Ma Thuật Bị Cấm

Chương 23



Việc hỏi cung Katsuta Mikio được tiến hành ở phòng thẩm vấn của Sở cảnh sát thành phố.

Tuy vẻ mặt Katsuta tái nhợt kể từ lúc bị yêu cầu tự nguyện trình diện để phục vụ điều tra nhưng hắn vẫn không chịu thừa nhận đã đến phòng Nagaoka Osamu.

“Vậy anh làm ơn kể chi tiết những việc mình đã làm vào ngày mùng 5 tháng Ba có được không?” Kusanagi nói.

“Tôi nói rồi mà? Hôm đó là ngày nghỉ của cửa hàng nên tôi đã ở rịt trong nhà.”

“Chuyện đó thì tôi biết rồi nên tôi mới đề nghị anh hãy chứng minh bằng hình thức nào đó. Tôi nghĩ kể cả anh sống một mình thì cũng không tới mức không chứng minh được. Ví dụ như hôm ấy nhà hàng xóm xảy ra chuyện gì đấy, hay ai đó đã tới nhà anh chẳng hạn, anh kể thế thôi cũng được. Có chuyện nào đó không? Chỉ cần thế thôi là anh có thể ra về.”

Katsuta im bặt, vẻ mặt khổ sở. Nhìn mồ hôi lấm tấm nơi thái dương, Kusanagi ngầm xác nhận mọi chuyện thế là đã rõ.

Không lâu sau đấy, anh nhận được tin báo từ điều tra viên được phái đến khám xét nhà riêng của hắn ta. Đã tìm thấy máy tính bảng của Nagaoka Osamu. Trong máy tính bảng có dữ liệu ghi âm cuộc trao đổi giữa Koshiba Shingo và Oga Jinsaku, ảnh chụp màn hình tin nhắn của Koshiba Akiho cùng dữ liệu ghi âm cuộc đối thoại với Kurasaka Yurina.

Kusanagi cho Katsuta biết tin đó.

“Vậy là sao? Gần đây anh chỉ nói chuyện với Nagaoka qua điện thoại thôi mà nhỉ? Thế thì tại sao máy tính bảng của Nagaoka lại có trong phòng anh? Anh có thể giải thích rõ ràng cho chúng tôi hiểu được không?”

Katsuta vẫn cúi gằm, không chịu mở miệng. Chưa thể dứt khoát à, Kusanagi nhìn thấu.

“Anh Katsuta,” Kusanagi cất giọng mềm mỏng. “Sớm tỏ thái độ ăn năn thì về sau sẽ có lợi hơn đấy.”

Katsuta từ từ ngẩng mặt lên. Họ nhìn nhau, Kusanagi liền gật đầu.

“Tôi đã bị ma nhập.” Katsuta nói.

“Vâng, tôi cũng nghĩ như vậy.” Kusanagi đáp lại. “Anh có thể kể chi tiết được không?”

Katsuta khẽ gật đầu rồi hỏi:

“Tôi có thể xin chút trà được không?”

“Tất nhiên là được.” Kusanagi nói với Utsumi Kaoru, lúc đó đang ngồi ghi chép ở phía sau, “Lấy trà mới cho anh Katsuta.”

Theo lời khai của Katsuta, mọi việc bắt đầu từ lúc hắn tham gia phong trào phản đối dự án Siêu trung tâm công nghệ cao. Do một lần hắn tình cờ bắt gặp đám người đang làm khảo sát để xây dựng công trình trên ngọn núi mà mình thường đến để hái nấm. Thấy nơi mình hái nấm bị người ta tùy tiện thiết lập thành khu vực hạn chế ra vào, hắn rất tức giận.

Hắn thử tham gia một buổi họp được tổ chức nhằm phản đối kế hoạch và biết được một việc đáng kinh ngạc. Đó là người ta dự định sẽ mang chất thải phóng xạ cấp cao vào công trình xây dựng. Nếu việc đó xảy ra, dù chất phóng xạ không rò rỉ thì cũng không còn ai muốn ăn loại nấm được thu hoạch ở gần đó nữa. Hắn thấy mình phải ngăn kế hoạch đó bằng mọi giá.

