Ma Thuật Bị Cấm

Chương 20



Một trận bóng đá đang diễn ra trên sân. Hình như đó không phải là trận đấu chính thức. Không những vậy, nó cũng chẳng giống một trận đấu tập. Bằng chứng là cầu thủ bị cắt bóng vẫn vừa chạy vừa nhăn mặt cười trừ. Có lẽ nói cho chính xác thì đây đon giản chỉ là trận bóng đá phủi của những người yêu bóng đá. Tất nhiên là cũng không có cổ động viên.

Nhưng vẫn có một vị khách. Người đó khoác áo màu trắng, ngồi trên băng ghế, thẫn thờ nhìn phía trước và không có vẻ gì là đang nghiêm túc theo dõi. Trông người đó như chỉ đang vu vơ nhìn theo trái bóng.

Kaoru lại gần người ấy, cất tiếng:

“Kinh nghiệm của anh với môn bóng đá thế nào ạ?” Yukawa khẽ liếc nhìn cô. Biểu cảm trên khuôn mặt anh không thay đổi.

“Chắc lần cuối là giờ thể dục thời cấp ba. Tôi quên luôn cảm giác đá một trái bóng thế nào rồi.”

“Trường cấp ba Touwa có mạnh về bóng đá không?”

Nhà vật lý học bật cười.

“Nói ngắn gọn thì hoàn toàn không. Nhưng câu lạc bộ cầu lông thì cũng khá lắm.”

“Vì có tiên sinh Yukawa à?”

“Biết nói thế nào nhỉ?”

“Tôi ngồi cạnh được chứ?”

“Cô cứ tự nhiên. Có phải ghế của tôi đâu.”

“Tôi xin phép,” Kaoru nói rồi ngồi xuống. Chiếc ghế bằng gỗ tạo cảm giác mát lạnh.

“Kusanagi bảo cô đến đây à?”

“Vâng. Anh ấy bảo tôi đến xem tiên sinh Yukawa thế nào.”

Yukawa nghiêng đầu và nhún vai.

“Tên đó ăn nói buồn cười thật. Cảnh sát tìm hiểu động thái của nhà vật lý, rồi sao?”

“Vậy, tiên sinh Yukawa không định làm gì cả à? Đệ tử của mình bị tình nghi phạm tội gϊếŧ người kia mà.”

Nét mặt Yukawa đanh lại. Anh vẫn tiếp tục dõi mắt về phía sân.

“Cậu ta không gϊếŧ người. Không thể có chuyện đó.”

“Vì thế nên anh không cần làm gì hết? “

Yukawa không đáp. Nhưng, từ bên cạnh nhìn sang khuôn mặt nghiêng của anh thì có vẻ Yukawa cũng không thừa nhận điều Kaoru vừa nói.

“Có vẻ Koshiba làm việc ở công ty Cơ khí Kurasaka là để nâng cao uy lực của railgun mà cậu ta tạo ra từ thời cấp ba. Thực tế, cậu ấy đã lấy lý do luyện tập về kỹ thuật để ở lại nhà xưởng một mình và vận hành nhiều loại máy công cụ. Thi thoảng còn làm đến tối muộn. Công ty Cơ khí Kurasaka có một xưởng cũ, nơi đặt những máy móc không còn sử dụng, ở đó có dấu vết cho thấy cậu ta đã thử nghiệm railgun.”

Yukawa vẫn tiếp tục im lặng. Chắc chắn anh không bỏ ngoài tai mà đang ngẫm nghĩ về chuyện Kaoru vừa nói.

“Tôi có tìm hiểu đôi chút về railgun. Hình như nó không vi phạm luật kiểm soát súng đạn nhỉ.”

“Loại súng mà pháp luật định nghĩa,” cuối cùng Yukawa cũng chịu mở miệng, “là những vũ khí lợi dụng sự giãn nở của thể khí. Railgun chỉ sử dụng năng lượng điện từ nên không phạm pháp.”

“Hình như thế. Vậy, những hiện tượng kỳ lạ xảy ra gần đây có giải thích bằng railgun được không?”

“Có thể,” Yukawa đáp sau một thoáng do dự. “Hình như họ không tìm được đạn đúng không, nhưng hẳn là vì họ đã cố gắng tìm một viên đạn của vũ khí thông thường. Chứ nếu tìm thứ khác có khi đã thấy rồi.”

