Vừa bước chân vào trong tòa nhà, một mùi đầy hoài niềm đã xộc ngay vào mũi. Thứ mùi đó như được trộn lẫn từ nhiều loại dược phẩm. Lần đầu tiên đến đây đúng là hơi khó chịu nhưng quen rồi thì lại chẳng để ý tới nó nữa. Ngược lại còn thấy đầu óc như tỉnh táo hơn, phải chăng đó là do ảnh hưởng của người mà họ sẽ gặp ở nơi này?
Vẫn như mọi khi, cửa ra vào có gắn lịch trình cho biết người trong phòng hiện đang ở đâu. Ở phần tên nhân vật họ đến gặp, một viên nam châm được dính vào ô “Đang ở trong phòng”.
Kusanagi nhìn Utsumi Kaoru, khẽ hất cằm, ý chừng, “Gõ cửa đi!”. Cô nắm bàn tay phải, gõ cửa hai lần.
“Mời vào,” tiếng đáp vọng ra từ trong phòng. “Chúng tôi xin phép,” Utsumi Kaoru nói và mở cửa.
Chủ nhân căn phòng – Yukawa Manabu đang ngồi trước bàn và quay lưng về phía họ. Kusanagi lại gần phía sau lưng anh, vô thức nhìn lên trên bàn và giật mình. Đó là một tấm ảnh X-quang, trông như chụp bộ não người.
“Cậu thành bác sĩ từ bao giờ thế?”
“Tế bào ung thư chịu nhiệt kém hơn so với tế bào khỏe mạnh.” Yukawa bắt đầu nói. “Nếu tích hợp hạt nano từ tính với tế bào ung thư, tạo ra từ trường cao tần từ bên ngoài, có khả năng sẽ đốt cháy được riêng tế bào ung thư nhờ sự phát nhiệt của dòng điện cảm ứng. Hiện tại tôi đang cùng khoa y tiến hành nghiên cứu này.”
“Ồ, điều trị ung thư theo vật lý học?”
“Thế nên, tôi hiện giờ vô cùng bận rộn.” Xoay vèo cái ghế, Yukawa quay mặt về phía hai người. “Nhận được điện thoại của hai người tôi đã rất ngạc nhiên. Tôi cứ nghĩ hai người sẽ không bao giờ đến đây nữa.”
“Tôi đâu có muốn đến. Lần này là chỉ thị của cấp trên. Mà chỉ thị thì bắt buộc phải tuân theo.”
“Ồ, cấp trên của cậu đã chỉ thị gì thế?” Yukawa đứng dậy, lại gần bồn rửa tay. Nhìn thấy mấy chiếc cốc sứ xếp cạnh nhau, có vẻ anh lại định với tay pha cà phê hòa tan như mọi khi.
Kusanagi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn thao tác.
“Cậu biết người có tên Nagaoka Osamu đúng không?”
“Nagaoka…” Yukawa dừng tay chuẩn bị dốc bột cà phê vào cốc.
“Chắc chắn đã gặp. Anh ta đã gọi điện cho cậu khoảng hai tuần trước.”
“À à,” Yukawa từ từ gật đầu.
“Người đó à? Nhắc mới nhớ, Nagaoka nhỉ. Anh ta có vấn đề gì sao?”
“Anh ta đã bị sát hại. Thi thể được phát hiện cách đây hai ngày.”
Bàn tay Yukawa lại dừng lại.
“Thủ phạm là?” Anh nhìn Kusanagi và hỏi.
“Hiện vẫn chưa rõ. Đang trong quá trình điều tra.”
Yukawa hít một hơi thật sâu, bắt đầu rót nước sôi từ ấm đun vào cốc. “Rồi sao? Hay các cậu đang nghi ngờ tôi?”
“Tất nhiên là không rồi. Nhưng bọn tôi cần hỏi cậu vài thứ.”
Yukawa cầm hai chiếc cốc lại gần họ và đặt lên bàn thao tác.
“Tôi mua một loạt cốc mới đấy. Utsumi dùng cái màu vàng nhé. Kusanagi thì đây.”
“Màu sắc kỳ dị nhể.” Kusanagi nhận chiếc cốc còn lại. Nhìn nó chẳng rõ là màu đỏ hay màu trà.
“Hình như là màu dâu tằm. Tiếc là ít người thích nó quá.” Yukawa quay lại bồn rửa, cầm lấy chiếc cốc màu đen. “Sao cảnh sát biết Nagaoka đến gặp tôi?”
“Lịch sử cuộc gọi trên điện thoại di động có lưu số của trường đại học Teito. Thời gian gọi điện là ngày 23 tháng Hai. Ngoài ra bọn tôi còn tìm thấy danh thiếp của cậu trong sổ đựng danh thiếp.”
“Thế à, ra là vậy. Nghe thì thấy cũng đơn giản nhỉ.” Yukawa quay lại với chiếc ghế của mình và ngồi xuống.
“Nagaoka đã đến đây à?”
“Đúng vậy. Anh ta gọi điện nói có việc muốn nhờ tôi chỉ giúp. Tình cờ tôi cũng đang rảnh hôm đó nên mới bảo anh ta đến đây.”
“Anh ta nhờ cậu chỉ gì vậy?”
“Cậu nghĩ có ai đến đây mà hỏi về các vấn đề của giới nghệ thuật hay thể thao không. Tất nhiên là việc có liên quan đến hiện tượng vật lý rồi.”
“Cụ thể hơn đi?”
