Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 417: Thiên Thương



Nếu như nói, hắn vừa rồi một thân bình phàm giản dị không khác gì phàm nhân, thì bây giờ, hắn, lại chính là Ma.

– Phân thân?

Hoàng Thiên bất ngờ sống lại, khiến cho Phong Võ lần đầu tiên biến sắc, nhưng cũng không có quá nhiều sợ hãi. Hắn vẫn đứng sừng sững ở tinh không nơi đó, lông mày hơi nhíu lại, con ngươi loé ra vẻ bất ngờ nỉ non lên tiếng.

Hiển nhiên, Hoàng Thiên vừa rồi bị hắn giết chỉ là một cái phân thân.

– Làm sao, không có gì để nói à?

Phong Võ không dám trả lời mình, Hoàng Thiên tựa cười mà không phải cười hỏi, âm thanh tràn đầy mỉa mai.

– Nếu như ta nói, tất cả đều là vì sinh linh Nguyên Giới, ngươi tin không?

Phong Võ nhìn hắn, lạnh lùng mở miệng. Những tưởng chỉ là một lời trào phúng Hoàng Thiên, khiến cho hắn chết đi tâm tư truy tìm chân tướng, ai nghĩ tới vừa mới nói xong, liền có được đáp án:

– Tin.

Hoàng Thiên không chút do dự trả lời, phảng phất như từ lâu đã biết được động cơ của Phong Võ. Hắn sớm dự liệu được đáp án này.

– Nếu đã biết, vì sao còn muốn gây ra chuyện này?

Đáp án của hắn khiến cho Phong Võ bất ngờ vô cùng, có chút không kịp thời thích ứng, nhưng rất nhanh sau đó âm trầm hỏi lại.

– Ha ha ha… Phong Võ ơi Phong Võ, ta phải nói là ngươi quá ngu, hay là nói ngươi quá đại nghĩa nên cố tình không hiểu đây.

Đáp trả cho hắn là một tiếng cười lạnh lẽo, âm thanh của Hoàng Thiên cuồng tiếu truyền ra, cũng làm cho Phong Võ biến sắc.

– Ha hả, muốn cứu chúng sinh, lại phải hi sinh người khác, ngươi nghĩ ta cũng như ngươi vì đại nghĩa bỏ tình thân sao? Buồn cười lắm, ta không phải thánh nhân, ta là ma, chúng sinh là cái thá gì mà muốn ta hi sinh em mình?

Tiếng cười đáng sợ cuộn trào phía trên nền trời, trên thương thiên, quanh thân Hoàng Thiên bất ngờ nổi lên sấm sét, toát ra khí tức kinh thiên động địa. Hỗn Nguyên Ma Thần khí tuôn trào trước nay chưa từng có, khiến cho pháp tắc đều sợ run bạo động, đáng sợ không gì tả nổi.

Cánh tay của hắn triệu hồi ra Thiên Kiếm, chỉ thẳng về phía Phong Võ, lạnh lùng nói:

– Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một là trả Hoàng Vân lại cho ta, hai là, con ngươi, cháu ngươi, cùng với tất cả sinh linh trong phạm vi tỷ dặm cùng chết.

Cực kỳ lạnh lẽo, lạnh đến mức Hoả Linh sơn bên dưới đều cháy yếu đi, cơ hồ bị áp chế tận cùng. Lôi quang sau lưng hắn đã ngưng tụ thành biển lớn, Hỗn Nguyên Ma Thần khí vờn quanh, đem trăm dặm tinh không quấy đảo, xa tận ức vạn dặm cũng có thể nghe được tiếng sấm gào.

– Chỉ bằng vào ngươi? Ngươi nghĩ có một tên thủ hạ Quy Nguyên bước thứ ba là có thể uy hiếp đến chúng ta?

Đằng xa, Phong Võ nhìn Hoàng Thiên buông lời ngông cuồng thì cười lạnh, âm trầm lên tiếng, tựa hồ nghe được một câu truyện cười to lớn.

– Ta không uy hiếp được Thiên Không Trấn Giới đoàn, nhưng giết ngươi và Vô Danh, đủ.

Hoàng Thiên bay vút đi trong không khí, Ma Thần hỗn nguyên khí tràn ra, khiến cho thân hình hắn thoáng chốc tiến vào trạng thái Sinh Tử Ma Thần Luân, bên ngoài còn khoác lên Xung Thiên Chiến Giáp, hung uy khủng khiếp không gì tả nổi.