“Thứ khác là sao cơ?”

“Vật chất được bắn ra từ railgun gọi là projectile. Thường thì người ta sẽ dùng vài gram chất không dẫn điện. Bộ phận trực tiếp nhận năng lượng điện từ là chất dẫn điện được lắp đặt ở phía sau nhưng vì năng lượng quá lớn nên chất dẫn điện sẽ plasma hóa. Ở trạng thái bị plasma nén lại đó, projectile sẽ được bắn ra với tốc độ vài ki lô mét trong một giây. Vào khoảnh khắc bắn trúng mục tiêu, năng lượng chuyển động khuếch đại sẽ chuyển thành nhiệt và projectile tiêu biến. Có thể vẫn còn sót lại dấu vết nhưng nếu họ cứ tìm đạn thì còn lâu mới phát hiện được gì.” Yukawa tuôn một tràng, với ngữ điệu của một nhà khoa học mà Kaoru vẫn thường thấy. Có lẽ chính anh đang xác nhận những hiện tượng kỳ lạ là sản phẩm của railgun.

Kaoru mở ba lô, lấy ra một tờ giấy đã được gấp lại.

“Cái gì thế?” Yukawa ngờ vực nhìn nó.

“Sáng sớm hôm nay, chúng tôi đã lục soát căn phòng của Koshiba Shingo. Và đây là thứ được tìm thấy ở đó.”

Yukawa cầm lấy và mở tờ giấy ra. Đó là một bản vẽ khổ giấy A4. Hình vẽ trên giấy có vẻ giống một linh kiện hình cầu.

“Vỏ quýt,” anh lẩm bẩm.

“Quýt ạ?”

“Không có gì. Đây là projectile mà tôi vừa nói.” Yukawa vừa nói vừa chăm chú nhìn bản vẽ, gật đầu lên xuống mấy lần. “Kết hợp thủy tinh với nhựa à? Giỏi thật. Tính toán rất kỹ lưỡng. Rất công phu.”

“Còn nhiều bản vẽ lắm. Tôi không hiểu mấy nhưng kích cỡ và thông số kỹ thuật hình như hơi khác nhau. Koshiba đang đặt hàng một công ty ở quận Ootaku làm những thứ này. Tổng cộng bảy lần tính từ mùa hè năm ngoái. Nghe nói công ty nhận đơn đặt hàng ấy cũng không ngờ rằng người đặt lại là một cá nhân.”

“Chất liệu và hình dạng của projectile là yếu tố rất quan trọng đối với railgun. Thử nghiệm thất bại cỡ bảy lần thì cũng dễ hiểu.” Yukawa gấp tờ giấy, trả nó lại cho Kaoru.

“Nếu làm tốt sẽ phát huy uy lực kinh khủng đấy nhỉ, railgun ấy. Nhung tôi nghe nói là khó có thể biến nó thành vũ khí.” Kaoru nói dựa vào nhũng kiến thức có được từ mạng Internet.

“Không phải khó thôi đâu. Đó gần như là chuyện trong mơ.” Yukawa nói ngay lập tức. “Tôi nghĩ cô sẽ hiểu nếu xem đoạn phim của Shingo, để lắp đặt thiết bị thì chiều rộng phải tương đương một chiếu tatami, tổng trọng lượng lên đến gần một trăm ki lô gam. Có thể nói là tính cơ động bằng không. Chưa kể đến lượng điện rất lớn cần có để nạp cho tụ điện khổng lồ. Làm một việc tốn nhiều công sức đến vậy mà bắn ra chỉ được một lần.”

“Một lần… Phải rồi, trong đoạn phim cậu ấy cũng nói thế nhỉ.”

“Một lần bắn thôi là bề mặt rãnh kim loại nát vụn rồi. Để bắn lần tiếp theo, bắt buộc phải làm mịn nó ở đơn vị micro mét rồi lắp ráp lại. Nghĩ kiểu gì tôi cũng thấy nó không thể thành vũ khí được.”

“Nhưng, nếu chỉ gϊếŧ một người thì chỉ một lần thôi là đủ rồi đúng không ạ?”

Yukawa ném sang phía Kaoru một cái nhìn sắc lẹm.

“Nghe như cô rất mong cậu ta là thủ phạm thì phải?”

