Giờ phút này sáu chuôi Bắc Hồng Kiếm bay ra, bốn chuôi phân biệt vây công hai Chiến Thú màu đen còn lại, còn có hai thanh Bắc Hồng Kiếm thì đuổi giết Y Da Nhĩ đang chạy thục mạng.
– Đã xong, đã xong, đã xong.
Y Da Nhĩ tâm lạnh, tuyệt vọng.
Tuy Kỷ Ninh chỉ một chân bước vào Chung Cực Chí Tôn cảnh, nhưng nơi này dù sao cũng là quê hương của Kỷ Ninh, có thể lợi dụng uy năng vô tận. Y Da Nhĩ hắn không có trận pháp gia trì, cho dù cảnh giới lại cao, nhưng uy năng quá yếu, căn bản không có cách nào cùng Kỷ Ninh đấu.
– Đi!
Y Da Nhĩ nhìn hai Chiến Thú màu đen xa xa cùng Khôi Lỗi thu nhỏ lại rơi xuống tầng mây, tuy hắn đau lòng, nhưng rốt cuộc đành phải vậy.
– Xoát.
Y Da Nhĩ lập tức xé rách không gian, xuyên thẳng qua vết nứt không gian biến mất không thấy gì nữa.
– Chết.
Hai thanh Bắc Hồng Kiếm đảo qua, nghiền áp vết nứt không gian, nhưng vẫn chậm một bước.
Kỷ Ninh nhíu mày:
– Trốn thật nhanh!
Kỷ Ninh cũng biết rõ giết chết Y Da Nhĩ rất khó, đối phương cảnh giới rất cao, ở phương diện thời không viễn siêu mình, muốn chạy trốn lấy mạng rất khó ngăn cản. Trừ khi Thần Kiếm của mình một mực vây quanh Y Da Nhĩ, lần lượt hủy diệt khe hở thời không. Nhưng Y Da Nhĩ quá dứt khoát rồi, đối với cục diện chiến đấu khống chế cực kỳ rõ ràng, biết rõ không ổn liền lập tức chạy trốn.
– Chạy trốn cũng vô dụng, trước diệt trừ hai cái này.
Kỷ Ninh vây giết hai Chiến Thú màu đen còn lại.
– Bắc Minh Đế Quân, tha mạng, tha mạng.
– Chúng ta cũng là bị buộc, đều là Y Da Nhĩ kia.
Nữ tử ngân bào, hồng bào nam tử ở trong hai Chiến Thú màu đen hoảng sợ chạy thục mạng kia bắt đầu cầu xin tha thứ, bởi vì bọn họ phát hiện lực lượng của Chiến Thú ở dưới hai thanh Bắc Hồng Kiếm vây công cũng sắp tiêu hao hết. Bọn hắn lần lượt mưu toan mượn nhờ Thảo Nguyên Thế Giới xé rách vết nứt không gian chạy trốn, nhưng hai thanh Bắc Hồng Kiếm vây quanh một cái, ở đâu cho chúng nó cơ hội trốn chạy.
Kỳ thật cho dù trốn chạy thành công, cũng như cũ là trong phạm vi Thảo Nguyên Thế Giới!
Chỉ có Y Da Nhĩ mới có thể chạy ra ngoài.
– Ta tha các ngươi, ai tha cho tu luyện giả chúng ta.
Trong mắt Kỷ Ninh tràn đầy sát ý, nơi nào sẽ lưu thủ.
– Không, không…
– Y Da Nhĩ chết tiệt.
Nương theo lực lượng của hai Chiến Thú màu đen tiêu hao hầu như không còn, thu nhỏ lại hóa thành hai Khôi Lỗi màu đen, nữ tử ngân bào, hồng bào nam tử đều bị kiếm quang chôn vùi, lực lượng của bọn hắn bị Hỗn Độn Vũ Trụ thôn phệ hấp thu.
…
Trong một phiến hư không.
Y Da Nhĩ liên tục điên cuồng trốn chạy nhiều lần, sợ Kỷ Ninh đuổi theo ở phía sau, hắn rốt cục đi tới điểm giới hạn của toàn bộ Hỗn Độn Vũ Trụ, thời không vĩ độ bất đồng lúc này đã có điểm giao hội.
– Trốn đi.
Y Da Nhĩ vung tay lên, hư không phía trước phảng phất như bị tách ra, lộ ra tràng cảnh sáng chói, đó là không gian vô tận xinh đẹp mà rung động.
Y Da Nhĩ cất bước, liền từ trong hư không bước ra, tiến nhập vô tận không gian.
Trở lại vô tận không gian, Y Da Nhĩ mới nhẹ nhàng thở ra.
Y Da Nhĩ quay đầu nhìn phía sau, nhìn thiên thể hạo hạo đãng đãng vô tận kia, kia chính là quê quán của đám người Kỷ Ninh… một tòa Hỗn Độn Vũ Trụ khổng lồ. Y Da Nhĩ đã từng vì nó si mê, vì nó điên cuồng, đây là Hỗn Độn Vũ Trụ mà Y Da Nhĩ hắn muốn khống chế.
