– Cô nương đừng tin nó, nó đang giả bộ đấy.
Nhìn dáng vẻ thỏa mãn của Cẩu Thủ, Hoàng Thiên trong lòng là một cỗ tức giận, chỉ muốn dần cho nó một trận, vội vàng cảnh báo Ngọc Nguyệt.
Nhưng Ngọc Nguyệt nào tin hắn, chỉ thấy nàng ôm Cẩu Thủ trong lòng, bàn tay ngọc ngà không ngừng xoa đầu nó, nói:
– Hừ! nó rõ ràng bị thương rất nặng, đến thở cũng khó khăn, đâu phải giả bộ. Huynh là chủ nhân của nó sao lại nhẫn tâm như thế.
Hoàng Thiên bất đắc dĩ, trong lòng thầm nghĩ:
– Ta đã cảnh báo cô rồi, chút nữa ăn phải thiệt thòi thì cũng đừng đến làm phiền ta à nha!
Cẩu Thủ nằm trong lòng Ngọc Nguyệt, hơi thở ngày càng suy yếu, khiến người ta có cảm giác thoi thóp sắp chết. Nhìn bộ dáng đáng thương của nó, Ngọc Nguyệt trong lòng rất thương tâm, khẽ nói:
– Khổ thân khỉ con, ngươi thật đáng thương, nhận phải một tên chủ nhân vô tâm.
Lời nàng tuy rất nhỏ, nhưng Hoàng Thiên dẫu sao cũng là một tu sĩ Nguyên đan, thính giác hơn xa người thường, hiển nhiên là nghe thấy. Hắn không khỏi trợn mắt, trong lòng cười khổ:
– Là ta đáng thương mới đúng!
Cẩu thủ vẻ mặt thập phần thỏa mãn, hai bàn tay bất tri bất giác hoạt động không ngừng, truyền tới từng hồi cảm giác thực đã. Cơ thể nó nóng ran, từng lỗ chân lông không ngừng nở ra, mang đến một cảm giác thực khó tả chạy khắp cơ thể.
Thế nhưng vẻ mặt của nó thỏa mãn không được bao lâu, đột nhiên chuyển qua một hồi nhăn nhó. Dưới bụng của nó, từng âm thanh òng ọc vang lên không ngừng. Mắt nó trợn ngược một hồi, cái miệng mở rộng hớp hớp vài cái rồi ngất lịm, đến cả hô hấp cũng không còn.
– Khỉ con, khỉ con…
Cảm nhận hơi thở của nó biến mất, Ngọc Nguyệt vẻ mặt lo lắng, lay nó vài lần nhưng không có chút phản hồi nào, nàng nhẹ nhấn vào ngực nó vài cái, nhưng vẫn thế.
Vì lo lắng quá nên nàng cũng không để ý rằng mỗi lần nàng nhấn một cái, vẻ mặt Cẩu Thủ lại nhăn nhó lên một cách khổ sở, giống như đang chịu một sự giày vò rất thống khổ vậy.
– Lạc Thanh sư huynh, mau giúp nó đi.
Nhìn về phía Lạc Thanh, nàng vội vàng cầu cứu.
Lạc Thanh vốn đang muốn lấy lòng Ngọc Nguyệt, nay được nàng nhờ giúp thì hai mắt sáng lên. Đây quả thực là cơ hội rất tốt để hắn thể hiện trước mắt mỹ nhân. Vội vàng lấy lại vẻ điềm tĩnh, hắn bước đến trước mặt Ngọc Nguyệt, trấn an nàng:
– Ngọc Nguyệt sư muộn đừng lo lắng, để ta xem…
Ngọc Nguyệt vẫn ôm Cẩu Thủ trong lòng, Lạc Thanh đưa tay điểm vào cổ nó. Một lát sau hắn mày kiếm nhíu chặt, mạch đập của Cẩu Thủ vẫn bình thường, không có dấu hiệu nào kỳ lạ cả.
Òng… ọc…
Lại là âm thanh kỳ lạ đó, Lạc Thanh vẻ mặt càng thêm khó hiểu, đắn đo một lát, hắn quyết định cúi đầu áp tai vào bụng Cẩu Thủ, muốn nghe xem rốt cục đó là thanh âm gì. Thế nhưng hắn vừa cúi đầu xuống, thì:
B í p…
Một tràng âm thanh kỳ quái vang lên, kèm theo tiếng bẹp bẹp nho nhỏ, ngay sau đó là một mùi thum thủm nhanh chóng lan ra.
AAAAA!
Ngọc Nguyệt thét lên một tiếng chói tai, vội vàng thả rơi Cẩu Thủ xuống đất, nàng liên tục lui mạnh về phía sau, hai tay bịt mũi.
