“A, chết người rồi!”
“Trời ơi, cậu ta vừa làm trò quỷ gì thế? Bạn nữ đó bị doạ ngất rồi kìa!”
“Ai đó tới cứu người với!”
Đám người nãy còn đang đứng thành vòng tròn chỉ trích, bỗng chốc tên nào tên nấy đều hoảng loạn hết lên.
Nhưng người hoảng loạn nhất trong số đó, lại chính là tên stalker cuồng biến thái cầm bó hoa đi tỏ tình.
Hắn hú cả hồn, nhìn cô gái trước mặt nãy còn đang tươi cười bỗng ngã rầm xuống.
Cái mặt xấu trai đầy vẻ mộng bức.
Chuyện yêu ma quỷ quái gì đang diễn ra a?
Đại khái thì, stalker này bị mắc một căn bệnh, đó là bệnh hoang tưởng.
Hắn luôn cho rằng bản thân là một người bạn đời hoàn mỹ đối với bạn học Bạch Lạp Sa.
Thế nên hắn tuyệt đối sẽ không ngờ rằng chính bản mặt xấu trai của mình lại doạ người ta trực tiếp xỉu cái oạch.
Hắn đưa tay nâng gương mặt nhỏ của cô lên…
Hắn lay lay cô vài cái…
Song cô vẫn không tỉnh.
Stalker có hơi hoang mang….
Hắn lại đặt ngón tay trước hai lỗ mũi của thiếu nữ.
Hắn kinh hoàng phát hiện…
Tắt…tắt thở rồi!
Ối zời ơi! Không còn hơi thở.
Ngay khi hắn quyết định cúi đầu xuống thực hành hô hấp nhân tạo…
Sau lưng chợt có tiếng hét.
“Mẹ kiếp, mày làm cái chó gì thế?”
Khương Trạch tức tới độ đỏ bừng hai mắt.
Anh thô bạo giơ chân đạp mạnh vào lưng stalker, sau đó kéo cổ hắn ra.
Cúi đầu, vỗ vỗ mặt Bạch Lạp Sa.
“Lạp Sa, trời ạ! Tôi đưa cậu tới y tế!” Anh ôm cô, gấp gáp đứng dậy.
Gương mặt điển trai ánh lên sự lo lắng.
“Cô ấy…” Stalker lồm cồm bò bò, túm lấy cổ chân Khương Trạch.
Hắn mấp máy môi: “Tắt thở rồi!”
…
Bạch Lạp Sa tuyệt đối éo ngờ đến trường hợp này.
Đúng là cô muốn gọi cấp cứu thật.
Nhưng cô vẫn không thể tin nổi là bản thân mình lại trở thành kẻ lên xe cấp cứu thay vì tên stalker đốn mạt kia.
Bay lơ lửng giữa khoảng không vô định, cúi đầu nhìn thân thể mình được đặt lên cáng cứu thương.
Khương Trạch là người duy nhất lên xe cứu thương cùng cô tới bệnh viện.
Bạch Lạp Sa không bay theo xe cứu thương, một mực đứng ở sân trường.
Tình trạng trong trường lúc này phải nói là cực kì hỗn loạn.
Stalker đã sớm bỏ chạy mất dạng từ lâu.
Bạch Lạp Sa bất bình chất vấn Cụ Thần Đèn: “Sao cụ lại trục hồn tôi?”
[ Sao, nhóc cấm ta à? ]
Ê, giọng điệu gì cục thế?
“Cái lão già hồ đồ này! Cụ trục hồn tôi sao không nhân lúc tôi ngủ mà trục, trục lúc tôi đang đứng ở sân trường làm gì? Nhỡ đâu tí tôi tỉnh dậy lại thấy mình nằm trong nhà xác thì sao?”
[ Không sao, ta căn chuẩn thời gian rồi.
Nhóc con ngốc, ta đây là đang giúp nhóc đó.
]
Bạch công chúa không hiểu: “Giúp gì cơ?”
[ Loại bỏ stalker nha.
]
Dứt lời, Thần Đèn bắt đầu kể cho cô nghe.
