Ma Thuật Bị Cấm

Chương 11



Nhà tang lễ nằm trên con phố nhỏ tồi tàn phía sau khu phố buôn bán. Đó là một tòa nhà màu tro, vừa bước chân vào đã thoảng thấy mùi nấm mốc. Bảng hướng dẫn trên tường cho biết hội trường ở tầng hai. Khoác trên mình trang phục đi viếng đám tang, Utsumi Kaoru bước lên cầu thang. Có tiếng người trò chuyện từ tầng trên vọng xuống.

Lễ thông dạ cho Nagaoka Osamu được tổ chức ở thị trấn Mitsuhara, nơi chôn rau cắt rốn của anh. Có lẽ cha mẹ anh ở quê nhà đã mong muốn như vậy. Đây là lần đầu tiên Kaoru đến Mitsuhara. Thị trấn này có nhiều cây xanh, phía xa xa cánh đồng bao la bát ngát còn trông thấy cả những rặng núi.

Nhưng xe tải, rồi các loại máy móc xây dựng lũ lượt đi đi lại lại, trông thật chẳng hợp chút nào. Khỏi nói cũng biết là do ảnh hưởng của dự án Siêu trung tâm công nghệ cao. Hình như một vài cơ sở đã bắt đầu khỏi công. Tấm biển quảng cáo cô thấy ở nhà ga có đề dòng chữ “Chào mừng đến với thành phố của khoa học”. Tận mắt thấy cảnh một nơi thiên nhiên phong phú bị xâm thực bởi nền văn minh, không hiểu sao cô thấy lòng đau nhói. Nơi này đang phải khoác một tấm áo không hợp với mình. Nhưng người ngoài đâu có tư cách nói này nói nọ. Thị trấn ở địa phương nào mà chẳng gặp vấn đề này vấn đề kia.

Bên trong hội trường tổ chức lễ thông dạ chật ních nhũng người là người. Khá nhiều đàn ông và phụ nữ có vẻ cùng độ tuổi với Nagaoka Osamu. Có lẽ họ là bạn học cũ của anh ta ở quê.

Cô cũng thấp thoáng thấy bóng dáng mấy nhân viên điều tra của Sở cảnh sát. Đương nhiên tất cả đều mặc trang phục phúng viếng. Họ đang canh chừng vì có khả năng thủ phạm sẽ trà trộn trong đám đông những người có mặt. Điều tra viên đứng gần nơi đón tiếp cài camera giấu kín trên người, chụp lại khuôn mặt của tất cả khách đến viếng.

Kaoru đứng lẫn vào đoàn khách, tiến lại gần dòng người xếp hàng để thắp hương. Vừa bước thật chậm, cô vừa dỏng tai nghe ngóng xem những người xung quanh đang trò chuyện những gì, biết đâu lại thu được manh mối gì đó liên quan đến vụ án.

“A!” Cô vừa đứng vào cuối hàng thì người phụ nữ bên cạnh thốt lên. Nhìn sang bên, Kaoru ngạc nhiên. Watanabe Kiyomi đang đứng đó.

“Cảm ơn cô về chuyện hôm trước.” Kaoru khẽ chào.

“Sao cò lại có mặt ở đây?”

Kaoru ghé sát vào tai Watanabe Kiyomi, lúc này vẫn chưa hết bất ngờ.

“Tôi đến để điều tra. Tôi không muốn bị người khác để ý nên cô làm ơn đừng nhắc gì tới nghề nghiệp của tôi nhé.”

“À, vâng.” Watanabe Kiyomi gật đầu, vẻ mặt căng thẳng.

Sau khi liếc nhìn những người đúng quanh cô, Kaoru mới hỏi. “Cô đi một mình à?”

“Vâng. Tôi cũng không có ai để rủ đi cùng…”

“Ai cho cô biết về buổi lễ hôm nay?”

“Cha mẹ của anh ấy. Họ gọi điện cho tôi, vì cũng có lần tôi đến chơi nhà bên đó rồi.”

Chắc Nagaoka Osamu đã đưa cô ấy về ra mắt. Có thể họ còn đề cập tới chuyện kết hôn nữa. Nghĩ tới tâm trạng của Watanabe Kiyomi khi giấc mơ về tương lai đột ngột dang dở, Kaoru cũng thấy đau lòng.

