Khúc Ninh không thể tin nổi mà theo bản năng ôm mặt bị đánh.
Mãi một lúc cậu ta mới ngẩng đầu lên nhìn Hạ Mễ Chúc không biết vì nguyên nhân chạy vội hay là tức giận mà thở phì phò đứng đó.
“Cậu…”
“Không biết vì sao bản thân bị đánh đúng không?”
Hạ Mễ Chúc ngắt lời cậu ta.
Cậu cố gắng hít sâu, bình ổn tâm tình của mình nhưng kiểu gì cũng không làm được.
Nhất là khi Khúc Ninh còn tỏ ra không biết bản thân đã sai ở đâu mà trừng mình.
“Sao cậu dám!?”
“Sao tôi lại không dám!!?”
Hạ Mễ Chúc đôi mắt lớn trừng lên giận dữ quát ngược lại: “Không những tôi dám, tôi còn vẫn chưa đánh đủ đâu!!!”
Cậu vừa nói vừa mạnh mẽ nắm lấy cổ áo của Khúc Ninh, kéo mạnh cậu ta ra khỏi bàn.
Hạ Mễ Chúc không cho cậu ta dùng chút sức lực của Omega kia giãy giụa khỏi tay cậu mà kéo cậu ta ra khỏi căn-tin.
“Cậu muốn làm gì?? Mau buông ra!”
Khúc Ninh hai tay gắng sức muốn gỡ tay Hạ Mễ Chúc ra nhưng vẫn bị cậu kéo đến loạng choạng.
Nói sao thì Hạ Mễ Chúc vẫn là một Beta, còn được huấn luyện mỗi ngày.
Dù cậu ốm yếu cũng hơn nhiều một Omega như Khúc Ninh.
Đám người trong và ngoài căn-tin ngửi thấy mùi vị khác thường, ai nấy đều bỏ công chuyện trên tay mà đuổi theo.
Còn có người chia sẽ chuyện này cho người khác.
Kết quả đến cả Giang Tấn và Giang Minh còn đang giằng co ở nơi nào đó cũng bị kinh động, hai mặt nhìn nhau rồi lập tức bỏ dỡ câu chuyện mà chạy đi.
Lúc này Hạ Mễ Chúc đã kéo Khúc Ninh quần áo xộc xệch đến giữa sân trường, nơi dễ bị người ta nhìn thấy nhất mới mạnh bạo mà ném người ra.
Khúc Ninh bị ném đến loạng choạng mém ngã xuống đất.
Sắc mặt cậu ta càng thêm không đẹp.
Từ nhỏ đến lớn nào đã từng bị đối xử như vậy, Khúc Ninh đương nhiên là không chịu nổi.
“Cậu điên rồi sao!!?”
Khúc Ninh chưa đứng vững đã giận dữ hét vào mặt Hạ Mễ Chúc.
“Tôi điên!”
Hạ Mễ Chúc cũng hét lớn không kém: “Tôi còn có thể điên hơn cậu có muốn xem hay không??”
Khúc Ninh bị quát đến sững người, thật sự là bị ánh mắt đỏ bừng của Hạ Mễ Chúc dọa.
“Khúc Ninh, cậu đúng là không đặt lời cảnh cáo của tôi trong lòng, cũng mặt dày vô liêm sĩ hơn tôi nghĩ nhiều lắm.
Cậu thật sự khiến cho tôi phải điên lên mà.”.
Truyện Truyện Teen
Khúc Ninh khẽ giật mình một chút khi nghe cậu nói những lời như vậy, sau đó trong mắt nổi lên chút chột dạ không rõ.
Dù cậu ta đã giấu đi thật nhanh nhưng vẫn bị Hạ Mễ Chúc bắt được, giận dữ trong lòng càng thêm không giữ nổi.
“Khúc Ninh!!”
Hạ Mễ Chúc tức đỏ mắt quát ầm lên.
Tiếng quát này lớn đến mức dọa cho Khúc Ninh và cả người xung quanh giật cả mình.
“Tôi nói cho cậu biết!! Nếu con tôi mà xảy ra chuyện gì, dù cậu có là con ông trời thì tôi cũng sẽ không tha cho cậu đâu!! Cậu nghe rõ cho tôi!!”
Hạ Mễ Chúc nắm chặt tay đến mức khớp xương kêu răng rắc không ngừng, nghiến răng đến kêu keng két đáng sợ vô cùng.
Giang Tấn vừa chạy đến nữa bị lời cậu nói dọa, nữa bị bộ dáng tức đỏ mắt, giận dữ quá độ mà sắc mặt dữ tợn vô cùng, nào có giống Hạ Mễ Chúc dịu ngoan bình thường làm cho kinh sợ.1
“Mễ Chúc bình tĩnh! Mễ Thụy làm sao vậy?”
Hắn đến bên cạnh, khéo léo đứng chếch lên trên một bước vừa hỏi.
Vị trí này đủ cho hắn có thể kịp thời ngăn lại tất cả nguy hiểm hay là hành động trong lúc bức xúc quá độ của Hạ Mễ Chúc mà có thể khiến cho tình hình càng khó cứu vãn hơn nếu nó xảy ra.
Giang Minh cũng chạy đến bên cạnh Khúc Ninh, ánh mắt kỳ dị vô cùng khi nhìn thấy bộ dạng chật vật của cậu ta.