Katsuta là người ưa vận động ngoài trời nên có nhiều mối liên hệ với các tổ chức bảo tồn thiên nhiên. Hắn quyết định vừa liên lạc với họ vừa mở rộng phong trào phản đối. Không biết từ lúc nào, hắn đã trở thành nhân vật gánh vác vai trò trung tâm của nhóm phản đối.

“Từ khi có anh Katsuta, sự đoàn kết đã tăng lên thấy rõ”, hắn được nghe nhiều hơn những lời khen như vậy. Gánh nặng không hề nhỏ nhưng bù lại hắn được yêu mến, không một ai khó chịu với hắn. Katsuta càng lúc càng nhiệt tình với phong trào.

Thế rồi, một bước ngoặt đột ngột tìm đến hắn.

Chuyện xảy ra vào mùa xuân năm ngoái. Một người đàn ông tìm đến nhà hàng của Katsuta. Sau khi dùng xong suất ăn, người đó nói có điều đặc biệt muốn trao đổi và gọi Katsuta ra ghế ngồi.

“Đồ ăn rất ngon. Tay nghề rất cao,” người đàn ông nói và lau miệng bằng khàn giấy, vẻ mặt hòa nhã nhưng sâu trong đôi mắt lại ánh lên vẻ gian trá của kẻ đã từng kinh qua chiến trận. Cái tai bầm giập như bông súp lơ cũng làm người ta rờn rọn.

“Anh quá khen rồi,” Katsuta đáp lễ.

“Những món ăn tuyệt vời này,” gã đàn ông nhìn hắn đầy ẩn ý. “Liệu anh còn có thể phục vụ đến bao giờ nhỉ.”

“Sao cơ?” Katsuta nhìn đối phương, trong lòng quá sức bất ngờ trước câu nói này. “Ý anh là sao?”

Gã nhếch mép cười.

“Là như thế đấy. Tôi chỉ đơn thuần lo lắng thôi. Nhà hàng có thể nấu những món ngon như thế này mà buộc phải đóng cửa thì thật đáng tiếc.”

Katsuta thấy má mình giật giật. Vốn dĩ hắn có thể hét lên trước những lời sỉ nhục của đối phương. Nhưng hắn không làm được như vậy. Katsuta cố gắng nặn ra nụ cười:

“Tôi nghĩ mình sẽ nỗ lực hết sức để không xảy ra chuyện đó.”

“Vâng, dù thế nào cũng mong anh hết sức cố gắng. Có điều, nỗ lực bình thường thì quả thật luôn có giói hạn. Tôi cho là, đôi khi, việc dựa vào những thế lực to lón cũng là lựa chọn khôn ngoan để có thể sinh tồn.” Gã nói và chìa ra một tấm danh thiếp. Tên gã là Yaba, chức danh tư vấn xây dựng.

“Tôi thực sự không hiểu anh đang nói gì.”

Katsuta vừa dứt lời, Yaba liền ghé sát mặt hắn, nở một nụ cười mỉa mai.

“Tôi biết rõ tình hình kinh doanh của tiệm này. Nhưng rất tiếc thời điểm hiện tại chưa phải lúc chúng ta có thể trao đổi chi tiết. Anh có thể từ bỏ cửa tiệm. Tuy nhiên, nếu muốn làm gì đó thì tôi có thể giúp anh… Cứ thế đã nhé, hôm nay tôi đến đây chỉ để nói vậy thôi.”

Katsuta nhìn chằm chằm khuôn mặt của đối phương. “Anh… rốt cuộc là ai?”

“Những điều chi tiết thì tôi xin được giải thích ở nơi khác, được chứ? Anh chỉ cần biết tôi không hại gì đến anh là được.” Yaba đứng dậy. “Tôi sẽ sớm liên lạc. Cảm ơn vì bữa ăn.”

Những ngày sau đó, Katsuta không sao dứt được suy nghĩ về điều Yaba đã nói.

Gã đàn ông đó nhìn thấu thực trạng cửa tiệm của hắn.

