Mãng Hoang Kỷ

Chương 9: Cung tên



“Mặc dù Kim Thần Y là bảo vật, nhưng cha có thể dễ dàng chọc thủng nó bằng một ngón tay.” Kỷ Nhất Xuyên nhìn con trai trước mặt, “Nhưng những thứ đó đều là vật ngoài thân, sau này con cần phải đạt được thành tựu với Thần Ma Luyện Thể, mà thần ma mạnh nhất chính là cơ thể của mình nên điều con phải làm là khai thác triệt để tiềm lực của cơ thể phát huy sức mạnh của bản thân.”

“Vâng.” Kỷ Ninh trịnh trọng gật đầu.

“Con có Thần Ma Luyện Thể nên sức mạnh sẽ càng lớn, tốc độ sẽ nhanh hơn, tầm nhìn mở rộng, tai có thể nghe thính hơn, thậm chí ngay cả sự hồi phục sức khỏe của cơ thể cũng thêm kinh người!” Kỷ Nhất Xuyên nhìn con trai, “Muốn chuyển hóa những thứ này thành sức mạnh to lớn…”

“Đầu tiên, con phải cần có vũ khí!” Kỷ Nhất Xuyên nói, “Dù con có thể khỏe gấp mười lần đối phương nhưng hắn vẫn có thể bắn tên từ xa giết chết con, đó chính là điểm lợi hại của vũ khí.”

“Tiếp theo, con phải giỏi về dùng vũ khí, ví dụ như kẻ dùng kiếm, mặc dù không có chút nội kình nào nhưng chỉ cần đạt tới cảnh giới thứ hai của luyện kiếm ‘Nhân kiếm hợp nhất’ là có thể đối phó với một kẻ nội kình mạnh mẽ nhưng không biết được cách dùng vũ khí, đơn giản là một kiếm đâm thủng cổ họng. Dù sao người có nội kình mạnh thì cũng không thể nào ngăn cản được sự sắc bén của kiếm được!” Kỷ Nhất Xuyên từ tốn nói.

Kỷ Ninh tất nhiên hiểu được những đạo lý này.

Một gã ngốc cường tráng mà gặp phải một sát thủ am hiểu dùng đoản kiếm thì vừa đối mặt đã phải chết rồi!

Thân thể khỏe mạnh chỉ là một mặt mà thôi, có kỹ năng mới quyết định được có thể xuất ra bao nhiêu nhát chém! Tựa như quyền anh, tán thủ ở thế giới kiếp trước vậy, thực ra tố chất cơ thể của các vận động viên hàng đầu không chênh lệch nhiều nên phụ thuộc rất nhiều vào kỹ thuật, chiến thuật…vv

“Con nói cho cha nghe xem, conmuốn học cái gì?” Kỷ Nhất Xuyên nhìn vào con trai.

“Ninh, con suy nghĩ cho kỹ.” Uất Trì Tuyết cũng nhìn vào con trai và nói.

Thực ra hai người bọn họ đã có kế hoạch cho con trai từ lâu rồi… Bởi bọn họ cho rằng con mình dù có thông mình từ bé nhưng vẫn còn quá nhỏ, không thể hiểu được bao nhiêu chuyện. Nhưng mà bọn họ vẫn hỏi thử ý kiến của con trai để nó biết được việc gì cũng cần tự động não suy nghĩ, rồi sau đó bọn họ sẽ nói suy nghĩ của mình ra để cho con hiểu được sự khác biệt trong đó.

“Con muốn học ba loại.” Ký Ninh bỗng nói.

“Thứ nhất, con muốn học bắn cung!” Kỷ Ninh nói.

Mình thuộc dạng Thần Ma Luyện Thể, sắp tới sẽ có thị lực kinh người, lại có sức khỏe tày trời thì tất nhiên phải dùng cung tên… Dùng sức mạnh như thần ma để bắn cung thì chắc chắn là tốc độ siêu âm, sợ rằng uy lực còn đáng sợ hơn cả súng tỉa hạng nặng ở kiếp trước. Cung tên có thể tấn công kẻ thù từ xa, mà theo những gì mình đọc được trong sách vở thì học nó cũng không quá khó.

“Thứ hai, con muốn học kiếm, song kiếm!” Kỷ Ninh nói tiếp.

Họ Kỷ am hiểu nhất chính là kiếm thuật!

Cha hắn – Kỷ Nhất Xuyên – còn có biệt danh “Tích Thủy Kiếm”. Có “tài nguyên” tốt như vậy thì hắn tất nhiên sẽ phải học kiếm thuật!