Hoá ra trong nguyên tác, stalker chính là kẻ đã bắt cóc nhân vật nữ phụ – vị hôn thê của nam chủ.
Hắn cầm tù nữ phụ tròn một trăm ngày thì cô ấy qua đời.
Chết vì bị hiếp dâm quá nhiều!
Bạch Lạp Sa nghe đến đoạn này mà rùng cả mình.
[ Tại vì stalker là nhân vật phụ của phụ được phác hoạ qua ngòi bút của tác giả.
Thế nên hắn đóng một vai trò mấu chốt trong cái chết của nữ phụ.
]
Thần Đèn không ngừng liến thoắng.
[ Để hoàn toàn có thể dìm chết hắn, lần này sau khi nhóc tỉnh dậy, hãy thuê luật sư kiện cáo hắn đi.
Trong nhà hắn có dán ảnh của nhóc, bó hoa hắn tặng cho nhóc có gắn camera ẩn.
Stalker qua sinh nhật mười tám tuổi từ mấy hôm trước rồi.
Thế lực của nhà họ Bạch cùng tội ác của hắn, cũng đủ cho hắn đi ăn cơm nhà nước hơn mười năm đó.
]
“Quào.” Vẻ mặt của Bé Sa lúc này kiểu Vãi mèo luôn!.
Cô vỗ tay, không tiếc lời khen ngợi Thần Đèn: “Được luôn cụ ơi! Chơi một vố lớn như vậy ra là để đạt được mục đích này.
Hảo cụ già! Sống lâu năm đúng là nhìn xa trông rộng!”
Thực ra nếu Thần Đèn tiết lộ cho cô biết trước cái kết của mình, chắc chắn cô sẽ không ngại để cho tay mình dính máu mà đi trừ khử luôn tên stalker này.
Trước đây hắn cuồng nhiệt theo đuổi cô, cô từ chối.
Sau đó chuyển trường.
Bạch Lạp Sa không phải là người xấu, mỗi người đều có quyền được theo đuổi người mình yêu.
Cô không thể vì hắn theo đuổi cô mà giết hắn luôn được.
Nhưng nếu hắn phá hoại nhân sinh tươi đẹp của cô…
Mua ha ha ha ha! Mày chết mẹ mày rồi, stalker bấy – bì à!
Đợi ông đây tỉnh dậy…
Mẹ kiếp! Nghĩ đến cái gã stalker chó chết kia ngày ngày cầm ảnh cô mà quay tay…
Bạch Lạp Sa liền muốn chết…
Muốn chết thật!
…
Lúc Bạch Lạp Sa tỉnh lại trong bệnh viện, khoảng thời gian đã trôi qua hơn một ngày.
Cô mặc áo bệnh nhân trên người.
Mái tóc đen quăn xoã tung.
Bàn tay đang được ai đó nắm lấy.
Tay kia thì chích kim tiêm truyền nước biển.
Nhiệt độ thực ấm áp.
Nhưng khi nhìn thấy sườn mặt tinh tế điển trai của thiếu niên, cô liền rút tay về.
Không ngờ, động tác nhẹ nhàng như vậy của cô lại khiến anh tỉnh dậy.
Khương Trạch do quá lo sợ nên vốn dĩ ngủ không sâu.
Nếu không phải do cả đêm qua ngắm cô mà không ngủ, có lẽ bây giờ anh cũng không cần chợp mắt một tí.
Anh giật mình tỉnh dậy, mà tâm trạng bèn vui mừng khôn xiết.
“Lạp Sa!” Nắm lấy khuỷu tay của cô, thiếu niên nhón người dậy, lo sợ hỏi: “Cậu có đau ở đâu không?”
“Không!” Bạch Lạp Sa lắc đầu, một nụ cười của cô tựa mười dặm gió xuân.
Thành công tưới mát cõi lòng đang chìm đắm trong hoang mang của Khương Trạch: “Tôi bị sao thế? Sao mỗi cậu ở đây thôi?”
“Cậu…” Khương Trạch nhấn chuông: “Tạm thời gọi bác sĩ kiểm tra cho cậu đã.
Tôi không an tâm.”.