Thế là Mạc Chi Dương cùng với Kỳ Lâm cùng đi sang thư phòng của Bạch Tử Lệ, hai người vừa mới đẩy cửa đi vào thì đã có một quyển sách bay về phía chỗ họ, tiếp sau đó là A Vân sợ hãi chạy ra. Mạc Chi Dương thấy vậy liền nhìn vào bên trong, ở đó đã thành một mớ hỗn độn cả rồi, những quyển sách, tờ giấy vứt linh tinh dưới đất, trên bàn bình hoa cũng bị Bạch Tử Lệ làm cho vỡ hết sạch, cửa kính cũng bị đập nát gần như hết tất cả, có vẻ Bạch Tử Lệ thực sự có vấn đề rồi.
Nhìn qua bên chỗ ghê dài thì thấy Bạch Tử Lệ đang cầm mảnh sành ở ngay dưới ghế, đưa vào cổ tay mình định cứa vào, Kỳ Lâm cũng Mạc Chi Dương thấy vậy liền hoảng hốt chạy ra ngăn. Bạch Tử Lệ bị ngăn lại kèm theo nhìn thấy người ngăn mình là Mạc Chi Dương liền nổi điên lên, giãy dụa muốn thoát ra, miệng không ngừng hét lớn bảo hai người buông ra. Mạc Chi Dương cùng với Kỳ Lâm thấy vậy liền nhin nhau rồi cùng gật đầu, Kỳ Lâm nhanh tay lấy mảnh sành sắc nhọn trên tay Bạch Tử Lệ còn Mạc Chi Dương ôm chặt Bạch Tử Lệ lại, không cho thoát ra
– “NGÀI BỎ RA!! BỎ RA!! MAU BỎ RA!!”_Bạch Tử Lệ như phát điên hét lớn khiến hai người khó chịu nhíu mày
– “LỆ LỆ! RỐT CUỘC EM BỊ SAO VẬY?”
– “EM KHÔNG LÀM SAO CẢ! NGÀI MAU BỎ EM RA!! BỎ RA!!”
– “Lệ Lệ! Em bĩnh tĩnh lại đi nào. Đừng làm như vậy mà…”_Mạc Chi Dương đau lòng nhìn Bạch Tử Lệ phản kháng lại mình như vậy, rốt cuộc là Bạch Tử Lệ bị gì vậy chứ?
– “EM KHÔNG BỊ SAO CẢ!! ĐƯA MẢNH SÀNH CHO EM!! MAU ĐƯA MẢNH SÀNH CHO EM!!”
Sức mạnh của Bạch Tử Lệ không phải dạng vừa đâu, Mạc Chi Dương thấy cũng khó mà để chế ngự được lâu thêm nữa, liền nhanh tay điểm huyệt sau gáy của Bạch Tử Lệ khiến Bạch Tử Lệ ngất đi. Lúc này Mạc Chi Dương mới yên tâm thả Bạch Tử Lệ ra, nhẹ nhàng ôm lấy người thương rồi nhìn qua Kỳ Lâm vẫn đang đứng nhìn rồi suy nghĩ gì đó. Mạc Chi Dương bế Bạch Tử Lệ ra ngồi lên ghế dài, đau xót vuốt ve khuôn mặt của Bạch Tử Lệ, mấy ngày nay, Bạch Tử Lệ tiều tụy đi hẳn.
– “Kỳ Lâm, rốt cuộc là em ấy bị sao vậy? Sao lại phát điên như thế?”
– “Hmm, theo ta nghĩ nhé, cậu ấy bị yểm bùa rồi…”
– “CÁI GÌ?! Yểm bùa á?!!”_Mạc Chi Dương bất ngờ trước câu trả lời của Kỳ Lâm
– “Đúng vậy. Theo ta đọc một số sách thì biểu hiện cậu ấy bị yểm bùa. Loại bùa này có thể điều khiển con người từ xa bằng những con rối. Tốt nhất là chúng ta nên giải trừ nhanh lên không lại mang đến đau đớn cho cậu ấy!”
