Anh điên đến nỗi dám giết cô lắm chứ, Maris nghĩ.
Cô vẫn còn giận điên lên đến nỗi chuyện đó chẳng hề quan trọng nữa. Máu cô sôi sục giận dữ. Đó là tất cả cô có thể làm để khỏi phải bắn vào Joan Stonicher, nhưng ý nghĩ Pleasure cần cô mới giữ cô còn bình tĩnh nổi.
Cánh rừng giờ đây đông đúc nhiều người, từ nhân viên y tế, đặc vụ, các nhân viên tuần tra quốc lộ, rồi người qua đường, thậm chí cả phóng viên cũng có mặt luôn. Pleasure đã quen với đám đông, nhưng nó chưa bao giờ bị bắn trước đó, nên sự đau đớn và hoảng loạn vẫn còn làm nó khá khó chịu. Nó xoay qua khi nghe tiếng huýt gió của Maris, phản xạ nhanh như chớp đã cứu mạng nó, viên đạn của Joan khoét một rãnh khá sâu trước ngực, xé nát một bó cơ ngay góc, nhưng rất may không ảnh hưởng đến cơ quan nội tạng. Bây giờ, Maris gắng hết sức tận dụng kĩ năng của cô để giữ nó bình tĩnh để cô cầm máu được, nó vẫn di chuyển không ngừng nghỉ, va chạm vào cô, ráng sức tập trung vào giọng nói ngọt ngào êm ái của cô ngoại trừ sự xao nhãng bởi nỗi đau đớn.
Đầu cô vẫn còn đau nhói, vừa bởi vì sự lồng lên khó chịu của Pleasure, mà còn bởi cú chạy nhanh chóng của cô xuyên qua rừng cây. Cô đã nghe tiếng nó băng qua rừng, và nhanh chóng, cô biết chuyện gì sẽ xảy ra, nó sắp làm gì. Làm cách nào mà nó có thể băng qua rừng cây không quan trọng, nó có thể nghe và ngửi được họ đang ở đâu, rồi sẽ vui vẻ chạy đến với họ, điều đó là chắc chắn với tính tình của nó. Cô đã biết nó nghe được mùi hương quen thuộc của cô trên quần áo MacNeil và nó sẽ đi thẳng đến chỗ anh. Đó chỉ còn là chuyện may rủi khi ai bị bắn trước, MacNeil hay Pleasure. Tất cả cô có thể làm là ráng hết sức chạy thật nhanh đến đó, cố gắng lôi kéo sự chú ý của con ngựa, cũng như của những người khác.
Trong một khoảnh khắc xui rủi và đáng nguyền rủa, với tiếng hí đau đớn của Pleasure rồi cô thấy Joanquay về phía MacNeil, cô đã nghĩ cô sẽ mất tất cả. Cô đã bước ra khỏi mấy cái cây, di chuyển thật chậm. Cô không thể nghe thấy gì sau đó, ngay cả tiếng Pleasure cũng không, cô không thể thấy gì ngoại trừ Joan, tầm nhìn cô thu hẹp với Joan làm mục tiêu. Cô đã dự đoán sẽ có tiếng súng nổ nữa, hay định lấy súng ra khỏi túi, nhưng vũ khí đã trong tay cô và ngón tay đã bóp chặt cò súng khi Joan nâng súng lên lần nữa, lúc này đã hoảng loạn điên khùng và chĩa thẳng vào Maris. Đó là khi Mac bắn cô ta. Ở khoảng cách gần, chỉ đối diện qua chiếc xe tải, mục tiêu của anh hoàn hảo. Và viên đạn của anh găm ngay trên cánh tay cô ta.
Joan sẽ chẳng bao giờ dùng được cánh tay đó nữa. Maris nghĩ, chẳng mảy may rung động, quan tâm.
Cả cảnh tượng đã được quay lại, hoàn hảo với cuộn băng. cuộn băng đã được chiếu lại và Dean trao nó cho viên cảnh sát. Cả Yu và Joan đều bị bắt giữ, và Yu, vẫn chuyên nghiệp như hắn đã từng trước đó, đang trả giá cho những gì mà hắn xứng đáng. Hắn sẵn sàng khai những tên khác, miễn sao có thể nhẹ tội đi ít nhiều.