– Vô Danh… Các ngươi đã làm gì?

Phong Võ nghe thấy Hoàng Thiên nhắc tới Vô Danh thì biến sắc, như nghĩ tới chuyện gì, bàn tay vội vàng xuất ra một chiếc ngọc giản truyền tin, nhưng vô dụng, không gian nơi đây đã bị đại trận cấm không cầm cố, vô phương liên lạc với bên ngoài.

– Đáng chết. Mục tiêu của các ngươi là hắn?

Tâm tư cấp tốc xoay chuyển, không khó để hắn phát hiện ra, ngay từ đầu mục tiêu của Hoàng Thiên và Cố Sở đã không phải là hắn, mà rõ ràng chỉ muốn kéo chân hắn ở nơi này. Còn kéo để làm gì, đương nhiên là đánh chủ ý vào Vô Danh đang bị thương trong Cửu U Chi Địa.

Hắn đáng lẽ phải nhận ra ngay từ đầu mới đúng, đối phương giả vờ yếu đuối dụ hắn đi ra một mình, lại bắt hắn chờ suốt bảy ngày, chỉ nhiêu đó thời gian cũng đủ để bọn chúng hạ thủ với Vô Danh rồi.

– Không, mục tiêu của ta là cả hai người các ngươi.

Hoàng Thiên tàn khốc cười cho ra đáp án, cả thân thể tinh khí thần nhảy lên đến cực hạn, dẫm lên thiên địa này, lướt tới.

– Ngông cuồng.

Biết được bản thân bị Hoàng Thiên lừa, Phong Võ giận không chịu nổi, tự nhiên không đứng một chỗ tuỳ ý Hoàng Thiên đánh tới, chớp mắt khí thế của hắn ngang tàn leo lên, cùng thiên địa thời không hoà làm một thể. Lúc này hắn đã không còn kiêng kỵ nữa rồi, hắn phải thể hiện ra đúng thủ đoạn mà một cường giả Quy Nguyên đỉnh phong nên có. – Phanh…

Tinh không điên cuồng nổ lớn, vạn vật hoá thành không. Hoàng Thiên nắm trong tay Thiên Kiếm, mặc trên người Xung Thiên Chiến Giáp, chiến lực đâu phải phóng đại một hai lần.

Chỉ thấy hắn chém ra một kiếm rợp trời, đối đầu Phong Võ ngạnh kháng, bạo nổ ra một vụ nổ kinh thiên, đem không gian bốn phía đều xoắn nát thành chân không, lửa thần dập tắt.

– Chiến lực bất quá chạm tới Vấn Đỉnh điên phong, bằng vào ngươi cũng xứng đối đầu với ta?

Tinh không sụp đổ, một kiếm này của Hoàng Thiên mặc dù mạnh mẽ, nhưng Phong Võ há lại có thể tầm thường? Thậm chí hắn càng thêm khủng bố, chỉ dựa vào khí cơ đã có thể xoắn nát kiếm ý của Hoàng Thiên, đem hắn đánh bật lui trở về hàng trăm dặm.

Không chút nào khó khăn đánh bại Hoàng Thiên, Phong Võ đứng ngạo nghễ ở thinh không, áo bào bay trong gió. Trong tích tắc về sau, hắn liền như thuấn di biến mất, thoắt cái đã xuất hiện đằng sau Cố Sở, Quy Nguyên chi khí ầm vang bao phủ, bất ngờ tập sát đối phương.

Không còn là lưu thủ, mà là liều mạng chém giết. Quy Nguyên tối đỉnh đánh ra, có khác nào toàn bộ thiên địa cùng tới, trực tiếp khiến cho Cố Sở lộn nhào, đâm xuyên thẳng vào trong lòng Hoả Linh Sơn, bạo thành nổ lớn.

– Ngươi vĩnh viễn không thể nào biết được, thứ mà ngươi đang đối đầu khủng bố nhường nào.

Phong Võ đánh bay Cố Sở, nghĩ tới Vô Danh lúc này chỉ sợ lành ít dữ nhiều, sắc mặt âm trầm như nước nói ra. Vốn nghĩ lần này chỉ là một hồi tiểu đả tiểu nháo, hắn có thể bình định bất cứ lúc nào, ai nghĩ tới sự tình càng thêm nghiêm trọng.