Kỳ Lâm vừa mới dứt lời, cả người Bạch Tử Lệ bỗng chốc co rút, mồ hôi bắt đầu đổ ra không ngừng, lông mày nhíu chặt lại, mặt mày tái mét, tím tái hẳn, ôm chặt lấy bụng rồi kêu đau liên tục, ở khóe miệng còn chảy ra ít máu tươi. Mạc Chi Dương cùng Kỳ Lâm ở đó liền hoảng hốt. Kỳ Lâm lập tức nói với Mạc Chi Dương nhanh chóng đến chỗ thầy pháp mà mình quen để giải trừ bùa ngay lập tức trước khi Bạch Tử Lệ chết vì mất máu quá nhiều, Mạc Chi Dương nhanh chóng đi đến chỗ Kỳ Lâm chỉ dẫn. Vừa mới đến đã thấy trước mặt là một con hẻm nhỏ âm u, Mạc Chi Dương chần chừ nhưng Kỳ Lâm hối thúc nên đã liều mình đi vào, đi sâu một lúc thì thấy một căn nhà khá nhỏ, chưa đến nơi thì đã có một giọng nói bí ẩn vang lên
– “Ngài đến đây để giải bùa sao?”
– “Sao…Sao người biết?”
Mạc Chi Dương từ từ đi sâu thêm vào tý nữa, chỉ thấy một bà lão nhỏ con đang đứng trước mặt bọn họ rồi mỉm cười, và tránh sang một bên mời Mạc Chi Dương đi vào. Mạc Chi Dương thấy vậy đi vào, rồi từ từ đặt Bạch Tử Lệ xuống nền nhà theo lời của bà lão ấy, nhưng trước khi đặt Bạch Tử Lệ nằm xuống, Mạc Chi Dương cởi áo khác bên ngoài trải xuống rồi mới đặt Bạch Tử Lệ lên đó. Bà lão thấy vậy chỉ mỉm cười rồi nói Mạc Chi Dương lui ra một chút, Mạc Chi Dương làm theo lời bà lão ấy mà lùi ra, trong lòng lo lắng cho Bạch Tử Lệ vô cùng.
Khuôn mặt tái mét, mồ hôi không ngừng đổ xuống, mơ hồ kêu đau, nằm co ro lại ôm bụng. Mạc Chi Dương tưởng bà lão phải làm phép gì cao siêu lắm nhưng bà chỉ lấy 10 quả trứng rồi lăn qua trên bụng của Bạch Tử Lệ, rồi nói câu gì đó mà Mạc Chi Dương không hiểu. Mạc Chi Dương không biết rốt cuộc bà lão đang làm cái gì nhưng chỉ thấy sắp mặt của Bạch Tử Lệ đã tốt hơn rất nhiều rồi, không còn đau đớn nữa. Nhìn qua mấy quả trứng bị bà lão đập ra, vừa nhìn thấy Mạc Chi Dương đã bị làm cho hết hồn vì bên trong mỗi quả trứng toàn kim, chỉ, lưỡi dao nhỏ, mỏng rồi lại chất lỏng gì đó màu đen và có cả lá bùa được vẽ máu lên. Mạc Chi Dương tự hỏi làm sao trong bụng của Bạch Tử Lệ lại có thể chứa được mấy thứ này chứ, thật kinh khủng mà
– “Có vẻ như cậu ấy bị yểm bùa. Mà người yểm bùa cũng ác thật, cố tình yểm những lá bùa mạnh nhất vào người cậu ấy nên cậu ấy mới đau đớn như vậy. Nếu không đến kịp thì cậu ấy đã… Haiz, ta cũng đã giải trừ hết cho cậu ấy rồi, ngài mau mang cậu ấy về đi ạ”
– “Nhưng…Nhưng còn người yểm bùa thì sao? Bà có biết không?”
– “Chuyện này ta không được nói nhưng ta chỉ có thể tiết lộ rằng địa vị người này rất cao, rất khó động vào. Ta cũng không cần quà cáp gì đâu, ngài cứ mang cậu ấy về đi”
– “Cảm ơn…Ta thực sự cảm ơn bà”
Mạc Chi Dương cảm tạ cúi đầu xuống trước mặt bà lão rồi ôm lấy Bạch Tử Lệ, dịu dàng mỉm cười hôn lên trán và rời đi mất. Bà lão mỉm cười, khâm phục trước tình yêu của bọn họ, thật đẹp mà~