Anh Vũ vừa mới hạ xuống, rất nhiều binh lính của Thiên Nguyên quân liền nhao nhao hô lớn, không che giấu sự cuồng nhiệt trong lòng. Cũng không kỳ lạ, khi mà hắn những năm này quả thực phải nói chính là phong quang vô hạn, thậm chí trở thành truyền kỳ trong vô số những lời ngợi ca.
Tướng quân trẻ tuổi nhất Thiên Nguyên, chưa tới sáu mươi đã đột phá Hồng Trần bước vào Vấn Đỉnh. Trí tài song tuyệt, lãnh đạo Thiên Nguyên quân chinh chiến mấy chục năm, chưa một lần nào thất bại. Thậm chí, uy vọng của hắn so với một số lão bối Trung tướng Thượng tướng còn tôn quý hơn gấp vạn lần, vì hắn là cháu trai của Thống Soái, Lâm Thanh Phong.
Hôm nay huyền thoại ấy lại đích thân ra mặt, làm sao không để cho binh lính hưng phấn thét gào.
Phương xa, Lệ Yên trông thấy Anh Vũ vậy mà trực tiếp ra tay với mình thì ngưng trọng không gì tả nổi, chưa nói tới thực lực của hắn viễn siêu nàng, thì thù oán của hắn với Cố Gia, cũng đủ để khiến cho nàng không có cơ may sống sót.
– Ngươi là cháu gái của Cố Sở?
Một đòn đánh bại Cố Lệ Yên, Anh Vũ cũng không có ngay lập tức truy sát nàng, mà vẫn đứng ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt lãnh đạm vô tình.
Âm thanh của hắn ở trong tinh không khuếch tán, từ chín tầng mây truyền vào trong đại địa, uy nghiêm cực cùng.
– Thì sao?
Lệ Yên nhìn hắn, mặc dù ngưng trọng nhưng cũng không chút nào sợ hãi, hơi hơi đứng thẳng người, lạnh lùng đối đáp. Nàng biết hắn có thù với Ngũ Tổ của mình, thậm chí là thù không đội trời chung, nhưng nàng vẫn dám nhận, bởi vì nàng biết căn bản không thể nào lừa hắn.
– Bọn hắn đi đâu rồi?
Anh Vũ vuốt ve thần bổng, hững hờ chất vấn.
Cố Sở và nhóm người Hoàng Thiên sau trận chiến năm đó liền như bị mất tích khỏi Nguyên Giới này, mặc cho hắn tìm kiếm khắp nơi cũng không ra tung tích. Đến mức mấy lần hắn đem quân đánh vào Tuyết Vũ, trực diện đối đầu với người Cố Gia, cũng không thấy đối phương ra mặt, khiến cho hắn khó chịu vô cùng.
– Ta có nghĩa vụ trả lời ngươi sao?
Đáp trả lại cho hắn, Lệ Yên bỗng nhiên nhếch môi khinh thường nói. Nụ cười kia có máu, lại như hoá huyết sen nở rộ trên môi nàng, vô cùng thê diễm và đẹp đẽ động lòng người.
Nói xong nàng liền siết chặt chuôi kiếm, hướng tới chỉ lên, thẳng vào mặt Anh Vũ, khiêu khích nói:
– Nếu đã là kẻ thù, thì phân sinh tử, hà cớ chi phải nhiều lời.
Chớp mắt mà thôi, thiên khung đột ngột rũ xuống tiên quang, đem thân thể đầy máu của nàng bao phủ, ngấm vào da thịt, bỗng chốc làm cho tất cả những vết thương chớp mắt lành lại như cũ. Khí thế của nàng cũng chầm chậm leo lên tới đỉnh phong của Hồng Trần sơ kỳ, dường như muốn chém giết một trận cùng Anh Vũ.
Anh Vũ nhìn nàng cười lạnh, nắm tay từ từ đưa lên thần bổng, bước một bước đi ra sâm nhiên khẽ nói:
– Thôi, trước bắt ngươi lại, cho lão tới chuộc người.
Dứt lời, hắn liền gần như biến mất khỏi tinh không, đến khi xuất hiện đã rất gần với Lệ Yên, một cỗ khí tức vô thượng trên người hắn cuồn cuộn phát ra, đem đất trời đều đóng kết, vươn tay bắt vào trên đầu nàng.
Bàn tay của hắn thô to, loé lên kim sắc, tuy rằng cách không nhưng khí thế kinh người, hàm ẩn sức mạnh vô biên của Vấn Đỉnh sơ kỳ, khiến cho Lệ Yên có cảm giác áp bách doạ người.
– Hừ…
Lệ Yên biết đối phương muốn bắt mình để làm khó Sở gia gia, làm sao có thể khinh thường cho hắn toại nguyện. Chỉ thấy nàng hừ lạnh một tiếng bước ngang, hai tay hội tụ sức mạnh lớn nhất của mình, phóng thích vào thân kiếm, hướng thẳng về phía bàn tay chém về.
– Phanh…
Trong chớp mắt thiên địa động dung, thời không thất sắc. Trường kiếm chém vào tay mà như va vào sắt đặc, tung toé ra muôn vàn ánh lửa.