“Cô Watanabe,” Kaoru lại thì thầm gọi. “Nếu chẳng may có ai bắt chuyện, tôi có thể nói mình là người quen của cô được không? Như vậy tôi cũng dễ bề hành động hơn.”

“Tôi hiểu rồi,” Watanabe Kiyomi đáp sau một thoáng phân vân.

Thắp hương xong, Kaoru đi qua trước mặt cha mẹ người đã khuất rồi bước ra ngoài. Không thấy Watanabe Kiyomi đi theo, cô ngoảnh lại nhìn thì thấy cô ấy đang nói chuyện với người phụ nữ có vẻ là mẹ của Nagaoka Osamu. Cả hai đều rơm rớm nước mắt.

Phòng bên cạnh có chuẩn bị đồ ăn cho khách sau lễ thông dạ. Kaoru ngồi trong góc phòng cùng Watanabe Kiyomi.

“Thật may là có cô Utsumi ở đây cùng tôi,” Watanabe Kiyomi nói. “Nếu chỉ có một mình, chắc tôi sẽ suy sụp hơn rất nhiều.”

“Thế thì may quá.”

“Xin hỏi,” Watanabe Kiyomi nhìn một lượt xung quanh rồi ngại ngần mở miệng. “Việc điều tra thế nào rồi ạ?”

Câu trả lời cho tình huống này đã được định sẵn.

“Chúng tôi vẫn đang điều tra,” Kaoru đáp.

“Có gì tiến triển không ạ?”

“Chúng tôi đang thu thập rất nhiều thông tin. Vì thế mà hôm nay tôi mới tới đây.”

“Vâng,” Watanabe Kiyomi mơ hồ gật đầu. Chắc chắn cô ấy muốn nghe thông tin chi tiết hơn nhưng không thể tiết lộ cho người thường nội dung điều tra được.

“Cô Kiyomi,” có tiếng ai đó gọi.

Ngẩng lên nhìn, Kaoru thấy một người đàn ông dáng vẻ săn chắc đứng bên kia chiếc bàn. Làn da rám nắng rất hợp với mái tóc húi cua. Có lẽ anh ta trên dưới 40 tuổi. Phía sau anh ta còn có một người đàn ông vóc dáng nhỏ bé.

“A,” Watanabe Kiyomi chớp mắt. “Anh Katsuta… phải không ạ?”

“Vâng. Cảm ơn cô về dạo trước,” người đàn ông cúi đầu.

Có vẻ anh ta là người quen của Watanabe Kiyomi. Kaoru nhìn Kiyomi, cô muốn biết quan hệ giữa họ.

“Vị này là ông chủ một nhà hàng,” Watanabe Kiyomi giới thiệu. “Anh Osamu đã có lần dẫn tôi tới đó. Lần ấy tôi về đây để gặp cha mẹ anh Osamu.”

“Hân hạnh được gặp cô,” người đàn ông nói và đưa Kaoru danh thiếp. Tên nhà hàng đó là Botanian. Danh thiếp đề dòng chữ: Chủ tiệm: Katsuta Mikio.

“Tôi là Utsumi,” Kaoru giới thiệu. “Tôi làm việc cùng Watanabe. Hôm nay tôi theo cô ấy đến đây. Xin lỗi vì không mang theo danh thiếp.”

“Không sao đâu,” Katsuta nói rồi quay sang nhìn Watanabe Kiyomi với vẻ xúc động.

“Tôi thực sự lấy làm tiếc. Chúng tôi cũng vô cùng ngạc nhiên và sốc. Dù sao đi nữa, anh Nagaoka cũng là người tiên phong trong phong trào phản đối ST.”

Watanabe Kiyomi im lặng nhìn xuống rồi quay sang Kaoru.

“Anh Katsuta cũng tham gia phong trào phản đối nhỉ. Anh Osamu nói anh là người lãnh đạo.”

“Người lãnh đạo ư? Không tới mức đó đâu.”

Katsuta ngượng ngùng xua tay.

“Món nổi tiếng của cửa hàng anh ấy là các món nấm. Tất cả nguyên liệu đều do anh Katsuta đích thân lên núi kiếm tìm. Chúng tôi đã ăn rồi, rất thơm và thực sự ngon lắm.”

