Khoa vật lý trường đại học Teito có lịch sử lâu đời. Ngay khoảnh khắc bước chân vào tòa nhà, Koshiba Shingo đã thấy không khí có mùi rất khác. Tất nhiên, đó không phải là mùi của nấm mốc và bụi bặm. Cậu thấy thoang thoảng một thứ mùi rất riêng làm người ta nghĩ đến những bảo tàng hay nhà trưng bày mỹ thuật cổ. Nhưng cũng có thể chính những bức tường với nền nhà nhuốm màu năm tháng và cả những trầy xước hay vết bẩn vừa phải nơi trần nhà khiến cậu có cảm giác ấy.
Có hai sinh viên đang đi bộ từ phía ngược lại. Cả hai nom đều hơn tuổi Shingo. Họ đang trao đổi điều gì đó vô cùng nghiêm túc. Khi đi lướt qua Shingo, họ không hề để ý đến cậu. Họ đang thảo luận về nội dung nghiên cứu chuyên sâu chăng?Shingo tưởng tượng. Ở nơi này, trông ai cũng ra dáng nhà khoa học đàn anh đàn chị xuất sắc.
Leo lên cầu thang rồi đi bộ dọc hành lang. Cuối cùng cậu cũng tìm thấy cánh cửa căn phòng mình muốn đến. Tấm biển đề “Phòng nghiên cứu số 13”. Trên cửa có gắn tấm bảng cho biết người trong phòng đang ở đâu. Theo đó thì nhân vật cậu muốn gặp có vẻ đang ở trong phòng.
Shingo hít sâu một hơi rồi mở cửa. Thứ đầu tiên lọt vào mắt cậu là chiếc bàn thao tác. Phía bên kia chiếc bàn có hai người. Người mặc áo khoác màu trắng đang quay mặt về phía bàn làm việc. Bên cạnh là một thanh niên có vẻ là sinh viên. Từ chỗ Shingo không thể nhìn thấy khuôn mặt của họ.
“Xin lỗi…” Cậu ngại ngần lên tiếng.
Người thanh niên dáng sinh viên nhìn về phía Shingo. Nhưng người mặc áo trắng chỉ khẽ giơ một tay lên.
“Đọi tôi một chút. Phải theo thứ tự.” Giọng nói trầm và rõ ràng, vọng đến tai Shingo nghe thật thân thương.
Cậu vào phòng rồi đóng cửa lại. Shingo đứng yên đó nghe họ trao đổi. Có vẻ người thanh niên đang bị nhắc nhở.
“Nói gì thì nói, từ giờ hãy cẩn thận tránh những lỗi như thế này. Phép tính có đơn giản đến đâu cũng nhất định phải tự mình làm thử và xác nhận kết quả. Đừng để mình bị quay như chong chóng bởi kết quả của người khác.” Người mặc áo trắng nghiêm khắc nói.
“Em hiểu rồi ạ,” người thanh niên rụt cổ đáp và rồi khỏi phòng với vẻ chán nản.
“Dạ thưa…” Nhìn người đó đi khuất rồi Shingo mới quay về phía người mặc áo trắng và cất lời.
“Cậu là người thứ năm,” người khoác áo trắng xòe bàn tay. “Tôi cũng đã nói với những bạn khác rồi, hạn nộp báo cáo không thể thay đổi. Tôi đã báo trước từ buổi học đầu tiên.”
“Báo cáo ạ?” Shingo gãi đầu. “À… chuyện đó…”
“Không phải sao?”
Người khoác áo trắng liền xoay ghê lại và nhìn về phía cậu. Ngay lập tức, khuôn mặt nghiêm khắc liền giãn ra như thể bất ngờ. “Ô…!”
“Thầy Yukawa, lâu rồi không gặp thầy ạ.” Shingo toét miệng cười, cúi đầu chào.
“Em… có phải là…” Người mặc áo trắng – Yukawa chỉ ngón trỏ về phía cậu. “Koshiba. Đúng rồi, Koshiba Shingo!”