Càng nghĩ tới, sắc mặt của hắn càng thêm lăng lệ, không chút nào do dự truy về phía Cố Sở. Hắn muốn chấm dứt trận chiến này, càng nhanh càng tốt.

– Oanh…

Gần như là cực hạn của Quy Nguyên, thậm chí trên người của hắn còn có tiên quang mơ hồ, hướng thẳng phía Cố Sở bay qua, dường như muốn cho lão một kích trí mạng.

– Oành… oành…

Đại sơn dưới người Cố Sở oanh oanh nổ lớn, nham thạch tung toé khắp trời, ở trong biển lửa đằng phi quấy phá. Cố Sở đau đớn khôn cùng, y phục phá nát, thậm chí đến cánh tay cầm Phong Thiên cũng suýt nữa đứt rời.

– Đáng chết, cút mẹ ngươi đi.

Cố Sở bị Phong Võ liên tục treo lên đánh, nộ đến mức râu tóc đều dựng lên, hàm răng nghiến vào phá nát, cuối cùng bỗng nhiên điên cuồng há miệng gào thô một tiếng.

Thế rồi như được nuốt vào thuốc kích thích, thân thể lão bất ngờ tuôn ra một cỗ khí tức cuồng bạo không gì sánh được, trực tiếp hoá thành cự nhân khổng lồ, cao hơn vạn dặm. Phong Thiên Lạc Địa kích trong tay thoáng chốc như hoá trụ chống trời, đem Phong Võ cùng với toàn bộ công kích của hắn đánh bay ra ngoài.

– Mẹ nó, nghĩ ta dễ bắt nạt à.

Lưng tựa Hoả Linh Sơn, Cố Sở quay sang siết chặt Phong Thiên Lạc Địa kích, há miệng nhìn về phía Phong Võ mà gào lên, thân thể đột nhiên chuyển động, đạp phá đại sơn đứng dậy đội lấy nền trời.- Hừ…

Gặp Cố Sở giãy chết phản công, Phong Võ hừ lạnh một tiếng đón đầu, trên đường di chuyển tới, trên tay đồng thời xuất ra một thanh trường kích. Cùng là tiên khí, nhưng phẩm cấp so với tiên kiếm lúc trước càng thêm siêu việt, không biết đã bao năm rồi, hắn mới buộc phải xuất ra tiên khí bậc này.

Tinh hà đảo ngược, càn khôn vỡ nát, hai người hai kích, một lớn một nhỏ trọng điệp vào nhau, đánh nát tinh không nơi đây, tiên quang già thiên cái địa, nháy mắt áp xuống toàn bộ Hoả Linh sơn.

Sắt thép va chạm vào nhau vang lên tiếng ken két, pháp tướng của Cố Sở vậy mà bị Phong Võ đánh bạo ngược về sau, bàn chân liên tiếp lùi qua trăm dặm, dẫm lên trên một sườn núi khác, không gian sụp đổ tuôn trào ra loạn lưu hắc ám, cắt chém lên thân lão tràn trề máu đỏ.

– Đi chết đi, Phách Trảm Thiên Hoang.

Đến đường cùng không còn chỗ lui, Cố Sở tức giận gào to, hai tay chắp lại nâng lên Phong Thiên Lạc Địa kích, hướng về phía Phong Võ đang lao lên đâm xuống.

Một kích này bá đạo, đem đất trời đều đánh cho lắc lư nghiêng ngả, phù văn ngày một sáng, mơ hồ huyễn hoá thành Thiên Hoang, Phong Thiên gầm lên nhè nhẹ, cuốn lấy hoả thiêu, xuyên phá về phía đầu Phong Võ.

– Phanh…

Phong Võ ở bên dưới mũi kích vạn dặm, không khác gì con sâu cái kiến. Nhưng con sâu cái kiến ấy lại có thể sinh sinh khiến cho đại kích đều đóng băng giữa trời, thậm chí dọc theo thân kích phản chấn, khiến cho Cố Sở tái đi, thân thể càng thêm dán chặt vào trong núi lớn.

– Kích Đồ Địa Lão.

Cố Sở dĩ nhiên sẽ không đứng mà chờ chết, bàn chân duỗi ra đánh bật Phong Thiên Lạc Địa kích khỏi khống chế của đối phương, rất nhanh sau đó lại phản công về, quét một vòng ba trăm sáu mươi độ, từ trên trời đập tới.