– A!
Lệ Yên lại có thể cản trở được bàn tay của mình, Anh Vũ có chút bất ngờ a lên một tiếng, ánh mắt nhìn nàng càng thêm thích thú. Trông thấy Lệ Yên còn đang chém tới, hắn khe khẽ cười lạnh, vẫn là bàn tay đó vươn lên, trực tiếp đón đỡ kiếm chiêu của nàng.
Cứ thế hai người hoá thành hai đạo hồng mang cực kỳ khủng bố, liên tục chém giết vào nhau, bộc phá ra tiên quang chấn thiên diệt địa, va chạm oanh tạc khắp đất trời.
Nhưng Lệ Yên dù có mạnh mẽ cỡ nào, vẫn chỉ mới bước vào Hồng Trần cảnh giới, đối mặt với Anh Vũ đã đạp vào Vấn Đỉnh từ lâu, có khác gì tìm chết.
Quả nhiên, qua lại tầm mươi phút, Anh Vũ bắt đầu hết kiên nhẫn đùa chơi với nàng, bắt đầu ra tay toàn lực. Đả Thần Bổng trong thay hắn vút qua, mang theo lực lượng vô biên của Vấn Đỉnh quét dọn đất trời, phanh phanh nện vào trên tiên kiếm.
Lệ Yên sau đó cơ hồ lâm vào tuyệt cảnh, trường kiếm thậm chí đã bắt đầu toác ra, bất cứ lúc nào cũng có thể gãy nát. Nàng chỉ có thể cực lực né tránh Anh Vũ cường công, nhưng căn bản là không né nổi.
Ầm! Quả nhiên rất nhanh sau đó, tiên kiếm bị sinh sinh đập nát, văng đi tứ tán, chém lên cả thân nàng, Đả Thần Bổng không còn vật cản, trực tiếp đem cánh tay nàng đánh gãy, thân hình băng băng đi đâm xuống dưới nền trời.
– Không…
– Đáng chết, Lệ Yên.
Phương xa, đám người Cố Gia gấp gáp thét gào, ánh mắt nhìn về phía Lệ Yên văng đi sợ hãi bao nhiêu, thì lúc nhìn về Anh Vũ càng thêm thù hận bấy nhiêu.
Nói đến, bọn hắn không chút do dự lao lên, muốn cùng Anh Vũ liều chết. Nhưng chưa quá nửa đường liền bị khí cơ Vấn Đỉnh ép quỳ, khiến cho bọn hắn điên cuồng, cắn phá bờ môi tự bạo.
Không nhiều, không mạnh, nhưng kiến cắn nhiều vẫn đau, chớ nói chi là Sinh Thần tự bạo. Từng luồng từng luồng sức mạnh kinh thiên từ thể nội bọn hắn bộc phá về phía Anh Vũ, dọc đường giết chết đi không biết bao nhiêu người, thậm chí Anh Vũ cũng cảm thấy khó chịu trong người, không thể không lùi về một nhịp.
– Hừ!
Bị một đám lâu la cản đường, Anh Vũ làm sao thoải mái, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, Đả Thần bổng chớp mắt rạch trời mà qua, biến lớn gấp trăm vạn lần đập xuống.
Một bổng vô biên, càn phá đất trời. Một đám người còn chưa kịp tự bạo chớp mắt bị nó phanh lên người, nát bét. Máu tươi và xác vụn nương theo lực lượng kinh khủng bắn tung toé ra, vương vãi trên mặt đất.
Đả Thần bổng thậm chí còn không có dừng, oanh một tiếng nện xuống dãy núi, bộc phá ra sức nổ to lớn không gì tả nổi, đem mấy trăm dặm đại sơn đánh phá, đất đá hoá tro tàn, người chết càng không đếm hết.
– Răng rắc!
Cố Lệ Yên cũng bị dư chấn này quất bay ra chục dặm, thân thể run rẩy nhìn về phía người thân mình bị đập chết, nắm tay siết đến chảy máu ra ngoài.
Nàng hận Anh Vũ, càng hận bản thân mình yếu đuối, không thể bảo hộ bạn bè. Máu tươi của nàng chảy dài, ngấm vào trong giới chỉ, bỗng nhiên bắn ra một đạo hào quang màu máu.
Anh Vũ không chút nào để ý, vừa giết xong mấy kẻ cản đường, hắn lại đặt sự chú ý lên người nàng, bước chân vừa tiến, thoắt cái đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu nàng, vung ra một bổng.
Không phải toàn lực, nhưng cũng đủ để phế đi toàn bộ chiến lực của nàng, vô phương phản kháng.
– Phanh….
Một gậy đập xuống, như là trời cao giáng thiên phạt, đem thiên địa đều nổ vang rúng động.
Nhưng khiến cho Anh Vũ biến sắc là, Đả Thần Bổng gần như sắp nện lên người Lệ Yên, bất ngờ lại bị một đạo hào quang màu máu đỡ được, bắn phá ra phản chấn kinh người.
