– Ha ha ha… ban phát cho bản tôn tự do? Ngươi nghĩ mình là ai?
Có lẽ cả cuộc đời Hắc Minh Long chưa bao giờ nghe được sự việc nào nực cười đến thế, bỗng nhiên ngửa mặt ha ha cười. Ngay sau đó, hắn liền nhẹ nhàng nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Thiên như nhìn một kẻ ngu si.
Bị hắn trần trụi khinh thường, nhóm người Cố Sở làm sao không khó chịu, nhưng càng nhiều hơn là cười lạnh trong lòng. Cứ huênh hoang đi, một chút nữa thôi, ngươi sẽ được trải nghiệm cái gọi là đau khổ cực cùng.
– Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là ngươi thôi, nhìn xem, ngươi bây có khác gì một con chó bị người ta xích cổ, không đồng minh, không thân hữu. Có cái gì mà tự hào?
Hoàng Thiên mỉm cười lành lạnh nói, ánh mắt lấp loé hàn mang. Hắn dám đánh chủ ý lên người Hắc Minh Long, giáng lâm toà ngục tù viễn cổ này, tự nhiên phải có chỗ ỷ vào. Một trong những điều tiên quyết, chính là hiểu được đối phương là kẻ nào.
Hắc Minh Long, truyền kỳ năm xưa của Tuyết Vũ. Một con trăn sinh ra đã thấp hèn yếu kém, từng bước đi lên, từng bước trưởng thành, hoá hung thú, thành yêu tinh, rồi đạp tới vị trí đỉnh cao của muôn loài. Là thú tộc duy nhất đạp bước vào Quy Nguyên bước thứ ba tối đỉnh, xưng bá khắp thế gian này.
Nếu chẳng phải năm đó hắn bị Ngọc Linh Chân nhân trấn áp mười vạn năm, chỉ sợ bây giờ bàn cờ Nguyên Giới cũng phải có một phần của hắn.
Hắc Minh Long bị nói trúng chỗ đau, sắc mặt không khỏi trầm hẳn xuống. Toàn bộ tinh không hắc ám sau đó thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, có tiếng ti ti như lôi vân đang tích luỹ điện từ, tạo nên uy áp hạo nhiên bành trướng, khiến cho đám người Cố Sở cũng phải biến sắc, muốn tiến tới bảo vệ Hoàng Thiên.
Bởi vì, rõ ràng cỗ khí tức đó đã viễn siêu phạm trù Quy Nguyên tam bước.
– Làm sao? Tức giận? Buồn cười, tức giận thì làm được cái quái gì. Ngươi càng giãy, càng khiến ta thương hại ngươi thôi.
Hoàng Thiên lắc đầu nhìn hắn, âm thanh khi xa khi gần, để cho Hắc Minh Long dù lại tức giận cũng phải theo bản năng quay người nhìn xem, chớp mắt khuôn mặt già nua đại biến, bởi vì hắn hoảng sợ trông thấy lại có thêm một cái Hoàng Thiên đang đứng ngay đằng sau hắn, ghé vào tai hắn cười.
Hai bên, chỉ cách nhau không đầy nửa mét.
Nói cách khác, nếu Hoàng Thiên vừa rồi thật sự muốn ra tay đánh lén hắn, tuyệt đối có thể khiến hắn ăn thiệt thòi không nhỏ.
– Tìm chết.
Nhưng kinh sợ đi qua, hắn thẹn quá hoá cuồng, sắc mặt chớp mắt trở thành lạnh lẽo, bàn tay trơ xương hướng đầu Hoàng Thiên giết tới, khí tức siêu việt Quy Nguyên phóng thích ra ngoài, đè ép cho cả không gian đều đùng đùng nổ lớn.
Nhưng khiến cho hắn sợ hãi là, Hoàng Thiên đối mặt với thế giết hung hãn của hắn không những không sợ, mà ngược lại còn khinh thường cười một tiếng. Đón lấy bàn tay hắn vỗ vào đầu, lại như là giết vào hư không vô tận, xuyên phá đầu lâu mà không hề khiến Hoàng Thiên chảy một giọt máu.
Bởi vì đó chỉ là hư ảnh.
– Oanh…. Phanh… phanh…
Đánh vào khoảng không vô nghĩa, sức mạnh của hắn đem toàn bộ không gian đều khuấy nát, lôi vân cuồng xé, nhưng tuyệt nhiên không thể làm vơi đi cơn giận dữ trong lòng.
Chớp mắt nhìn tới chân thân của Hoàng Thiên ngoài vết nứt, bước chân của hắn đạp mạnh một cái nổ tung, thân thể bốc lên khói mù hắc ám, lấy tốc độ gấp hàng vạn lần âm thanh phóng tới, mang theo phía sau là hư ảnh thần long thét gào, phá vỡ thời không thất sắc.
Chỉ nghe một tiếng phanh như là trời sụp, ngay tại thời điểm hắn đánh về phía nhóm người Hoàng Thiên, công kích liền như va phải vào một lá chắn vô hình, bắn ra phản chấn kinh thiên động địa đem cả hắn và hư ảnh đều bắn ngược về sau, máu tươi nội chấn xộc lên trên cổ họng.