“Vâng ạ!” Cậu hồ hởi đáp lại. Thật vui vì không chỉ họ mà tên cậu cũng được nhớ.
“Lâu thật đấy nhỉ. Sao em lại tới đây? A! Không lẽ…”
“Vâng,” Shingo gật đầu.
“Thật may là em đã thi đỗ. Khoa kỹ thuật, chuyên ngành kỹ thuật cơ khí ạ.”
“Thế à,” đôi mắt Yukawa mở to phía sau cặp kính. “Tốt quá. Chúc mừng nhé.”
Yukawa đứng dậy, vừa tiến lại gần cậu vừa chìa bàn tay ra. Shingo quệt lòng bàn tay đầy mồ hôi vào quần jean rồi nắm lấy bàn tay ấy.
“Từ dạo đó chắc cũng được một năm rồi nhỉ,” Yukawa hỏi.
“Vâng. Vào giữa kỳ nghỉ xuân của cấp ba nên cũng được hơn một năm rồi ạ. Em xin lỗi, lẽ ra em phải giữ liên lạc với thầy mới phải.”
“Đừng bận tâm. Chắc em cũng bận tối mắt vì ôn thi đúng không. Mà tình hình sau đó thế nào? Có ai muốn vào câu lạc bộ không?”
“Có hai người. Hình như năm nay cũng có thêm một học sinh lớp 10 nữa ạ.”
“Thế thì tốt. Trước mắt tránh được nguy cơ giải thể câu lạc bộ rồi.”
“Vâng, may quá ạ. Tất cả là nhờ có thầy Yukawa đấy ạ.”
“Tôi có làm gì đáng kể đâu. Đó là thành quả nỗ lực của em.” Yukawa khẽ xua tay rồi quay sang bồn rửa tay. “Em có thời gian chứ? Để tôi pha cà phê. Mà thôi, hay ta ra căng tin đi. Thực ra thì tôi còn chưa ăn trưa.”
“Tiếc quá, em phải đi làm thêm bây giờ. Em làm ở một nhà hàng gia đình.”
“Làm thêm? Từ buổi trưa à?”
“Bình thường em làm vào buổi tối, nhưng hôm nay là thứ Bảy nên em làm thêm.”
“Thế à,” Yukawa khẽ gật đầu. “Đúng là em vất vả thật đấy.”
“Dạ không, em thấy bình thường. Chắc dạo trước em cũng kể rồi, ở nhà em chị gái em mới là trụ cột.”
“Chị gái… đúng vậy thật.”
“Hôm khác em lại tới có được không ạ?”
“Tất nhiên rồi. Tôi rất hoan nghênh. Lần tới thong thả nói chuyện nhé.”
“Lúc nào không phải làm thêm thì em sẽ tới ạ.”
“Ừ. Thế cũng được. Số điện thoại di động không thay đổi đâu nhỉ.”
“Vẫn như cũ ạ. Thôi, em xin phép. Đã quấy rầy thầy rồi ạ.” Shingo cúi chào rồi bước ra cửa.
“Koshiba!”
Vừa quay lưng thì Yukawa gọi, Shingo dừng chân, quay đầu lại.
“Chào mừng đến trường đại học Teito.” Yukawa nói. “Cố gắng nhé.”
“Vâng,” Shingo dõng dạc đáp.
Bước ra khỏi tòa nhà của Khoa vật lý, Shingo thở phào. Cậu thấy trong người hơi nóng, vẫn còn chút cảm giác căng thẳng. Cậu quá phấn khích vì lâu ngày mới được trò chuyện với ân nhân.
Vị phó giáo sư Khoa vật lý ấy thuộc thê hệ đàn anh của Shingo ở trường cấp ba. Tuy nói là đàn anh nhưng cách nhau hơn hai mươi tuổi nên phải gọi là “đàn anh lớn”.
