Cố Thừa Trạch chỉ là một đứa trẻ, hiển nhiên cũng không nghĩ nhiều như Lưu Hách.
Nghe Kỉ Tình nói muốn nhận mình làm đệ tử, hắn liền vui mừng quá đỗi mà quỳ xuống, dập đầu :”Đa tạ Tiên Quân.”
“Đứng lên đi.”
Đã chọn xong đệ tử, Kỉ Tình liền vui vẻ hơn rất nhiều. Chỉ là, ngay khi y sắp sửa mang theo tiểu đồ nhi trở về, thì một tiếng mắng đã truyền vào tai, khiến y không khỏi ngừng bước.
“Cẩu tạp chủng, ngươi lại dám trộm bánh của tiểu gia?!!”
“Aaa!!!”
Thấy Kỉ Tình dừng bước, nụ cười trên môi Lưu Hách liền thu liễm lại. Lập tức quát :”Kẻ nào đang hô to gọi nhỏ đó?”
Chỉ thấy, nơi phát ra thanh âm là trong một cái lồng sắt lớn đặt ở góc tường.
Lúc này, bên trong lồng sắt đang xảy ra ẩu đả. Một thiếu niên đang đè hai tên thiếu niên khác xuống đất, tay đấm chân đá. Nhưng từ vết thương trên mặt và tóc tai của hắn đến xem, rõ ràng trước đó cũng đã chịu phải thương tích.
Nhìn thấy một màn này, Lưu Hách ngay tức khắc liền nổi đóa, lập tức với lấy roi da :”Độc Cô Duy Ngã, dừng tay lại!”
Chỉ là, chưa kịp để gã ra tay, một bàn tay tinh xảo như bạch ngọc liền đã nâng lên, khiến Lưu Hách lập tức khựng lại.
“Tại sao ngươi đánh bọn họ?” Kỉ Tình đi tới trước lồng sắt, ánh mắt trực thẳng nhìn thiếu niên.
Thiếu niên chỉ vận một bộ trung y ngả màu, một đầu tóc đen rối bời, đuôi mắt hơi xếch lên, đồng tử thâm thuý, ẩn chứa một cỗ cao ngạo. Mặc dù không tuấn mỹ đánh sâu vào thị giác bằng Cố Thừa Trạch, nhưng vẫn mang theo đặc sắc riêng.
Thiếu niên hiện tại đã sớm dừng tay, đứng sang một bên, không chút sợ hãi đánh giá Kỉ Tình. Trong tay vẫn còn cầm một cái màn thầu.
Lúc này, màn thầu đã sớm bị máu tươi chảy ra từ vết thương trên tay hắn nhuộm đỏ. Nhưng thiếu niên vẫn như cũ xem nó như trân bảo mà che chở.
“Bọn họ cướp màn thầu của ta, ta liền đánh bọn họ. Không có màn thầu, ta sẽ chết đói.” Thiếu niên dửng dưng nói. Trên mặt cũng không hề xuất hiện biểu lộ ăn năn.
Thấy thế, Kỉ Tình liền càng thêm hứng thú hỏi :”Ngươi tên gì?”
“Độc Cô Duy Ngã.”
Duy ngã độc tôn?
“Tên thật xấc xược.” Bên dưới khăn che, khóe môi Kỉ Tình hơi nâng lên một độ cong hiếm thấy.
Thiếu niên này, khiến cho y nhớ tới thời niên thiếu, lúc bản thân mới xuyên qua thế giới này.
Có cuồng vọng, có nhiệt huyết, có nhẫn nhục chịu đựng,… Chỉ là lúc đó bản thân thiếu mất một vị sư phó dạy dỗ. Nên cũng xem như là có chút tiếc nuối.
“Ngươi có muốn làm đệ tử thân truyền của ta hay không?”
Độc Cô Duy Ngã chỉ là một ‘món hàng’, Kỉ Tình kỳ thực cũng không cần hỏi ý kiến của hắn, nhưng y vẫn lựa chọn làm vậy.
Ban đầu, đối với vị ‘khách nhân’ này, mặc dù vẫn bị khí chất của đối phương làm kinh diễm. Nhưng Độc Cô Duy Ngã thủy chung vẫn giữ lại ác ý cùng cảnh giác.
Chỉ là hiện tại, thái độ ác liệt của hắn cũng đã giảm xuống một chút. Dù gì bản tính của hắn cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi.
Nhìn ra thiếu niên đã hơi dao động, Kỉ Tình liền hạ giọng nói :”Làm đồ đệ của ta, cho ngươi ăn ngon mặc ấm. Sau này không cần cùng người tranh giành một cái màn thầu đến sứt đầu mẻ trán nữa.”
Đây là câu nói dài nhất mà Kỉ Tình nói từ lúc bước vào trại buôn người tới giờ.
Nhìn Kỉ Tình, lại nhìn chiếc màn thầu khô cứng, dính đầy máu tươi cùng bùn đất trong tay.
Hơi trầm mặc, hắn liền mím môi gật đầu.
“Được. Vậy hai người các ngươi liền trở thành đệ tử của ta.”
Mặc dù vốn chỉ muốn nhận một cái đồ đệ. Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, Kỉ Tình liền cảm thấy thêm một cái nữa cũng không sao.
Chỉ là, khi Lưu Hách mở cửa lồng sắt để Độc Cô Duy Ngã đi ra, trên mặt hắn lại hiện lên vẻ đắn đo, bất chợt nói :”Sư…sư tôn…không phải hai, mà là ba.”
