Trước kia, Kỉ Tình có một cái thói quen vô cùng kỳ lạ, đó chính là cướp bóc.
Đánh thua y, liền sẽ bị cướp bóc.
Cùng y kết thù, vẫn sẽ bị cướp bóc.
Tỷ như năm đó y đánh sập một cái hoàng triều, đừng hỏi quốc khố của bọn họ đi đâu. Tất cả hiển nhiên đều không thoát khỏi ma trảo của Kỉ Tình.
Số thế lực bị y cướp bóc, tuyệt đối vượt qua ba chữ số.
Mà những đại năng từng bị y cướp đoạt qua, thì lại càng nhiều đến không đếm xuể.
Việc y bị người đuổi giết, gây thù chuốc oán khắp nơi, chín phần cũng đều do đây mà ra.
Thế nhưng, có chỗ xấu thì tương tự cũng có chỗ tốt. Nhờ những việc cướp đoạt đã làm lúc trẻ, nên hiện tại Kỉ Tình mới có thể phú khả địch quốc, sống cuộc sống sung túc như thế này.
Trở lại chuyện chính, lúc này, cách khi Kỉ Tình lấy chảo đen ra không lâu, thì lối vào bí cảnh rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Chỉ thấy, phía trên kết giới bắt đầu gợn sóng lăn tăn, linh khí hướng về xung quanh xoay tròn. Rất nhanh, liền có từng cái nhân ảnh xuất hiện.
“Aiz, vốn tưởng lần này sẽ chia được chút canh. Không ngờ rằng Sâm La Ma Điện lại bá đạo như vậy, ngay cả một chén canh thừa cũng không chịu chia cho những tán tu như chúng ta.”
“Ngươi là lần đầu tiên biết cách làm việc của Sâm La Ma Điện à? Bọn họ vốn dĩ chính là như vậy.”
“Khà khà, là chính các ngươi không biết cơ linh. Nói cho các ngươi biết, khi nãy ta đã nhân lúc hỗn loạn trộm giấu vài lọ đan dược rồi a.”
“………………”
Nhân ảnh tụ tập ngày càng nhiều, không khí cũng nhiều ra vô số mùi vị, tỷ như sát khí, máu tươi trộn lẫn với mùi mồ hôi.
Bọn họ nói chuyện đến chính hoan, cũng không phát hiện có hai người đã sớm tiềm phục sẵn ở bên trái cửa bí cảnh.
Mà Sâm La Ma Điện trong miệng bọn họ, cũng chính là một trong ngũ đại thần tông, phân đà dưới trướng Côn Luân Ma giáo.
Nhưng, mặc kệ bọn họ là gì, một chảo đập tới cũng đều phải ngoan ngoãn nằm sấp trên đất.
Đương nhiên, đó cũng là do Kỉ Tình cố ý lưu thủ. Nếu không, e rằng bọn họ đều đã hóa thành bánh nhân thịt rồi.
Thu hồi chảo đen, Kỉ Tình liền nhàn nhạt phân phó :”Trói lại, lấy trữ vật giới trên người bọn họ.”
Mặc dù là lần đầu tiên làm loại việc này, nhưng thao tác của Độc Cô Vô Song vẫn như cũ rất nhanh. Chẳng mấy chốc, nhóm người đầu tiên đã bị cột xong.
Kế tiếp, lại lật bật có người đi ra từ trong bí cảnh. Nhưng không ngoại lệ, tất cả đều bị Kỉ Tình một chảo vỗ bẹp, cột sang một bên.
Rốt cuộc, theo thời gian trôi qua, số người theo bí cảnh đi ra cũng ngày càng ít ỏi.
Chiều tà buông xuống, đám người đầu tiên bị đánh cũng đã dần dần tỉnh dậy. Có uy hiếp, có lợi dụng, bắt đầu nhao nhao náo loạn.
Nhưng theo Kỉ Tình lại một chảo vỗ xuống, cả đám đều đồng loạt an tĩnh lại, ngoan ngoãn như cái bảo bảo.
Thời gian trôi qua càng lúc càng mau, Kỉ Tình cũng dần dần có chút mất kiên nhẫn. Chỉ là, ngay khi y chuẩn bị mang theo Độc Cô Vô Song rời đi. Thì lối vào rốt cuộc cũng có biến chuyển.
Lúc này, kết giới trên lối vào đang kịch liệt rung động, phảng phất chịu phải trọng tải rất lớn, chỉ cần chạm nhẹ một cái liền sẽ phá toái.
