…Giờ Thân (15 – 17 giờ)…
Cuối cùng cũng hoàn thành xong hành trình của hôm nay, trên xe, Bạch Tử Lệ mệt mỏi ngủ gục, cả người cứ gật gà gật gù như sắp ngã xuống tới nơi rồi, Mạc Chi Dương thấy vậy liền đi ra chỗ Bạch Tử Lệ rồi nhẹ nhàng bế Bạch Tử Lệ lên, rồi lấy cởi áo khoác ngoài của mình ra, bao quanh người Bạch Tử Lệ cho ấm.
Ở vũng hoang mạc này, buổi sáng thì rất nóng, nhiệt độ có thể tăng lên rất cao nhưng về đêm thì nhiệt độ lại giảm xuống vô cùng sâu, thậm chí rất lạnh là đằng khác nên hoang mạc là nơi khắc nghiệt vì vậy, rất ít người có thể sống qua 3 ngày lang thang ở đây, có khi còn chả có người nào vượt qua giới hạn ấy cả.
Mạc Chi Dương ôm trọn Bạch Tử Lệ vào lòng, nhẹ nhàng áp đầu vào ngực của mình, tay giữ đầu cho Bạch Tử Lệ cho đỡ bị gục xuống; nhìn người trong thân mình, Mạc Chi Dương thấy Bạch Tử Lệ có tinh thần trách nhiệm rất cao, luôn luôn có tính toán sẵn các phương án sẵn trong đầu, nhờ Bạch Tử Lệ mà buổi phát lương thực hôm nay không bị hoãn lại. Có vẻ như Bạch Tử Lệ đặt rất nhiều tâm huyết vào chuyện này.
Điều này khiến Mạc Chi Dương rất hài lòng, lúc đầu Mạc Chi Dương có không thích Bạch Tử Lệ thật nhưng càng tiếp xúc thì càng thấy Bạch Tử Lệ khá đáng yêu…
– *Khoan đã! Mình vừa nghĩ cái gì vậy? Sao lại nghĩ cậu ấy đang yêu chứ? Mục đích của mình là lợi dụng mà? Không được không được, mình phải vững tâm lên, không được để cậu ấy mê hoặc*
Trong phút chốc, Mạc Chi Dương đã nghĩ người trong lòng mình đáng yêu, hai tai bắt đầu đỏ ửng lên, không hiểu vì sao lại bị như vậy chứ. Mạc Chi Dương quyết tâm không được lay động, đây chỉ đang diễn mà thôi, mục đích chính là lấy được chiếc sừng có chứa phép thuật của Bạch Tử Lệ, nhưng tim Mạc Chi Dương bắt đầu đập nhanh kinh khủng, có khi còn nghe thấy rõ tiếng tim đập.
Nhìn xuống Bạch Tử Lệ đang ngủ say trong lòng, Mạc Chi Dương nhẹ nhàng vuốt má Bạch Tử Lệ, thầm nghĩ nếu mình lấy sừng thì Bạch Tử Lệ có làm sao không? Mạc Chi Dương không muốn Bạch Tử Lệ phải mất vì một sai lầm của Mạc Chi Dương, Mạc Chi Dương chỉ muốn trả thù cho mẹ mà thôi… Mong Bạch Tử Lệ hiểu cho vì Mạc Chi Dương nghe mọi người nói nhà vua có đang giấu một thứ sức mạnh nào đó nên ông ta mới có thể mạnh như vậy được, một người thường như Mạc Chi Dương thì không thể đánh lại được. Trong lòng Mạc Chi Dương cực kì rối ren, không biết nên làm như thế nào mới hợp lý
– *Ta xin lỗi ngươi trước. Ta thực sự không muốn làm hại ngươi… Nhưng vì ta còn nhiều điều cần làm phía trước nữa*
Ngồi thêm tầm nửa canh giờ nữa thì cuối cùng xe ngựa cũng về đến cung điện, người đánh xe ngựa đi xuống mở cửa, khi mở ra người đánh xe ngựa bất ngờ khi lần đầu tiên thấy ông chủ của mình đang ôm một người nào đó vào lòng, đã vậy là còn hoàng tử phi nữa chứ.