“Không mong nên tôi mới nói như vậy. Đừng nói là thủ phạm gϊếŧ người, tôi còn không muốn nghĩ cậu ấy là thủ phạm của một vụ gϊếŧ người chưa hoàn tất. Hãy ngăn cậu ấy lại. Có lẽ chỉ tiên sinh mới làm được việc đo.”

“Tôi chẳng làm được gì đâu.”

“Thế thì cảnh sát cũng không thể làm được gì. Chỉ có thể bắt giữ cậu ta thôi. Nhưng nếu vậy thì sẽ không cứu được Koshiba. Như thế cũng được ư?”

Kaoru nhìn thấy đôi mắt Yukawa rung lên buồn bã. Anh tháo kính ra, dùng ngón tay day day vùng nhân trung.

“Mùa hè năm ngoái, tôi đã tới công ty Cơ khí Kurasaka gặp Koshiba. Tuy có gọi điện trước nhưng đúng là tôi vẫn khá lo lắng.”

“Có gặp được không ạ?”

Yukawa khẽ gật đầu.

“Trông cậu bé hơi gầy đi nhưng tình hình sức khỏe có vẻ không tệ nên tôi tạm thời yên tâm. Cậu ấy kể cho tôi nghe rất nhiều về công việc gia công cơ khí, tôi cũng thấy vui. Tuy có nhắc tới chuyện bỏ học nhưng cậu ấy không có vẻ ân hận. Dường như cũng chẳng bi quan.”

“Nghĩa là không có gì đặc biệt làm anh lo ngại à?”

Yukawa không trả lời câu hỏi của Kaoru ngay lập tức. Sau một hồi im lặng, anh đáp:

“Nếu bảo là không thì là nói dối.”

“Có vấn đề gì à?”

“Không hẳn là có. Nhưng mấy lời của thằng bé lúc nhắc tới chị gái làm tôi băn khoăn.”

“Cậu ấy nói gì?”

Yukawa lộ vẻ chần chừ rồi nặng nề đáp.

“Cậu ấy nói thế này. Chị ấy mất, em rất buồn, nhưng mất mát ấy lại cũng chuyển hóa thành sức mạnh to lớn. Phải chăng nguồn động lực để người ta phát triển khoa học chính là cái chết của con người, hay nói cách khác, chính là chiến tranh?”

“Rồi tiên sinh Yukawa nói sao ạ?”

“Tất nhiên là khoa học kỹ thuật vẫn luôn có mặt đó. Không phải chỉ được sử dụng cho mục đích tốt. Điều cốt yếu phụ thuộc vào lương tâm của người sử dụng. Rơi vào tay người xấu sẽ trở thành thứ ma thuật bị cấm. Một nhà khoa học không bao giờ được quên điều này… tôi nói đại ý như vậy.”

“Cậu ấy có đồng tình không?”

“Nói sao nhỉ. Trông thằng bé như chìm đắm vào suy nghĩ nào đó. Vì thế tôi mới để ý. Nhưng tôi không truy hỏi. Vì ở thời điểm ấy tôi chưa biết sự tình đằng sau cái chết của người chị nên chẳng mảy may nghĩ rằng nó đang toan tính chuyện báo thù.”

Kaoru chăm chú nhìn sang khuôn mặt nghiêng đầy lý trí của nhà vật lý học.

“Tiên sinh cũng chấp nhận là Koshiba đang lên kế hoạch phục thù rồi nhỉ?”

Yukawa cắn môi như thể hối hận trước khi nói tiếp.

“Tôi mới gặp chị gái của Koshiba một lần duy nhất. Tôi được mòi đến nhà họ vào ngày hoàn tất railgun. Chỉ cần nói chuyện một chút cũng thấy đó là một cô gái tuyệt vời. Đối với Koshiba, chị gái vừa là ân nhân vừa là máu mủ duy nhất. Nếu người quan trọng đến mức ấy bị bỏ mặc trước cái chết thì nỗi tức giận chắc hẳn không thể ở mức bình thường. Tuy cậu ấy là người thật thà, chăm chỉ nhưng chính vì vậy mà mặt khác, sẽ không quay đầu lại một khi đã quyết tâm. Nếu cậu ấy đang lập kế hoạch sát hại nghị sĩ Oga thì có lẽ việc ấy không xuất phát từ mong muốn báo thù mà vì cậu ấy thấy mình có nghĩa vụ bắt buộc phải trả thù cho chị gái. Trong trường hợp đó, việc ngăn cản cậu bé là vô cùng khó. Bởi vì cậu ấy chắc hẳn không còn coi trọng chính mình nữa.”