Có một khoảng thời gian, nhà hàng nổi lên nhờ việc chế biến những loại nấm do chính tay đầu bếp tuyển lựa, có lúc khách ngồi kín chỗ. Nếu đừng quá mơ mộng mà tiếp tục như vậy thì ổn rồi, nhưng hắn quá tham lam. Hắn xây thêm tầng và tăng số ghế ngồi. Đó là một quyết định sai lầm. Trào lưu vốn là thứ sớm muộn sẽ biến mất. Bầu không khí của cửa tiệm với nhiều ghế trống đã làm khách quen ít dần. Số tiền vay nợ để xây thêm tầng khiến Katsuta khó lòng duy trì ý tưởng bán đồ ăn ngon với giá rẻ. Lúc nhận ra thì tiền vay nợ đã tăng lên, hắn bị dồn vào chân tường, nếu không thu xếp được thì chỉ còn cách dẹp tiệm.

Không bao lâu sau thì Yaba liên lạc với hắn. Hai người gặp nhau ở một căn phòng thuộc nhà hàng cao cấp xây theo lối truyền thống và Yaba nhanh chóng nói rõ thân thế của mình. Gã đang phụ trách mảng quan hệ công chúng nhằm xúc tiến dự án Siêu trung tâm công nghệ cao.

Yaba cười khùng khục nghe rờn rợn trước vẻ hoang mang của Katsuta.

“Chắc anh thấy lạ lắm nhỉ. Nhưng, hãy nghĩ rằng, chính vì tôi đánh giá anh là nhân vật lãnh đạo của phe phản đối nên mới có thể mang đến câu chuyện tốt lành sau đây. Một chuyện tốt lành đối với cá nhân anh.”

“Tốt như thế nào cơ?” Katsuta cảnh giác hỏi.

“Còn chuyện nào khác nữa. Hãy để chúng tôi giúp anh xây dựng lại nhà hàng. Tất nhiên không phải là không có điều kiện.”

“Điều kiện… lẽ nào… anh muốn tôi chuyển sang phe xúc tiến?”

Yaba cười nham hiểm. Biết rằng mình đã đoán đúng, Katsuta liền đứng dậy.

“Tôi về đây. Thật tiếc là anh đã nhìn nhầm người. Anh nghĩ tôi hành động vì tiền sao?”

“Vậy anh hành động vì cái gì? Anh vận động người ta phản đối vì điều gì? Không phải vì lo sợ nhà hàng bán nấm của mình sẽ không còn được ưa chuộng sao? Thế không phải là vì buôn bán, vì tiền à? Bởi vậy phía chúng tôi mới tính đến việc đàm phán với anh bằng tiền bồi thường tương ứng.”

“Tiền bồi thường?”

“Đúng vậy, tiền bồi thường. Không phải là tiền bất chính nhé. Nào, anh ngồi xuống đi. Anh không muốn từ từ trao đổi à?”

Katsuta lại thả mình xuống chiếc đệm ngồi. Có lẽ việc thắng bại đã được quyết định vào khoảnh khắc ấy.

Điều kiện Yaba đưa ra không đơn giản chỉ là ngả theo phe ủng hộ. Thậm chí, hắn cứ tiếp tục với phong trào phản đối như từ trước đến nay cũng được.

“Tuy nhiên,” Yaba rót bia vào cốc của Katsuta. “Tôi muốn anh cung cấp các thông tin.”

“Thông tin?”

“Những thông tin liên quan đến phe phản đối. Chỉ cần lén cho tôi biết nội dung những hoạt động các anh dự định làm, những thành viên tham gia bên đó là được. Ngoài ra anh không cần làm gì hết. Cứ tiếp tục giữ quan hệ với những người thuộc phe phản đối như từ trước đến giờ. Như vậy sẽ không lo bị họ chửi là kẻ phản bội đúng không?”

Thay vào đó, Yaba nói và khoản tiền gã đề nghị thực sự rất hấp dẫn. Chỉ cần có số tiền đó là trước mắt sẽ vượt qua con nguy khốn. Trong lòng Katsuta đã lung lay.

Yaba dồn đuổi.

“Phong trào phản đối khá lắm. Tôi có cảm giác là nhờ những hoạt động ấy mà việc tranh luận mới đạt được kết quả tốt nhất. Vấn đề chỉ là thời điểm kết thúc. Thực ra anh Katsuta cũng biết đúng không? Đằng nào thì đây cũng là một cuộc chiến không có cửa thắng. Một lúc nào đó phe phản đối sẽ buộc phải thu kiếm về bao. Quan trọng chỉ là thời điểm thôi. Phán đoán sai sẽ chẳng nhận được gì cả. Tức là một đồng cũng chẳng có. Thế cũng được sao?”