Tuyết đã ngừng rơi, mặc dù ngày mới vẫn chưa ấm lên chút nào. Đôi tay cô như đóng băng, nhưng cô vẫn không rời Pleasure để giữ ấm cho nó và cho chính cô nữa. Máu Pleasure lấp lánh trên khung ngực đen, trên đôi chân, đọng trên chỗ quấn băng trắng, vương trên đám lá còn thoảng chút sương giá và ở người Maris nữa. Cô thì thầm với nó, nhẹ nhàng êm ái với giọng mình, cô vỗ về nó, ngân nga những lời an ủi và yêu thương trong khi cô giữ dây cương trong một tay còn tay kia trên miếng gạc nhân viên cứu thương đưa để cô giữ trên viết thương nó. Cô đã nhờ một đặc vụ liên hệ với bác sĩ thú y, nhưng cho tới giờ vẫn chưa có ai đến cả.
Yu có thể xem xét vết thương cho con ngựa, nhưng nếu hắn có đề nghị làm vậy đi nữa, cô cũng không đời nào tin. Chính hắn đã đánh vào đầu cô. Ngay khi gặp lại hắn, cô đã nhớ được ít nhiều, nhớ lúc hắn đưa cánh tay lên, với biểu hiện lạnh lùng tàn nhẫn trong đôi mắt tối đen. Những kí ức khác vẫn chưa rõ ràng, và vẫn còn những lổ hổng, nhưng từ từ kí ức đang được ráp nối lại.
Cô đang đi đến ngôi nhà chính để bàn với Joan về việc gì đó. Cô không nhớ rõ, nhưng cô nhớ lúc đang đứng, giơ cánh tay định gõ cửa, rồi đông cứng khi nghe giọng Joan qua cánh cửa.
“Randy sẽ thực hiện chuyện đó vào tối nay. Khi mọi người đi ăn sẽ là thời điểm thuận lợi. Em không thể chờ thêm được nữa, nghiệp đoàn đang hối thúc chúng ta đưa ra quyết định.”
“Mẹ kiếp, anh ghét việc này quá.” Ronald Stonicher nói. “Tội nghiệp Pleasure, một con ngựa tốt. Em có chắc là thuốc sẽ không bị phát hiện chứ?”
“Randy nói sẽ không đâu, và hắn đã sẵn sàng rồi.” Joan nhắc lại câu nói của hắn làm câu trả lời.
Maris quay lưng đi, tức giận đến nỗi không thể kiềm chế bản thân được nữa. Điều lo lắng đầu tiên của cô là cho Pleasure. Đã là giờ những nhân viên khu trại sẽ đi ăn tối hoặc về nhà. Cô không thể trì hoãn một phút giây nào được.
Trí nhớ của cô sau đó quay về khi cô chạy xuống lối đi đến chuồng Pleasure. Cô chắc hẳn đã làm Yu ngạc nhiên, mặc dù cô không nhớ rõ lúc đối mặt như thế nào. Cô nhớ được đủ để làm chứng, mặc dù cô có thể không nhớ thêm được gì nữa, nhưng những lời xác nhận của cô vẫn rất cần thiết. Cuộn băng đã là bằng chứng rất vững chắc rồi.
Một chiếc xe nữa tiến đên, rồi một người đàn ông béo tròn, trông độ ngũ tuần, mặc một bộ quần áo giống như kiểu đồng phục, bước ra khỏi chiếc xe nhỏ. Ông ta tiến về phíc Maris, với vẻ mệt nhọc, xách thêm một túi đen to. Cuối cùng, bác sỹ thú y cũng đến rồi. Quầng thâm dưới mắt ông cho thấy ông có một đêm không ngủ với con vật bị thương nào đó.
Mỏi mệt hay không, ông vẫn biết về ngựa. Ông ta dừng lại, xem xét những đường nét đẹp ở Pleasure, ngôi sao trắng trước trán và chiếc băng vết thương thấm đỏ. “Đó là Sole Pleasure.” Ông nói trong vẻ ngạc nhiên.