“Cậu có nghe cũng không hiểu mà?” Yukawa chợt nhoẻn miệng cười.
Kusanagi cảm thấy tự ái, anh đang tìm từ đáp trả thì Utsumi Kaoru lên tiếng. “Tiên sinh, liệu có phải vì cái này không?” cô hỏi và quay màn hình chiếc điện thoại thông minh về phía Yukawa.
Kusanagi ở bên cạnh cũng ngó sang nhìn. Hiện lên trên màn hình là đoạn phim quay cảnh bức tường bị thủng lỗ.
“Cái này ở đâu ra vậy?” Ánh mắt Yukawa trở nên nghiêm túc.
“Chúng tôi tìm thấy trong phòng anh Nagaoka. Nó được lưu trong thẻ nhớ.”
“Thế à…
“Thế nào ạ? Anh Nagaoka cũng đưa tiên sinh xem đoạn phim này đúng không?”
Yukawa đưa cà phê lên miệng, gật đầu.
“Ừm. Anh ta hỏi tôi có hiểu đây là hiện tượng gì không. Gần đây mấy người tìm đến chỗ tôi trao đổi kiểu này ngày càng đông. Họ coi tôi là chuyên gia giải thích những hiện tượng kỳ quái thì phải. Khỏi phải nói, tất cả là do các cậu mà ra.”
“Thế cậu không thấy độ này tôi đã rất hạn chế lôi cậu vào những việc quá phiền phức à?” Kusanagi ngán ngẩm nói.
“Tôi mong cậu đừng “hạn chể mà hãy “tuyệt đối”.””
“Vậy tiên sinh giải thích thế nào ạ?” Utsumi Kaoru kéo câu chuyện trở lại.
“Không thể,” Yukawa lạnh lùng lắc đầu. “Chỉ bằng đoạn phim ấy thì không thể giải thích gì được. Nên tôi cũng trả lời Nagaoka như vậy.”
“Bản thân anh Nagaoka cũng không nói gì về đoạn phim này à? Chẳng hạn như đã quay được nó ở đâu và như thế nào?”
“Không, chẳng nói gì cả. Tôi cũng không hỏi có phải do anh ta tự quay hay không.”
“Tiên sinh chỉ nói là “không thể giải thích được gì” à? Cũng không đưa ra một số khả năng có thể nghĩ tới?”
“”Khả năng có thể nghĩ tới là gì cơ?”
“Ví dụ như… chùm tia laze chẳng hạn.”
“Laze?” Đôi mắt phía sau cặp kính mở to. “Ý kiến đó ấn tượng đấy.”
“Tôi có nghe anh Kusanagi kể một chuyện. Trước đây, có vụ án mà đầu một người đột nhiên bốc cháy, tiên sinh đã nhìn ra đó là kết quả của việc sử dụng chùm tia laze.”
“Đúng là từng có chuyện đó.” Yukawa tủm tỉm cười nhìn Kusanagi rồi quay lại phía Utsumi Kaoru. “Đáng tiếc, tia laze không thể thổi bay bức tường kiểu ấy được. Lửa chỉ bùng lên chỗ ta chiếu tia laze vào thôi.”
“Vậy à.”
“Tôi nói với Nagaoka, nhìn như thể lỗ thủng xuất hiện là do cái gì đó phát nổ nhưng nếu không quan sát hiện trường thì không thể khẳng định được gì.”
“Vậy anh Nagaoka nói sao?”
“Thế à, rồi bỏ về. Chỉ thế thôi.” Yukawa đáp và quay sang phía Kusanagi. “Còn câu hỏi nào không?”
“Sau đó, Nagaoka có liên lạc thêm lần nào không?” Kusanagi hỏi.
“Không. Nên tôi mới quên cả tên.”
“Vậy à,” Kusanagi uống cạn cốc cà phê rồi đặt nó xuống.
“Không biết thủ phạm nghĩa là động cơ cũng chưa rõ nhỉ?” Yukawa hỏi.
“Đúng vậy,” anh đứng dậy rồi chợt nghĩ ra. “À, phải rồi. Cậu biết dự án Siêu trung tâm công nghệ cao không?”
“Ở thị trấn Mitsuhara?” Đôi lông mày của Yukawa hơi giật giật.
“Quả là cậu cũng biết à,” Kusanagi quay lại nhìn Utsumi Kaoru. “Đúng là một thế giới khác. Dự án đó có vẻ gây tiếng vang trong giới học giả.”
“Dự án đó làm sao?”
“Hình như Nagaoka phản đối dự án đó và đôn đáo khắp nơi thu thập rất nhiều tư liệu. Nói vậy nhưng cũng chưa biết có liên quan tới vụ án này hay không.”
“Hmm, thu thập tư liệu về dự án đó à?” Yukawa đăm đăm nhìn vào xa xăm. Người đàn ông này hiếm khi có vẻ mặt ấy.
“Sao vậy? Nagaoka có nói gì đó về Siêu trung tâm công nghệ cao à?”
“Không, làm gì có chuyện đó. Anh ta không nói lời nào về chuyện ấy cả. Thế hai người xong chưa? Nếu không có việc gì khác thì tôi muốn làm việc tiếp.” Yukawa bắt đầu thu dọn mấy chiếc cốc sứ.
“Hiểu rồi. Xin lỗi đã làm phiền cậu.”
Đưa mắt ra hiệu với Utsumi Kaoru, Kusanagi bước về phía cánh cửa.