Vũ Nhi nằm trên giường trong phòng ngủ ở tầng hai, cô mơ thấy mình đang đi giữa đám cỏ bên sông.Trên đám cỏ bên sông đều đọng những giọt sương, cơn gió thổi qua khiến chúng thoáng lay động.
Cô cứ đi, đi mãi giữa đám cỏ, đi từ sáng sớm cho đến tối, đến tận khi mặt trăng đã treo lơ lửng giữa bầu trời.
Cuối cùng khi màn đêm đã hoàn toàn bao vây quanh cô, cô bắt đầu chạy cuống cuồng trên đường, ven bờ sông.
Cô vừa trẻ trung, vừa khỏe mạnh, cô chạy khỏe khoắn trông như một con tuần lộc.Không biết đã chạy mất bao lâu thời gian Vũ Nhi chạy đến thượng nguồn của con sông, ở đó hiện ra một cánh đồng hoang.
Thượng nguồn rất hoang vu, hoang vu đến độ nhức mắt, nhưng cô vẫn đi dọc theo sông không mục đích.Đột nhiên, cô nhìn thấy một bộ xương trắng nổi lềnh bềnh giữa dòng nước trong vắt, dưới ánh sáng trăng phát ra phản quang âm.
Từ bộ phận xương hông của bộ xương này có thể đoán được đây là bộ xương của phụ nữ.
Những chiếc xương thon dài, dường như là một thứ sản phẩm nghệ thuật tinh xảo đẹp đẽ, trắng đến độ hơi hoa mắt.
Mặc dù dáng vẻ đầu lâu này khiến cô phát buồn nôn, nhưng bộ xương này vẫn thu hút toàn bộ sự chú ý của cô.
Một vài cây rong quấn lấy ngón chân bộ xương.
Vũ Nhi chợt cảm thấy tư thế này rất đẹp, nó có khí chất cao quý khó có thể diễn tả được thành lời.
Thế là Vũ Nhi từ từ tiến lại gần bộ xương, cô muốn nhìn rõ hơn nữa, ví dụ trong hốc mắt bộ xương rốt cuộc còn ẩn dấu điều gì.
Cuối cùng cô bước lên phía trước, nhưng chưa kịp bước thứ hai, cô đã rơi xuống nước.Nước sông sâu đến không ngờ, nước lạnh thấu xương.
Vừa rồi cô vẫn còn có thể nhìn được đáy sông qua làn nước trong vắt, thế mà bây giờ cô lại phát hiện ra mình bị rơi vào màn đêm đen dày đặc, thậm chí cô không nhìn thấy được gì cả.
Cô không hề phản kháng giãy giụa, tất cả như đã được sắp xếp trước, cô buộc phải đến con sông này, cô cũng buộc phải rơi xuống nước.Giờ đây, cô đã chìm xuống đáy, những cây rong quấn quanh lấy cổ cô.
Những cọng rong quấn vào cổ cô ngày càng chặt, cảm giác giống như sợi dây thừng trên giá treo cổ.
Cô cũng sắp trở thành phụ nữ bị chết đuối, vĩnh viễn nằm yên dưới đáy nước tối đen, bị rong rêu bao phủ, giống như là xác ướp dưới nước, cuối cùng cũng sẽ trở thành một bộ xương trắng mới, cùng làm bạn với bộ xương trắng kia đến muôn đời.Trước khi chết, cô chỉ muốn cố mở mắt nhìn.Cô đã mở được mắt ra.Dưới ánh đèn ngủ lờ mờ của phòng ngủ, cô nhìn thấy khuôn mặt Đồng Niên.
Mặt anh đang đối diện với Vũ Nhi, khuôn mặt đỏ bừng bừng, nhưng đôi mắt lại đang nhắm, dưới mi mắt là con ngươi mắt dường như liên tục cử động.
Miệng anh tím ngắt và run rẩy.
Cô muốn gọi anh nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh gì, lúc này cô mới chợt nhớ ra, những cọng rong rêu lạnh giá đang thít chặt lấy cổ cô, cô sẽ nhanh chóng bị chết đuối.
Giờ đây, cọng rong rêu bám quanh cổ cô đã biến thành đôi tay của Đồng Niên, đôi tay này đang bóp chặt lấy cổ Vũ Nhi.Đây không phải là giấc mơ.Vũ Nhi cảm thấy đôi tay bóp cổ cô ngày càng mạnh hơn, dần dần, tầm nhìn của cô cũng bị nhòa đi, không còn nhìn thấy rõ khuôn mặt Đồng Niên nữa, chỉ cảm thấy nét mặt anh rất đau khổ.
Đầu óc Vũ Nhi cũng càng lúc càng nóng, mặt cô dường như sắp bị thiêu đốt, cô cảm thấy có một đám lửa đang cháy trong não cô, còn thân thể cô thì lại giống như bị đưa vào phòng ướp lạnh băng.
Cô cảm thấy mình lại sắp bị chìm xuống, trước mắt là màn đêm đen tối mịt mù, lần này không phải cô chìm xuống đáy nước mà là địa ngục.Đột nhiên, đôi tay đang bóp nghẹt lấy cổ cô bỗng lỏng ra.Đồng Niên cuối cùng cũng cắt đứt được những cọng rong rêu trong tích tắc, khi Vũ Nhi bị rơi xuống địa ngục.Anh mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt đỏ của Vũ Nhi, còn cả đôi mắt vô hồn.
Anh hả miệng to, giơ đôi tay lên trước mắt nhìn.
Anh không dám tin đây lại có thể chính là tay của mình.Vũ Nhi đã hồi sinh, từ từ nổi lên mặt nước, khi cô thò đầu ra khỏi mặt nước, cô lại nhìn thấy Đồng Niên.Cô mở to mắt và chớp mấy cái, sau đó cô cũng như những người suýt chết đuối vừa được vớt lên, hả to miệng nôn nước ra ngoài, nhưng cô chỉ nôn khan, chẳng nôn ra được gì cả.
Cô hả to miệng hít thở, khi sắc mặt dần dần trở lại bình thường, cô ho khan mấy tiếng, đến khi trong cổ họng có thể phát ra âm thanh.“Anh muốn giết em à?”