Hai tay Kỷ Ninh đều cầm Bắc Minh kiếm, tiến thẳng đến giữa đường hành lang cổ xưa.
Bỗng nhiên phía trước, sau người hắn xuất hiện đồng thời từng hạt giống màu xanh đen, phía trước có bốn hạt, phía sau có năm hạt. Chín hạt giống này xuất hiện cùng chín bộ áo giáp, vũ khí. Áo giáp đều có màu đen, vũ khí là trường côn được đúc từ chất liệu giống như nham thạch.
Chín hạt giống, chín bộ áo giáp, vũ khí.
“Róc rách…” Hạt giống màu xanh đen lập tức hóa thành chất lỏng chảy vào trong các bộ áo giáp rồi biến thành một gã cao lớn da màu xanh đen. Những tên này có chiều cao tầm hơn một trượng, trên trán có sừng nhọn mọc ra, khuôn mặt xấu xí, trên mặt lại còn chìa ra một đôi răng nhanh. Sau khi mặc xong bộ áo giáp, cả đám liền lập tức nhặt trường côn dài hơn một trượng lên.
Chín tên gã to con nhìn lẫn nhau, trong mắt bọn chúng tràn đầy sự tàn bạo cùng vẻ hưng phấn.
“Đã rốt lâu rồi chúng ta mới được ra ngoài!”
“Lần này chúng ta phải đối phó với một thiếu niên nhân tộc. Nhân tộc da mịn thịt mềm như vậy thì ta chỉ bóp một cái là đã chết rồi. Chúng ta chín người cùng lên lại còn có thần giáp thần binh. Ha ha. Thật sự là quá dễ dàng rồi.”
“Trước tiên bày trận.”
Chín gã to con liền nói với nhau bằng một ngôn ngữ tộc khác, Kỷ Ninh nghe không hiểu nhưng sắt mặt lại thay đổi. Bởi vì hắn hiểu rõ gã to con này mặc dù hóa từ hại giống nhưng lại có trí khôn đấy! Thậm chí còn có thể trao đổi với nhau!
Chỉ thấy hai đầu hành lang lại tỏa ra sương mù.
“Nhân tộc, chịu chết đi.” Chín gã to con đều hét lên, áo giáp cổ xưa trên người chúng tỏa ra hắc quang( tia tử ngoại) chói mắt, tạo thành một cái bóng cực lớn hình con rết.
Kỷ Ninh khiếp sợ: “Đạo Binh Giáp Khải?”
Đạo binh là binh chủng Vương triều Đại Ha thường dùng. Như đội ngũ binh lính mạnh mẽ nhất ‘Xích Giáp Vê’ của Kỷ tộc cũng chỉ là đạo binh thấp kém nhất. Mỗi loại đạo binh sẽ có một loại phù văn tương ứng trên người. Nhóm đạo binh có thể khiến cho lựu lượng trảo đổi lẫn nhau, tản ra hoặc hợp lại làm một, công kích, phòng ngự đều có thể liên hợp cùng một chỗ.
Như Xích Giáp Vệ ở Kỷ tộc cũng là Đạo Binh Giáp Khải. Có thể làm tới mức tối đa là chín tên Xích Giáp Vệ như một khối thống nhất, một khi liên hợp lại thì thậm chí có khả năng liều mạng với cả một gã cường giả Tiên Thiên sinh linh sơ kỳ.
Mà Xích Giáp Vệ ở Kỷ tộc cũng chỉ có khoảng chừng hơn năm vạn!
Đây mới chính là tình hình bên trong của Kỷ tộc.
Lúc xuất quân bình thường đều là những Hắc Giáp Vệ. Còn như Xích Giáp Vệ thì phải được sự đồng thuận của Kỷ tộc ngũ phủ thì mới có thể phái ra, mỗi lần xuất quân đều có quan hệ tới đại sự của toàn bộ Kỷ tộc.
“Không phải vốn chỉ có Hậu Thiên sinh linh mặc Đạo Binh Giáp Khải sao? Hơn nữa trên đó lại có lượng lớn phù văn, nhìn qua là thấy.” Kỷ Ninh nhìn chằm chằm vào. “Mà chín gã to con trước mặt này mặc Đạo Binh Giáp Khải mà mặt ngoài lại không có chút nào phù văn, hơn nữa thực lực của từng tên đều không thua gì Tiên Thiên.”