Có vẻ dạo này hai người đã phát triển tình cảm rồi, vậy mà mọi người cứ lo lắng cho nhị hoàng tử vì nhị hoàng tử không yêu ai cả, dù là nữ nhân đẹp tới đâu cũng không làm lay động chủ nhân họ, bây giờ có hoàng tử phi tuyệt sắc giai nhân rồi, cũng là người đầu tiên được Mạc Chi Dương quan tâm tới vậy. Chuyện này người đánh ngựa phải kể cho người khác mới được, rằng nhị hoàng tử của bọn họ đã hết độc thân rồi. Mạc Chi Dương bế Bạch Tử lệ một mạch đi tới phòng ngủ của mình, nhẹ nhàng đặt xuống như sợ Bạch Tử Lệ thức vậy rồi sai người chuẩn bị đồ ăn đêm cho Bạch Tử Lệ nhỡ đêm dậy còn có cái mà ăn, còn mình thì đi tắm rửa rồi ăn một chút. Đầu bếp khi thấy Mạc Chi Dương liền hoảng hốt báo cáo về việc có ăn trộm bao gạo của cung điện, Mạc Chi Dương phải giải thích cho đầu bếp thì đầu bếp mới chịu dừng lại cho.
– “Ngươi làm ít đồ ăn khuya rồi đặt trước cửa phòng cho ta. Đêm khi nào ta đói thì ta sẽ lấy ăn”
– “Vâng thưa nhị hoàng tử”
Vừa dứt lời, Mạc Chi Dương đi khỏi, đầu bếp nhìn về phía Mạc Chi Dương rồi thầm nghĩ đồ ăn chắc chắn là làm cho hoàng tử phi, chứ ngài ấy có bao giờ ăn đêm đâu, dù là đói đến mấy vì ăn đêm sẽ không tốt cho sức khỏe. Đầu bếp tủm tỉm cười, chuẩn bị có tin nóng hổi vừa thổi vừa ăn để đi kể cho mọi người rồi. Mạc Chi Dương sau khi tắm rửa xong xuôi thì về thư phòng để xử lý các tài liệu, đột nhiên, Mạc Chi Dương hướng mắt về phía nơi bóng tối rồi nói
– “Ra đây đi! Ngươi không phải trốn nữa đâu”
– “Ai da~ Bị ngươi phát hiện rồi! Chậc chậc, quả nhiên, nhị hoàng tử của ta có đôi mắt thật tinh tường mà”_Kỳ Lâm từ từ đi ra trong bóng tối
– “Ngươi nói như vậy có ý gì?”
– “Ai da ai da, cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Chả nhẽ ta không biết ý định của ngươi sao, nhị hoàng tử? Rốt cuộc ngươi có ý định xấu gì với Tử Lệ?”
– “Ta sao? Cũng chẳng có gì đâu, chỉ là đang bồi đắp tình cảm phu thê thôi. Ngươi không cần phải lo”
Kỳ Lâm sau khi nghe Mạc Chi Dương nói vậy liền nổi đóa lên, cái gì mà bồi đắp tình cảm phu thê chứ? Chính ai đã nói là không cần tình yêu cơ mà? Sao bây giờ lại bày đặt tình cảm phu thê, chắc chắn là có ý đồ gì đó rất xấu rồi. Chơi chung với nhau gần 20 năm, tại sao mà Kỳ Lâm lại không biết ý đồ của Mạc Chi Dương chứ? Dám dụ dỗ con nhà lành, Kỳ Lâm chắc chắn sẽ không tha cho Mạc Chi Dương đâu!
– “Bồi đắp tình cảm? Mấy hôm trước ngươi đã nói cái gì ngươi không nhớ sao?! Vậy mà bây giờ lại nói là bồi đắp tình cảm? Ông đây có cho cả trăm lượng vàng cũng không tin!”
– “Ngươi không tin thì thôi. Ai cần ngươi tin chứ… Đi về đi, ta cần nghỉ ngơi”
– “Ta không đi cho đến khi ngươi nói cho ta biết mục đích ngươi tiếp cận Tử Lệ là gì?”
Mạc Chi Dương không muốn nói lại với người nhiều chuyện đang đứng trước mặt, liền gọi Thất Vĩnh ra đưa Kỳ Lâm về. Kỳ Lâm thấy vậy càng nổi đóa hơn nữa mà liên tục chửi Thất Vĩnh. Nhưng Thấy Vĩnh không hề quan tâm mà tiến tới, vác Kỳ Lâm lên vai rồi rời đi…