“Song kiếm ư?” Kỷ Nhất Xuyên nhíu mày, “Nói tiếp đi.”

“Cha, con muốn học khinh công và cách chạy trốn.” Kỷ Ninh nói tiếp, “Chỉ thế thôi ạ.”

Gặp được kẻ địch mạnh có thể chạy trốn được!

Chỉ khi có khả năng thoát thân cao mới có thể sống lâu, mà sống càng lâu thì càng đạt được nhiều thứ.

Uất Trì Tuyết cười: “Những thứ con nói về đại thể cũng không khác cha quá nhiều, nhưng mà mẹ nghĩ con nên luyện đơn kiếm thì vẫn tốt hơn đấy… Cả họ Kỷ không có ai là cao thủ song kiếm cả. Luyện kiếm kị nhất chính là phân tâm con ạ! phải tập trung tinh thần vào một thanh kiếm mới đạt được kết quả cao được.”

“Mẹ con nói rất đúng đấy.” Kỷ Nhất Xuyên cũng nói với con trai.

“Cha mẹ, con từ nhỏ đã có thể cùng lúc suy nghĩ về hai vấn đề rồi.” Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn cha mẹ, hắn không có cách nào giải thích về chuyện Nữ Oa Đồ nên chỉ có thể nói là trời sinh có thể cùng lúc suy nghĩ về hai vấn đề.

“Cái gì!”

“Một lúc suy nghĩ về nhiều vấn đề ư?”

Kỷ Nhất Xuyên, Úy Trì Tuyết hoảng sợ nói.

“Con cũng đã biết cùng lúc suy nghĩ về hai vấn đề là gì rồi sao?” Kỷ Nhất Xuyên quát khẽ, “Đó không đơn thuần chỉ là việc phân tâm làm việc mà là trong đầu đồng thời suy nghĩ về hai chuyện nhưng lại không ảnh hưởng đến nhau.”

“Con thực sự có thể cùng lúc suy nghĩ về hai vấn đề ạ.” Kỷ Ninh liền nói.

“Vậy con thử một chút xem xem nào.” Hai mắt của Kỷ Nhất Xuyên rực sáng, hắn khẽ đảo một tay, liền có hai hòn đá màu trắng xám xuất hiện, “Con dùng hai hòn đá này đồng thời ghi ra trên mặt đất, bên trái là tên mẹ con, bên trái là tên cha.”

“Vâng, thưa cha.” Kỷ Ninh gật đầu.

Kỷ Ninh cầm lấy hai đòn đá màu trắng xám, cảm thấy chúng hơi giống đá vôi ở kiếp trước. Lúc này, mỗi tay hắn cầm lấy một viên đá bắt đầu viết, loại đá này viết rất dễ.

Xoạt! Xoạt!

Tay trái tay phải cùng nhẹ nhàng viết ra loại chữ tượng hình cổ xưa phức tạp của thế giới này, một bên viết ‘Kỷ Nhất Xuyên’, một bên viết ‘Úy Trì Tuyết’. Nét chữ không xô lệch chút nào, rất thanh thoát.

“Ninh, con….” Uất Trì Tuyết sợ ngây người.

“Đây là…” Kỷ Nhất Xuyên cũng chấn động.

“Khó trách, khó trách lại tu luyện «Xích Minh Cửu Thiên Đồ» nhanh như thế.” Kỷ Nhất Xuyên chậm rãi nói. “Thì ra hồn phách con ta đã đạt đến khả năng cùng lúc suy nghĩ về hai vấn đề.”

Kỷ Nhất Xuyên nhìn con trai như nhìn một viên ngọc thô tuyệt thế chưa được mài dũa, hắn cực Kỷ kích động nói: “Ta tu luyện đến nay mới có thể cùng lúc suy nghĩ về hai vấn đề. Có điều, từ nhỏ ta đã chuyên tâm luyện đơn kiếm… Tư tưởng đã định! Đường khó mà đổi! Nhưng còn con ta từ nhỏ đã có thể cùng lúc suy nghĩ về hai vấn đề… Đây đúng là trời sinh dùng song kiếm, hai kiếm sẽ tựa như được hai người điều khiển khiến cho địch nhân rơi vào sự tấn công của hai tên đối thủ, hơn nữa hai tên đối thủ này còn thấu hiểu suy nghĩ của nhau, sức mạnh quả thực tăng gấp mười!”

