Đứng trước cánh cổng, anh nhìn ngắm tên ngôi trường một lần nữa. Chỉ vì trường cấp ba Touwa là nơi người kia từng theo học mà đến cả dòng chữ khắc trên cổng cũng khiến anh cảm thấy khác biệt. Thực tế, đây cũng là ngôi trường có bề dày lịch sử và nổi tiếng là một trường điểm đầu vào cấp ba.
Đây là nơi người kia – tức Yukawa Manabu từng theo học và Koshiba Shingo cũng đã tốt nghiệp ngôi trường này. Anh tới đây với hy vọng mong manh về khả năng có được manh mối nào đó cho biết cậu ta đã đi đâu. Anh đã hẹn trước với Taniyama, giáo viên chủ nhiệm năm cậu ta học lớp 12.
Học sinh bắt đầu lục tục ra về. Có vẻ buổi học đã kết thúc.
Anh ngồi đối diện với Taniyama ở phòng khách của trường. Đó là một người đàn ông có vóc dáng nhỏ và nước da ngăm đen. Anh ta dạy môn ngữ văn. Taniyama ôm một tập tài liệu và thứ gì đó trông như album ảnh tốt nghiệp.
“Chuyện trò ấy bỏ học thì mãi hôm vừa rồi cảnh sát gọi đến tôi mới biết. Tôi ngạc nhiên lắm. Bởi vì tôi chưa từng nghe ai nói.”
“Tốt nghiệp xong Koshiba có liên lạc gì không?”
Taniyama lắc đầu.
“Chưa một lần nào. Nhưng học sinh đã tốt nghiệp thì đa phần đều thế cả.”
“Anh nghĩ sao về việc cậu ta bỏ học? Cậu bé đó có phải là kiểu người như thế không? Ý tôi là, cậu ấy có phải kiểu người không đắm đuối với việc học nếu phải cố quá…”
“Không đâu,” Taniyama nghiêng đầu thật sâu. “Tôi thấy khó mà nghĩ như vậy được. Bởi vì, lúc tư vấn chuyện học tiếp, trò ấy có nói dù vất vả đến đâu cũng muốn ít nhất phải tốt nghiệp đại học. Tuy được chị gái chăm lo nhưng bản thân vẫn sẽ làm việc hết khả năng của mình. Rất may là cậu bé nhận được học bổng nên nhờ thế cũng đỡ phải lo lắng.”
“Như tôi đã trao đổi qua điện thoại, hiện giờ cậu ấy đang mất tích. Anh có nghĩ ra cậu ấy có thể ở đâu không?”
“Không, tiếc là không.”
“Anh có biết nơi cậu ấy thường ghé đến thời cấp ba hoặc thông tin nào khác không? Trung tâm trò chơi điện tử hoặc cửa hàng thức ăn nhanh thì sao?”
“Chà,” thầy giáo ngữ văn có vóc người nhỏ bé nhăn mặt. “Tôi không nắm rõ hoạt động của học trò đến mức ấy.”
Kusanagi thầm nghĩ bụng chắc không hy vọng thu được thông tin hữu ích nào từ vị giáo viên này rồi.
“Koshiba có người bạn thân thiết nào không? Bạn cùng lớp chẳng hạn.”
“Ừm… nói sao nhỉ,” Taniyama mở tập tài liệu trên mặt bàn.
Tập danh sách đề “Lớp 2 khối 12”, trong đó có tên và địa chỉ của ba mươi người.
“Nếu là bạn bè hay choi cùng thì có lẽ là mấy em này,” anh ta chỉ vào vài cái tên.
Tuy cách nói không có vẻ chắc chắn nhưng Kusanagi vẫn cẩn thận ghi vào sổ tay.
“Koshiba có tham gia các câu lạc bộ không? Câu lạc bộ thể thao chẳng hạn?”
“Để tôi nhớ xem. Tôi không có ấn tượng đó là câu lạc bộ thể thao.” Taniyama mở cuốn album ảnh tốt nghiệp. Nửa sau là ảnh đại hội thể thao, có cả loạt ảnh kỷ niệm của các đội nhóm và các câu lạc bộ.
“Đây rồi,” Taniyama chỉ vào một tấm ảnh. “Đúng rồi. Đúng là như vậy. Câu lạc bộ nghiên cứu vật lý. Khi tự giói thiệu bản thân, trò ấy nói thành viên chỉ có một người và câu lạc bộ đang đứng trước nguy cơ giải thể.”
“Thành viên có một người? Tức là học sinh lớp 12 chỉ có mình Koshiba à?”
