Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 438: Chỉ là lời nói, gió thổi liền bay



Nhóm người rất nhanh dưới sự dẫn dắt của Tiểu Lan rời khỏi phủ tướng quân, dạo bước trên đường phố nhộn nhịp. Bọn hắn phân làm ba tốp, dẫn đầu là nhóm Tiểu Lan, Lệ Yên và Nhiếp Kinh Hằng, ở giữa là Cố Anh, Khương Hồng, Nhiếp Kinh Khôi và mấy người bạn của hắn, còn cuối cùng là nhóm người Hàn Lâm, Kiếm Ma, Mộng Tâm và Hắc Minh Long.

Hắc Minh Long ban đầu còn đi trước Hàn Lâm, nhưng sau đó không hiểu vì sao lại hơi thụt lùi về phía cuối, ánh mắt nhìn về phía Hàn Lâm tràn đầy suy nghĩ.

Hành động của hắn rất tự nhiên, tự nhiên tới mức chẳng có ai để ý tới, nhưng không phải là không có người nào phát hiện, chí ít là có một người một khỉ. Tiểu hoà thượng đang tung tăng nói chuyện với Hàn Lâm, sắc mặt bỗng nhiên trở nên hơi cổ quái, như có như không liếc về phía Hắc Minh Long, khiến cho hắn không khỏi kinh nghi.

– Ngươi tốt nhất đừng nghĩ làm điều gì xấu, nếu không, đừng trách ta đem hồn thể chằn tinh của ngươi huỷ diệt.

Đang lúc hắn kinh nghi bất định, một âm thanh có phần non nớt bỗng nhiên vang lên trong tâm trí hắn. Tuy rằng không có uy áp, nhưng lại khiến cho hắn vô cùng giật mình, nhìn về phía khuôn mặt non nớt kia tràn đầy không hiểu.

– Ha ha, tiểu hài tử, ta làm sao lại có ý nghĩ xấu được.

Sau một hồi, hắn lại bật cười, tự trách mình thần hồn nát thần tính, ha hả truyền âm lại với Mộng Tâm.

Mộng Tâm nhìn hắn không nói, ánh mắt khẽ đảo qua Cẩu Thủ như nhắc nhở điều gì, sau đó mới quay đầu đi, tiếp tục cuộc trò chuyện với Hàn Lâm và Kiếm Ma phía trước, để lại phía sau là Hắc Minh Long với ánh mắt lập loè, không biết đang suy nghĩ cái gì trong đầu.

Đấu giá hội của Nhiếp Gia, tuỳ theo thời gian và địa điểm mà được chia thành nhiều loại, ví như theo địa điểm thì có cấp vùng, cấp thành, cấp vực và đại lục, theo thời gian thì có thường niên, ngũ niên và thập niên.

Lần này ở Yết Dương chính là một hội đấu giá thập niên cấp vực, thuộc dạng quy mô khá lớn, chỉ kém siêu cấp đấu giá hội cấp đại lục mấy phần. Đương nhiên, nếu đem ra so sánh với Thiên Nguyên Đấu Giá hội của Thiên Nguyên vẫn chưa thể nào sánh với. Dẫu sao, đó cũng là một trong những đại hội đấu giá lớn nhất của vùng đất trung tâm thế giới, dưới sự chủ trì của hai cái thế lực cự đầu.

Yết Dương lâu, cái tên đại biểu cho tất cả, là một trong những công trình vĩ đại nhất của thành Yết Dương, bao gồm một tổ hợp rất lớn những khu thương mại, khu vui chơi nghỉ dưỡng, khách sạn phòng ốc, và những hội trường siêu cấp dành cho các thế lực. Để có thể hình dung được sự khổng lồ của nó, thì Yết Dương lâu vào lúc cao điểm nhất có thể cùng lúc dung nạp tới hơn một trăm vạn người.

Phiên đấu giá hôm nay được tổ chức bên trong hội trường lớn nhất của toà lầu các, diện tích sàn lên đến gần một triệu mét vuông, với hơn năm vạn ghế lô, mười ngàn phòng khách quý, và hai trăm gian thượng khách chỉ dành cho người có thân phận.

– Còn gian khách quý nào không?

