Cách xa Nguyên mộc tinh lâm một nơi nào đó, nơi này cổ thụ cao ngút, không ít cao hơn cả trăm trượng, Yêu thú phần đông, nơi này là thiên đường của Mạo hiểm giả đồng thời cũng là địa ngục đối với những kẻ không may mắn. Nó tên vang dội cả tinh không Yêu nguyên sâm lâm! Lúc này ở sâu trong Yêu nguyên sâm lâm đang xảy ra đại chiến, đây là cuộc chiến của một vị Thiếu niên trẻ tuổi mười bảy mười tám tuổi cùng một con Cự hổ như một ngọn núi màu trắng có một cặp cánh sau lưng, Cự hổ thình linh là Phi thiên hổ, một loại Thượng cổ hung vật, đông giai vương giả ah, nó cảnh giới cũng đã Thần chủ cực hạn, công kích đáng sợ cùng, thế nhưng nó cho thế nào công kích cũng không phá vỡ được người kia quanh người vòng sáng năm màu, người kia mới Thần chủ trung kỳ mà thôi, không những thế cảnh giới cũng không phải rất vững chắc mà còn là tùy tiện cho nó công kích.
“Phi Thiên Hổ, nhận ta làm chủ không làm hỏng uy danh của ngươi, không những thế ta còn giúp ngươi huyết mạch tiến thêm một bước phản tổ, sẽ không kém Thái cổ những cái kia Bạch hổ thuần mạch!”. Giọng nói Thiếu niên trong trẻo vang lên.
“Nhân loại! Đánh bại bản tọa lại nói”. Phi Thiên hổ lại lao vào công kích, nó trời sinh hiếu chiến ah.
“Ha ha, ngươi không công phá được ta phong ngự lấy gì đánh, đã vậy cho ngươi nếm chút đau khổ! Ngũ hành phược! đi!”. Thiếu niên cười nói. Hắn đơn thủ nắm vòng sáng nện về phía Phi thiên hổ va chạm với móng vuốt của nó.
“ẦM…ẦM…”. Phi thiên hổ bị đẩy ngã rơi xuống sơn mạch làm cho mấy ngọn núi sụp đổ, máu tươi chảy ra đáng sợ, thấm nhuộm cả một đoạn sơn mạch.
“G RÀO…”. Bị kích phát hung tính, Phi Thiên hổ lại lao về phía đạo kia nhân ảnh.
“Ah! Ăn ta một kích Ngũ hành phược còn đứng dậy được, không hổ mang mỏng manh Thái sơ sinh linh máu huyết ah, Thần tôn sơ kỳ yêu thú còn bị ta ngược đến chí tử đây, không để ta thất vọng ah!”. Thiếu niên nhìn Cự hổ đang lao tới kinh ngạc nói, lời nói kinh nhân, Thần chủ cảnh ngược chí tử Thần tôn cảnh! Nói xong hắn lại nắm lấy vòng tròn năm màu ném về phía Phi thiên hổ. “Ngũ hành khốn! Yên tĩnh một chút ah”.
Phi Thiên hổ đang lao tới, thấy vòng tròn sáng thì con ngươi co rụt, vật này không biết là gì nhưng cứng rắn kinh khủng, Phi Thiên hổ nhìn thấy vòng tròn năm màu vậy mà lớn lên, bao quanh nó, sau đó nó cảm thấy bản thân bị kiềm chế không thể cử động rồi dần dần nhỏ lại, đúng vậy! Là nhỏ lại, ngọn núi bị nó đụng vỡ càng lớn lên, xung quanh cây cối đổ cũng dần lớn lên, nó bị cưỡng ép thu nhỏ lại ah.
“Tiểu hổ ah! Cuối cùng yên tĩnh một chút!”. Thiếu niên nâng lên vòng tròn năm màu đang vây khốn Phi Thiên hổ lúc này đã bị thu nhỏ chỉ dài gần một thước. “Uy! Thật đáng yêu ah! Thiên Phượng mà thấy không biết có hay không liều mạng với ta”. Thiếu niên đánh giá Phi thiên hổ nói, bất chợt nhớ đến tiểu muội làm hắn giọng có chút bi thương. Hắn chính là Vũ Thiên Nguyên đã theo Ma giới của Lão ma đi ra đã hơn một năm ah.
“Thả ta ra! Nhân loại! Nếu không bản hổ thề không đội trời chung với ngươi!”. Phi Thiên hổ gào thét nói, tên này nhân loại làm sao có thể mạnh như vậy, nó lúc này thực lực cũng đã không kém một ít Thần tôn sơ kỳ yêu thú ah.
“Há..”. Đang suy tư Vũ Thiên Nguyên bị đánh thức. “Ta theo ngươi gần một tháng là muốn thu ngươi làm tọa kỵ, thả ngươi đi ta lại phải đi bộ ah”. Vũ Thiên Nguyên lười biếng nói, hắn trước nay vẫn muốn đi chu du tinh không đây, có một cái thay cho đi bộ lại còn nhìn uy thế như vậy hắn không thu mới là lạ.