Từng câu từng chữ của hắn đều khiến Katsuta dao động.

Yaba đã nhìn thấu bản chất của Katsuta. Phần đông thành viên thuộc phe phản đối tham gia hoạt động với mong muốn bảo tồn thiên nhiên một cách thuần túy. Nhưng Katsuta thì khác. Đúng như Yaba đã nói, động cơ của hắn chỉ là cứu cho được việc kinh doanh đang dần đi xuống. Vì thế, sâu thẳm trong lòng hắn không thể phủ nhận là mình luôn nghĩ sẽ chấp nhận thương thảo nếu chuyện bồi thường được đề cập tới.

“Chắc tôi không thể tiết lộ những thông tin quan trọng đâu.”

Nghe được câu này của Katsuta, Yaba liền toét miệng cười.

“Thế là đủ. Dù sao phong trào phản đối cũng yếu rồi. Được, coi như chúng ta thỏa thuận xong nhỉ. Chà, tốt, tốt lắm! Anh đúng là người biết nhìn xa trông rộng. Tôi vẫn tin chắc là anh sẽ chấp nhận đề nghị này mà. Nào nào, uống đi. Nhà hàng này rất nhiều rượu ngon. Xin đừng ngại, mời anh!”

Cuối ngày hôm đó, vai trò thực sự của Katsuta đã hoàn toàn thay đổi. Hắn bắt đầu hoạt động như một gián điệp của phe ủng hộ. Nhưng, để nắm được chi tiết của phong trào phản đối thì hắn cần có mặt ở vị trí trung tâm. Vì vậy, Katsuta thậm chí còn tham gia phong trào một cách nhiệt tình hơn trước.

Một lần, họ nhận được thông tin cho biết tại địa điểm bắt đầu thi công có xe tải đi qua khu vực mà xét trên góc độ bảo vệ môi trường thì phải cấm xe cộ đi lại. Hắn cùng bạn bè trong nhóm phản đối đi tới hiện trường để chụp ảnh làm bằng chứng nhưng đúng lúc ấy lại chẳng có chiếc xe nào đi qua. Không những vậy, dấu xe cũng bị xóa sạch. Tất nhiên là vì Katsuta đã báo tin cho Yaba. Lúc nhận được thông tin về việc phía bên đó sử dụng loại thuốc trái phép để diệt cỏ cũng vậy, hắn gọi điện báo cho Yaba ngay lập tức.

Không riêng gì thông tin liên quan tới các hoạt động, những việc liên quan đến các thành viên thuộc phe phản đối cũng được gửi cho Yaba. Họ như một chiếc lược bị mất răng khi các thành viên cứng rắn và tích cực lần lượt rút lui. Chắc chắn là từng cá nhân đã bị thuyết phục.

Sang tới năm nay, ai nấy đều có cảm giác phong trào phản đối đã hoàn toàn thoái trào. Dạo gần đây chẳng còn hoạt động nào đáng kể và tâm lý muốn bỏ cuộc đã ngày một rõ hon.

Mặt khác, Katsuta cũng bị tâm trạng nóng ruột thôi thúc. Tình hình kinh doanh của cửa hàng vẫn không được như mong đọi.

Khoản thù lao nhận được từ Yaba đã dùng hết để xoay xở tạm thời. Sau nhiều trăn trở, hắn nghĩ tới việc xin xỏ Yaba.

Nhưng thái độ của Yaba rất thờ ơ sau một thời gian không gặp.

“Chẳng có thông tin gì mà lại bảo tôi xì tiền ra, anh Katsuta, như vậy có hơi không biết điều không nhỉ?” Môi gã cong lên.

“Nhưng, nhờ tôi anh mới khiến nhóm phản đối suy yếu như bây giờ mà? Thế nên chỉ một chút…”

“Anh Katsuta,” Yaba vẫn chằm chằm nhìn hắn một cách lạnh lùng vô cảm. “Nếu anh cứ đòi hỏi vô lý thì tôi sẽ công khai việc anh là gián điệp đấy. Phía chúng tôi chẳng tổn hại gì đâu.”