Nhóm người vừa mới đi tới cửa, liền có nhân viên tiếp đón, Nhiếp Kinh Hằng trước tiên đi lên, nhìn nhân viên mà hỏi.

– Dạ còn, mời thiếu gia đi lối này.

Tên tôi tớ khẩn trương trả lời, sau đó cung kính đi trước dẫn đường. Thân là người làm việc cho Nhiếp Gia, hắn làm sao không biết thân phận của Nhiếp Kinh Hằng. Chỉ là không nghĩ hôm nay thiếu gia vậy mà lại có hứng thú đến tham gia đấu giá.

– Nghe nói lần này có không ít đồ tốt, thậm chí khiến ông nội ta đều ra mặt trả giá mua đứt, đáng tiếc là đối phương cần vật không cần tiền, nên đành phải đưa ra đấu giá.

Nhiếp Kinh Hằng vừa đi vừa nói chuyện, khiến cho không ít người hứng thú không thôi, cùng hắn trao đổi về bảo vật đấu giá.

Hàn Lâm đi ở gần cuối đoàn, nhưng vẫn là nghe được không sót từ nào, trông thấy Nhiếp Kinh Hằng khiến cho Tiểu Lan vui vẻ nói cười liên tục, trong lòng không hiểu sao cứ có cảm giác bồi hồi, mấy lần liếc liếc qua Cẩu Thủ trên vai mình, rồi lại lắc lắc đầu quay đi không nói.

– Thiếu gia, phía trước là tổ xác minh tài lực. Tên nhân viên lúc này đột nhiên lên tiếng nhắc nhở Nhiếp Kinh Hằng, ám chỉ về phía trước nơi có một tổ đội thẩm tra đang ngồi. Cái gọi là xác minh tài lực, đơn giản chính là thủ tục chứng minh tài sản của những người tham gia đấu giá, tránh trường hợp ngươi ở bên trong phá rối, ra giá loạn rồi lại không có tiền trả.

– Không cần, các vị ở đây đều là khách quý của bản thiếu gia, ngươi báo với bọn hắn là ta bảo đảm, nếu không đủ tiền thì ta ra.

Nhiếp Kinh Hằng tựa như chờ thời khắc này từ lâu, phất phất tay với tên nhân viên, khí khái nói.

– Hừ, từ khi nào mà bản tiểu thư cần ngươi bảo đảm?

Tiểu Lan bên cạnh nghe xong thì hừ lạnh, bĩu môi nói, một cái liếc mắt này cũng xinh đẹp đến khiến cho người mất hồn mất vía.

– Ha ha, không có ý gì đâu, chỉ là hình thức thôi mà. Với lại, ta cũng muốn mọi người được thoải mái đấu giá, muội không cần, nhưng bạn bè của muội cần thì sao.

Nhiếp Kinh Hằng cười xoà một tiếng, chân thành giải thích.

Vốn là một kẻ thông minh, bình thường hắn chắc chắn sẽ không nói ra những lời thế này. Nhưng kể từ lúc gặp được Hàn Lâm và Tiểu Lan thân mật, hắn có chút bị khó chịu chi phối tâm tình, nên mới cố ý nói ra những lời ấy, ba phần thể hiện bản thân rộng lượng, bảy phần khoe khoang.

– Ta thật muốn ị vào mồm hắn á.

Đối diện một kẻ khoe khoang, còn bị xem thường, Cẩu Thủ là kẻ đầu tiên tỏ ra khó chịu, rỉ vào tai Hàn Lâm mà nói.

Hàn Lâm trong vô thức gật đầu với nó, nhưng sau đó lại phát hiện ra mình vô sỉ, sắc mặt đột nhiên đen lại, lườm lườm Cẩu Thủ. Xem ra sau này hắn nên tránh xa con khỉ mất dạy này một chút.

Đoàn người tiếp tục tiến vào sâu bên trong hội trường đấu giá, tràng cảnh thập phần tương tự với quảng trường đấu giá ở Thiên Nguyên, thiết kế hình lòng chảo, gần nhất là những phòng siêu cấp với đầy đủ tiện nghi xa hoa, cao dần về cuối là những ghế lô, trải dài đến tận hàng trăm mét.- Ừm?