“Điều này thật phiền toái.” Kỷ Ninh nín hơi.
Cho Tiên Thiên sinh linh dùng Đạo Binh Giáp Khải, việc này thì đến cả sáu đại bá chủ ở vùng Yên Sơn cũng không làm được, thậm chí là Kỷ Ninh còn chưa từng nghe nói qua. Chỉ sợ phải tới tận quân đội của Vương triều Đại Hạ thì mới thế này!
“Giết!” Chín gã to con xấu xí cầm trên tay côn đá, hét to chia làm hai hướng phóng thẳng tới Kỷ Ninh. Trên đầu bọn chúng còn ngưng tụ ảo ảnh một con rết cực lớn.
Kỷ Ninh lập tức hóa thành một làn khói nhẹ, nhanh chóng nhảy sang hướng có bốn tên. Mặc dù chỉ có bốn tên những chúng di chuyển đội hình đều không giãn cách quá mấy trượng, tay cầm côn đá chân mạnh mẽ bước tới.
“Chết!” Một gã to con trong đám hai tay cầm côn đá giơ lên cao.
“Đến đây đi.” Kỷ Ninh đã hoàn toàn bộc phát lực lượng, dường như toàn bộ lực lượng Thần Ma đã đưa vào trên tay nắm Bắc Minh kiếm. Hắn thể hiện rõ ý đồ muốn dùng cứng đối cứng một lần để xem mấy thằng cha này có thực lực ở mức nào.
Uỳnh!
Cả người nhảy tới, một cây côn đá dài hơn một trượng xẹt qua không khí nện thẳng vào thân Bắc Minh kiếm trên tay Kỷ Ninh. Cùng lúc đó, cả người Kỷ Ninh sau một tiếng ‘Vèo’ đã bay ngược ra. Còn gã to con kia thì lại lùi lại một bước, xì xầm ngôn ngữ của bọn chúng. “Tên nhân tộc này có khí lực thật lớn. Có điều so với ta thì vẫn kém. Thế này thì chúng ta càng phải liên thủ rồi.”
Tuy Kỷ Ninh vừa rồi chỉ giao chiến với một tên, nhưng vì chúng có Đạo Binh Giáp Khải…nên trên thực tế một nhát côn vừa rồi là lực lượng liên hợp của chín tên to con lại đó.
Trên không trung lúc bay ngược lại, Kỷ Ninh cảm thấy toàn thân tê rần, hổ khẩu ở tay phải bị xé rách làm Bắc Minh kiếm trên tay như muốn rời ra.
“Không thể dùng cứng đối cứng!” Trên không trung, Kỷ Ninh xoay người một cái, thể chất Thần Ma làm hắn nhanh chóng khôi phục. Rồi ở giữa không trung hắn giẫm lên vách tường hành lang, giống như một con chim đại bàng bay thẳng ra phía ngoài, nhanh chóng lướt qua bốn gã to con dị tộc.
“Không được trốn!”
“Trốn thì còn làm ăn được cái gì.”
“Nhân tộc chỉ biết trốn.”
Chín gã to con dị tộc nhe răng nanh ra, miệng gào thét. Bọn chúng cũng đều phát hiện ra, tốc độ của người này còn nhanh hơn cả bọn chúng.
Kỷ Ninh chỉ một ngón tay về phía xa xa. “Thủy Hỏa Liên Hoa!”
Ào ào ào ào…
Từng đôi Thủy Hỏa Liên Hoa xuất hiện, mỗi cái đều hình thành từ một lá sen nước và một lá sen lửa, tổng cộng có sáu đôi xuất hiện từ hư không, bao phủ trọn vẹn lấy chín gã to con kia. Chỉ thấy tường mảnh lá sen đang chậm rãi chuyển động quay ngược nhau tạo thành lực xoáy đáng sợ.
“Nhân tộc thật lợi hại.” Chín gã to con đều ngoảnh mặt nhìn nhau. “Không có giáp thần này thì chỉ sợ chúng ta đã bị thương rồi.”
Kỷ Ninh nhìn thấy chín gã to con này đứng chụm lại xì xầm nói với nhau điều gì đó.