Hắn im lặng kéo người rời xa Hạ Mễ Chúc một chút, cũng giữ lại cánh tay cậu ta, không cho Khúc Ninh vọng động.
Khúc Ninh không biết vì nguyên nhân gì mà lúc này đã có chút lấy lại bình tĩnh.
Cậu ta giằng khỏi tay Giang Minh mà bước về trước một bước, hằm hằm nhìn Hạ Mễ Chúc.
“Làm sao có thể có cái gì chứ? Không ai có thể không thích thân cận cùng một Omega.”
Khúc Ninh càng nói càng lấy lại được phong độ, tự tin hất cằm: “Cho dù cậu là người sinh nó ra thì sao chứ? Nó cũng vẫn là con của Lộ tướng.
Được một Omega chăm sóc vẫn tốt hơn một Beta như cậu.”1
Hạ Mễ Chúc tựa như bị nói đến ngớ ngẩn, đần người ta một chút.
Ở lúc tiếng bàn tán xì xào muốn nổi lên thì nghe Hạ Mễ Chúc phụt một tiếng cười như điên như dại.
“Ha ha ha ha ha…”
Khúc Ninh biểu tình có phần cứng lại, sắc mặt càng thêm khó coi.
Lại thêm bộ dạng chật vật do Hạ Mễ Chúc gây ra, làm gì còn khí chất hơn người bình thường chứ.
“Ha ha…”
Hạ Mễ Chúc cười đến thở không nổi vịnh một tay vào vai Giang Tấn, bình ổn thân hình nhưng mắt lại long lên, trừng trừng nhìn Khúc Ninh, gằn giọng: “Rồi sao?”
Mí mắt Khúc Ninh giật giật.
Câu hỏi mai theo mỉa mai này nghe quen đến mức cậu ta tim đập thình thịch lại không thể kịp thời phản bác làm sao cho đúng.
Cũng bởi vì vậy mà khí thế nhất thời được đề lên lại bị đạp xẹp xuống, sau đó sẽ dần bị Hạ Mễ Chúc đang nổi điên đánh cho tan tát.
“Rồi làm sao!?”
Hạ Mễ Chúc làm gì cần cậu ta trả lời.
Cậu lại bỗng nhiên hất Giang Tấn ra, ở lúc không ai kịp phản ứng mà nhào đến, bàn tay đẩy vào bả vai Khúc Ninh quát hỏi.
Khúc Ninh bị đẩy đụng vào Giang Minh phía sau.
Cậu ta bị khí thế như muốn bất chấp tất cả của Hạ Mễ Chúc dọa sợ rồi, mặt có chút tái nhợt chọc người thương tiếc.
Nếu không phải có Giang Minh ở đó, dám lắm sẽ có người tựa như thiêu thân lao lên làm anh hùng, tận sức lấy lòng Khúc Ninh.
Mà Giang Minh tuy không có muốn làm anh hùng, nhưng hắn vẫn phải che chở cho Khúc Ninh trước một Hạ Mễ Chúc điên rồi lại muốn tiến lên nữa.
“Hạ Mễ Chúc cậu bình tĩnh…”
“Tránh ra!”
Hạ Mễ Chúc điên rồi, chẳng thèm bận tâm hắn là ai mà theo bản năng vung tay lên đẩy hắn ra.
Một bộ hôm nay dù là ai tới cũng không ngăn được cậu khiến người bàng hoàng vô cùng.
Giang Minh nói sao cũng là Alpha, sao có thể dễ dàng bị một Beta đẩy ra.
Dù hắn nhập học sau, huấn luyện không bằng nhưng sức mạnh của Alpha vẫn còn đó.
Có điều khiến hắn hoảng sợ chính là, hắn vẫn bị Hạ Mễ Chúc đẩy ra xa Khúc Ninh.
Giang Minh ổn định thân hình, chuẩn xác mà nhìn đến chủ nhân của luồng uy áp đã khóa chặt hắn, khiến cho hắn bị Beta nhỏ gầy kia đẩy ra.
Đương nhiên, nó cũng khiến hắn không thể lại chống đỡ cho Khúc Ninh, chỉ có thể bất lực đứng nhìn.
Trong lòng hắn kinh hãi dị thường, cũng triệt để nhận thức được một Alpha cấp S có bao nhiêu đáng sợ.
Cách biệt một cấp bậc là cỡ nào khiến người hận, giận dữ.
Mà lúc này Hạ Mễ Chúc đã bắt đầu phát tác tính tình bị Khúc Ninh chọc lên.
“Nói đi chứ! Thì làm sao???”1
“Thì làm sao hả???”
“Cậu tránh ra…”
Khúc Ninh bị Hạ Mễ Chúc mỗi câu đều bị đẩy một cái, hoảng sợ mà làm ra hành động né tránh.
“Sao vậy Omega cấp S? Không phải cậu kiêu ngạo lắm sao? Trả lời đi!”
“Sau khi cậu lấy lòng được con tôi rồi cậu sẽ làm cái gì? Hay nói đúng hơn đợi cậu dựa vào việc này, chiếm được lòng Lộ Nguyên Hầu rồi cậu sẽ làm gì nữa hả!!?”
Hạ Mễ Chúc tức đỏ mắt, giận đến không xong mà quát hỏi..