Katsuta lập tức im bặt. Yaba liền đặt tay lên vai hắn.

“Nếu phát hiện thông tin gì thì mang đến đây. Lúc nào cũng được, tôi sẽ mua chúng.”

Gã thấp giọng nói, Katsuta hiểu rằng mình đã bị vứt bỏ sau khi dùng xong. Hắn chỉ bị Yaba lọi dụng mà thôi.

Katsuta nhận được liên lạc từ Nagaoka Osamu đúng thời điểm ấy.

Đối với Katsuta, Nagaoka là nhân vật rất khó thao túng. Tuy cùng thuộc phe phản đối nhưng anh ta chủ yếu hành động đon độc. Tuy thế, Nagaoka hiểu rõ những thiếu sót của dự án Siêu trung tâm công nghệ cao hơn bất cứ ai. Anh ta nắm được thứ quyền lọi nào dính dáng với nhau ra sao và nghi ngờ dự án này là món xúp béo bở dành cho riêng một nhóm người. Đặc biệt là dạo gần đây, dường như Nagaoka đang nhắm vào cá nhân Oga Jinsaku. Có điều hắn không rõ anh ta đang nắm giữ quân bài nào.

Nagaoka đã nói qua điện thoại.

“Tôi đang có một tin vô cùng đáng giá về Oga Jinsaku. Tùy thuộc vào cách vận dụng nó, rất có thể ta sẽ loại trừ được nhân vật hàng đầu này.”

Giọng anh ta nghe rất phấn khích. Nagaoka muốn nói chi tiết hơn nên hỏi xem sắp tới cả hai có thể gặp nhau hay không.

Katsuta không có lý do gì để từ chối. Ngược lại, hắn còn muốn nghe câu chuyện càng sớm càng tốt. Tin đáng giá đó là gì? Một cây viết tự do liệu có thể lật đổ nhân vật tai to mặt lớn như Oga được không?

Nagaoka muốn hắn đến nhà mình để tránh việc không may bị người khác nghe thấy. Ngày nghỉ của cửa hàng là mùng 5 tháng Ba, Katsuta bèn nhân dịp đó lên thủ đô để gặp Nagaoka.

Vừa nhìn thấy nhau, Nagaoka chào hỏi qua loa rồi đưa ra trước mặt hắn một chiếc máy tính bảng. Sau đó, anh ta đột nhiên mở tệp âm thanh mà không giải thích gì.

Nội dung họ nghe thấy là cuộc trao đổi giữa hai người đàn ông. Dường như họ nói chuyện qua điện thoại. Một người có vẻ trẻ hơn và hắn chưa từng nghe thấy giọng nói đó. Cơ thể Katsuta cứng đờ khi nghe thấy giọng nói của người còn lại. Đó chắc chắn là Oga Jinsaku.

Vì quá kinh ngạc nên toàn bộ nội dung cuộc đối thoại không lọt vào đầu hắn. Có lẽ Nagaoka nhận ra điều đó nên anh ta lại mở cho hắn nghe một lần nữa.

Lần này hắn nghe rất rõ. Người đàn ông trẻ tự xưng là cảnh sát đặt câu hỏi về người phụ nữ có tên Koshiba Akiho. Ngược lại, người đàn ông lớn tuổi hơn – nhân vật có lẽ là Oga Jinsaku – lại đang quở mắng.

Đây là cái gì thế? Katsuta hỏi Nagaoka. Nagaoka cười đầy ẩn ý. Sau đó, anh ta bắt đầu kể một chuyện đáng kinh ngạc.

Người phụ nữ có tên Koshiba Akiho không những là phóng viên phụ trách đưa tin về Oga mà còn là tình nhân của ông ta. Cô ta đột tử tại một khách sạn nội đô vào tháng Tư năm ngoái, nhưng rất có khả năng cô ta mất mạng vì người ở cùng khi ấy là Oga đã bỏ chạy mặc kệ cô gái, bất chấp việc vẫn có hy vọng cứu sống tình nhân.