Trong chớp mắt đó, hào quang du chuyển, ngưng tụ hoá thành một gốc hoa sen màu máu, lơ lửng trước người Lệ Yên. Hoa sen chỉ có một lá, một hoa, nhưng khí cơ lại đáng sợ không gì tả nổi, thậm chí đánh bay Anh Vũ ra ngoài.Bởi vì một lá, một hoa này lại ẩn chứa một kích Quy Nguyên, một vòng thủ hộ và một truyền tống chi phù.
Đây là pháp bảo Cố Sở tự tay chế luyện cho Lệ Yên, làm pháp bảo hộ mệnh, ẩn chứa một kích toàn lực của lão, và một vòng bảo hộ, có thể chống đỡ công kích của bất cứ cường giả nào từ Vấn Đỉnh trở xuống trong vòng một giờ.
Hoa sen máu nhẹ bay trong gió, cánh sen phát ra sương mù hỗn độn, tinh linh lấp lánh, trong thoáng chốc hoá thành một cái thân ảnh mơ hồ. Là Cố Sở.
– Hừ…
Cố Sở vừa mới hiện thân, mặc dù chỉ là hoá thân Nguyên lực, nhưng vẫn là hoá thân của Chí cường giả Quy Nguyên, uy thế đâu phải tầm thường.
Chỉ thấy lão khẽ hừ một tiếng lạnh lùng, âm thanh hùng vĩ vô biên, như là tiếng chuông vàng oanh oanh nhức óc, đem toàn bộ chiến trường đều khuấy đảo.
Anh Vũ đứng ở cực gần, hứng mũi chịu sào, dù cho lấy tu vi Vấn Đỉnh của hắn cũng khó lòng chịu nổi, vội vàng lui đi, ánh mắt nhìn về phía Cố Sở càng thêm hận ý. Dường như chỉ cần hắn có được thực lực đối đầu, tuyệt đối sẽ đem lão bằm thây vạn mảnh, báo thù cho cha mẹ của mình.
Cố Sở cũng cảm nhận được địch ý của hắn, không nói hai lời, bàn tay thô to với tới, bộc phá ra hào quang xán lạn, vượt qua thời không trùm xuống, xung quanh thiên địa linh khí như bị lão triệu hồi, hoá thành một đầu lại một đầu giao long to lớn, khiến cho nắm tay càng thêm ngưng thực khủng bố, tựa hồ muốn đem hắn bóp chết.
– Oanh…
Một tiếng nổ vang khắp thiên địa, bầu trời toái nát. Anh Vũ vừa rồi hùng dũng bao nhiêu, dưới một tát này liền thảm hại bấy nhiêu, kém chút nữa bị nổ tung thành ngàn mảnh.
Thân xác hắn bắn đi qua trăm vạn mét, tóc tai bù xù, sắc mặt tái mét, thất khiếu càng là ộc lên máu đỏ. Nhưng hắn không chút nào sợ hãi, chỉ có không cam lòng và giận giữ, hận ý vô cùng.
Nhưng càng hận, thì hắn càng bất lực, công kích của Cố Sở vẫn chẳng hề dừng lại, đến mức cả đại địa sau lưng hắn đều bị đập nát, thân thể hắn mới đột nhiên loé lên quang huy, ngưng tụ thành một vầng sáng chắn ngang bàn tay của Cố Sở.
– Cố Sở, ngươi thật sự muốn bản soái trực tiếp diệt Cố Gia các ngươi sao?
Vầng sáng đánh tan thế công, chớp mắt cũng huyễn hoá thành một bóng người to lớn, đứng nhìn Cố Sở đằng xa lạnh lùng nói lớn, âm thanh uy chấn cửu thiên.
Lại là hoá thân cường giả, Lâm Thanh Phong.
– Ha ha, diệt Cố Gia? Buồn cười, ngươi tới thử xem?
Kẻ thù gặp nhau vô cùng đỏ mắt, Cố Sở nghe Lâm Thanh Phong nói thì ha hả cười, khiến cho Lâm Thanh Phong đều giận run mày, bàn tay hoá ra tiên bổng, lạnh lùng đánh tới.
– Phanh… oanh… oanh…
Hai cái Quy Nguyên nhất kích va chạm vào nhau là đáng sợ nhường nào? Không cần phải nói, chỉ biết lúc ấy trời long đất lở, toàn bộ căn cứ đều như bị bão lốc càn qua, tan hoang đổ nát.
– Ha ha ha, cũng chỉ có vậy mà thôi. Chúng ta sắp trở về rồi đấy, có ngon bước vào Tuyết Vũ, ta cùng ngươi sống mái.
Đáng tiếc là, Cố Sở khi chế tạo ra pháp bảo hộ mệnh này mới chỉ là Quy Nguyên bước thứ nhất, há lại có thể là đối thủ của Lâm Thanh Phong bước thứ ba cực cường. Chớp mắt va chạm đã có phần suy yếu, lão cũng tự biết sức mình, tuyệt nhiên không dám quá nhiều đối cứng, vội vàng vươn bàn tay tới bắt vào Lệ Yên, đài sen khẽ chuyển, đem nàng truyền tống biến mất khỏi nơi này, nhưng ngoài miệng vẫn nói không quên nói phét, khí phách vô cùng.