Lạc Thanh đỏ mặt tía tai, hắn vừa cúi xuống nên hưởng trọn. Một mùi thum thủm xộc thẳng vào mũi, chui tận lên óc khiến hắn choáng váng, bất động tại chỗ.
Cẩu Thủ bị thả rơi xuống đất, vội vàng lồm cồm bò dậy, miệng không ngừng chửi rủa:
– Tiên sư nhà nó… gồng cơ đít thít cơ mông rồi mà vẫn không nhịn được…
Thấy vẻ mặt của mọi người xung quanh, nó thẹn đến mặt mũi đỏ bừng, hai tay xoa đầu cười ngây ngô:
– A ha! Sáng nay ăn hơi nhiều khoai lang, thông cảm! thông cảm!
Lạc Thanh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
– Ha ha… ta… ta nói mà không nghe… ha ha.
Phía xa xa, Hoàng Thiên cười như được mùa, cười chảy cả nước mắt. Hắn đã cảnh báo rồi mà đối phương không nghe, giờ ăn quả đắng. Nghĩ đến Lạc Thanh hưởng trọn quả rắm, hương vị khoai lang chắc không dễ chịu a.
– Khốn kiếp!
Lạc Thanh tức giận mà gào lên, đánh mạnh một chưởng về phía Cẩu Thủ. Thế nhưng Cẩu Thủ há lại đứng im cho hắn đánh, chưởng kình chưa tới, nó đã bật mạnh một cái về phía Hoàng Thiên. Không quên ngoái đầu lại chửi:
– Hừ! lão tử đã đã cố nín, các ngươi còn nhấn nhấn, lại còn áp tai vào nghe… nó không phọt ra mới là lạ.
Đoạn nó ngưng lại, lầm bầm trong miệng:
– May cho ngươi là không phọt cứt ra đấy…
Lạc Thanh tròng mắt như muốn lòi ra, thế nhưng nhất thời cứng họng, không biết nói gì.
– Con khỉ chết dẫm, tránh xa ta ra…
Cẩu Thủ vừa mới tiến lại gần Hoàng Thiên, đã bị hắn một cước đá bay ra xa. Chứng kiến một màn vừa nãy, hắn nào dám để con khỉ chết dẫm này lại gần mình nữa chứ.
Cẩu Thủ lăn lộn mấy cái, rốt cục đứng dậy, nhưng nào dám tiến lại gần Hoàng Thiên, bất đắc dĩ đứng tại chỗ, hai tay gãi mông đít, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ.
Lạc Thanh có cảm giác mình bị chơi xỏ, đến tận bây giờ cái mùi vị kinh khủng đó vẫn còn thoang thoảng trong đầu. Một cỗ lửa giận khó có thể hình dung bùng lên trong lòng hắn. Từ nhỏ tới giờ, hắn còn chưa bao giờ bị nhục nhã như thế, nếu chuyện này truyền ra ngoài, hắn nào còn mặt mũi mà gặp người khác nữa.
– Được… được… các ngươi được lắm.
Nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, Lạc Thanh gằn giọng nói.
Cẩu Thủ nghe thế, tự nhiên ưỡn ngực đi lên trước, nói lớn về phía Lạc Thanh:
– Này này, chủ nhân của ta không có lỗi, là lỗi của ta.
Lời của nó nhất thời làm Hoàng Thiên ngẩn ra, tự khi nào mà con khỉ này biết nhận lỗi vậy?
Thế nhưng lời nói tiếp theo của Cẩu Thủ liền làm cho hắn suýt nữa té ngửa rồi:
– Bây giờ thế này đi, ta liền đứng im tại đây, cho ngươi phóng rắm vào mặt, coi như hòa nhé.
Câu nói này nhất thời khiến cho đám người xung quanh đều phải trợn mắt ngoác mồm, con khỉ này quá vô sỉ. Lạc Thanh mặt mày xám ngắt, tức giận nghiến răng trèo trẹo:
– Phóng cái con mẹ ngươi!
Cẩu Thủ nào chịu thiệt, cũng trợn mắt quát lên.
– Bà nội nó! Ngươi có rắm thì phóng, không có rắm thì phắn.
Lạc Thanh nắm đấm siết chặt đến răng rắc, tức giận trong lòng hoàn toàn bộc phát rồi, hướng về phía Hoàng Thiên mà gằn lên từng chữ:
– Ta cho ngươi mười giây, quỳ xuống xin lỗi, sau đó giao con khỉ khốn kiếp đó cho ta… nếu không…
Hắn cố ý phóng ra uy áp của Nguyên đan trung kỳ tu sỹ, áp bách khiến cho mấy người Ngọc Nguyệt cũng không chịu nổi mà lui lại.