Nhìn Độc Cô Duy Ngã cùng Cố Thừa Trạch, trên đỉnh đầu Kỉ Tình liền hiện lên dấu chấm hỏi thật to.
Lúc này, Độc Cô Duy Ngã lại bất chợt chạy ngược vào trong lồng sắt, tận lực đem thứ gì đó ôm ra, tựa như ôm một cái chăn lớn.
Đến khi chạy tới trước mặt y, hắn mới đem ‘đống chăn’ này bày ra.
Thì ra, thứ được bao khỏa bên trong là một thiếu niên đang nhắm chặt mắt. Dung mạo giống y như đúc Độc Cô Duy Ngã, rõ ràng chính là một đôi song bào thai huynh đệ.
“Sư tôn, đây là đệ đệ đồng bào của ta, Độc Cô Vô Song, xin ngài hãy mang nó cùng đi…”
Thiếu niên trong chăn có chút nhỏ gầy hơn so với Độc Cô Duy Ngã. Mặt hắn ửng đỏ, rõ ràng là đang bị sốt cao.
Có lẽ là cảm nhận được Độc Cô Duy Ngã xúc động, hắn liền nặng nề mở mắt.
Ánh mắt mê mang không có tiêu cự, một khắc nhìn thấy Kỉ Tình, chỉ có thể theo bản năng thì thầm.
“Tiên nhân…” Sau đó, hai mắt vừa lật liền trực tiếp ngất đi.
Nhíu mày, Kỉ Tình liền lấy ra một bình sứ, đem một viên đan dược bồi bổ thân thể nhét vào trong miệng hắn.
Sau đó, lại đạm thanh nói với Độc Cô Duy Ngã :”Cõng hắn.”
Hai mắt Độc Cô Duy Ngã lập tức lóe sáng, ánh lên kinh hỷ. Vội vã dập đầu tạ ơn, đem Độc Cô Vô Song đỡ lên, cõng dậy.
Thầm nghĩ sư tôn đúng là ngoài lạnh trong nóng.
Lúc này, Kỉ Tình mới thu hồi ánh mắt, chuyển sự chú ý sang người Lưu Hách :”Bao nhiêu?”
“Ha ha, bẩm Tiên Quân, ba người bọn họ đều là hàng thượng đẳng ở nơi đây. Không nhiều, chỉ cần 3000 viên thượng phẩm linh thạch là đủ.” Sắp tính tiền, nụ cười trên mặt Lưu Hách liền càng thêm chân thành, phảng phất sắp nở hoa.
Ở tu chân giới, 1 viên thượng phẩm linh thạch liền sẽ sánh bằng 1000 viên hạ phẩm linh thạch.
Ba người liền muốn 3000, có thể nói là giá trên trời. Chẳng trách khu nội viện này cũng chỉ phục vụ những kẻ cao tầng của tu chân giới.
Thế nhưng, đối với số tiền này, ngay cả mặt cũng không thèm nhíu, Kỉ Tình liền đã lấy túi trữ vật ra ném cho gã :”Cho.”
Thử thăm dò, nhìn thấy vô số linh thạch sáng lấp lánh bên trong, đếm đếm cũng đã vượt qua 3000 viên. Thái độ phục vụ của Lưu Hách cũng càng thêm tốt, chỉ còn kém đem Kỉ Tình cung phụng thành lão tổ tông.
Lúc này, bốn người bọn họ cũng đã đi khỏi nội viện, trở về chỗ đám lưu dân bên ngoài.
Có lần trước cảnh cáo, lần này, đám lưu dân cũng đã không còn dám làm phiền Kỉ Tình nữa, chỉ mang theo hâm mộ nhìn ba người Cố Thừa Trạch.
Chỉ là, ngay khi Kỉ Tình sắp đi khỏi cổng lớn, thì một bóng hình nhỏ gầy lại bất chợt từ trong đám lưu dân vụt ra, bất chợt nắm lấy tay áo y.
“Tiên Quân, ngài thật xinh đẹp, xin ngài hãy mang ta đi đi. Ta có thể pha trà, đấm bóp, làm ấm giường…chỉ cần ngài muốn, ta đều có thể làm được.”
Nam hài thoạt nhìn chỉ khoảng tám, chín tuổi. Mặc một bộ vải khô rách rưới. Cả người vô cùng dơ bẩn, tựa như con chuột trong bãi rác, khiến người chán ghét.
Nhưng dù mặt mũi lấm lem, ánh mắt nam hài vẫn vô cùng đặc biệt. Hắc bạch phân minh, trong sạch như chỉ thủy, khiến người không tài nào chán ghét được.
Nhìn thấy nam hài sắp làm dơ tay của Kỉ Tình, Lưu Hách liền kinh hoảng, sợ y giận dữ :”Thối tiểu tử, cút ra cho lão tử!”
Thân thể nhỏ yếu bị Lưu Hách đạp mạnh, nam hài liền ngã lăn ra đất, cả người cong lại thành con tôm luộc. Nhưng dù vậy, hắn vẫn chết sống nắm chặt vạt áo của Kỉ Tình.
“Tiên Quân, ta gọi Lục Dạ…xin hãy nhận ta…”
**Thuộc tính :
–Tính danh : Kỷ Tình.
–Sinh thần : 7 – 7.
–Chiều cao : 1m81.
–Nick name : Sư tôn, A Tình.
–Thuộc tính : tổng thụ, cường thụ, ngạo kiều, mặt than thụ, bá đạo, băng sơn thụ.
–Lý tưởng sống : Làm cá ướp muối, an tĩnh dưỡng lão.