Họ quen nhau nhờ một lá thư của Shingo. Thời gian ấy, cậu đang sốt ruột khi học kỳ thứ ba của lớp 11 sắp kết thúc, vì một lý do duy nhất: câu lạc bộ cậu tham gia sẽ chỉ còn lại một mình cậu sau khi lứa học sinh khối 12 tốt nghiệp.
Câu lạc bộ ấy có tên Hội nghiên cứu vật lý. Đó là nơi tập hợp những học sinh say mê khoa học, háo hức với đủ loại thí nghiệm vật lý, nhưng mấy năm gần đây hầu như không có thành viên mới.
Sang tháng Tư sẽ có học sinh mới nhập học. Shingo nghĩ bụng biết đâu sẽ có người muốn vào câu lạc bộ nếu trình diễn được thứ gì đó hấp dẫn cho họ xem. Nhưng cậu chẳng có ý tưởng nào hay ho. Không, dù có ý tưởng thì cũng chẳng có kinh phí. Shingo thử trao đổi với giáo viên cố vấn nhưng vị ấy chỉ biết cau mày suy nghĩ chứ hoàn toàn không trông mong được gì.
Sau nhiều trăn trở, cậu nghĩ ra cách tìm kiếm sự giúp đỡ của các OB. Shingo quyết định tìm thử trong danh bạ một nhân vật có thể sẽ chịu giúp sức. Có điều, chỉ dựa vào tên và chức danh thì đâu thể biết ai sẽ là người sẵn lòng giúp đỡ. Cuối cùng, cậu gửi thư cầu cứu tới tất cả những OB mình có địa chỉ liên lạc.
Nhưng mãi không có phản hồi tích cực nào. Không chỉ thế, nhiều lá thư còn bị hoàn trả vì địa chỉ không rõ ràng. Quyển danh bạ cũ hóa ra chẳng được tích sự gì.
Khi cậu chuẩn bị bỏ cuộc thì một bức thư điện tử được gửi tới địa chỉ cậu ghi trong những lá thư. Nhìn tên miền của email người gửi, Shingo bất giác mở to mắt. Địa chỉ đó là của đại học Teito.
Người gửi bức thư điện tử ấy là nhà khoa học Yukawa. Đọc nội dung thư, cậu có cảm giác như vừa tìm được một tia sáng trong bóng tối. Thư viết: “Tôi có thể giúp Hội nghiên cứu vật lý của em không bị giải thể.”
Một ngày không lâu trước khi bước sang tháng Ba, Yukawa đến trường trung học. Đó là một người trầm tính nhưng cơ thể rắn chắc và toàn thân toát lên sự trẻ trung. Hỏi ra mới biết người ấy từng tham gia câu lạc bộ cầu lông suốt thời trung học. Không hiểu sao Shingo lại tưởng tượng người đó sẽ nhiều tuổi hơn, thậm chí không liên quan gì tới thể thao nên cậu đã rất ngạc nhiên khi gặp.
Yukawa đã chuẩn bị cho cậu vài ý tưởng biểu diễn trước những học sinh mới vào trường. Cái nào cũng rất hấp dẫn và Shingo chọn một trong số các phương án ấy. Đó là ý tưởng về một thiết bị thử nghiệm sử dụng dòng điện và từ trường. Cậu thấy đó là cái ấn tượng nhất. Tất nhiên, khâu chế tạo khá vất vả và dự tính sẽ tốn khá nhiều tiền. Nhưng Yukawa hỗ trợ cả khoản này luôn. Anh chuyển những phụ tùng máy móc dư thừa ở trường đại học tới.
Trường học vừa nghỉ xuân thì cậu chính thức bắt tay vào việc chế tạo. Gần như ngày nào Yukawa cũng ghé tới và chỉ dạy cho cậu rất nhiều kỹ thuật cũng như bí quyết. Shingo vốn tự hào rằng mình giỏi môn khoa học nhưng cũng phải kinh ngạc trước kiến thức và kinh nghiệm phong phú của Yukawa. Cứ ở cạnh anh là cậu liên tục phát hiện ra những điều mới mẻ. Thỉnh thoảng cũng có lúc cậu tưởng như không thể theo kịp anh vì lý thuyết quá khó. Hễ Shingo định bỏ cuộc vì những lý thuyết ấy là lại bị Yukawa phê bình rất nghiêm khắc.