“Vâng. Nhưng may sau đó cũng đã có thêm học sinh lớp 10 tham gia.” Taniyama nhìn bức ảnh và nói. Dường như đến giờ anh ta vẫn chẳng biết gì. Có lẽ vì không quan tâm. Thành viên thuộc khối 12 chỉ có một người cũng có nghĩa là chẳng có người bạn nào thân thiết vì cùng câu lạc bộ cả.
“Giáo viên cố vấn là ai thế?”
“Của câu lạc bộ nghiên cứu vật lý ấy à? Chà… ai nhỉ?! Để tôi hỏi thử xem.”
“Xin phép anh một chút,” Taniyama gọi đi đâu đó bằng điện thoại di động. Sau một hồi khẽ khàng trao đổi với ai đấy, anh ta tắt máy.
“Tôi biết rồi. Đó là Amano, giáo viên vật lý. Có lẽ anh ấy đang đến chỗ chúng ta.”
“Cảm ơn anh,” Kusanagi nói. Tuy không nhờ cậy được Taniyama nhưng anh ta có vẻ là người tốt bụng.
Lát sau, một giáo viên xuất hiện và tự giói thiệu mình là Amano. Không biết có phải để bù đắp cho nửa mái đầu phía trước đang dần hói hay không mà anh ta để phần tóc sau gáy dài đến tận vai. Trái ngược hẳn với Taniyama, người này có vóc dáng cao và mảnh khảnh.
“Gọi là giáo viên cố vấn nhung tôi không làm gì đặc biệt cả. Chỉ là người chịu trách nhiệm quản lý các công cụ đo đạc và máy móc nói chung thôi. Thành viên cũng ít, sau cùng thành viên đồng trang lứa chỉ còn lại mình Shingo.” Amano nói như thể thấy mình có lỗi. “Nhưng khi Shingo lên lớp 12, trò ấy đã thực hiện một màn trình diễn xuất sắc trong buổi chào đón học sinh mói, nhờ thế đã có thêm hai trò nữa tham gia câu lạc bộ. Tôi cũng lấy làm kinh ngạc lắm. Tuy trò ấy có nhận được sự giúp đỡ của OB từng là thành viên câu lạc bộ nghiên cứu vật lý, nhưng tôi không thể ngờ trò ấy lại làm được một thứ như vậy. Tôi thật sự ngưỡng mộ, quả là người dạy ở đại học Teito có khác.”
Kusanagi dừng bàn tay đang ghi chép dở, nhìn khuôn mặt của vị thầy giáo.
“Đại học Teito?”
“Tôi nói về OB đã giúp trò ấy. Nghe đâu anh ta đang giảng dạy ở trường đại học Teito.”
“Tên người đó là?”
“Tên là… ừm, tên thế nào nhỉ. Tôi chỉ gặp có một lần thôi nên…” Amano vừa khẽ nói như đang xin lỗi vừa gãi gãi mái đầu hói. “A… đúng rồi. Anh Yukawa. Ừm, là Yukawa. Anh ta có tên giống với người đã nhận giải Nobel nên tôi vẫn nhớ.”
Kusanagi hít một hơi thật sâu và thở ra thật chậm. Anh không thể để lộ sự mất bình tĩnh của mình. Người đàn ông trước mặt không biết về mối quan hệ giữa Kusanagi và Yukawa.
“OB đó giúp đỡ Koshiba trong khoảng thời gian nào thế? Mốc thời gian chung chung cũng được.”
“Xem nào… ngay trước khi Koshiba lên lớp 12 nên sẽ là tháng Ba hai năm trước. Trò ấy kể họ đã làm việc cùng nhau trong khoảng hai, ba tuần. Nghe nói anh Yukawa đó gần như ngày nào cũng đến trường giúp trò ấy. Koshiba vô cùng cảm kích, vẫn nói rằng mình thật may mắn.” Amano vui vẻ nói mà không hề nhận ra sự kinh ngạc của Kusanagi rồi sau đó lại bất ngờ tỏ ra nghi ngại. “Chuyện đó có vấn đề gì à?”
“Không. Không có gì đâu. Gần đây Koshiba có liên lạc với anh không?”
“Không. Tôi có nghe thầy Taniyama nói, trò ấy mất tích à? Liệu có gặp tai nạn gì không?”
“Tôi cũng không biết nữa,” anh đáp qua quýt. Anh chẳng có thời gian đâu mà trả lời câu hỏi vô nghĩa của đối phương.
Chắc cũng không còn gì có thể khai thác từ vị thầy giáo này nữa.
“Giờ câu lạc bộ còn bao nhiêu thành viên?”
“Uhm… ba trò. Hai học trò lớp 10 tôi kể khi nãy giờ đã lên lớp 11 và năm ngoái có thêm một học sinh lớp 10 gia nhập nữa.”