Hoàng Thiên khuông mặt thu lại nụ cười, hai mắt ánh lên hàn quang, nhàn nhạt nói:
– Ta đã cảnh báo trước, thế nhưng các ngươi tự cho mình là đúng nên mới xảy ra chuyện này, hà cớ gì đổ lỗi lên đầu ta.
Ngọc Nguyệt nội tâm vừa tức giận vừa lo lắng, đúng là Hoàng Thiên đã nói trước, cũng vì nàng ương bướng nên mới xảy ra chuyện này, liền lên tiếng can ngăn:
– Lạc Thanh sư huynh, chuyện này không thể trách hắn được.
Lạc Thanh biết bản thân đuối lý, nhưng không muốn dễ dàng bỏ qua chuyện này, hắn nhìn lướt qua Ngọc Nguyệt sau đó nói:
– Nó làm thì chủ nhân nó chịu, ai bảo hắn dạy dỗ không tốt. Nếu có trách thì tự trách bản thân mình là chủ nhân của nó đi.
Hoàng Thiên nhướng mày, vẻ mặt đã lộ ra chút tức giận, nói:
– Không biết đạo lý…
Lạc Thanh cuồng tiếu một hồi, gằn giọng nói:
– Ha ha! Ta không nói đạo lý thì đã sao… Hôm nay tiểu tử ngươi đừng hòng rời khỏi đây.
Lời vừa dứt, Lạc Thanh thân thể như tia chớp đâm phóng về phía trước, linh kiếm trong tay lấp lóe hàn quang.
Sắc mặt Hoàng Thiên vẫn không có gì thay đổi, trước thế tới của đối phương, hắn không lùi mà tiến, linh kiếm trong tay không biết xuất hiện từ lúc nào vung lên đón đỡ.
Lạc Thanh thân hình đảo nhẹ, linh kiếm trong tay phóng ra một đạo quang mang tử sắc, ầm ầm đánh tới.
Bùng!
Một âm thanh bùng nổ vang lên, hai luồng lực lượng Nguyên đan va chạm vào nhau, phát ra quang mang chói lòa. Mặt đất run rẩy một hồi.
Hoàng Thiên cười lạnh, bật mạnh một cái, linh kiếm trong tay hào quang sáng nhoáng, xử ra phá kiếm thức. Từng âm thanh xé gió vang vọng, kiếm ảnh hoa lệ xuất hiện giữa không trung, kiếm tới phá kiếm, nhất kiếm phá vạn pháp.
Keeng!
Lại là một lần va chạm chính diện, lực lượng chấn ra khiến đá vụn dưới chân hai người bay toán loạn. Một cỗ lực lớn từ trên tay truyền tới, chấn cho linh kiếm trong tay Lạc Thanh suýt nữa rời tay, hắn vội lui một bước, kinh hãi thốt lên:
– Không thể nào…
Lời hắn còn chưa hết, kiếm của Hoàng Thiên đã chém tới mặt, vẻ mặt Lạc Thanh hoảng sợ không thôi vội vàng lui đi. Kiếm thức của Hoàng Thiên thực sự quá huyền ảo, hoàn toàn khắc chế kiếm của hắn. Hơn nữa lực lượng của tiểu tử này khiến hắn khó chấp nhận được, một cái Nguyên đan sơ kỳ lại có thể mạnh như vậy sao.
“Xoạt” một tiếng, trên bả vai phải của Lạc Thanh đã bị kiếm trong tay Hoàng Thiên đâm xuyên qua, lộ ra một cái lỗ máu lớn. Linh kiếm trong tay cũng vô lực mà rơi xuống.
Lạc Thanh cố nén đau đớn, căn răng lấy ra hơn mười tấm phù, ném tới.
Trông thấy mười mấy tấm phù bay tới, Hoàng Thiên lần đầu tiên biến sắc. Vội vàng điên cuồng thúc dục Hỗn nguyên đan không ngừng tỏa ra Hỗn Nguyên khí, hóa thành từng luồng bạch mang bao quanh bảo vệ cơ thể.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Phù lục nổ tung, giải phóng một luồng năng lượng khổng lồ oanh tạc ra tứ phía. Hỏa diễm bay toán loạn, đất đá dưới chân triệt để hóa thành tro bụi. Đám người quan chiến cũng bị lực lượng tỏa ra chấn cho liên tục lui về phía sau, kinh hãi nhìn tới.