“Vâng, và nó bị bắn,” Maris nói cụt lủn. Đầu cô vẫn còn đau, với nhãn cầu nhức nhối. Nếu Pleasure không được chữa sớm, chắc đầu cô nổ tung lên mất. “Không bị thương ở nội tạng, nhưng một số cơ ngực bị tổn thương. Nó chưa bình tĩnh để cầm máu.”
“Xử lý vấn đề này trước nào. Tôi là George Norton, bác sỹ thú y vùng này.” Ông tiến hành làm việc như đã nói, trải túi ra và mở chiếc túi. Ông chuẩn bị một mũi tiêm và bước lên phía trước, nhẹ nhàng tiêm vào một mạch phình lên ở cổ Pleasure. Con ngựa khẽ giật lên, đầu nó giật trúng cô lần nữa. Cô khẽ nghiến răng chịu đựng.
“Nó sẽ nằm yên một lúc.” Người bác sỹ ngó cô một cú sắc bén khi ông ta lột miếng gạc thấm máu cô giữ trên vết thương. “Không có ý xúc phạm nhé, nhưng cả khi máu me đầy mình như thế, con ngựa vẫn trông khá hơn cô nhiều. Cô có ổn không?”
“Choáng.”
“Vì Chúa, làm ơn đừng để nó đụng cô ầm ầm vậy nữa.” Ông nói gay gắt. “Ngồi xuống đi không ngã lăn ra bây giờ.”
Ngay cả khi đứng giữa đám đông ồn ào, khi nhân viên y tế chuyển Joan đi, Mac bằng cách nào đó đã nghe được tiếng của người bác sỹ thú y. Đột nhiên anh đã vụt ở đó, thắng lại ngay sau cô, chồm qua vai cô giữ chặt dây cương Pleasure. “Anh giữ nó cho” từ ngữ anh nói vụt ra như tên bắn, như một viên đạn vậy. “Ngồi xuống đi.”
“Em…” cô bắt đầu nói “Em nghĩ là em…” nhưng cô không có cơ hội hoàn thành nốt câu nói.
Anh nghĩ cô lại sắp bắt đầu một cuộc tranh luận nữa, nên anh quát to một tiếng “Ngồi.”
“Em không có định tranh cãi mà.” Cô quát lại. anh nghĩ cô là thứ gì? Một con chó hả? “Ngồi”, phải rồi. Cô mệt mỏi đến mức muốn nằm xuống luôn.
Cô quyết định vậy luôn. Pleasure rồi sẽ ổn thôi ngay khi nó đã bình ổn để bác sĩ lo, máu sẽ ngừng. Cơ ngực sẽ được khâu lại, tiêm thuốc kháng sinh, rồi được băng bó và con ngựa sẽ khỏe nhanh thôi. Ngay cả khi xe tải và toa xe đã bị đánh cắp, trong trường hợp này cô cũng không thể hình dung được sẽ có vấn đề gì nữa khi chuyển Pleasure về Solomon Green. Khi bác sĩ làm xong và Pleasure vào trong toa xe, cô sẽ nằm ngay trên ghế xe tải mà thư giãn.
Nhanh chóng, cô leo vào buồng lái. Chìa khóa vẫn còn cắm trong ổ, nên cô khởi động máy và bật máy sưởi. Cô cởi áo khoác, tháo chiếc áo chống đạn rồi để nó xuống sàn, rồi ngã ra trên ghế ngồi, lấy áo khoác đắp lên mình.
Cô hầu như sắp khóc trong sự nhẹ nhõm khi nỗi đau gờ đây đã vơi đi phần nào. Cô khẽ nhắm mắt, để nỗi hoảng loạn căng thẳng từ từ ra khỏi đầu óc. Cô xém tý nữa đã giết Joan rồi. nếu cô ta mà bắn Mac, cô sẽ làm vậy. Trải qua sự kinh hoàng và nỗi khiếp sợ, cô đã có thể bị bắn rồi. Cô không nghĩ đến Pleasure, trong khoảnh khắc khủng khiếp đó khi cô thấy Joan quay qua phía Mac. Cô mừng vì mình đã không kéo cò, nhưng cô biết mình sẽ làm. Cô biết mình có khả năng muốn bảo vệ cực kì mạnh mẽ của mình, nhưng đó là lần đầu tiên cô cảm nhận sâu sắc cảm xúc đó. Khoảnh khắc đó như làm cô nổ tung vậy.