– Khốn kiếp… đáng chết, ngươi có dám bước vào trong này?
Há ra cái miệng đầy máu đỏ lòm, hắn có chút phát cuồng gào lên, nhìn về phía Hoàng Thiên tràn đầy hận ý, hận không thể đem đối phương băm thây ngàn mảnh cho hả cơn giận này.
Bởi vì, một màn này giống hệt như một màn của mấy chục năm về trước, hắn vẫn bị đối phương lợi dụng, đùa bỡn như ngày nào. Trước mặt hắn, vết nứt không gian tưởng chừng như là hư không thẳng tắp, hoá ra lại là vách chướng chồng nhau, từng tấm từng tấm ghép lên như được kết thành từ vô tận khối pha lê, ngăn cách hắn với thế giới bên ngoài.
– Thấy không, đây chính là ngươi lúc này, ngươi không có tự do, ngươi chẳng là cái gì cả.
Hư ảnh của Hoàng Thiên một lần nữa lại hiện ra, xuất hiện trước mặt của hắn, trêu tức cười một tiếng không vui không buồn. Âm thanh khiến cho Hắc Minh Long càng giận, nhưng không có chỗ nào phát tác, thành ra lại hoá âm trầm.
Sau đó nửa ngày, hắn không biết vì sao lại dần lấy lại được vẻ bình tĩnh tự tin, biết được Hoàng Thiên đang cố ý chọc giận mình, hắn không khỏi âm lãnh nhìn qua cười lạnh nói:
– Thì đã sao? Nếu ta đã chẳng là cái thá gì, ngươi còn tới đây làm gì? Cười nhạo ta sao?
Hoàng Thiên hơi cúi đầu nhìn xuống phía hắn, khe khẽ lắc đầu:
– Ta nói rồi, ta tới cho ngươi tự do.Hắn rất nghiêm túc, đến mức Hắc Minh Long nhìn thấy vẻ mặt này của hắn cũng phải rung động trong lòng, nhưng rất nhanh liền ẩn giấu, nhìn hắn nhếch môi cười lạnh, trào phúng nói:
– Tự do? Nực cười, làm chó cho người cũng được gọi là tự do?
Hắn tự nhiên biết Hoàng Thiên không phải kẻ tốt lành gì, cái gọi là tự do cho hắn, chỉ đơn thuần là nói lời hoa mỹ. Bản chất cũng chỉ là thoát cái cũi, về với lồng mà thôi. Dù cho hắn không tin Hoàng Thiên có thể có thủ đoạn khống chế hắn làm nô, nhưng tuyệt nhiên về nguyên tắc, hắn không chấp nhận chuyện này.
Gặp Hắc Minh Long hỏi vặn mình, Hoàng Thiên chỉ bật cười một tiếng nhàn nhạt, nhìn hắn phản hỏi:
– Ngươi nghĩ theo ta liền làm chó, liền mất đi tự do?
Hắc Minh Long lạnh lùng đáp trả:
– Không phải sao?
Lúc này, Hoàng Thiên chỉ nhìn hắn không nói, một hồi sau bỗng nhiên bật cười dữ dội, cười đến mức khiến cho hắn đều khó coi, trong lòng khó chịu vô cùng, không nhịn được quát hỏi:
– Ngươi cười cái gì?
Hoàng Thiên nhìn hắn sắp nổi giận trở lại, bỗng nhiên ngừng cười, tủm tỉm nói:
– Cười ngươi vô tri.
Vô tri, Hắc Minh Long nghe được, lửa giận suýt nữa lại xông lên đầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn qua. Nhưng không đợi cho hắn nói, Hoàng Thiên đã chặn ngang lời hắn, cánh tay ám chỉ về phía vết nứt, như cười mà không phải cười nói ra:
– Vậy nhìn thử một chút xem, bọn hắn thế nào?
Rõ ràng, hắn đang ám chỉ đám người Cố Sở và Cao Vô Cầu.
Hắc Minh Long lúc đầu còn không hiểu hắn có ý gì, một hồi sau mới đưa ánh mắt nhìn theo, cẩn thận cảm nhận mấy người Cố Sở, sau một hồi liền hơi hơi biến sắc, thậm chí có cảm giác không tin vào ánh mắt của mình.
Bởi vì bây giờ hắn mới phát hiện ra, cả Cố Sở và Cao Vô Cầu so với năm đó đều có biến hoá long trời lở đất, tu vi và thực lực đều đột phá doạ người. Dù chưa đủ để uy hiếp đến hắn, nhưng so với phần còn lại của Nguyên Giới đều đã đủ xếp ở vị trí chí cường.
Chuyện này làm sao có thể chứ? Phải biết năm đó, khi mà hắn thiết lập thế lực ngầm, âm thầm khống chế Tứ tổ của Cố Gia, đã từng thông qua Tứ Diện Minh Văn đánh với Cố Sở một lần trên tế đàn Đăng Thiên.Lúc đó Cố Sở mới chỉ miễn cưỡng bước vào Quy Nguyên, thậm chí căn cơ còn chưa vững, vậy mà bây giờ mới vài chục năm qua đi, lão liền đạp vào tam bước, thật sự quá mức doạ người.