Hỏa diễm tan đi, khói bụi lắng xuống, chỉ thấy Hoàng Thiên đứng đó, tuy cơ thể không có vết thương nào nhưng cũng chật vật không thôi. Quần áo trên người rách tươm, ngay cả linh kiếm trong tay cũng toái thành nhiều mảnh, đủ thấy uy lực của vụ nổ kinh người cỡ nào.
Lạc Thanh ánh mắt tràn đầy vẻ thất kinh nhìn về phía Hoàng Thiên. Mười tấm phù lục khi này cùng lúc bạo nổ có thể giết chết Nguyên đan trung kỳ, vì cái gì mà tên tiểu tử này lại lành lặn không chút tổn hao như thế.
Không để cho hắn có thời gian suy nghĩ, Hoàng Thiên đã búng người lên. Hai tay điên cuồng chắn trước ngực, không ngừng áp súc nguyên lực. Mười, mười lăm, hai mươi, ba mươi tầng điệp gia, hai cánh tay hắn ánh lên kim quang chói lòa.
– Hỏa long đệ nhị chưởng… Thần long xuất thế…
Dưới ba mươi tầng Nguyên lực điệp gia, chưởng thế trầm hùng như sóng lớn vỗ bờ, tuy cuồng nhưng không loạn, lấy một tư thế không thể ngăn cản mà đánh tới.
Ầm! ầm.
Nổ lớn rung trời, hỏa diễm lan tràn khắp nơi, mặt đất xung quanh trực tiếp bị nung chảy thành nham thạch.
Lạc Thanh bị đánh bay đi như đạn pháo, vết thương trên vai rách toạc ra, lộ rõ cả xương trắng. Thế nhưng hắn lại cười, cười một cách điên dại nhìn về phía Hoàng Thiên:
– Tốt… rất tốt… ngươi lại có thể bức ta tới mức này…
Chỉ thấy hắn há miệng, nhả ra một đạo tinh quang hắc sắc, tinh quang vừa ra, liền bay vài vòng quanh người hắn, sau đó nhập vào nội thể. Tinh quang nhập thể, Lạc Thanh hai mắt tinh quang lóe lên, miệng rống lớn một tiếng. Một cổ khí tức cường đại từ trên người hắn phát ra. Cổ khí tức này tuyệt đối không phải một cái Nguyên đan trung kỳ có thể phát ra đấy.
Chỉ thấy cơ thể hắn đột nhiên biến hóa, bành trướng gấp mười mấy lần, cơ bắp không ngừng nở ra, toàn thân mọc ra lông thú dày đặc, hai con ngươi biến thành màu đỏ như máu. Sau lưng xuất hiện một cái đuôi dài, không ngừng quật xuống nền đất.
– Hóa hồn yêu…
Trông thấy bộ dáng đáng sợ của Lạc Thanh lúc này, Ngọc Nguyệt kinh sợ thốt lên. Hóa hồn yêu là một trong những công pháp cực kỳ mạnh mẽ. Lấy thân làm dẫn, lấy hồn làm Nguyên, Hóa hồn yêu.
Công pháp này chính là dung hợp linh hồn của yêu thú vào thân thể, qua đó đạt được sức mạnh của yêu thú đó. Yêu thú càng cường đại thì chủ nhân sẽ càng mạnh. Nàng không ngờ Lạc Thanh lại tu luyện loại công pháp bá đạo này.
Nhìn qua khí tức mà Lạc Thanh thả ra, chí ít con yêu thú kia cũng phải đạt tới ngũ cấp. Ngũ cấp yêu thú tương đương với Hóa linh tu sỹ, không phải một cái Nguyên đan như Hoàng Thiên có thể chống đỡ đấy, xem ra lần này Hoàng Thiên lành ít dữ nhiều rồi.
Nhìn trạng thái kỳ lạ của Lạc Thanh, Hoàng Thiên có chút ngạc nhiên. Hắn chưa gặp công pháp nào kỳ quái như thế, quả nhiên là hiểu biết của hắn về thế giới này còn quá ít, chỉ như một giọt nước so với biển khơi.
Trước khí thế kinh người phát ra từ đối phương, sắc mặt Hoàng Thiên vẫn thập phần bình tĩnh, ngoài một chút ngạc nhiên ra, không có biến hóa nào khác. Hắn từ khi rèn luyện trong Mộc Thanh Lâm, tâm cảnh đã lột xác hoàn toàn, khí tức lộ ra trước kia dần dần nội liễm. Bên ngoài không thể nhìn, không thể cảm nhận, cũng như không thể ảnh hưởng tới.