“Nghe cô nói vậy thật không uổng công.” Katsuta đáp rồi quay lại nhìn người đàn ông nãy giờ im lặng đứng sau lưng anh. “Xin giới thiệu với hai cô, đây là Yonemura, người đang hỗ trợ tôi. Anh ấy kinh doanh hiệu sách là chính nhưng cũng làm cả những việc khác nữa, như phát hành tạp chí địa phương chẳng hạn. Anh ấy cũng từng gặp Nagaoka.”

“Hân hạnh được làm quen,” người đàn ông nói và đưa danh thiếp của anh ta. Kaoru đứng bên cạnh nhìn sang. Tên anh ta viết bằng chữ Hán là “Mễ Thôn”.

“Tôi vẫn thường xuyên trao đổi thông tin với anh Nagaoka. Tôi rất buồn vì chuyện này. Thực sự vừa buồn, vừa tiếc nuối và ân hận nữa.”

Watanabe Kiyomi im lặng cúi đầu. Dường như cô chẳng nói được thành lời.

Katsuta và Yonemura ngồi xuống ghế đối diện với Kaoru và Watanabe.

“Cảnh sát vẫn chưa điều tra được gì về hung thủ ạ?” Yonemura hỏi Watanabe Kiyomi.

“Chưa ạ,” cô trả lời. “Cảnh sát có đến, họ hỏi rất nhiều nhưng tôi hầu như chẳng trả lời được gì…” trong một thoáng, cô liếc nhìn Kaoru.

“Nhắc tới cảnh sát hình sự, họ cũng đến chỗ tôi đấy.” Katsuta nói. “Nghe nói lịch sử cuộc gọi trên điện thoại của Nagaoka có tên của tôi. Đúng là tôi có nhận được điện thoại từ cậu ấy hồi đầu tháng. Lâu rồi Nagaoka chưa về đây nên gọi cho tôi để hỏi thăm tình hình. Nghe tôi nói là không có chuyển biến nào đáng kể, phong trào như đang giậm chân tại chỗ, cậu chỉ đáp “vậy à,” có vẻ thất vọng.”

“Khi đó…. anh Osamu có gì lạ không ạ?” Watanabe Kiyomi hỏi.

Katsuta khẽ lắc đầu.

“Tôi không thấy có gì khác thường. Cảm giác vẫn như mọi khi, cậu ấy nói là trong tháng này sẽ có một công trình mới khỏi công nên từ giờ tới lúc đó muốn tổ chức thêm một chiến dịch quy mô lớn. Tôi cũng thuật lại như vậy với cảnh sát.”

Kaoru vừa nghe vừa thầm đồng ý. Cô biết có nhân viên điều tra đã đến gặp Katsuta. Đúng như Katsuta vừa nói, đó là vì lịch sử cuộc gọi trong máy di động của Nagaoka Osamu có tên của anh ta. Báo cáo tại buổi họp chuyên án cho hay, không phát hiện điểm đáng ngờ nào trong lời khai của Katsuta.

“Xin hỏi,” Kaoru lên tiếng, “tại sao mọi người lại phản đối dự án Siêu trung tâm công nghệ cao vậy? Tôi tưởng dự án này được kỳ vọng sẽ đạt hiệu quả kinh tế cao mà?”

“Lý do thì đon giản thôi. Vì chúng tôi nghĩ, trên mọi khía cạnh, dự án đó tuyệt đối chẳng tốt lành gì đối với dân địa phương.”

“Thật ư? Anh nói trên mọi khía cạnh nghĩa là sao ạ?”

“Trước hết, xét về hiệu quả kinh tế. Trước đây, có một khu giải trí được xây ở thị trấn bên cạnh. Chỉ náo nhiệt được lúc đầu thôi, chứ sau thì vắng như chùa Bà Đanh, cuối cùng chỉ còn lại khoản nợ khổng lồ và cơ sở vật chất không sử dụng được nữa. Thay vào đó họ đánh mất cảnh quan thiên nhiên đẹp đẽ. Chúng tôi phải tránh để xảy ra việc tương tự.”

“Vậy nhóm xúc tiến dự án giải thích thế nào về điểm ấy?”

“Không cần lo lắng, họ chỉ khăng khăng thế thôi.” Katsuta trề môi. “Về vấn đề thu chi, chúng tôi đã tiến hành phân tích giả lập hết sức kín kẽ và thấy rõ là có thể duy trì việc kinh doanh ổn định – mấy lời chẳng đâu vào đâu, và không có tí thuyết phục nào như vậy mà đám người đó vẫn ngoan cố bám vào.”