“Bắt đầu từ ngày mai, cha sẽ tự tay dạy con luyện kiếm!” Kỷ Nhất Xuyên nhìn con và nói.

Vào sáng sớm hai ngày sau đó.

Nguyên khí trời đất dày đặc khiến cho sương mù mờ mịt tràn ngập trong không gian, Kỷ Ninh đã bị cha gọi đến sân luyện võ.

“Kỷ Ninh.” Kỷ Nhất Xuyên nhìn vào con trai, chỉ tay vào một người đàn ông mặc áo da thú có chòm râu dài ở bên cạnh và nói: “Đây là đệ nhất cung thủ ‘Mông Ngư’ ở phủ đệ phía tây của họ Kỷ chúng ta, tiễn thuật cực cao. Mông Ngư, trước hết ngươi hãy cho thằng bé được mở rộng tầm mắt đi.”

“Vâng.” Mông Ngư cung kính đáp.

Kỷ Nhất Xuyên đi thẳng đến phía trước chỗ đặt bốn thớt đá nham thạch, mỗi thớt đá này đều nặng mấy trăm cân, nhưng Kỷ Nhất Xuyên lại thuận tay nhấc lên một thớt rồi ném nó bay vù ra xa, sau đó lại nắm lên thớt khác, chỉ trong nháy mắt, bốn thớt đá đã đều vun vút bay ra đằng xa.

Bốn thớt đá nặng mấy trăm cân liên tiếp gầm rú xé gió bay đi như bốn phát đạn pháo, thoáng chốc đã biến thành bốn điểm đen trên bầu trời.

“Hát.” Trong tay Mông Ngư đột nhiên xuất hiện một chiếc cung lớn đen thui, hắn cầm lấy bốn mũi tên rồi kéo dây cung lên.

VÍU…UU!! VÍU…UU!! VÍU…UU!! VÍU…UU!!

Bốn mũi tên lóe lên ánh sáng trắng, chớp lên một cái đã biến mất, dĩ nhiên là đuổi theo bốn cái thớt đá kia, bùm bùm bùm bùm! ! ! ! Bốn điểm đen hoàn toàn biến mất, không thấy gì nữa.

Kỷ Ninh trợn mắt há mồm nhìn. Đọc Truyện Online Tại TruyệnY Y

Hắn sửng sốt một lúc lâu…

“Cha ném thớt đá nặng mấy trăm cân bay ra xa hơn hai cây số sao? Cứ như đạn pháo ấy!” Trong lòng Kỷ Ninh chấn động, “Mấy mũi tên này của Mông Ngư, có cảm giác rắng trong nháy mắt, một giây đồng hồ cũng chưa tới đã bay ra ngoài hai cây số rồi. Tính chính xác thì mấy mũi tên này ít nhất cũng có tốc độ hai nghìn mét trên giây rồi.”

“Trong truyền thuyết, Đại thần Hậu Nghệ từng bắn một lúc chín mũi tên, bắn chết chín Kim Ô.” Mông Ngư cười ha ha và nói, “Công tử, ta giỏi lắm cũng chỉ là chút tiểu xảo thôi.”

“Sư phụ Mông Ngư, thớt đá vỡ ra sẽ không rơi trúng đầu người ta chứ?” Kỷ Ninh chợt nghĩ đến một chuyện liền hỏi.

Kỷ Nhất Xuyên bên cạnh lắc đầu nói: “Kỷ Ninh, sư phụ Mông Ngư của ngươi đã là Tiên Thiên Sinh Linh, có thể trút chân nguyên vào trong mũi tên bắn lên trên thớt đá thì tất nhiên sẽ làm cho thớt đá nham thạch hóa thành bột phấn, nhẹ nhàng rơi xuống…Sao có thể rơi trúng vào người ta chứ.”

Kỷ Ninh kinh ngạc.

Lợi hại!

“Từ hôm nay trở đi, mỗi sáng sớm con đều phải luyện tập bắn cung một canh giờ với sư phụ Mông Ngư.” Kỷ Nhất Xuyên nói, “Đây coi như buổi tập đầu tiên của con đi. Mông Ngư! làm phiền ngươi rồi.”

“Có thể dạy công tử là vinh hạnh của Mông Ngư.” Mông Ngư cười ha ha và nói.

Kỷ Nhất Xuyên gật gật đầu rồi xoay người rời đi ngay.

Sân luyện võ liền rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn lại Mông Ngư và Kỷ Ninh, chẳng có ai khác nữa.