– Hôm nay ngươi có chết cũng đủ để tự hào rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Hoàng Thiên, Lạc Thanh lửa giận càng thịnh. Đạp mạnh một cái phóng tới, hai tay đồng thời vỗ xuống.
Hoàng Thiên hai chân khẽ điểm, nhẹ nhàng bay lên. Chân phải quét một vòng tròn đẹp mắt, sút mạnh về cánh tay của Lạc Thanh.
“Binh” một tiếng, không có Nguyên lực ba động, không có pháp thuật huyền ảo, chỉ đơn thuần là lực lượng thân thể. Thế nhưng vẫn phát ra một chấn động cực lớn, khiến đất đá bay tứ tung.
Một cỗ sóng lực lượng phóng ra đánh bay đám người Ngọc Nguyệt đang quan chiến, khiến hai tên thiếu niên ngã lăn quay.
Lạc Thanh tay phải đau nhói, run lên từng hồi, vẻ mặt càng là đỏ bừng lên. Hắn không dám nghĩ sau khi mình hóa yêu vẫn không thể thắng được tên tiểu tử này. Nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Hoàng Thiên, lửa giận trong lòng hắn lại càng thêm dữ dội.
Tay phải lại lần nữa vồ xuống, bức cho Hoàng Thiên phải nhảy lên. Sau đó tay trái nhanh chóng đảo qua, nắm được chân của Hoàng Thiên.
Tay trái hắn xiết chặt, tay phải cũng nhanh chóng bắt được tay của Hoàng Thiên. Hắn vội vàng phát lực, muốn xé đối phương thành hai mảnh. Thế nhưng mặc cho hắn dùng sức như thế nào, cũng không thể nào làm cho Hoàng Thiên bị tổn thương. Không còn cách nào khác, hắn nắm chặt lấy chân Hoàng Thiên, mà điên cuồng đập lên nền đất.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm.
Đất đá tung tóe, bụi mù bốc lên che khuất cả hai người, chỉ nghe thấy từng tràng âm thanh rầm rầm không ngừng vang lên, khiến cả mặt đất cũng rung theo.
Một hồi sau, âm thanh chậm dần rồi im bặt, từ trong bụi mù toát ra quang mang huyết sắc. Một cỗ hỏa diểm khổng lồ hơn ba mươi mét bùng cháy, cuồn cuộn thành một cơn lốc xoáy hỏa diễm cực lớn. Mà từ bên trong hỏa diễm, không ngừng phát ra từng tràng âm thanh rên rỉ thảm thương, khiến người ta không khỏi sởn gai ốc.
Bụi mù tán đi, hỏa diễm cũng dập tắt. Hoàng Thiên vẫn đứng đó, mặc dù có chút chật vật nhưng thủy chung không có vết thương nào.
Nhìn Lạc Thanh khắp người là vết thương, cơ thể gần như cháy khét, thi thoảng còn bốc lên từng làn khói, hắn nhàn nhạt nói:
– Hóa hồn yêu… công pháp quả thực rất mạnh, thế nhưng còn chưa đủ.
Ngoài miệng tuy nói như thế, nhưng trong lòng hắn lại rất cảm thán. Hóa hồn yêu công pháp này quả thực rất bá đạo. Nếu không phải Lạc Thanh mới bắt đầu tu luyện, lại chưa nắm chắc điều khiển hồn thú thì hôm nay hắn quả thực lành ít dữ nhiều. Yêu thú cấp năm, dù chỉ là hồn thú cũng không phải một cái Nguyên đan sơ kỳ như hắn có thể chống lại đấy.
– Ta vốn không muốn tính toán với ngươi, nhưng tất cả là do ngươi tự chuốc lấy, cũng đừng trách ta.
Hai tay hắn khép lại, Hỗn nguyên lực ầm ầm xuất thế, không ngờ lại huyễn hóa thành một thanh kiếm, chỉ về phía Lạc Thanh mà chém tới. Kiếm vốn là hư, nhưng lại như thực, ảnh vốn là thực, nhưng lại hóa hư. Nhất kiếm hóa vạn ảnh, vạn ảnh hợp nhất kiếm, hư hư thực thực giao thoa không hề theo bất cứ quy luật nào, khó lòng mà nắm bắt.
Thân ảnh Hoàng Thiên cũng di chuyển cực nhanh, dần trở nên mông lung, phảng phất trở nên vô hình, như từ mọi hướng mà đánh tới Lạc Thanh.
Lạc Thanh trong lòng hoảng loạn, thực lực của Hoàng thiên rất mạnh, mạnh tới mức hắn không thể tưởng tượng nổi. Trước một thế tấn công này, hắn không còn cách nào chống lại, chỉ có thể bất lực buông xuôi.