Em trai của Koshiba Akiho nhận ra chân tướng sự việc, dữ liệu âm thanh là do cậu ta gọi điện cho Oga và ghi âm lại. Số điện thoại của Oga có lẽ được cậu ta tìm thấy trong điện thoại di động của chị gái.

Katsuta hỏi anh ta làm cách nào mà có được những thứ này. Đáp lại, Nagaoka chỉ nói là mình có cách tiếp cận đặc biệt.

“Không phải thông tin bịa đặt đâu. Đây là thứ tôi có được từ nhân vật vô cùng gần gũi với em trai của Koshiba Akiho. Thật ra, nếu có thể trực tiếp hỏi cậu em ấy thì tốt, nhưng hiện đang có vấn đề nên tôi khó mà làm được việc đó. Nhưng cũng không sao. Vẫn còn chứng cứ khác. Ví dụ như món này.”

Anh ta nói rồi đưa Nagaoka xem một dữ liệu dạng hình ảnh. Hình ảnh được chụp lại dường như là màn hình tin nhắn trên điện thoại thông minh, hắn đọc được tiêu đề của nó là “1820”. Theo lời Nagaoka, đó là tin do Koshiba Akiho gửi cho Oga, và rằng căn phòng ở khách sạn nơi cô ta qua đời cũng là phòng 1820.

“Tôi cũng thu âm lại cuộc trao đổi giữa mình và người tiết lộ thông tin. Tôi được người đó đồng ý cho đưa nội dung ấy vào phóng sự. Nói đúng hơn là họ rất muốn tôi viết bài.”

Tâm lý Katsuta bắt đầu hỗn loạn trong khi nghe Nagaoka kể chuyện. Thông tin đáng giá lại là một bê bối tình ái sao? Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Hắn cứ đoan chắc đó là chuyện dính đến tiền bạc.

Hắn hỏi xem bao giờ Nagaoka định công khai sự việc. Câu trả lời của anh ta là ngay khi chuẩn bị xong xuôi.

“Mục tiêu như thế đòi hỏi ta phải bắt đầu một cách thận trọng. Hiện giờ tôi vẫn đang cân nhắc xem nên mang chuyện này đến gặp ban biên tập nào. Không thể giao phó cho những nơi có nguy cơ sợ hãi rồi từ bỏ giữa chừng được.”

Nagaoka nói thêm rằng anh vẫn chưa kể cho ai khác về vụ này.

Katsuta suy nghĩ quẩn quanh. Quả đúng là một chuyện làm người ta sửng sốt. Rồi hắn nghĩ, nếu là thứ này thì Yaba sẽ mua chứ? Chắc chắn là việc Oga mất chức sẽ ảnh hưởng lớn đến ảự án Siêu trung tâm công nghệ cao.

Nhưng nói với gã sau khi bài báo xuất hiện thì cũng bằng thừa. Lúc ấy thông tin đâu còn giá trị nữa.

“Anh có thể thư thư rồi hãy viết bài được không?” Katsuta hỏi. “Tôi muốn trao đổi thêm với mọi người ở nhà.”

Nagaoka chớp mắt như thể vừa nghe thấy một điều bất ngờ.

“Cần phải trao đổi gì chứ? Chuyện bê bối của Oga mà lộ ra với thiên hạ thì nhất định sẽ trở thành ngọn gió xuôi chiều vô cùng mạnh mẽ đối với các anh. Hơn nữa, đây đâu phải là chuyện có liên quan trực tiếp đến dự án Siêu trung tâm công nghệ cao? Cùng lắm cũng chỉ là vấn đề của cá nhân Oga. Vốn dĩ cũng chẳng liên quan gì đến anh, tôi có ý tốt nên mới kể anh nghe thôi.”

“Nhưng mà,” Katsuta lên tiếng phản bác. “Tôi cũng có hoàn cảnh riêng. Phong trào phản đối có nguyên tắc là phải phối hợp để tiến hành. Xin anh đừng tùy tiện hành động.”

“Hoàn cảnh nào cơ? Tôi tùy tiện chỗ nào? Anh nói năng kỳ lạ thật đấy!” Nagaoka nói và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Katsuta. “Sao thế? Tại sao anh lại tỏ vẻ sợ hãi như vậy? Anh có chuyện gì bất lợi à? Nhìn bộ dạng này của anh, tôi tự nhiên lại băn khoăn về tin đồn kia đấy. Một tin đồn kỳ lạ.”

