Cuộc sống thành phố nhộn nhịp tấp nập với con đường đầy xe và khói bụi, tiếng xe, tiếng người bán hàng, tiếng loa nhạc xập xình của cửa hàng, tiếng của cuộc sống..
hỗn tạp đem lại một khung cảnh chiều tà náo nhiệt thường nhật.
Sau một cú điện thoại cho Dương Tầm, trên tay của Lãnh Huân nhanh chóng có được thông tin của Ryan – người bạn trai bí ẩn của Đường Lạc chính là chủ phòng tranh Caesar ở HL, đồng thời là con trai chủ tịch tập đoàn YVs nổi tiếng thế giới.
Nhìn vào ảnh chụp của người này, Lãnh Huân chợt thấy mình thật sự gặp phải kình địch, bỏ qua gia thế xuất thân, tài hoa xuất chúng, chỉ riêng ngoại hình lãng tử đầy khí chất nghệ sĩ của một nét mặt lai Tây đầy quyến rũ và ma lực là anh thấy mình có chút áp lực và trở ngại trên con đường theo đuổi Đường Lạc rồi!
Có lẽ anh phải đổi kế hoạch tác chiến ngay thôi!
Lãnh Huân nói gió chính là mưa, tốc độ suy nghĩ đến khi thực hiện chưa đến một cái nháy mắt, anh vội vàng gọi điện thoại cho người quản lý hủy hết mọi lịch hẹn của mình, bất chấp sự kêu gào khóc thét ở đầu bên kia điện thoại.
Sau khi làm xong việc này, anh lái xe đến ngay cửa cổng chờ đợi.
Anh đã lãng phí một năm của mình, anh không muốn phải lãng phí thêm một giây phút nào nữa! Anh không muốn để vụt mất Đường Lạc cho bất kỳ ai khác!
Chờ đợi khắc khoải, thời gian tựa như dòng sông bị đóng băng lại chờ đợi sự rã đông từ từ sau lớp băng dày cộp chắc chắn xung quanh tuyết phủ sương lạnh, lòng kiên nhẫn của anh chợt trở nên bị bào mòn đến vơi cạn, đến lúc anh không chịu được nữa, định bụng bỏ xe đi xuống để vào tận nơi tìm cô ấy, thì ánh mắt anh sáng rỡ như bắt được vàng khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ đằng xa.
Chiếc xe từ từ lăn bánh mon men bên cạnh Đường Lạc, anh bóp kèn xe mà cô ấy không thèm đếm xỉa, hạ kính xe xuống gọi cô ấy mãi cũng không trả lời, thấy ở ven đường có một chiếc xe đạp vứt ngay dọc đường chưa kịp khóa, anh tắt máy xe, mở cửa bước tới đó, lấy chiếc xe ấy đạp theo bên cạnh cô ấy, tiếp tục gọi tên cô ấy: “Đường Lạc..
Đường Lạc..” đến khi cô ấy không chịu nổi sự bám đuôi của anh, dừng lại nói: “Lãnh Huân, anh trở thành như vậy từ khi nào vậy? Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi?”.
Kiếm Hiệp Hay
Lãnh Huân mỉm cười, cô ấy chịu nói chuyện với mình, có nghĩa là anh vẫn còn cơ hội, anh tủm tỉm đáp lời: “Chỉ khi đối diện với em anh mới như thế! Anh thề là chưa từng làm việc này với ai bao giờ! Ai bảo Kẹo Lạc nhà anh dễ thương như vậy cơ chứ! Anh sợ em bị bắt cóc đấy! Lạc à! Em không cho anh chở về là anh cứ theo em mãi như vậy, cho đến khi em đồng ý thì thôi!”
“Anh muốn theo thì cứ theo! Tạm biệt anh!” Chuyến xe buýt vừa tới, cô rảo vội bước chân đi lên xe, Lãnh Huân thấy vậy bỏ vội chiếc xe đạp lại, cũng chạy lên xe đuổi theo, cửa xe vừa đóng đúng lúc anh nhảy được lên xe, cô ấy đi tới đâu là anh đi theo tới đó, Đường Lạc hết cách, đành để mặc anh đứng cạnh mình.
Đường Lạc gặp lại anh, cảm xúc cô cứ luôn nhấp nhô không làm chủ được mình, cô đã đánh giá thấp sự ảnh hưởng của đối phương.
Tuy luôn dặn lòng đừng mềm lòng trước sự ân cần của anh, thế nhưng chứng kiến một người từ điềm đạm chừng mực trước đây thay đổi sang chủ động nhiệt tình theo đuổi mình, sự tương phản mạnh mẽ mang đến một xúc cảm dạt dào mãnh liệt hơn hẳn! Tại sao đến lúc cô sắp sửa muốn kết thúc mọi thứ, nó lại nhen nhóm cho cô một tia hi vọng như vậy!
Trong lòng cô lúc này rất rối bời, một năm chia xa khiến tình yêu mà cô dành cho anh ấy trở nên lắng đọng và kiềm chế, cô không còn yêu bất chấp như trước nữa, tình yêu của cô đã bước qua cái dũng cảm của tuổi thanh xuân, trở nên chín chắn và trưởng thành, nỗi lo được mất đè nặng lên tâm trí cô, khiến cô trốn tránh rụt rè khi phải đối diện về nỗi sợ mất mát lặp lại, nên sự lựa chọn tốt nhất mà cô có thể nghĩ đến lúc này là giữ một khoảng cách cho nhau.