“Còn lý do nào khác không? Chắc là vấn đề môi trường à?”

“Tất nhiên là thế rồi. Khu đất dự định xây Siêu trung tâm công nghệ cao bao gồm nhiều khu vực bảo tồn đặc biệt. Nhiều loại động thực vật hoang dã có nguy cơ biến mất do việc khai thác phát triển dự án. Hơn nữa, không chỉ có vậy,” Katsuta liếc vội xung quanh rồi tiếp tục nói khẽ. “Chất phóng xạ sẽ được đưa vào trong một số cơ sở.”

“Ý anh là cơ sở nghiên cứu xử lý rác phóng xạ?”

Kaoru dứt lời, Katsuta liền mở to mắt vẻ như bất ngờ.

“Cô cũng biết à?”

“Tôi có tìm hiểu qua trước khi đến đây.”

“Vậy thì dễ nói chuyện hơn rồi. Nghe nói việc nghiên cứu liên quan tới vấn đề xử lý chất thải phóng xạ cấp cao sẽ được tiến hành tại cơ sở dự định xây dựng ở khu Itoyama. Hình như họ định nghiên cứu xem nếu thực sự đem thứ đó về bảo quản dưới mặt đất thì có vấn đề gì xảy ra hay không. Cô bảo như vậy có đáng sợ không? Chỉ một sai sót thôi là có nguy cơ một lượng lớn phóng xạ sẽ rò rỉ ra ngoài.”

“Nhưng mà, theo như phần giải thích trên trang web chính thức thì dạng thủy tinh hóa sử dụng cho nghiên cứu này là vật chất ổn định, dù có hư hại thì cũng không cần lo chất phóng xạ rò rỉ ra bên ngoài.”

Katsuta lắc đầu, vẻ mặt như đã mất bình tĩnh.

“Đó gọi là lý thuyết suông trên bàn giấy. Nhà máy điện Fukushima kia kìa, họ cũng bảo nó tuyệt đối an toàn mà vẫn ra nông nỗi ấy đấy thôi. Không thể biết được điều gì sẽ xảy ra. Lúc nãy ta có nhắc chuyện cây nấm, nơi tôi hái nấm cũng ở gần cơ sở đó. Cơ sở như vậy được xây dựng thì tôi sao có thể yên tâm để khách ăn nấm nữa. Tuy các công trình đã bắt đầu từng bước khỏi công ở chỗ này chỗ kia nhưng riêng cơ sở xử lý chất thải phóng xạ ở khu Itoyama thì tuyệt đối không thể để họ làm, đó là đường lối mà chúng tôi sẽ kiên quyết đấu tranh.”

“Có hy vọng thu được kết quả không? Chẳng hạn như buộc dự án phải dừng lại?”

Katsuta liền nhăn mặt, khẽ rên lên.

“Tôi buộc phải thừa nhận là phong trào đang có chút bế tắc.”

“Vậy à?”

“Năm ngoái, người ta phát hiện tổ của đại bàng vàng ở gần nơi dự kiến xây dựng công trình ấy. Chúng tôi vô cùng phấn khích, còn liên kết với các tổ chức bảo tồn thiên nhiên, cùng lên tiếng phản đối, và đã chắc mẩm rằng với tình hình đó thì đương nhiên công trình sẽ bị đình chỉ. Nào ngờ phía tỉnh vẫn dễ dàng cấp giấy phép xây dựng. Tất nhiên là chúng tôi kháng nghị nhưng họ có cả giấy chứng nhận của bộ Môi trường nữa nên chính quyền tỉnh không bắt tay với chúng tôi. Với tình hình đó, dù có kiến nghị với bộ Môi trường thì cũng chẳng nhận được câu trả lời rõ ràng. Tôi đoán việc này họ đã thỏa thuận ngầm hết rồi.”

“Thỏa thuận ngầm… là sao?”

“Là kẻ đó đã hành động,” Yonemura xen ngang nói với giọng đầy căm hờn. “Oga Jinsaku. Hắn đã đàm phán với bộ Môi trường. Chắc chắn là như vậy. Lần nào cũng thế. Chỉ cần có kẻ đó, dù chúng tôi có đường hoàng tấn công thì mọi việc cũng chẳng suôn sẻ. Bởi vì hắn đã bẻ cong cái gọi là pháp luật rồi.”