“Ta tuyệt đối không bái một cái ti tiện nhân loại làm chủ nhân”. Phi Thiên hổ không tự nhiên nói, hắn còn không đánh lại tên này nhân loại ah.
“Ha ha, ti tiện nhân loại?”. Vũ Thiên Nguyên đổi giọng nói. “Cho dù ngươi Thái cổ Phi thiên hổ khởi nguyên cũng không dám nói với ta như vậy, ngươi nói ta với ngươi cái nào ti tiện?”. Vũ Thiên Nguyên lạnh giọng nói.
“Phi Thiên hổ khởi nguyên…”. Phi Thiên hổ run giọng nói. “Không có khả năng, ngươi là ai?”. Phi Thiên hổ giật mình hỏi.
“Nói ngươi cũng không biết, ngươi truyền thừa ký ức không biết ah’. Vũ Thiên Nguyên cũng không muốn nói. “Nhận ta làm chủ, ta giúp ngươi phản tổ huyết mạch, sẽ không kém ngươi vị kia tổ tiên Phi Thiên hổ”. Vũ Thiên Nguyên nghiêm nghị nói. “Kiên nhẫn của ta có hạn, không thu ngươi ta còn rất nhiều lựa chọn khác”. Vũ Thiên Nguyên lại nói.
“Ngươi…Ngươi có thể giúp ta phản tổ huyết mạch…”. Phi Thiên hổ giật mình nói. Phản tổ huyết mạch cũng không phải không có, thế nhưng đó là cần cơ duyên vô cùng lớn ah, các loại bảo vật cần đến cũng không ít.
“Cho dù không phản tổ ta cũng có cách cho ngươi huyết mạch nâng cao vô số lần, vượt qua ngươi tổ tiên cũng có thể”. Vũ Thiên Nguyên chắc chắn nói.
“Vượt qua tổ tiên…”. Phi Thiên hổ run giọng nói, nó không biết tổ tiên mạnh bao nhiêu nhưng mạnh hơn nó vô số lần ah. “Ngươi làm sao làm được?”. Phi Thiên hổ nghi ngờ hỏi.
“Dựa vào vật này…”. Vũ Thiên Nguyên bức ra một giọt máu nhìn Phi Thiên hổ nói.
“Máu…”. Phi Thiên hổ nhìn giọt kia máu huyết, tiếp đó mắt nó trợn trừng lên rồi rùng mình một cái, nó cảm thấy run sọ tỏa ra từ huyết mạch của bản thân ah. “Đây là cái gì máu huyết?!?”. Nó run run nói.
“Ngươi không biết ah! Nhận ta làm chủ, cho ngươi giọt máu này”. Vũ Thiên Nguyên cũng dùng lợi dụ rồi.
“Cho ta…”. Phi Thiên hổ nuốt nước bọt một cái. “Ta…Ta đồng ý! Chủ nhân!”. Phi Thiên hổ quyết đinh thần phục, bọn hắn yêu thú thần phục với cường giả là có không ít ah, mặt khác nó cảm giác đi theo vị này cao thâm mạt trắc chủ nhân là nó may mắn ah, nó còn chưa thấy vị này chân chính tung ra chiến lực ah, hắn tuyệt đối không kém Thần tôn trung kỳ yêu thú đại năng ah.
“Ha ha, thông minh!”. Vũ Thiên Nguyên bấm ấn quyết, một đạo ấn ký từ hắn mi tâm bắn vào mi tâm Phi thiên hổ sau đó hắn ném giọt máu kia cho nó. “Cho ngươi! Yên tâm, ấn ký này không ảnh hưởng chút nào đến ngươi tu luyện, chỉ là giám sat ngươi mà thôi”. Vũ Thiên Nguyên nói ra.
“Cảm ơn chủ nhân!”. Phi Thiên hổ rùng mình một cái. “Chủ nhân! Ta có thể hỏi ngươi bao nhiêu tuổi sao?’. Phi thiên hổ rất thắc mắc ah.
“Ta sao? Xem như là hai mốt đi”. Vũ Thiên Nguyên không sao cả nói.
“Hai…Hai mốt?!? Chủ nhân là tiêu khiển ta ah?”. Phi thiên hổ giật mình hoảng sợ nói.
“Ta cần lừa ngươi? Hừ! Có gì mà hoảng sợ, tên kia…còn sống sẽ không kém ta, hắn mới mười ba tuổi đây”. Vũ Thiên Nguyên hừ lạnh nói sau đó giọng nói trầm xuống bi thương nói lại chuyển thành sát khí. “Lão tứ, rất nhanh ta xe báo thù cho ngươi, bất kể kẻ nào tham dự vây công Vũ gia ta, ta chắc chắn đuổi cùng giết tận, không cho bất kỳ kẻ nào sống sót”. Vũ Thiên Nguyên một năm này chém giết không ít yêu thú Thần chủ cảnh sau đó thôn phệ chúng năng lượng nên cảnh giới tăng kên rất nhanh, theo đó hắn sát khí ngày càng đáng sợ làm cho Phi Thiên hổ cũng phải hoảng sợ, nó hổ tộc là chủ sát phạt ah, người này chủ nhân so với trước đó là hai cái thái cực hoàn toàn trái ngược ah.
