thì cổ áo của gã lại bất chợt bị người túm lấy.
Độc Cô Duy Ngã nheo mắt nhìn gã, nghiến răng quát :”Một câu cẩu tạp chủng, hai câu cẩu tạp chủng, miệng của ngươi vì sao lại thối như vậy.”
Sau đó, chính là một quyền đánh tới.
Trong nháy mắt, cả sảnh đường liền triệt để rối loạn.
——————————–
Lúc này, đợi bốn tiểu tử đều đi hết rồi, Tiêu Dật mới thần thần bí bí lấy ra một chiếc hộp vải, đẩy đến trước mặt Kỉ Tình.
Rũ mi, Kỉ Tình liền đưa tay mở nắp hộp ra. Ánh vào mắt y chính là bốn đóa hoa mai nhỏ, vô cùng tinh xảo, tỉ mỉ như thật.
“Ta biết ngươi có tật xấu mù đường, cho nên liền đặc biệt chế tạo riêng thứ này cho ngươi.” Tiêu Dật nói, trong mắt hiện lên đắc ý.
“Thứ này gọi là Bách Lý Lưu Hoa, ngươi chỉ cần đem vật này dung nhập vào thể nội của bốn tiểu tử kia. Về sau dù bọn họ có đi tới chân trời góc bể, ngươi vẫn sẽ có thể tìm được bọn họ.”
Đem một đóa hoa mai cầm lên, Kỉ Tình liền bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra vật này là có tác dụng tương tự với định vị GPS ở hiện đại a. Chỉ là…
“Có tác dụng phụ không?”
Nghe Kỉ Tình hỏi, Tiêu Dật liền bày ra biểu lộ đau khổ, bảo :”Đồ mà Tiêu Dật ta chế tạo ra, nếu có tác dụng phụ, ta dám đưa cho ngươi sao?”
Chỉ là, nói nói, Tiêu Dật liền nịnh nọt cười hắc hắc, gợi nhắc.
“Nhưng mà Kỉ Tình a, ngươi cũng biết đó, muốn chế tạo được thứ này cũng rất là tốn kém nha.”
Quét mắt nhìn hai mắt đang lập lòe tia sáng của hắn, Kỉ Tình liền bất động thanh sắc quăng ra một cái túi trữ vật. Sau đó lại đóng hộp vải lại, cất vào trong giới chỉ.
Khẽ truyền vào một tia linh lực, nhìn thấy đồ vật cất giữ trong túi trữ vật, gương mặt Tiêu Dật liền cười thành một đóa hoa cúc.
**Xin lỗi vì đã KY, nhưng không biết vì sao mỗi khi ghi đến chữ ‘sư đệ’ là ta lại bất tri bất giác nghĩ tới Sư Đệ. Chắc là ta bị lặm quá rồi. ( Dù gì suốt 2 tháng, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại hai chữ này.)