Rất nhanh, một tiếng cười cuồng vọng liền vang vọng trong không gian. Kèm theo đó là một thân ảnh cũng nhanh chóng ngưng thực ở trước lối vào.
“Ha ha ha, từ nay về sau, Ma kiếm rốt cuộc cũng thuộc về ta!”
Người vừa xuất hiện là một lão nhân mặc hắc sắc áo choàng. Mũ áo vừa vặn chùm lên đầu, đem đại bộ phận dung mạo của lão đều che giấu trong góc khuất.
Nhưng làm người chú ý hơn lại là thanh kiếm mà lão đang cầm lúc này.
Nó toàn thân phát ra ánh sáng chói lóa, như tinh thần giữa trời đêm, phản chiếu hết thảy âm u trên thế gian. Mặc dù mang danh Ma kiếm, nhưng vẻ ngoài của nó lại tràn đầy khí tức thánh khiết, không nhiễm ô uế trong thiên hạ.
Đám người vừa liếc mắt liền đã nhận ra lão nhân này. Đương nhiệm điện chủ của Sâm La Ma Điện, là một vị đại năng hàng thật giá thật của tu chân giới.
Ngay tức khắc, đám người đều dấy lên hi vọng. Chờ đợi lão nhân cùng Kỉ Tình đại chiến ba trăm hiệp, sau đó tiện tay giải cứu bọn họ.
Chỉ là, bọn họ nghĩ rất đẹp, nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc.
Mặc ngươi là thân phận gì, thực lực gì, dưới một chảo của Kỉ Tình, cũng đều phải ngoan ngoãn nằm sấp.
Theo một tiếng động lớn kém chút xé rách màng nhĩ của những người ở đây vang lên. Sâm La Điện chủ vốn còn đang ngạo thị quần hùng kia liền đã bị đập sâu vào trong cát vàng, không rõ sinh tử.
Tĩnh mịch.
Đừng nói là đám người, ngay cả bản thân Sâm La Điện chủ trước khi bị đập choáng cũng đều vô cùng mộng bức.
Là kẻ nào? Rốt cuộc là kẻ nào đã đánh lén a? Có gan thì đến cùng bổn điện chủ đại chiến ba trăm hiệp.
Lúc này, Vô Tâm Ma Kiếm sau khi rời khỏi tay Sâm La Điện chủ liền đã lập tức bay lên, hướng về phương xa bay đi.
“Muốn chạy?” Kỉ Tình nhướng mày, bàn tay giơ ra, hướng về không trung khẽ nắm.
Ngay tức thì, một cỗ lực hút liền bao khỏa lấy Vô Tâm Ma kiếm, cưỡng ép đem nó hút đến trong tay y.
Ma kiếm giãy giụa muốn thoát khốn, ngay cả kiếm linh cũng kịch liệt phản kháng. Nhưng không ngoại lệ, bằng mọi cách, nó đều không thoát khỏi lòng bàn tay của nam nhân này.
Kỉ Tình nắm lấy chuôi kiếm, đem kiếm đưa đến trước mặt Độc Cô Vô Song, thăm dò ý kiến :”Thanh này có thích không? Không thích lại đổi một thanh.”
Ở bên cạnh, vốn đã chấn kinh khi Kỉ Tình một chiêu đánh bại Sâm La Điện chủ. Khi nghe y mở miệng nói ra lời như vậy, bọn họ liền tức đến sắp nổ phổi.
Ngươi cho rằng thần binh là rau cải trắng ngoài chợ sao? Nói đổi là đổi. Không cần liền đưa đây cho bọn ta!
Không quan tâm đám người này nghĩ thế nào, Độc Cô Vô Song liền tỉ mỉ đánh giá Vô Tâm Ma kiếm. Một lúc sau lại hơi đắn đo nói ra.
“Ta rất thích. Chỉ là, tên của thanh kiếm…”
Hắn cũng không muốn dùng một thanh kiếm ghi tên của người khác.
Nhìn ra băn khoăn này của hắn, Kỉ Tình liền khoác tay, không chút để ý đạo :”Không thích tên này, đổi cái tên khác là được.”
“Ngươi muốn đặt tên gì?”
“Tất cả đều nghe theo sư tôn.” Độc Cô Vô Song chắp tay nói. Chỉ cần là sư tôn đặt, đối với hắn mà nói đều có ý nghĩa vô cùng quan trọng.