Mac chắc đã cảm nhận được điều này, cô thấy rõ qua đôi mắt anh. Cô cũng thấy ở cha cô, ở những người anh, sự sẵn sàng làm tất cả những gì cần thiết để bảo vệ người họ yêu thương và những người yếu đuối hơn. Thật không dễ dàng gì. Ruột gan nhào lộn lên cả, và ai đủ sẵn sàng để đứng vào vị trí đó, sẵn sàng cho cái giá phải trả trong từng đường tơ kẽ tóc, và cô bắt đầu hiểu được. Cô đã chưa phải đối mặt với phút cuối cùng nhưng cô biết nó gần như thế nào.
Mẹ cô cũng có sự tự nguyện như vậy, và một vài người chị dâu của cô. Mary gan dạ, Caroline dũng cảm, và Barrie ngọt ngào. Mỗi người họ, trong từng trường hợp khác nhau, cũng đã đối mặt với cái chết và ở gần lằn ranh mỏng manh. Họ chắc sẽ hiểu sự sợ hãi của cô lúc này. Chà, nhưng chắc Caroline thì không đâu. Caroline quá thẳng thắn dữ dội, và rất tập trung đến nỗi Joe đã có lần so sánh chị ấy với một cái tên lửa dẫn đường.
Cánh cửa bên phía cô chợt mở, và không khí lạnh ùa vào. “Maris, dậy em.” Mac la lên, giọng nói ngay bên tai cô. Đôi tay anh đặt trên vai cô như thể muốn lắc cô vậy.
“Em còn thức mà.” Cô nói, vẫn nhắm mắt. “Cơn đau đỡ hơn rồi, vì giờ em nằm yên mà. Chừng nào em có thể mang Pleasure về vậy? Còn phải chờ lâu không?”
“Em không có mang nó đi đâu hết. Chúng ta sẽ đến bệnh viện để em kiểm tra sức khỏe.”
“Chúng ta không bỏ nó lại đây được đâu.”
“Anh đã sắp xếp cho nó ổn thỏa rồi.”
Cô có thể nghe thấy sự kiềm chế để bình tĩnh của anh, rõ ràng qua lời nói và tông giọng.
“Mọi thứ ở đây xong xuôi chưa anh?”
“Đủ để Dean có thể lo được mà không cần anh, rồi anh sẽ đưa em đi bệnh viện.”
Anh sẽ không cho qua cho đến khi bác sĩ nói với anh là cô vẫn ổn, Maris nhận ra, rồi với một tiếng thở dài, cô mở mắt rồi ngồi dậy. Cô đã hiểu. Nếu có quay trở lại lúc đó, cô cũng vẫn làm giống như vậy thôi.
“Được rồi.”, cô nói, khoác áo vào. Cô tắt máy xe rồi nhặt chiếc áo chống đạn lên. “Em sẵn sàng rồi.”
Sự tự nguyện của cô làm anh lo lắng. Cô quan sát mắt anh tối đi và quai hàm xiết chặt. “Em sẽ ổn mà anh.” Cô nói êm ái, khẽ chạm vào tay anh. “Em đi bệnh viện vì em biết anh đang lo và em không muốn vậy.”
Biểu hiện anh thay đổi, một tình cảm dịu dàng xen vào đôi mắt anh. Rồi nhanh chóng, anh ôm cô rồi nhấc cô ra khỏi xe tải.
Dean đã mang chiếc Oldsmobile ra khỏi chỗ giấu. Mac dắt Maris đến đó rồi cẩn thận để cô ngồi vào ghế trước như thể cô làm từ thứ gì cực kì dễ vỡ mỏng manh vậy. Anh ngồi vào ghế sau tay lái rồi khởi động xe, đám đông trước xe dãn ra, để họ đi qua. Cô thấy Pleasure, lúc này đang đứng im lặng. Băng bó xong xuôi và sự hoang dã trông đôi mắt cũng biến mất. Nó lại thích thú ngắm nhìn cảnh tượng xung quanh với cái tính hiếu động thân thiện của nó.
Khi họ rời đi, Dean vẫy cánh tay chào tạm biệt. “Dean thì sao?” Maris hỏi
“Anh ấy sẽ đi nhờ xe, chẳng có gì phải lo đâu.”