Dưới sự dẫn dắt của tên nhân viên, bọn họ rất nhanh liền tiến vào trong một căn phòng ngay hàng đầu đấu giá. Hắc Minh Long vẫn như cũ là người đi cuối cùng, trong tích tắc trước khi bước vào trong, bước chân hắn bỗng nhiên hơi khựng lại, khẽ ngạc nhiên ừm một tiếng trong lòng, nhìn về phía sau một cái tràn đầy ý vị.

Cảm nhận được sự biến hoá của hắn, Cẩu Thủ và Mộng Tâm cũng theo bản năng quay đầu, chỉ thấy phía sau cách bọn nó không xa không biết tự lúc nào có hai bóng người đang liếc nhìn về phía bên này.

Đó là một tên trung niên béo lùn, và một tên nam tử cao lớn, khuôn mặt thập phần xa lạ, nhưng rõ ràng ánh mắt của bọn hắn đang thể hiện rằng bọn hắn và nhóm người có quen biết.

Cẩu Thủ và Mộng Tâm dường như đã đoán ra được gì, thần sắc bỗng nhiên trở nên tràn đầy phức tạp, thoáng nhìn về phía Hàn Lâm, rồi lại nhìn về phía hai người lạ, cuối cùng chỉ biết thở dài mặc kệ, tiến hẳn vào trong phòng.

Hắc Minh Long thân là một con cáo già, làm sao không nhìn ra được có điều gì đó không đúng ở nơi này, khoé môi không khỏi câu lên một nụ cười ẩn ý, sau đó mới tiếp bước theo sau.

Mà hai người lạ kia sau một hồi đứng im lặng, cuối cùng cũng quay đầu rời khỏi, tiến vào một gian phòng thượng khách khác. Tên nam tử cao lớn có vẻ như chỉ là người hầu, lúc nào cũng đi sau người mập nửa bước, trông thấy hành vi của mình bị Hắc Minh Long phát hiện, hắn tỏ ra vô cùng ngưng trọng nói:

– Công tử, lão già kia rất nguy hiểm, ngươi phải cẩn thận.

Cũng như công tử của mình, hắn biết rất rõ nhóm người Hàn Lâm, tiểu hoà thượng, nhưng Hắc Minh Long thì đúng là lần đầu gặp mặt.

Vừa rồi mặc dù chỉ là va chạm qua ánh mắt, nhưng chỉ một cái nhìn, hắn liền có cảm giác vô cùng đáng sợ, tựa như đang phải đối mặt với một con quái vật sống hàng vạn năm vậy. Hắn không chắc tu vi của Hắc Minh Long có đạt tới tối đỉnh hay không, nhưng tuyệt đối là người đã bước vào Quy Nguyên, thậm chí không chỉ đơn giản là một bước.

– Nguy hiểm?

Bên này, tên nam tử mập mạp vẫn còn đang tâm trạng, nghe thấy thuộc hạ của mình vậy mà đánh giá một người cao như thế, ánh mắt không khỏi bắn ra tinh quang, lạnh lùng hỏi lại.

– Ừm…

Tên nam tử cao lớn gật đầu, nhìn về phía chủ tử của mình tràn đầy e ngại, cứ như sợ hắn lần này sẽ gây ra chuyện gì không tốt.

– Lại thêm một cường giả, Hoàng Thiên, ngươi rốt cục có bao nhiêu ý đồ đây? Bao nhiêu người nữa phải chết mới có thể làm vơi đi thù thận chứ?

Tên mập mạp không có để ý tới thuộc hạ của mình, mà chỉ buồn bã nỉ non nói, chớp mắt một cỗ rét lạnh bỗng từ khắp người hắn bộc phá ra, trực tiếp khiến cho nhiệt độ của toàn bộ hành lang đều đông cứng xuống, để cho không ít người hãi hùng khiếp vía.

– Huynh đệ, huynh đệ… cũng chỉ là lời nói, gió thổi liền bay.

Đến khi nhìn lại, đã còn chẳng thấy người đâu, chỉ còn có âm thanh thở dài tại bên trong hành lang quanh quẩn, tràn đầy sự phức tạp, khó chịu, và không cam lòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.