Điều khiến Bạch Lạp Sa muốn hủy diệt thế giới nhất là…Kỷ Bách Ngôn.
Cô không thể tưởng tượng nổi…
Hồi tưởng về người đàn ông dáng vẻ dịu dàng, yêu thương vợ con từng li từng tí kia…
Kể cả khi cô nhíu mày thôi, anh cũng lo sợ được mất…
Mỗi khi cô ăn vạ, anh đều kiên nhẫn dỗ dành cô…
Một người đàn ông với tiêu chí có một không hai, “đội vợ lên đầu, trường sinh bất lão” như vậy…
Đến cuối cùng lại quẳng cho cô hai chữ “phản bội” sao?
Trong tiểu thuyết “Nụ cười mang tên em” hình như cũng đồng dạng này…
Kỷ Bách Ngôn rất sủng ái cô, chỉ hận cứ thế không thể đưa bay lên trời vì cô hái sao…
Nhưng rồi giả nữ chủ Mộng Điệp xuất hiện, câu cái hồn của ảnh đi mất…
Cái gì luân thường…
Cái gì đạo lý…
Cái gì vợ con…
Vứt hết, vứt hết!
Tình yêu trái ngang mới là chân lý!
Chân lý mẹ nó ấy mà chân lý!
Hảo chân lý!
Kịch bản còn không quên đính kèm thêm, cái kết cuối cùng của nguyên nữ chủ Bạch Lạp Sa.
Cô ấy là nữ chủ của cuổn sách, nay bị nam chủ vứt bỏ, hoàn toàn tuyệt vọng với tình yêu.
Tuyệt vọng dần dần lại sinh ra oán hận…
Oán hận cái đôi cẩu nam nữ kia!
Quang hoàn nhân vật chính bị cướp mất, chồng yêu cũng bay nhảy theo tình nhân mới.
“Bạch Lạp Sa” tính kế, muốn giết chết Kỷ Bách Ngôn, rồi tự tử theo anh…
Không ngờ kế này bị Mộng Điệp nhìn ra, Kỷ Bách Ngôn trực tiếp cho rằng “cô” là người điên, tống vô bệnh viện tâm thần.
Còn cướp đi con gái cô, lấy lí do kẻ điên không có quyền nuôi con.
Vào bệnh viện tâm thần không lâu, “Bạch Lạp Sa” thống khổ nhận được tin báo, đôi cẩu nam nữ kia kết hôn…
Là lễ kết hôn đình đám siêu cùng trong giới thượng lưu…
Người người tâng bốc họ, nhà nhà ủng hộ họ, đại loại là “kim đồng ngọc nữ”, “trời sinh một cặp”, “duyên trời khó tránh”…
“Bạch Lạp Sa” chịu không nổi cú sốc với lực sát thương tâm lý +1000 này, phát điên…
Điên điên dại dại quằn quại mấy tháng trời…
Cô ấy đành buông xuôi…
Tâm chết, tim tàn…
Vào một chiều đông lạnh bạc…
Cầm dao cứa cổ một phát…
Tèo téo teo kết thúc một đời hồng nhan bạc mệnh…
Đọc xong hết, Bạch Lạp Sa mộng bức đưa tay vuốt vuốt cổ…
Hoài nghi nhân sinh các kiểu con đà điểu…
Tâm tình tốt đẹp của ngày hôm nay, đã bị tờ giấy vô tri vô giác này phá cho nát bét rồi còn đâu.
Bé Sa đi ra phòng bếp, pha một ly sữa…
Bưng sữa ra ban công, cô ngồi trên ghế mây, ôm bụng bầu thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong đầu lại không kiềm được ngẫm nghĩ miên man về cốt truyện ban nãy…
Thực ra thì…đây cũng có thể coi là một thử thách tình yêu…
Thử thách tình yêu mà Kỷ Bách Ngôn dành cho cô…
Thế gian này, người si tình, có…
Người thâm tình, cũng có…
Nhưng lại hiếm nhất chính là kẻ chung tình…
Tình cảm đứng trước bao cám dỗ cuộc sống, vẫn vững bền không đứt, liệu có còn?
Tình cảm không bị bào mòn bởi năm tháng thời gian, liệu có còn?
Chung thủy, hai từ nghe đơn giản, lại là một sự lựa chọn đầy tính bản lĩnh đối với mỗi người.
Mặc kệ Kỷ Bách Ngôn là nam chủ hay Mộng Điệp là giả nữ chủ…
Nếu anh bỏ tôi chạy theo nữ nhân khác…
Đem ly sữa uống cạn, ánh mắt trong veo nhu mềm của Bạch Lạp Sa xẹt qua một tia tàn nhẫn…
Tôi nhất định sẽ róc xương mổ xẻ anh, đem cả nữ nhân anh yêu phải chịu hậu quả cùng…
Từ trước tới nay, cô vốn không phải người tốt đẹp gì…
Người đàn ông cô dùng qua, dù chết vẫn là của cô, nữ nhân khác nhúng chàm, ít nhất cũng nên kiên nhẫn đợi đến lúc cô vứt bỏ ảnh chứ…
Hồi tưởng về đoạn tình cảm tốt đẹp trải qua với Kỷ Bách Ngôn mười năm nay…
Mong anh không khiến em thất vọng…
Bách Ngôn…
Đã lâu rồi, mấy cái chiêu trò chính thất đấu tiểu tam, cô không dùng đến nữa.