Cao Vô Cầu càng không phải nói, lúc đó trong mắt hắn chỉ là một tên tiểu bối, Vấn Đỉnh còn chưa xong muốn giết lúc nào cũng được, nhưng bây giờ cũng đã vọt tới Quy Nguyên nhị bước đỉnh, đây là lừa đảo a?
– Thấy không?
Âm thanh của Hoàng Thiên vang lên khiến hắn văng ra khỏi dòng suy nghĩ, nhưng cảm xúc vẫn rung động không gì tả nổi, thậm chí còn không ngừng dâng lên kinh đào hải lãng.
Hắn biết Hoàng Thiên cố ý để hắn nhìn ra được biến hoá của nhóm người kia, làm mồi dụ dỗ hắn, nhưng hắn vẫn như cũ không nhịn được mà rung động vô cùng.
– Ngươi là người thông minh, ngươi biết ta cần thứ gì. Ta đâu cần tự do của ngươi, thậm chí, ta còn có thể cho ngươi sự tự do gấp bội lần, một sự tự do mà dù cho ngươi lúc đỉnh phong cũng chưa từng có. Bởi vì chỉ có ta mới có thể giúp ngươi mạnh hơn nữa, có thể tự tay trả thù.
Hoàng Thiên biết mình đã dao động được đối phương thì khe khẽ cười nói tiếp. Âm thanh của hắn rất tự tin, tự tin đến không cách nào lý giải được.
Hắc Minh Long nhìn chằm chằm vào hắn, hai con ngươi hơi co vào híp lại, không biết trong lòng nghĩ gì, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, cười nhạo nói:
– Nhóc con, miệng còn hôi sữa nhưng rất ngông cuồng. Ngươi có biết hắn là ai không?
Hoàng Thiên nhìn hắn, lắc đầu:
– Biết. Nhưng quan trọng không? Ta ban cho ngươi kiếm, còn có dám dùng kiếm ấy giết cả thế gian hay không, đó là ngươi. Chỉ cần ngươi dám giết, ta ủng hộ ngươi thì có xá gì?
Lời hắn khí phách vô cùng, khí phách tới mức Hắc Minh Long muốn trào phúng hắn vài câu cũng không biết nói gì, im lặng nửa ngày sau mới khẽ ngẩng đầu, hỏi:
– Còn phải xem “kiếm” ngươi ban cho ta có gì?
Biết được đã đến lúc ngả bài, Hoàng Thiên nhìn Hắc Minh Long tràn đầy thâm ý, nhàn nhạt nói ra đúng bốn chữ:
– Tam Thể… thành Tiên.
Âm thanh của hắn không lớn, lúc nói cũng không có chút khí thế nào hiển lộ, nhưng vừa lọt vào trong tai của Hắc Minh Long, lại như tiếng sét giữa trời, khiến cho toàn bộ khuôn mặt già nua biến sắc, ở giữa sự sững sờ của đám người Cố Sở liên tục bước về phía trước, nắm đấm siết ghì vào nhau, rung động nói:
– Tam Thể, ngươi biết gì về Tam Thể?
Hoàng Thiên đạp thiên đứng trước mặt của hắn, không có trả lời, chỉ có đạm mạc vô tình.
Hắc Minh Long vốn còn muốn chờ đáp án từ hắn, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, trong lòng không hiểu sao lại lựa chọn tin tưởng Hoàng Thiên, cố nén nổi kích động đáng sợ trong lòng, hắn bỗng nhiên ha hả nhe răng cười lớn:
– Được… được… một “kiếm” này rất tốt. Nhưng chỉ nhiêu đó còn chưa đủ. Muốn ta phục tùng, tới đây, cho ta thấy ngươi dựa vào cái gì.
Lúc này, Hắc Minh Long đã đưa ánh mắt nhìn thẳng về phía Hoàng Thiên bên ngoài vết nứt, quanh thân hắc ám cuồn cuộn dâng trào, nội tâm đang tràn đầy hưng phấn không che giấu chút nào bộc phát ra ngoài.
– Chủ nhân…
Hắc Minh Long thách thức Hoàng Thiên, đám người Cố Sở vốn đang chờ lệnh cùng lên hội đồng hắn, nhưng sau đó đột nhiên biến sắc hô lên, lo lắng nhìn về phía Hoàng Thiên.
Bởi vì Hoàng Thiên vậy mà không có nói năng gì với bọn lão, bình tĩnh lăng không đi xuyên qua lớp lớp bích chướng, xuất hiện ở trong không gian khốn tù, đối diện với chằn tinh.
Thiên Thương từ hư không triệu hồi vào tay hắn, loé lên kim quang huyết sắc, thân thể hắn chấn động từng hồi, trên người toát ra từng đạo kim quang, hoá thành chín vầng mặt trời nhỏ, toát ra khí thế kinh thiên động địa, quỷ khóc thần gào.
Hắn đứng giữa cửu dương, nắm lên Thiên Thương, lạnh lùng quát nói.
– Đến đây… Để ta cho ngươi biết ta dựa vào cái gì.