Mạc Tầm Ca

Chương 55: Kỷ Niệm



Trong bãi biển vắng lặng chỉ nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào, một đôi nam nữ ngồi dưới bãi cát trắng mịn ngắm nhìn thủy triều lên xuống, nắng vàng tắt dần, ráng chiều từ từ nhuốm màu vàng rực ở cuối chân trời.

Cô gái rạng lên nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc, vẽ lên một bức tranh thanh xuân đầy màu sắc lãng mạn và tươi đẹp, không để ý đến nét vui tươi gượng gạo của chàng trai, ẩn giấu đằng sau ánh mắt là một nỗi buồn chia ly quyến luyến.
“Chiều tà đẹp vô hạn, chỉ là gần hoàng hôn!” Nghe thấy câu nói có chút tức cảnh sinh tình này, Đường Lạc cau mày sửa lại: “Chiều tà đẹp vô hạn, hoàng hôn đợi trăng thề!”
Lãnh Huân lại nói tiếp: “Có biết rằng hoàng hôn chính là trái tim của đôi lứa yêu nhau, vỡ vụn vụt bay lên bầu trời?”

Đường Lạc nhanh nhảu đáp lại: “Các mảnh vỡ hợp lại, tạo nên một vầng trăng mơ mộng và viên mãn!”
Nói đến đây, Đường Lạc cũng cảm thấy Lãnh Huân có gì đó bất thường, cô hỏi: “Hôm nay anh có điều gì đó lạ lắm, không biết điều gì khiến anh thương cảm như vậy?”
Lãnh Huân đánh lảng chủ đề: “Chẳng có gì, không phải con gái tụi em hay vui buồn vu vơ đấy sao? Anh thay em nói ra những điều mơ mộng của tụi con gái các em rồi còn gì?”
Cô có chút không vui, giọng trầm lại: “Đừng nói những điều vô nghĩa, em biết anh không phải là một người hài hước như vậy! Anh không thể tâm sự những gì trong lòng hiện tại anh đang nghĩ với em sao?”
“Ơ, cô bé này, khi nào trở thành người lớn vậy ta? Nói chuyện nghiêm túc phết nhỉ?” Anh chật vật cố tỏ ra bình thản nói ra những lời nói bâng quơ.
“Anh không nói thì thôi vậy!” Đường Lạc có chút bất lực, cô biết Lãnh Huân là một người hay che giấu cảm xúc, nếu đối phương không muốn thổ lộ, cho dù cô nói thế nào thì cũng không có được kết quả như mong muốn, chi bằng chờ đợi đến lúc anh ấy thật sự muốn nói, nhưng hôm nay cô cảm thấy có gì đó bất an, nhìn sang nét mặt đầy thản nhiên ấy, cô chỉ còn biết đè nén những nghi vấn trong đầu xuống, cất giữ để đợi chờ một thời cơ thích hợp để tìm hiểu cặn kẽ.
Ngắm cảnh biển chiều tà vốn dĩ là một việc thư thả và lãng mạn, nhưng buổi chiều hôm đó, một bóng hoàng hôn hai nỗi niềm ngổn ngang, khép lại trong khung cảnh biển đẹp người trĩu nặng tâm sự.
* * *
Cuộc thi bước nhảy đường phố toàn quốc diễn ra hoành tráng và bùng nổ nhất trong lịch sử từ trước đến nay.

Các phương tiện truyền thông quảng bá rầm rộ và đưa tin tới tấp.

Các tuyển thủ của cuộc thi đến từ các nơi trên cả nước, đều là những dancer nổi tiếng và chuyên nghiệp, cuộc thi hứa hẹn sẽ đầy kịch tính và quyết liệt.
Đường Lạc đến từ rất sớm, cô luôn sợ mình sẽ ngủ quên nên chỉ ngủ chợp mắt và chập chờn đến trước khi chuông báo thức đã chỉnh sẵn phát lên thì cô đã hoàn toàn tỉnh giấc.

Giờ đây ngồi trên khán đài, chứng kiến cảnh những chiếc ghế của khán phòng từ trống trải đến dần dần bị lắp đầy bởi nhiều người, tâm trạng cô vẫn cảm thấy hồi hộp và không sao bình lặng được.

Cảm giác người đi thi không phải là Lãnh Huân mà chính là bản thân cô, khi chứng kiến cảnh các tuyển thủ tập dợt trước cuộc thi, những động tác nhảy điêu luyện và đẹp mắt, cô chợt cảm thấy thật áp lực, nghĩ đến Lãnh Huân, cô nắm chặt nắm đấm, một tư thế kéo tay tự cổ vũ cho mình.

“Cain luôn là người tốt nhất!” Cô thầm nhủ để trấn an mình.
Hôm nay Dương Tầm và Mạc Tình đều có mặt, từ sau lần gặp gỡ trước đó, hai người tạm thời giữ thế cân bằng, gặp nhau chỉ im lặng gật đầu chào qua loa cho xong, rồi mạnh ai nấy tìm kiếm chỗ ngồi của mình, khi phát hiện cả hai ngồi sát bên, sau một phút im lặng nhìn nhau, họ chẳng nói năng gì, lặng thinh, ngồi xuống.

So với việc “ghét” nhau ra mặt, thì kết quả này tốt hơn rất nhiều, Đường Lạc nhìn hai người đã ổn, cô thôi không quan tâm đến, lại thấp thỏm đưa mắt về phía khán đài.
* * *

Cuộc thi đầu tư rất kỹ lưỡng về âm thanh, ánh sáng, hình ảnh, khán đài bùng nổ và nghẹt thở bởi tiếng nhạc đầy hưng phấn, những màn trình diễn mãn nhãn chuyên nghiệp của các dancer, khán giả bất giác hòa mình cùng với những bước nhảy của họ, “đọc” và “lắng nghe” những câu chuyện truyền tải lại bằng ngôn ngữ hình thể, tiết tấu nhạc nhanh mạnh sôi nổi, trình làng những màn thể hiện đầy sức trẻ và sáng tạo.
Bộ đồ mặc nhảy hôm nay của họ chính là công sức và tiền bạc của Đường Lạc lùng sục chọn mua, lúc đầu Lãnh Huân khi nhận được món quà này, anh dứt khoát từ chối không suy nghĩ, Đường Lạc phải năn nỉ tìm cách nói mãi anh mới chịu nhận.

Khi nhóm mặc đồ của cô xuất hiện trên khán đài, khán giả khắp nơi đều xuýt xoa cổ vũ các chàng trai.
Lãnh Huân đảo mắt nhìn xung quanh khán đài, dừng lại ở chỗ Đường Lạc, môi anh mấp máy muốn nói gì đó, cô nhìn và đoán, như vui sướng và bất ngờ, như không xác định, hai tay nắm chặt bật dậy trong vô thức, nghe tiếng bức xúc phàn nàn của xung quanh, cô đành phải ngồi xuống rồi thấy đối phương bật cười sảng khoái, định nói gì thì nhạc đã bắt đầu vang lên, hậm hực nghĩ bụng sau cuộc thi sẽ tìm tới tính sổ với kẻ phúc hắc đáng ghét ấy.

Đường Lạc không biết rằng đó là lần cuối cùng trong năm đó cô còn gặp mặt Lãnh Huân, những hứa hẹn cũng đành chôn vùi theo cơn bão cát thời gian.
* * *.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.