“Tôi có thể gặp những thành viên đó được không?”
“Tôi nghĩ là không vấn đề gì… Có điều không biết hôm nay các em ấy có đến không nữa.”
Vừa khẽ lẩm bẩm Amano vừa lấy điện thoại ra.
Hình như anh ta đang gọi điện cho học trò. Đang ở trong trường mà vẫn liên lạc bằng điện thoại di động, quả là thời đại đã khác, Kusanagi thầm nghĩ.
“Tôi hỏi được rồi. Hai em lớp 11 đang ở trường. Anh muốn gặp luôn bây giờ không?”
“Mong anh giúp cho,” Kusanagi đứng dậy.
Noi Amano dẫn anh tới là căn phòng có tấm biển đề “Phòng thí nghiệm khoa học số 1”. Trong phòng xếp tám chiếc bàn thao tác cỡ lớn. Anh ta bảo đây là căn phòng chủ yếu dùng cho thí nghiệm vật lý, khi làm thí nghiệm hóa học thì sẽ sử dụng “Phòng thí nghiệm khoa học số 2”.
Đợi anh ở đó là hai học sinh nam tên Ishizuka và Morino. Cả hai đều gầy và trắng trẻo. Ishizuka đeo thêm cặp kính cận.
Trên mặt bàn thao tác của hai nam sinh có máy tính bảng và tạp chí manga. Khó mà nghĩ rằng hai cậu nhóc đang làm thí nghiệm vật lý.
Amano giới thiệu Kusanagi với các học trò. Thật may vì anh ta nói luôn là anh đang điều tra việc Koshiba Shingo mất tích. Có lẽ chính Amano cũng đinh ninh như vậy.
“Đến giờ các cháu và Koshiba vẫn liên lạc với nhau chứ?” Kusanagi bắt đầu hỏi.
“Tốt nghiệp xong là anh Koshiba hầu như không liên lạc nhỉ!” Morino tìm kiếm sự đồng tình của Ishizuka.
“Ừ,” Ishizuka gật đầu. “Đợt năm ngoái là lần cuối thì phải?” Cậu ta cao giọng ở cuối câu. Tuy có vẻ bề ngoài của típ học sinh giỏi nhưng cách ăn nói lại đúng kiểu thanh niên bây giờ.
“Đợt năm ngoái là sao?” Kusanagi hỏi.
“Năm ngoái… độ tháng Mười nhỉ?”
Morino gật đầu trước câu hỏi của Ishizuka.
“Tớ nghĩ thế.”
“Cậu ta gọi điện à?”
“Không phải, anh ấy đến đây.” Ishizuka đáp.
“Đến đây? Koshiba ấy à?”
“Vâng,” Ishizuka đáp. Cậu ta không để ý tới việc nhẽ ra phải dùng kính ngữ khi nhắc tới đàn anh. “Nghe đâu đến để lấy đồ cá nhân.”
Ishizuka vẫn tiếp tục không dùng kính ngữ nhưng giờ không phải lúc bận tâm đến chuyện đó.
“Đồ cá nhân?”
“Chính là thiết bị do anh ấy chế tạo. Anh ấy bảo, tuy đã tháo nó ra và cất vào phòng để đồ rồi nhưng sợ nó vẫn choán chỗ ở đây. Món đồ ấy khá to, bọn cháu cũng giúp chuyển ra xe.”
“Ô tô à? Có phải là một chiếc xe van màu trắng không?”
“Cháu nghĩ thế.” Ishizuka hơi nghĩ ngợi rồi đáp.
“Vậy là, từ đó đến giờ Koshiba chưa quay lại đây à?”
“Có lẽ thế,” Ishizuka nói. Morino ở bên cạnh nói vẻ ngập ngừng. “Hôm kia cháu cũng trả lời thế.”
“Hôm kia? Trả lời ai cơ?”
Morino và Ishizuka nhìn nhau. Cả hai đều tỏ ra bối rối.
“Chuyện gì vậy? Có thể nói cho chú biết không?”
“Mau nói ra đi,” Amano bảo hai cậu học trò, nãy giờ anh vẫn ở cạnh nghe chuyện.
Morino gãi đầu, đôi môi hơi cong lên.
“Một OB đã đến đây ạ.”
“OB à?”
“OB của câu lạc bộ. Người ấy cũng hỏi về Koshiba…”
“Đó là… người thế nào vậy?” Kusanagi hỏi. Nhưng trước khi nghe câu trả lời của hai cậu học trò, khuôn mặt của một nhân vật đã hiện lên trong đầu anh.