“Hãy ngăn cậu ấy lại. Bằng mọi cách.” Kaoru nhấn giọng. “Như vậy mới cứu được Koshiba-kun.”

Yukawa ngước lên tròi, thở dài một hoi. Rồi anh chầm chậm nhìn sang Kaoru. “Cô gọi tên cậu ấy kèm cả “kun” nhỉ?”

“Dạ?” Kaoru hỏi.

“Cô nói là Koshiba-kun. Không gọi trống không là Koshiba.”

“Đó là, bởi vì…” Kaoru liếm môi trước khi nói tiếp. “Cậu ấy chưa phải kẻ tình nghi hay gì cả.”

“Chuyện lên kế hoạch phục thù không cấu thành tội à?”

“Có. Đó là tội lập kế hoạch gϊếŧ người. Nhưng không có chứng cứ. Trong vụ sát hại anh Nagaoka Osamu cũng vậy.”

“Kusanagi nói giọng như thể Koshiba đã gϊếŧ Nagaoka vì kế hoạch phục thù bị lộ.”

“Sự thật là việc điều tra đang được tiến hành theo hướng đó.”

“Hừm, thật điên rồ.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Thấy Yukawa nhìn mình với vẻ ngạc nhiên, Kaoru liền nói thêm. “Thủ phạm đã lấy đi hết, nào sổ tay, điện thoại thông minh, máy tính bảng. Vậy mà chiếc thẻ nhớ nằm cạnh máy tính lại vẫn ở yên đấy. Đoạn phim quay bức tường nhà kho bị phá hoại nằm trong đó. Nếu Koshiba là thủ phạm thì không thể bỏ sót nó được.”

“Đúng như cô nói. Hơn nữa, nếu phạm tội gϊếŧ người để che đậy kế hoạch báo thù thì cậu bé sẽ không đột ngột biến mất. Bởi vì như vậy sẽ bị cảnh sát chú ý.”

“Tôi nghĩ anh Kusanagi cũng hiểu điều này. Tuy nhiên, công việc điều tra đòi hỏi phải nghi ngờ tất cả.”

“Tôi hiểu chứ. Cậu ta cũng không phải kẻ ngốc.” Yukawa vén ngược tóc mái lên. “Phương châm của cảnh sát thì sao? Ban nãy cô nói là có thể bắt Koshiba nhỉ. Các cô định thế nào?”

“Sẽ ra sao nếu tôi cho người bình thường biết tình hình cuộc điều tra?” Kaoru bặm môi.

Đôi mắt nhà vật lý học mở to hơn một chút và hai lỗ mũi hơi phồng lên.

“Tôi không nghĩ là đến lúc này còn phải nghe câu đó từ cô đấy.”

“Tôi chỉ đùa thôi. Hiện tại, các điều tra viên đang nhắm tới những chỗ Koshiba có thể ẩn náu, chẳng hạn như các khu nhà trọ ở nội thành và vùng lân cận. Nếu không thể tìm thấy cậu ấy bằng cách này thì phương thức sau cùng là phải phối hợp để lên kế hoạch mai phục.”

“Kế hoạch mai phục à?”

“Dự án Siêu trung tâm công nghệ cao sẽ lại khỏi công một công trình mới từ tuần sau. Vì vậy lễ động thổ sẽ diễn ra vào cuối tuần này. Đặc biệt, theo lịch nghị sĩ Oga cũng sẽ có mặt.”

Yukawa nhìn cô, đôi mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén.

“Thế thì sao?”

“Tiên sinh nói railgun không có tính cơ động nhỉ? Chỉ có thể chuyển nó đi bằng ô tô và bắn một phát. Nhưng tầm bắn của nó lại xa hơn súng nhiều. Xung quanh nơi tổ chức lễ động thổ rất thoáng. Rất phù hợp để ngắm bắn từ xa. Và lễ động thổ cũng diễn trong thời gian khá lâu nên có thể thong thả xác định điểm ngắm nhỉ?”

“Tóm lại, cô muốn nói là Koshiba định bắn nghị sĩ Oga ngay giữa lễ động thổ à?”

“Anh có nghĩ đó là một giả thuyết ngớ ngẩn không? Không thể thực hiện về mặt vật lý?”