“Không được bỏ cuộc. Không đời nào những người trẻ như các em lại không thể hiểu được ý tưởng của người đi trước cả. Một lần bỏ cuộc thôi là thói quen từ bỏ sẽ hình thành. Và những vấn đề có thể giải quyết cũng không giải quyết được nữa đâu!” Sau đó anh sẽ kiên trì giải thích kỹ càng cho tới khi Shingo hiểu được mới thôi.
Cậu nghĩ, đây không chỉ là một nhà khoa học xuất sắc mà còn là một con người tuyệt vời.
Hoàn thành xong “thiết bị” ấy, cậu tiến hành thử nghiệm và thêm vào một số cải thiện có tham khảo lời khuyên của Yukawa. Đến nửa sau của kỳ nghỉ hè, thiết bị đã gần như hoàn chỉnh. Đó là sản phẩm mà chính cậu rất hài lòng và còn được Yukawa khen ngợi, “Sinh viên trường tôi cũng không thể làm tốt được thế này.”
Tối hôm đó, Shingo mời Yukawa đến nhà riêng để liên hoan chúc mừng việc hoàn thành sản phẩm. Gọi là nhà riêng nhưng đó chỉ là một căn trong khu chung cư, nơi cậu sống cùng người chị gái hơn mình chín tuổi. Mẹ cậu qua đời vì bệnh tật khi Shingo còn bé, cha cũng mất do một vụ tai nạn khi cậu đang học lớp 9. Kể từ đó, chuyện sinh nhai đều nhờ cả vào chị gái Akiho.
Akiho chuẩn bị sukiyaki cho họ. Yukawa ngập ngừng gắp thịt, rau và uống bia. Akiho có vẻ cũng vui khi ngồi uống cùng anh. Việc mời khách đến nhà và nấu nướng như thế này là lần đầu tiên kể từ khi chỉ còn hai chị em sống với nhau.
Khi vài lon bia đã cạn, vị phó giáo sư vui miệng kể cho cậu nghe đủ thứ chuyện. Lịch sử khoa học, vũ trụ, tương lai… chủ đề rất phong phú, Shingo nghe mãi không chán. Trong lúc ấy, cậu nhớ tới người cha đã mất của mình.
Shingo rất kính trọng cha. Keisuke là kỹ thuật viên của một nhà máy chế tạo máy móc hạng nặng, ông có câu cửa miệng: “Người làm chủ khoa học sẽ làm chủ thế giới.”
“Olympic là một ví dụ rất hay. Chỉ rèn luyện thân thể thôi thì không đủ để chiến thắng. Thắng lợi chỉ có thể được trao cho những người đã thuần thục khoa học thể thao bao gồm luyện tập, kỹ thuật, chiến thuật, sử dụng dụng cụ, đinh chống trượt, đồ bơi… để đảm bảo sức khỏe. Những lý thuyết về bản tính hay sức mạnh tinh thần đều vô nghĩa. Không, thậm chí tinh thần, nếu có thể tập trung được thì đó cũng là câu chuyện thuộc về khoa học não bộ. Nói ngược lại thì ai lấy khoa học làm đồng minh, người đó chính là nhà vô địch. Họ có thể đạt được bất kỳ ước mơ nào.” Mỗi lần hào hứng uống rượu trong bữa ăn tối, Keisuke lại nói như vậy.
Lòng thầm nghĩ “Lại nữa rồi” nhưng Shingo không hề ghét việc ngồi nghe những chuyện đó từ cha mình. Không biết từ lúc nào, chính cậu cũng thấy hứng thú với khoa học.