Cô ngừng lại. “Còn anh thì sao? Khi nào anh đi? Công việc của anh ở đây đã hoàn tất rồi, đúng không?” Cô không định để anh đi, nhưng cô không biết chắc anh nghĩ về tình huống hiện giờ của họ như thế nào
“Mọi thứ xong xuôi rồi.” Tiếng anh vang lên ngắn gọn. Cái nhìn anh ném cho cô có chất chứa sự bạo lực nguy hiểm. “Anh phải làm một số giấy tờ, dọn dẹp một số thứ còn sót lại. Chắc anh sẽ rời đi tối nay, mai là trễ nhất, nhưng anh sẽ quay lại, chết tiệt thật.”
“Anh có vẻ không vui.” Cô dò hỏi
“Vui? Em nghĩ là anh sẽ vui hả?” hàm anh siết chặt. “Em không nghe theo lệnh. Em bước ngay ra chỗ đó, thay cho chỗ trốn em đáng ra phải ở. Người phụ nữ điên loạn kia đáng lẽ sẽ giết em mất.”
“Em có mặc áo chống đạn mà.” Cô chỉ ra lý do một cách nhẹ nhàng, cô nghĩ vậy
“Chiếc áo đó chỉ có vai trò hỗ trợ thêm, chứ không phải là một sự bảo vệ chắc chắn. vấn đề ở đây là em không theo kế hoạch. Em đã mạo hiểm mạng sống của em vì con ngựa chết tiệt đó. Anh cũng không muốn nó bị đau, nhưng mà…. …”
“chuyện đó không phải vì Pleasure.” Cô nói, cắt ngang anh. “Đó là vì anh.” Cô nhìn mông lung ra ngoài khung cửa sổ, vào những đồng cỏ phủ bụi tuyết lướt qua.”
Không gian bỗng im lặng trong một khoảnh khắc.
“Anh?” Lại sử dụng cái tông giọng có tính dè chừng.
“Là vì anh. Em biết nó sẽ đến ngay bên cạnh anh, vì nó nghe được mùi em trên quần áo anh. Ít nhất nó sẽ làm anh xao nhãng, có thể đụng vào anh với cái đầu lúc lắc của nó. Hoàn toàn có thể nó sẽ làm anh mất lợi thế ngay tại vị trí của anh.”
Mac im lặng, từ từ thấu hiểu cú sốc khi nhận ra rằng cô sẵn sàng mạo hiểm mạng sống để bảo vệ anh. Anh cũng có làm vậy trong một chừng mực nào đó, trong nghề nghiệp của mình để bảo vệ những người khác. Nhưng anh chưa hề sợ hãi đến như vậy khi thấy Maris lôi kéo sự chú ý của Joan, và anh đã hy vọng cô đừng bao giờ làm vậy nữa.
“Em yêu anh.” Cô nói nhẹ nhàng.
Chết tiệt. Thầm thở dài, anh phải chào tạm biệt đời sống độc thân của mình rồi. Sự dũng cảm của cô hoàn toàn nhấn chìm anh, làm anh thấy cô thật cao thượng. Không có người phụ nữ nào khác có thể đặt mình vào lằn ranh sống chết như Maris đã làm, cả về thể chất lẫn tinh thần. Cô không đùa giỡn, mà hoàn toàn nghiêm túc. Cô đơn giản đã biết, và chấp nhận, anh thấy điều đó trong độ sâu thẳm đôi mắt đen của cô, và bản năng mạnh mẽ bên trong ít ai có được. Nếu anh không mau mà giữ cô lại, thì chắc đó là sai lầm lớn nhất trong đời anh.
Mac không tin mình sẽ phạm sai lầm.
“Mất bao lâu để làm lễ kết hôn ở Kentucky?” anh hỏi nhanh. “Nếu chúng ta có thể sắp xếp xong vào ngày mai, chúng ta sẽ đến Las Vegas, nếu bác sĩ nói em vẫn ổn.”
Anh không nói anh yêu cô, nhưng cô biết anh có. Cô ngồi lùi lại, hoàn toàn thoải mái với vị trí hiện tại. “Em ổn mà.” Cô nói êm ái, hoàn toàn tự tin.