Vả lại..
vả lại..
anh đã có người yêu rồi! Cô không nên làm kẻ thứ ba chen chân vào chuyện tình cảm của anh và người ấy!
“Anh hãy về với bên bạn gái của anh! Tôi hiện giờ cũng đã có người yêu! Anh ấy là một họa sĩ tài ba ở HL, một năm qua ở HL không ai khác chính anh ấy là người luôn giúp đỡ và che chở cho tôi, ở bên cạnh anh ấy tôi cảm thấy ấm áp và an toàn! Cảm giác này chỉ có anh ấy có thể đem đến cho tôi! Hi vọng anh nể tình quen biết trước đó có thể chúc phúc cho tôi và anh ấy!” Trong đầu cô lúc này hình mẫu ấm áp và an toàn ấy chỉ có Lãnh Huân – người sống mãi trong ký ức tươi đẹp của cô.
“Bạn gái nào chứ? Ngoại trừ em anh không biết mình có thể ở bên ai? Em còn nhớ cuộc thi nhảy một năm trước trên sân khấu anh nói gì không? Anh yêu em, Đường Lạc! Trong một năm nay anh không lúc nào không nhớ đến em, có thể có rất nhiều người giống em về ngoại hình, thậm chí tương đồng về tính cách, nhưng Đường Lạc của anh chỉ có một, anh không thể yêu ai khác ngoài em.
Em biết không Đường Lạc, quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời anh, chính là rời bỏ em ngay lúc ấy, nếu cho anh quay lại quá khứ, anh thà đi ăn xin khuân vác, cũng quyết không rời bỏ em!”
* * *
“Anh..
anh..
anh..
đừng nói nữa! Tôi không quan tâm!” Cô sợ nếu đối phương tiếp tục đi theo cô như vậy, cô sẽ mềm lòng và đón nhận tình cảm này mất! Tình cảm trước mặt cô quá tốt đẹp và mộng ảo, nhưng cũng mong manh dễ vỡ, cô nên chấm dứt trước khi chìm đắm sa lầy trong dòng sông mật ngọt tình ái!
“Em cho anh một cơ hội được không Lạc?” Cảm thấy cô ấy không khó chịu với sự có mặt của mình, cảm thấy mình có thể cố gắng, nếu cách làm đeo bám này có ích đối với việc theo đuổi Đường Lạc, chút ít sỉ diện liên quan đối với anh chả là gì cả!
Người lên xe mỗi lúc một nhiều, một số cô cậu học sinh nhanh chóng nhận ra người nổi tiếng Lãnh Huân, mọi người ai cũng xúm xít tò mò về chuyện giữa anh và Đường Lạc, các máy điện thoại giơ lên hoặc chụp hình, hoặc quay phim, Lãnh Huân đã phát hiện từ trước nhưng anh không quan tâm nhiều, trái lại Đường Lạc bắt đầu thấy lo lắng tai tiếng sẽ ảnh hưởng đến anh, cô ngỏ ý anh tiến lại gần, ghé tai nói nhỏ với anh: “Hay mình lần sau hãy nói, anh xem xung quanh nhiều người như vậy, anh lại là người nổi tiếng!”
Cử chỉ thân mật của Đường Lạc khiến anh rất thích thú, anh xích lại gần hơn bên cô ấy vờ hỏi: “Em đang quan tâm đến anh à?” Sự quan tâm của cô ấy đến thật đột ngột và hạnh phúc, từ trong tim lan tỏa ra khắp người, anh bắt đầu thấy say vì cái ấm áp do cô gái anh yêu mang lại, dĩ nhiên hành động của anh nhận được cái trợn mắt phủ nhận từ cô: “Ai thèm quan tâm đến anh, tôi chỉ là..
chỉ là..
chỉ là..
không muốn mình xuất hiện trên mặt báo vào hôm sau thôi!”
“Thế à? Vậy thì anh sẽ tiếp tục, đến khi nào em cho anh một cuộc hẹn!” Giọng nói của Lãnh Huân đủ lớn để nói vang cho người trên xe nghe thấy, Đường Lạc chào thua mà dùng tay bịt miệng anh lại, nói nhỏ: “Thôi được! Tôi sợ anh rồi đó! Mai mình đi đâu đi! Tôi cũng muốn dứt khoát rõ ràng với anh, không muốn dây dưa như vậy mãi!”
“Hứa rồi nhé! Mai hẹn gặp ở quán Aoi Usagi nhé!”
Khi chuyến xe buýt dừng lại, Đường Lạc che mặt mũi luống cuống nhảy tọt xuống xe, Lãnh Huân chậm rãi chào tạm biệt người hâm một trên xe, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn khuất sau tán cây đầy nắng của buổi trưa hè oi bức, mặc dù tóc mai hai bên đã lăn vài giọt mồ hôi, trong lòng anh mát rượi như vừa uống một cốc nước đá sảng khoái! Trưa hè có sự hiện diện của cô ấy, bỗng chốc trở nên thú vị đến kỳ lạ! Mới xa nhau mà lòng đã bồi hồi nhớ đến cô ấy rồi! Thì ra cảm giác yêu mãnh liệt một người là như vậy, nếu anh biết trước cảm giác này tốt đẹp đến vậy, anh trước đó đã bất chấp mọi thứ mà lao vào yêu say đắm Đường Lạc rồi!
* * *.