Nhưng dù thi triển hoàn toàn ra Thủy Hỏa Liên Hoa thì vẫn không thể làm tổn thương bọn chúng chút nào.
“Quả thật là không được.” Trong lòng Kỷ Ninh hơi kinh ngạc. Lần trước lúc chiến đấu với Thiết Mộc Chiêm, hắn đã có thể dùng trận pháp và Kim Cương phù để chèo chống một hồi khá lâu, nên Kỷ Ninh cũng hiểu Thủy Hỏa Liên Hoa mà hắn thi triển ra hiện tại cũng không phải thật sự quá mạnh mẽ. “Từ lúc ta ngộ ra Thủy Hỏa Liên Hoa cho đến nay, đều dùng nó để bảo vệ, còn về mặt công kích thì vẫn còn kém chút ít.”
…
Chín gã cao to lại cầm côn đá xông tới như cái cối xay đè xuống.
“Liên Hoa hộ thể.” Xung quanh thân thể Kỷ Ninh xuất hiện ba tấm lá sen nước cùng ba tấm lá sen lửa quay tròn xung quanh. Chín gã to con đâm vào Thủy Hỏa Liên Hoa xoay tròn thì thân thể chúng liền lập tức bị ảnh hưởng không cách nào công kích được Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh thì cầm chắc Bắc Minh kiếm trong tay, nhằm thẳng vào một tên. Giết!
“Chết đi.”
Kiếm quang như lửa, nhanh đến kinh người. Đây đúng là ‘Điện Quang Hỏa Thạch’ trong ‘Lôi Hỏa Kiếm tàn biên’.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Từng đường kiếm đâm thẳng tới người gã to con. Gã to con này liền tức giận gào , quơ côn đá nặng nề lên. Lần trước Kỷ Ninh thử đối cứng với một tên đã bị bay ra ngoài, hơn nửa cả người tê rần nên bây giờ căn bản không dám đón đỡ, hoàn toàn dựa vào sự tinh diệu của kiếm pháp để giải quyết gã to con trước mặt.
Áo giáp cũng chỉ chỉ bảo vệ những vị trí một số chỗ yếu hại trên cơ thể. Nhưng ở trên đầu thì vẫn để lộ ra.
Kỷ Ninh chỉ cần đâm thẳng một kiếm vào đầu gã cao to kia là được!
Nhưng mỗi kiếm đâm ra đều bị luồng hắc quang nồng đậm ngăn cản lại, miễn cưỡng vượt qua thì cũng chỉ lưu lại được vết xước nhỏ trên mặt kẻ địch. Nhưng rồi ngay lập tức trên mặt của gã to con cũng lập tức khôi phục lại như ban đầu.
“Giết! Giết! Giết!” Kỷ Ninh quyết sống mái cùng bọn chúng.
“Ta muốn sống! Cho nên ta phải giết các ngươi!” Kỷ Ninh vận hết toàn bộ sức lực, đến cả chân nguyên Tiên thiên cũng liều mạng đưa vào trong Bắc Minh kiếm. Thế nhưng cũng chỉ lưu lại chút vết thương ngoài da cho đám to con dị tộc kia mà thôi. Những vết thương ấy căn bản không ảnh hưởng chút nào tới thực lực của bọn chúng.
Sau trải qua thời gian chiến đấu tầm một chén trà.
Bởi vì liên tục điều khiển Thủy Hỏa Liên Hoa, lại dùng hết sức lực chiến đấu nên thần lực tiêu hao rất nhanh.
“Thực lực của bọn chúng không giảm chút nào. Đến cả việc làm trong thương một tên ta cũng không làm được.” Kỷ Ninh phát giác thần lực trong cơ thể hiện tại còn không được một nửa. Giờ thì hắn không dám lại liều mạng kích hoạt nữa, hiện tại chỉ có thể nhanh chóng né tránh để thoát khỏi vòng vây.”
Vèo! Vèo! Vèo!
Kỷ Ninh thi triển Phong Dực độn pháp, lần lượt chạy trái rẽ phải tránh né kẻ địch đuổi giết.
“Nhân tộc, đừng hòng chạy thoát.”
“Ngươi trốn không thoát đâu.”
“Nhân tộc chỉ biết trốn.” Chín gã to con tức giận hét lên, rồi cả đám cùng đuổi theo. Kỷ Ninh căn bản không dám liều mạng nữa, hiện tại chủ yếu dựa vào Phong Dực độn pháp để bỏ xa bọn chúng.