“Tin đồn kỳ lạ?”

“Tôi nghe nhiều người ở Mitsuhara nói. Họ bảo, phải chăng Katsuta Mikio định ngả về phe xúc tiến? Không, đúng hơn đã có hẳn giả thuyết nghi ngờ anh là gián điệp nằm vùng của phe xúc tiến. Phải chăng anh đang tuồn thông tin cho kẻ địch?”

Katsuta cố gắng hết sức để không tỏ ra hoảng hốt.

“Điên rồ… chuyện như vậy… làm sao xảy ra được chứ!”

Hắn ra sức biện minh nhung không thể qua được mắt Nagaoka.

“Anh Katsuta,” Nagaoka nói bằng giọng hết sức bình tĩnh. “Anh nói thật với tôi được không? Nếu anh chịu nói, tôi có một đề nghị này cho anh.”

“Đề nghị?”

“Vậy anh thừa nhận mình là gián điệp đúng không?”

“Chuyện đó là sao? Tôi hoàn toàn…”

“Hừ,” Nagaoka thở hắt ra đằng mũi. “Thôi, sao cũng được. Trước hết hãy nghe tôi nói đã. Ngay cả ở thời điểm này, tôi vẫn dư sức viết bài về bê bối của Oga. Nhưng tôi muốn củng cố thêm một chút. Tôi cần thứ tài liệu sẽ khiến Oga bị dồn vào chân tường. Vì thế tôi có một đề nghị. Đầu tiên, anh hãy cho phía bên kia biết thông tin này. Với tư cách một gián điệp nhé.”

“Tôi đã bảo mình không phải gián…”

“Thôi, anh cứ nghe đi. Vấn đề nằm ở chỗ nếu anh chỉ gặp được nhân vật thấp cổ bé họng nào đó như từ trước đến giờ thì không được. Chắc anh cũng đang giữ liên lạc với ai đó cỡ người phụ trách mảng quan hệ công chúng do các doanh nghiệp thuê về, phải không? Nhưng mấy người đó thì không được. Nếu có thể, tôi muốn anh tiếp xúc với chính Oga hoặc ít nhất phải tầm cỡ thư ký của ông ta. Bên kia chắc sẽ cuống lên. Nhất định họ sẽ tìm cách bưng bít thông tin. Vai trò thực sự của anh bắt đầu từ đó. Hãy cho tôi biết đám người ấy sẽ ra tay theo cách nào. Nếu có thể thì kèm theo chứng cứ. Có được chứng cứ ấy thì phóng sự sẽ hoàn hảo. Tóm lại, anh không phải gián điệp mà là gián điệp nhị trùng, vì kết quả cuối cùng anh không phản bội phe phản đối. Ngược lại anh còn là anh hùng. Thế nào? Đề nghị của tôi được không?”

Nghe Nagaoka nói mà Katsuta càng thêm hỗn loạn. Không phải gián điệp mà là gián điệp nhị trùng, và sẽ là anh hùng… vậy có được không?

Không được!

Đối với Katsuta, chuyện về Oga Jinsaku ra sao cũng được. Cả dự án Siêu trung tâm công nghệ cao cũng thế. Điều quan trọng là nhà hàng. Là món tiền nợ. Lúc này hắn cần có tiền.

Dù sao đi nữa, không thể cứ thế này mà đi về được, hắn nghĩ. Nhất định phải làm gì đó. Mình muốn có những thông tin Nagaoka đang nắm giữ. Nhưng nếu không ngăn người này lại thì chẳng có ý nghĩa gì cả.

Katsuta tập trung vào một món đồ nơi khóe mắt. Đó là một chiếc cà vạt. Trên lưng tựa của chiếc ghế trước bàn làm việc, áo vest, áo sơ mi cùng một chiếc cà vạt được vắt bừa ở đó.

“Tôi pha cà phê mới đã nhé. Anh cứ thong thả suy nghĩ. Chúng ta có thời gian mà.” Nagaoka nói rồi đứng dậy, quay lưng về phía hắn.