“Không,” Yukawa đăm đăm nhìn Kaoru rồi lắc đầu. “Về mặt vật lý thì có thể thực hiện.”

“Tổ điều tra kết luận rằng, nếu Koshiba định sử dụng railgun để sát hại nghị sĩ Oga thì chỉ có thời điểm ấy là thuận lợi nhất. Nói theo hướng ngược lại thì đó cũng là cơ hội tuyệt hảo để tóm được cậu ấy.”

Đôi mắt nhà vật lý học lộ vẻ không vui. Có lẽ anh vừa hình dung cảnh đệ tử ruột của mình bị bắt giữ.

“Cậu ấy,” Yukawa nói khẽ. “Tại sao lại ẩn mình nhỉ?”

“Sao cơ?”

“Khi nãy ta cũng nói rồi, nếu không lặn mất tăm tích thì cảnh sát đã chẳng chú ý đến Koshiba. Tại sao cậu ta lại làm vậy nhỉ?”

“Phải chăng cậu ấy nghĩ là sớm muộn cảnh sát cũng tìm đến mình nếu điều tra về Nagaoka?”

“Có lẽ vậy. Nhưng thực tế thì sao? Do Koshiba biến mất nên cậu ấy mới bị điều tra và cảnh sát mới biết được chuyện người chị từng là người phụ trách đưa tin của nghị sĩ Oga. Nếu Koshiba không hành động sơ suất thì đến giờ cảnh sát vẫn chưa phát hiện ra mối liên hệ đó, đúng không?”

“Việc đó… Vâng, quả đúng là như vậy.”

“Tôi không tin Koshiba lại mắc một lỗi như vậy. Tóm lại, cậu ấy lẩn trốn sau khi đã cân nhắc rất nhiều về nguy cơ sẽ bị cảnh sát lần ra sau khi điều tra về Nagaoka. Cậu ấy không nghĩ rằng khả năng đó là bằng KHÔNG. Tại sao lại như vậy?”

“Không phải vì bị anh Nagaoka biết được kế hoạch phục thù à?”

“Đó là điều hết sức kỳ quặc. Không thể có chuyện cậu ta tự nói ra việc quan trọng như vậy. Hơn nữa đối phương còn là một nhà báo tự do. Nếu suy luận như vậy thì…” Yukawa đập tay lên trán. “Cả chuyện Nagaoka đến tìm tôi cũng không bình thường. Tôi vẫn đinh ninh anh ta nghe được từ Koshiba nhưng có lẽ không phải vậy.”

“Nói mới nhớ,” Kaoru nói. “Anh Kusanagi cũng nói một điều tương tự.”

“Cậu ta nói gì?”

“Lý do khiến Nagaoka để mắt tới cái chết của Akiho.”

Kaoru nói về việc không hề có tin tức về cái chết của Koshiba Akiho trên mạng Internet và chưa rõ lý do khiến Nagaoka tìm đến khách sạn để xác nhận sự việc.

“Vì thế, tôi đã nghĩ, hay Nagaoka biết thông tin qua Koshiba? Nhưng anh Kusanagi lại nói, người đang lên kế hoạch phục thù liệu có cho người khác biết động cơ của mình một cách dễ dàng như vậy không?”

“Tôi hoàn toàn đồng ý. Không thể có chuyện Koshiba tự nói ra. Vậy có nghĩa là…” Yukawa chợt bật thẳng lưng dậy như vừa nhận ra điều gì. “Còn một người nữa.”

“Một người nữa?”

“Kế hoạch trả thù bằng railgun của Koshiba và bí ẩn cái chết của Koshiba Akiho, người biết được hai điều này, ngoài Koshiba vẫn còn một người nữa. Và nhân vật đó đã tiết lộ thông tin cho Nagaoka. Chỉ có thể suy luận như vậy thôi.”

“Người đó…”

“Cô nói Koshiba vẫn bí mật thử nghiệm railgun ở công ty Cơ khí Kurasaka đúng không. Đôi khi đến tận nửa đêm.”

“Vâng. Chuyện đó có vấn đề gì sao?”

“Để có thể duy trì việc đó mà không bị người khác chú ý thì nhất định phải có người phối hợp.” Yukawa nhìn xuống đồng hồ đeo tay rồi bật dậy khỏi ghế. “Có lẽ vừa đúng lúc cũng nên. Cô đi với tôi nhé.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.