Dường như Shingo bị say bởi cốc bia duy nhất cậu cụng ly với Yukawa, và khi nhận ra thì cậu đã thấy mình đang nằm trên ghế xô pha. Một tấm chăn đắp trên người cậu. Đầu óc còn hơi liêng biêng, Shingo nhìn sang thì thấy Yukawa và Akiho đang ngồi đối diện ở bàn ăn. Họ rì rầm gì đó mà cậu không nghe rõ.
Thấy Shingo ngồi dậy, Akiho liền hỏi, “Em tỉnh rồi à?”
“Hai người đang nói chuyện gì thế?”
“Bí mật,” chị cậu cười tinh nghịch. Yukawa liền nói, “Chuyện về cha của em. “Người làm chủ khoa học sẽ làm chủ thế giới”. Câu nói rất hay!”
Shingo thấy ấm lòng. “Cảm ơn thầy ạ,” cậu đáp. Cậu cảm thấy như cha mình được tán dương vậy.
Sang tháng Tư thì Yukawa không đến trường cậu nữa. Nghe nói anh đã đi Mỹ vào tháng Ba. “Tôi không còn gì để chỉ cho em nữa. Chúc em thành công trong việc chiêu mộ thành viên mới cho câu lạc bộ,” đó là những lời cuối cùng của anh.
Nhờ buổi biểu diễn “thiết bị” ấy mà cậu đã chiêu mộ thành viên mới thành công. Nhưng Shingo không biết địa chỉ liên lạc ở Mỹ của Yukawa nên không thể báo tin cho anh được. Sau đấy cậu cũng bận rộn với việc luyện thi đại học nên họ ngừng liên lạc từ đó.
Nhưng Shingo không hề quên Yukawa. Không những vậy, có thể nói lòng ngưỡng mộ dành cho anh còn giúp cậu tập trung cao độ cho việc học hành. Cậu không thể nghĩ tới nguyện vọng nào khác ngoài trường đại học Teito. Nhưng cậu không đặt mục tiêu vào ngành vật lý học mà là ngành kỹ thuật cơ khí. Cậu nghĩ học khoa đó thì sẽ dễ tìm việc làm hơn. Tuy ngưỡng mộ Yukawa nhưng Shingo biết mình không phải típ người có thể trở thành nhà nghiên cứu.
Học hành vững vàng về khoa học ở trường đại học Teito nơi có Yukawa, sau đó trở thành một kỹ thuật viên ưu tú như cha mình, đó là mục tiêu của Shingo ở thời điểm hiện tại.
Shingo vừa ra khỏi cổng trường đại học thì điện thoại báo cuộc gọi đến. Tên người gọi trên màn hình là “Akiho”. Tối hôm qua cô không về nhà. Do tính chất công việc của chị gái nên đó không phải chuyện hiếm, vì vậy cậu không bận tâm lắm.
“À-lố, thế nào rồi? Cô gái ngủ lang…!” Cậu nói giọng bông đùa.
Nhưng không thấy tiếng đáp lại ngay. Dường như có chút bối rối ở phía bên kia, rồi cậu nghe thấy tiếng ” A lô” của đàn ông.
Shingo giật mình. Cậu ngờ mình đã nhìn nhầm tên người gọi.
Cậu vẫn chưa trả lời, a lô a lô, người đàn ông lặp lại.
“Cậu Koshiba Shingo đúng không?”
“Ừ… à, vâng, đúng rồi ạ…” Shingo hoang mang. Tại sao người kia lại biết tên mình nhỉ?
“Tôi là cảnh sát.”
“Sao ạ?”
“Thực ra,” người đàn ông ngưng một chút rồi nói tiếp. “Cô Koshiba Akiho đã qua đời.”
Những lời đó lướt nhanh qua trí óc Shingo. Mình vừa nghe gì nhỉ? Chẳng hiểu gì cả.
“A lô. Cậu có nghe thấy không? Cô Koshiba Akiho…” người đàn ông lặp lại với cùng ngữ điệu như lần trước.
Tâm trí cậu biến thành một vùng trắng xóa.