– Trò mèo…

Phong Võ gặp Cố Sở lại dùng một chiêu kia đánh mình thì cười lạnh, tay trái hướng lên trời huyễn hoá thành một cái bàn tay cực đại, năm ngón như năm ngọn đại sơn điên cuồng chụp lấy mũi kích, bạo ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Cánh tay còn lại của hắn cũng không buông tha, dụng toàn lực phóng ra tiên kích trong tay mình, hướng thẳng vào mi tâm của pháp tướng, nơi hắn biết chân thân Cố Sở đang tại.

Một phóng toàn lực của Quy Nguyên tối đỉnh là khủng bố cỡ nào? Chỉ thấy trường kích như hoá thành siêu cấp lưu tinh rạch phá đất trời, trong nháy mắt vượt quá lẽ thường, thôn phệ tinh không hắc ám, dọc đường xé toàn bộ thời không thành hai nửa.

Cố Sở biến sắc nhìn lấy sát khí của đối phương lao tới, nhưng không có cách nào né tránh. Chưa kể tới lão đang bị Phong Võ ép chặt vào vách núi, thì tốc độ của thần kích cũng quá nhanh, nhanh không thể tưởng tượng.

Mũi kích mang theo khí tức huỷ diệt băng lãnh, khiến cho hô hấp của lão cũng phải ngưng đọng lại. Lão biết được, một khi bị mũi kích xuyên vào, chỉ sợ không chết cũng phải lột da mấy lần.

– Phanh… anh… anh.

Đúng vào lúc lão gần như tuyệt vọng, một âm thanh kinh động thiên địa đột ngột vang lên, đem càn khôn đều xoắn nát.

Chỉ thấy phương xa một vệt sáng thông thiên động địa, trấn diệt cổ kim, lấy một tốc độ gấp hàng vạn lần âm thanh điên cuồng vọt tới, đem trường kích sắp đâm vào Cố Sở đánh văng ra ngoài, song song xuyên phá vào đại sơn cạnh đó, suýt nữa đem Hoả Linh sơn bất tử bất diệt bao nhiêu năm đoạn thành hai nửa, bộc phá ra quang mang chói loà.

– Hừ…

Sát chiêu đột nhiên bị phá, Phong Võ lạnh lùng rên một tiếng, nắm tay khổng lồ giật ra Phong Thiên Lạc Địa kích trên người Cố Sở, sau đó lăng mình giương lên, giống như vung lên toàn bộ đất trời, đem chuôi kích hoá thành tiên côn, phanh một tiếng đem Cố Sở đánh tung lên trời, khiến cả người lão văng đi không dưới ba trăm dặm, trong miệng càng truyền đến một đạo đau đớn thấu tận tâm can.

– Vút…

Thế nhưng là hắn cũng chỉ có thể làm tới mức này, thậm chí còn không kịp truy sát Cố Sở, đã phải bỏ xuống Phong Thiên Lạc Địa Kích rồi bay lách ra trăm dặm. Bởi vì vệt sáng kia sau khi đánh bay binh khí của hắn, lại như có linh tính công kích ngược trở về, suýt chút nữa đem đầu hắn đều đánh nổ.

– Vút…

Phong Võ tránh thoát, vệt sáng mất đi đối tượng công kích, chỉ có thể trở về với chủ nhân của nó. Đến lúc này, người ta mới có thể nhận ra nó là một thanh trường thương hắc sắc, trên thân loé ra hàn quang, tại hoa văn lưu truyền một dòng máu, phảng phất như huyết mạch tà thần đáng sợ.

Mà chủ nhân của nó, có thể là ai khác ngoài Hoàng Thiên.

Đã từ lâu hắn đạt tới cảnh giới cực cùng của Kiếm Đạo, vạn vật là kiếm, kiếm càng là vạn vật, Thiên Kiếm cũng từ đó không chỉ là Thiên Kiếm nữa, tựa như bây giờ, nên gọi nó là Thiên Thương.

Hắn nắm trường thương, lãnh đạm nhìn Phong Võ, quanh thân có nhị khí vờn quanh, ù ù rung động. Mà khí thế của hắn, rõ ràng đã không còn dừng tại Vấn Đỉnh, hắn chạm tới Quy Nguyên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.