Kỷ Ninh cũng cảm khái.
Bản thân tu luyện kiếm pháp lâu như vậy, mà đến lúc an nguy cần bảo vệ tính mạng thì vẫn phải dựa vào Phong Dực độn pháp.
…
Lại qua một thời gian.
“Rốt cuộc thì phải làm thế nào bây giờ?” Kỷ Ninh đang chạy thoát thân, đồng thời cũng lo lắng nhìn về đám to con đang điên cuồng gào thét đuổi giết hắn mà không biết mệt mỏi là gì. “Bọn chúng đuổi mình đã tầm nửa ngày rồi mà vẫn như trước không có mệt mỏi chút nào. Nhưng thần lực hiện tại của ta cũng chỉ còn có hai thành thôi.”
Muốn thi triển Phong Dực độn pháp thì cũng phải tiêu hao Xích Minh thần lực đó! Tuy nói không tốn bằng chiến đấu kịch liệt, nhưng bây giờ cũng đã chạy hơn nửa ngày rồi, càng lâu thì cũng càng tiêu hao nhiều.
“Ta dùng toàn lực thi triển kiếm ứng phó cũng chỉ có thể làm bọn chúng trầy da xước thịt chút xíu.” Kỷ Ninh thầm nghĩ. “Nhưng chín tên bọn chúng đều từ chín hại giống biến thành. Giống như tám mươi mốt tên Kim Giáp lần trước, dù chúng có bị nát vụn cũng có thể lại ngưng tụ trở lại.”
Kỷ Ninh rất rõ ràng…
Kể cả mình có đâm thủng đầu bọn chúng, chỉ sợ cũng không thể giết được.
Mà quan trọng hơn là, một kiếm toàn lực của mình cũng chỉ lưu lại chút vết thương ngoài da cho bọn chúng.
“Làm sao bây giờ?”
“Rốt cuộc thì phải làm cách nào đây?” Kỷ Ninh không ngừng nghĩ.
Không có bất kỳ biện pháp nào.
Tuyệt vọng!
“Trải qua bao nhiêu thời gian, đám Tiên Thiên sinh linh Thần Ma luyện thể bị đưa tới đây, chỉ sợ cũng tuyệt vọng nhìn thần lực của bản thân dần dần hao mòn mà chết như vậy.” Kỷ Ninh cũng hiểu được mình đang rơi vào vũng bùn, điểm yếu của mình chính là mới luyện Xích Minh Cửu Thiên Đồ tới đệ tứ trọng.
Hành lang này đều chỉ dành cho Tiên Thiên sinh linh dòng Thần Ma luyện thể xông vào đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://thegioitruyen.com
Vào lúc Thư Hoa tiên nhân thu đồ đệ, những tên Tiên Thiên sinh linh Thần Ma luyện thể kia chỉ sợ đều đã đạt tới viên mãn rồi! Thế nhưng Kỷ Ninh thì sao? Xích Minh Cửu Thiên Đồ tu luyện tới đệ lục trọng thì mới xem là Tiên Thiên viên mãn. Hiện tại mới chỉ đệ tứ trọng mà thôi! Bất kể là đồ tinh thuần của thần lực hay sự mức độ mạnh mẽ đều còn cách quá xa.
Phải xông qua ba cửa ải thì mới đến đích được.
“Thần lực của ta vẫn còn rất yếu so với những tên muốn làm đồ đệ của Thư Hoa tiên nhân kia.” Kỷ Ninh hiểu. “May mắn ta đã tìm ra được chút chân ý từ ngộ đạo, càng thấu hiểu thêm ‘Thủy Hỏa Liên Hoa’ nên mới có thể may mắn xông qua cửa thứ nhất! Nếu không ngay cửa ải đầu tiên đã không qua được rồi.”
“Lại còn cửa ải thứ ba nữa.”
“Đừng nói là qua cửa ải thứ ba, riêng cửa ải thứ hai này…” Kỷ Ninh cảm ứng được Xích Minh thần lực trong cơ thể đã hạ thấp xuống tới mức không còn một thành. Bây giờ tận đáy lòng hắn không phải là lo lắng nữa mà tràn đầy tuyệt vọng