“Công tử.” Mông Ngư nhìn Kỷ Ninh, “Đối với một cung thủ mà nói, cung tên rất quan trọng. Mũi tên chia ra làm ba phần, đầu tên, thân tên và đuôi tên. Còn cung được tạo thành chủ yếu từ thân cung và dây cung. Mũi tên có thể chế tạo với số lượng lớn nhưng cung thì quý hơn nhiều!”

“Cung chia làm hai loại!”

“Loại cung thứ nhất được làm từ thân cung có tính đà hồi và dây cung dẻo dai. Khi kéo, thân cung cong lại… lấy lực đàn hồi do thân cung tụ lực sinh ra. Đó là loại cung thường thấy nhất và tương đối phổ thông, chế tạo khá dễ, cung thủ bình thường đều biết sử dụng loại cung này.”

“Loại cung thứ hai được làm từ thân cung cứng và dây cung có tính đàn hồi. Khi kéo, thân cung vững vàng, dây cung kéo dài tụ lực sinh ra lực đàn hồi kinh người, giống như cây cung trong tay ta đây vậy!”

Mông Ngư đưa cây cung lớn đen nhánh trong tay cho Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh dù đã chuẩn bị để đón lấy cây cung lớn phong cách cổ xưa này nhưng cũng lập tức cảm thấy trầm xuống, chắc cây cung này phải nặng trên trăm cân, hắn không nhịn được liền xem xét chăm chú. Thân cung được làm từ một loại kim loại đen nhánh, rất là sáng bóng. Dây cung thì lớn chừng ngón tay, tỏa ra màu xanh, bên trên có một trận sát khí đáng sợ như ẩn như hiện.

“Thân cung này chế tạo từ Phong Lôi Thiết, cực Kỷ cứng rắn. Mà dây cung càng quý giá hơn…được làm từ một đoạn gân của một con giao long lớn, có lực đàn hồi kinh người. Dù cho sức mạnh của ta có lớn hơn gấp mười lần cũng đừng mong kéo gãy được cây cung này.” Mông Ngư cười nói, “Ta đặt tên cho nó là Cung Lôi Long.”

Kỷ Nhất Xuyên nghe thấy thế hai mắt như tỏa sáng, dây cung là gân của giao long lớn ư?

“Lại đây, trước tiên học tư thế đã.” Mông Ngư lật tay, trong tay hắn liền hiện ra một cây cung thông thường.

“Kiểu đứng bắn, kiểu ngồi xổm bắn, kiểu quay người, kiểu nhảy bắn, kiểu chạy bắn!” Mông Ngư nhìn Kỷ Ninh, “Quá trình học bắn tên của công tử sẽ chia ra làm hai giai đoạn. Thứ nhất là giai đoạn căn bản, thứ hai là giai đoạn Tâm Tiễn.”

“Giai đoạn căn bản chính là tại năm giác quan trụ cột làm được ‘Tay đưa, mắt nhìn, tên đi’, cần phải bách phát bách trúng rồi mới tiến hành giai đoạn tiếp theo được.”

“Giai đoạn Tâm Tiễn không yêu cầu nghiêm khắc như thế, chỉ cần ‘Tâm động, tên đi’, không cần phải dùng mắt nhìn vì như thế quá chậm, phải dựa vào trái tim! Lập tức kéo cung bắn trúng mục tiêu luôn, nhanh như sấm chớp, chuẩn ngay thời khắc mắc chốt vì nó chỉ là trong nháy mắt, sẽ không để cho ngươi chậm rãi nhắm vào. Nếu luyện thành giai đoạn Tâm Tiễn, coi như ngươi xuất sư.”

Kỷ Ninh nghe thấy vậy liền gật đầu.

Rồi hắn lập tức dựa theo chỉ dẫn của Mông Ngư, trước tiên học tư thế chính xác.

“Eo thẳng lên! Tay trái duỗi thẳng ra!”

“Kéo cung theo tư thế kia đi, giữ như thế!”

“Con mắt! Con mắt! Mắt của ngươi mù hả?”

Vừa bắt đầu dạy, Mông Ngư đã bắt đầu gào thét, Kỷ Ninh vốn không biết cái gì như tờ giấy trắng bị quát cho no, hắn cũng chỉ có thể kiên trì từ từ học.

Nhà cao vạn trượng cũng dựng trên đất bằng mà, siêu cung thủ cũng có những bước học tập căn bản


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.