Chỉ có cơ hội này thôi, Katsuta thầm nghĩ. Nếu để tuột mất thì chính mình cũng

xong đời…

Cầm lấy chiếc cà vạt, hắn đột ngột tấn công từ phía sau. Hắn quàng chiếc cà vạt quanh cổ và siết chặt sau lưng anh ta, kéo căng nó bằng tất cả sức lực. Nagaoka rên lên rồi khuỵu đầu gối xuống sàn nhà. Katsuta vừa siết cà vạt vừa đè xuống lung Nagaoka. Hắn dồn toàn bộ cơ thể nặng hơn chín mươi ki lô gam của mình xuống.

Nagaoka ra sức chống cự, lắc mình, cố gắng hất Katsuta khỏi cơ thể. Nhưng Katsuta không đời nào bỏ lỡ thời cơ này. Thất bại ở đây thì mọi chuyện coi như xong.

Hắn không nhớ chính xác mình đã liên tục siết chặt cà vạt trong bao lâu. Chỉ biết khi nhận ra thì Nagaoka đã bất động. Khi nãy chắc chắn anh ta đã bò ra sàn, giờ thì hai chân duỗi thẳng trong tư thế nằm sấp.

Hắn ngồi dán mông xuống sàn hồi lâu, đầu óc thẫn thờ. Hắn không cảm nhận được là mình vừa gϊếŧ người. Chính mình bắt đầu rồi lại không hiểu được điều gì vừa xảy ra.

Bất ngờ, điện thoại của hắn đổ chuông. Bản nhạc “Tsugaru Jongara Bushi” vang lên. Hắn vội vàng nghe máy, đó là cuộc gọi của người phụ trách quỹ tín dụng. Hắn nói sẽ gọi lại rồi tắt máy.

Hắn thấy có thứ mùi lạ. Đó là mùi nướƈ ŧıểυ đang rỉ ra từ đũng quần Nagaoka.

Cuối cùng hắn cũng nhận ra mình cần làm gì. Katsuta đứng dậy, với tay lấy hộp khăn giấy ở bên cạnh.

Hắn rút ra vài tờ rồi bắt đầu lau những nơi có thể mình đã chạm vào. Lau xong, hắn không vứt giấy vào thùng rác mà nhét luôn vào túi của mình. Hắn có cảm giác chỉ mấy tờ giấy đó cũng có thể trở thành manh mối. Hắn bỏ luôn vào túi cả chiếc cốc cà phê mình đã chạm môi. Nước bọt mà bị phát hiện thì tiêu đời. Chiếc cà vạt hắn dùng làm hung khí cũng được bỏ vào túi sau khi thận trọng gỡ khỏi cổ Nagaoka.

Bên cạnh có một chiếc ba lô, hắn mò mẫm bên trong, cẩn thận để không lưu lại dấu vân tay. Trong đó có sổ tay và máy ảnh kỹ thuật số. Hắn bỏ chúng vào túi xách cùng máy tính bảng và điện thoại di động của Nagaoka. Trên bàn có một chiếc máy ghi âm đã được khỏi động, Nagaoka đã đặt ở đó và nói, “Tôi xin phép ghi âm, phòng khi cần đến”. Tất nhiên, Katsuta nhét luôn món này vào túi. Hắn không ngờ vẫn còn một chiếc máy ghi âm nữa được giấu sẵn từ trước.

Ôm lấy chiếc túi, hắn vừa rời khỏi phòng, vừa hết sức chú ý để không chạm vào bất cứ chỗ nào rồi chốt cửa lại. Trên đường ra ga, hắn ném điện thoại di động của Nagaoka cùng chìa khóa phòng xuống sông. Nếu bị lần ra bằng GPS thì hỏng hết.

Nỗi sợ hãi bùng lên trong suốt thời gian hắn ngồi trên tàu điện trở về nhà. Đôi mắt Nagaoka sau khi chết in đậm trong tâm trí hắn, mãi không chịu biến mất.

Tuy đó là thông tin phải gϊếŧ người mới có được nhưng hắn lại ngập ngừng không mang nó đến chỗ Yaba ngay lập tức. Katsuta định chờ đến khi việc điều tra vụ sát hại Nagaoka tạm lắng xuống đã.

Thật lạ, hắn không hề nghĩ rằng đó lại chính là lúc mình bị bắt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.