“Vậy, các anh định tiếp theo sẽ đấu tranh như thế nào?”

“Chúng tôi đang hoạch định chiến lược.” Katsuta thở dài thành tiếng.

“Các anh có nghĩ tới việc anh Nagaoka đã nắm được một sự thật mới mẻ nào đó dính dáng đến phong trào phản đối không? Và biết đâu nó liên quan đến vụ án này?”

Katsuta nhíu mày ngờ vực trước câu hỏi của Kaoru. Cô thầm nhủ có lẽ mình đã buôn chuyện hơi quá đà.

“Xin lỗi, tôi vốn có độ hóng hơi cao.” Cô vờ so vai.

Katsuta thở dài thành tiếng.

“Viên cảnh sát hình sự đến tìm tôi cũng hỏi điều tương tự. Nhưng, không thể có chuyện đó. Nagaoka mà nắm được một sự thật như vậy thì chắc chắn sẽ cho tôi biết trước tiên. Vốn dĩ đám người thuộc phe xúc tiến dự án cũng đâu phải bọn man rợ nên sẽ không làm mấy chuyện kinh khủng như gϊếŧ người chỉ vì bị nắm thóp đâu… nhỉ?”

“Ừ, chắc thế,” Yonemura thấy Katsuta tìm kiếm sự đồng tình bèn gật đầu. Đúng lúc đó, từ túi áo ngực của Katsuta vang lên tiếng nhạc chuông có nhịp độ nhanh. Nghe kỹ thì đó là bài “Tsugaru Jongara Bushi”. Có vẻ đó là chuông báo cuộc gọi đến. Anh ta vội vàng vừa bước ra ngoài vừa áp điện thoại vào tai.

“Nghe chuyện của các anh mà tôi thấy như một cuộc khổ chiến ấy nhỉ.” Kaoru hỏi Yonemura.

Yonemura gật đầu, tỏ vẻ hơi thất vọng.

“Dạo này, mọi người đúng là đang dần mất tinh thần. Nói thẳng ra thì chúng tôi đâu phải là một thể thống nhất. Rốt cuộc mọi người đều phải dốc sức để lo liệu cuộc sống của mình. Lý do phản đối kế hoạch thì mỗi người một khác nên nếu từng cá nhân bị tấn công là suy yếu ngay. Có người cho tới hôm qua vẫn phản đối kịch liệt mà sau một ngày đã thay đổi ý kiến hoàn toàn. Tôi nghĩ, có lẽ họ đã bị lôi kéo. Chắc cũng có người đã nhận tiền.”

“Ồ…”

Dám lắm, Kaoru thầm nghĩ.

“Thêm nữa,” Yonemura tiếp tục. “Tôi còn có cảm giác thông tin đang bị rò rỉ.”

“Thông tin ư?”

“Từ độ năm kia, chúng tôi bắt đầu một chiến dịch mới. Chúng tôi điều tra những nơi đã bắt đầu thi công, xác nhận xem họ có thực sự quan tâm đến vấn đề môi trường hay không. Có lần chúng tôi phát hiện cây cối nằm ngoài khu quy hoạch bị chặt phá và trình báo lên tỉnh. Cả lần phát hiện họ xả trái phép chất thải công nghiệp cũng vậy. Lần nào cũng là hành vi vi phạm pháp luật mười mươi nên bắt buộc chính quyền tình phải có chỉ đạo. Chúng tôi tin rằng, nếu lặp đi lặp lại nhiều lần những việc như thế, biết đâu dự án sẽ bị hoãn lại ở những nơi chưa khỏi công.”

“Cách đó có vẻ hiệu quả đấy nhỉ.”

“Tuy nhiên, chiến dịch đó cũng ngày một khó thực hiện. Dù có nắm được thông tin người ta đang làm điều phi pháp nhưng hễ chúng tôi đến nơi để chụp ảnh làm bằng chứng thì đúng những lúc ấy, dấu vết lại biến mất. Chuyện như vậy đã xảy ra nhiều lần. Tôi và anh Katsuta đang phải suy nghĩ xem rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.” Yonemura nói lỏng chiếc cà vạt màu đen.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.