– Đáng chết, thật là đáng chết.
Y Da Nhĩ không còn bình tĩnh như quá khứ, trong mắt tràn đầy không cam lòng.
Chuẩn bị lâu như vậy.
Ai nghĩ cuối cùng nhất vẫn bại, thất bại thảm hại, chỉ có một mình hắn chạy thoát.
– Đi cầu sư tôn.
Y Da Nhĩ nghĩ không ra biện pháp gì rồi, chỉ có thể đi cầu sư tôn của hắn, hắn thật sự không cam lòng tiếp nhận thất bại.
Xôn xao.
Đi về không gian mênh mông vô tận phía trước, Y Da Nhĩ tiến đến chỗ sư tôn của hắn.
Kỷ Ninh nắm ba Khôi Lỗi màu đen, Thần Niệm thẩm thấu tiến hành quan sát, không khỏi vì trình độ luyện chế huyền diệu mà có một ít giật mình. Cần biết Khôi Lỗi màu đen này Y Da Nhĩ nhất định là luyện chế không ra, trình độ huyền diệu còn trên Thảo Nguyên Thế Giới, Hủy Diệt Chi Sào.
– Vậy mà không cách nào luyện hóa.
Kỷ Ninh thử nghiệm luyện hóa, tựa như Chí Tôn tín phù của đám người Kỷ Ninh, chỉ có thể cho Chí Tôn sử dụng, cái Khôi Lỗi màu đen này cũng hạn định người sử dụng, Y Da Nhĩ có thể giao quyền sử dụng tạm thời cho ba thủ hạ, nhưng hắn vừa ra Thảo Nguyên Thế Giới liền thu hồi quyền sử dụng. Khôi Lỗi màu đen cũng giống như thế!
– Mặc dù luyện hóa không được, nhưng tương lai tinh tế tìm hiểu, cũng sẽ có rất nhiều thu hoạch.
Kỷ Ninh lật tay liền thu vào.
Nhìn Thảo Nguyên Thế Giới rộng lớn này, nhìn Tự Tại Kim Kiều ở trên tầng mây, tâm tình của Kỷ Ninh cũng có chút ít trầm thấp.
Mặc dù thắng, nhưng tổn thất thật sự quá lớn.
Hơn nữa Y Da Nhĩ cũng chạy thoát rồi, Kỷ Ninh không có đuổi theo, bởi vì hắn hiểu rõ cự ly xa truy tung ý nghĩa không lớn, chỉ cần Y Da Nhĩ không ngốc, nhất định sẽ trước chạy ra Hỗn Độn Vũ Trụ này. Về phần khoảng cách gần, hơi chút khẽ dựa gần, dùng lực lượng của Y Da Nhĩ sẽ lập tức phát hiện, sẽ lần nữa xuyên qua không gian và thời gian, căn bản không cho Kỷ Ninh cơ hội.
– Hô.
Kỷ Ninh vung tay lên, bên cạnh xuất hiện hai đạo thân ảnh, đúng là Ách Khổng Chí Tôn cùng Ba Lâm Chí Tôn.
– Bắc Minh, như thế nào?
Ách Khổng Chí Tôn cùng Ba Lâm Chí Tôn đều nhìn về bốn phía.
Kỷ Ninh có một ít không cam lòng nói:
– Những Tây Tư tộc khác đều chết hết, bất quá Y Da Nhĩ chạy thoát, kém một ít, ai.
– Chạy thoát, bỏ chạy.
Ách Khổng cùng Ba Lâm ngược lại không để ý, Ba Lâm nói.
– Trình độ của hắn cuối cùng rất cao, muốn giết chết hắn rất khó quá khó khăn. Trận chiến tranh này mặc dù thắng vô cùng khó khăn, trả giá cũng rất lớn, nhưng chúng ta vẫn là thắng! Y Da Nhĩ chuẩn bị tích lũy vô số năm tháng cũng đã dùng xong, hắn rốt cuộc không có cơ hội cùng chúng ta đấu nữa rồi.
Ách Khổng lo lắng nói:
– Hắn có thể lại đến phản công hay không?
– Chúng ta có ưu thế thời gian, thời gian kéo càng lâu, chúng ta tích lũy càng nhiều, thậm chí sinh ra càng nhiều Chí Tôn nữa.
Ba Lâm nói.
– Cho nên hắn muốn phản công, cũng phải mau chóng phản công. Nhưng trận chiến tranh này chém giết đến bây giờ hắn cuối cùng bỏ chạy, nói rõ hắn tích góp thủ đoạn đều dùng hết! Bây giờ muốn phản công, hắn lấy cái gì đến phản công?
Kỷ Ninh cũng đồng ý.&