Trước mắt cứ coi thế cục như nào đã…
Nhìn trời nắng ấm trước mặt cùng dàn hoa hồng vàng nở rộ…
Bạch Lạp Sa gợi gợi khoé môi…!
Cô sẽ đọc sách một chút vậy…
…
“A lô!”
“Em yêu…” Kỷ Bách Ngôn ngả lưng trên ghế, tháo mắt kính xuống, nhu tình như nước từ miệng thoát ra: “Anh lại nhớ em rồi!”
Dứt lời, anh đưa tay, vuốt ve màn hình máy tính trước mặt.
Màn hình máy tính đang chiếu toàn diện dàn ban công, máy quay mi ni căn góc quay rất chuẩn xác.
Thông qua màn hình, anh hoàn toàn có thể ngắm nhìn trọn vẹn dung nhan xinh đẹp tựa nắng thu vàng của nàng vợ mình yêu.
Cô ấy lúc này tay đang cầm di động, miệng cười duyên dáng, hàn huyên với anh.
Thi thoảng, tay cô sẽ vô thức vỗ vỗ bụng bầu…
Hành động này…là bản năng của một người mẹ…
Anh cũng muốn ở đó cùng cô, vuốt ve bụng cô…
Biết Lạp Sa thường hay ngồi đây đọc sách…
Kỷ Bách Ngôn vô cùng quy củ…
Ngày nào cũng y ngày nào, canh giờ chuẩn xác…
Sau đó đến lúc thì bật màn hình, vừa phê duyệt công văn, vừa ngốc ngốc cười cười ngắm vợ yêu cho thỏa mãn nỗi nhớ đọng nơi đáy lòng.
“Em cũng nhớ anh!” Kìa, cô ấy đang làm nũng đó!
Kỷ Bách Ngôn trong tim ngọt ngào mềm mại một trận.
Anh tằng hắng đưa nắm đấm tay đặt trước miệng, ho nhẹ tiếng: “Em ăn cơm chưa?”
“Chưa.
Em không muốn ăn lắm.”
Chính là như này…
Bạch Lạp Sa từ khi có bầu…
Bệnh lười ăn liền bộc phát…
Nếu không phải Kỷ Bách Ngôn xót xa cô không biết chăm sóc thân thể, gọi điện về nhắc nhở, sợ là cô quên luôn việc ăn mà ngồi ngốc một chỗ nguyên ngày mất.
Người đàn ông mày kiếm nhíu lại, giọng điệu tăng thêm phần nghiêm khắc.
“Em ăn ngay, lập tức cho anh!”
“Em…” Bạch Lạp Sa chần chừ, ngón tay mân mê trang sách.
Kỷ Bách Ngôn, nam nhân này đủ xấu tính!
Cô rõ ràng không thích ăn cơm, ấy thế mà bữa nào anh cũng sai nhà bếp nấu một đống đồ dưỡng thai bổ thân…
Hại cho cô ăn nhiều đến nỗi mắc ói.
Giờ chỉ cần nghe đến hai chữ “ăn cơm”, cô bèn muốn nôn…
“Có thể không ăn đồ bổ không?”
“Lạp Sa!” Giọng anh lại tăng thêm mấy phần nghiêm khắc, hiển nhiên anh không hài lòng lắm với câu trả lời này của cô.
Như người ba già chăm lo con gái nhỏ, Kỷ Bách Ngôn càng thêm nặng giọng.
“Đều tốt cho em, hiểu không?”
Xác thực, anh chăm lo cho cô, nhiều lúc còn hơn cả Linh Đương.
Sinh nở lần hai, cửa sinh đối với phụ nữ là cửa tử.
Lần một kia, anh hãi gần chết.
Lần này, nếu không tẩm bổ cô đều đều, cô ấy có thể an toàn vượt cạn sao?
“Tại anh…” Từ đầu bên kia, người phụ nữ lại oán giận dỗi hờn chỉ trích: “Đều tại anh, từ lần sau anh thích anh tự đi mà đẻ.
Em khổ chết rồi!”
Dứt lời, điện thoại liền cúp máy luôn.
Tiếng tít tít từ đầu dây truyền đến.
Kỷ Bách Ngôn ánh mắt không dời theo dõi màn hình, lại có điểm bất đắc dĩ hạ di động xuống.
Cô là người duy nhất, dám cúp di động anh đấy.
Cô là ngoại lệ của anh mà…
Không đúng!
Kỷ Bách Ngôn nghiêng đầu, chuyên chú ngắm người phụ nữ qua màn hình máy tính.
Anh lầm bầm khó hiểu: “Không phải em ép anh cho em đứa con nữa sao?”
Thế nào giờ cô lại quay đầu trách móc anh rồi?
Cửa phòng được gõ.
Kỷ Bách Ngôn khôi phục sắc mặt lãnh đạm, tiếp tục đeo kính, nhàn nhạt cúi đầu, nghiêm túc phê duyệt công văn.
“Vào đi!” Giọng điệu không cảm xúc.
Cửa hé mở.
Trợ lý Từ Thư đi vào.
“Kỷ Phó đổng, đây là bản hợp đồng tôi đã soạn trước cho cuộc gặp mặt chiều nay với công ty ZK.”
Đem màn hình máy tính tắt đi, Kỷ Bách Ngôn nhận lấy.
Chậc…
Vừa xem xét bản hợp đồng, anh vừa thầm than nhẹ.
Thật muốn vứt cái ghế (*)Phó đổng sự này để bay về nhà gặp cô.
______________________________
(*)Phó đổng sự: Phó chủ tịch Hội đồng quản trị..