“YA A A A….”. Vũ Thiên Nguyên bất ngờ ngửa mặt lên trời hét dài làm cho xung quanh không gia nứt ra, vang vọng cả một vùng rộng lớn làm cho rất nhiều người hoảng sợ không biết là vị nào đại năng bỗng nhiên nổi cái gì điên khùng ah.
“Chủ nhân…”. Phi Thiên hổ nhẹ gióng nói, vừa rồi cái kia sát khí…
“Hắc! Không sao, ha ha, còn chưa báo thù ta sao có thể có chuyện, từ sau gọi ngươi tiểu Bạch ah, tìm hiểu một chút ngoại giới ngươi sẽ hiểu”, Vũ Thiên Nguyên thu lại sát khí lại như một vị trích tiên, phong thần tuấn lãng, dáng người cao ngất, không biết sẽ làm cho bao nhiêu thiếu nữ hoài xuân ah.
“Vâng! Chủ nhân!”. Tiểu Bạch không dám kháng nghị ah.
“Phải rồi, ngươi biết nơi nào có Thần tôn sơ kỳ yêu thú thuộc tính ngũ hành ah? Ta cũng nên làm một cái pháp bảo hợp tay rồi”. Vũ Thiên Nguyên lộ ra hàm răng trắng làm cho Phi Thiên hổ rùng mình nói, có kẻ gặp tai họa ah.
“Chủ nhân! Ta biết hai tên, một hỏa một thổ..”. Tiểu Bạch không chút suy nghĩ nói ra, xem ra nó bị hai tên kia cho không ít thiệt thòi ah, sát khí đã có.
“Ha ha, đi! Tu hành ổn định thương thế một chút chúng ta đi làm thịt chúng, Thần tôn thịt yêu thú ta mới thử một lần”. Thu lại Ngũ hành trói buộc, Vũ Thiên Nguyên phóng về sào huyệt của Tiểu Bạch.
Nguyên mộc tinh lâm.
Đã một tháng kể từ khi Vũ Thiên Quân lâm vào ấn ký kia xem kinh lịch một đời của vị kiaThái cổ Ma tộc, Khí linh đi ra mở màn sáng giải thoát cho mười hai vị cường giả thế nhưng bọn hắn đang lâm vào tu luyện cùng luyện hóa Lôi kiếp dịch nên cũng chưa ra, trong một thánh bọn hắn cũng đã nhao nhao tỉnh lại.
“Ha ha, Ma Luyện ta rốt cục cũng muốn đột phá Thánh tổ cảnh rồi, ha ha, Chủ nhân, Ma Luyện ta tuyệt sẽ không để ngươi thất vọng”. Ma Luyện cười lớn vui vẻ cuồng bạo nói, đi theo chủ nhân hắn tin tưởng hắn sẽ có cơ may vượt qua Thánh tổ cảnh ah.
“Chúc mừng Ma huynh ah”. Mọi người nhao nhao chúc mừng nói.
“Hừ! Cũng không phải có mình ngươi đột phá, rời đi nơi này ta sẽ độ kiếp, cẩn thận không bị Lôi kiếp Phách chết rồi”. Võ Tử Hiên hừ lạnh nói.
“Ha ha, Võ Tử Hiên, ngươi không cần một bộ lạnh như vậy ah, chúng ta cùng là phò một chủ ah”. Ma Luyện lại cười to nói ra. “Ha ha, các ngươi xem ra cũng có đột phá ah, Lôi kiếp dịch! Quả nhiên là đồ tốt ah! Hắc hắc! Không biết chủ nhân còn có bao nhiêu?”. Ma Luyện nhìn xung quanh mọi người cười nói.
“Mọi người cũng tiến bộ ah! Chủ nhân xem ra là còn Lôi kiếp dịch nhưng có lẽ không nhiều, ngươi cũng không nên đánh chủ ý, hắn cũng cần dùng để tu luyện”. Vị kia Mỹ phụ nũng nịu nói. Nàng quả thật là rất đẹp ah.
Đúng lúc này Vũ Thiên Quân mở mắt ra đi ra đại điện. “Cũng nên ra ngoài rồi”. Vũ Thiên Quân suy nghĩ một chút lại nói. “Khí linh, ngươi tạm thời ở đây tu bổ bản thân ah, khi nào ta triệu hoán lại đến”.
“Vâng! Chủ nhân!”, Khí linh nghiêm túc nói. Vị này chủ nhân muốn đi ra một phương thiên địa rồi!
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!