Chà, nén nhịn cảm giác muốn đem giày cao gót táng thẳng mặt Bạch Kiêu, Bạch Lạp Sa nhanh chóng rút chân về.
Bạch Kiêu cũng không có ngăn cản cô.
Bàn tay vừa nãy nắm cổ chân thiếu nữ hơi siết lại…
Tưởng như hơi ấm nơi da thịt em vẫn còn lưu giữ nơi lòng bàn tay tôi…!( Cha nội này khùm quá, nắm mỗi cổ chân của người ta thôi mà cứ làm như là…•́ ‿,•̀.)
Nơi đáy mắt anh, ẩn ẩn tia tối…
Song nụ cười trên môi lại càng thêm rạng rỡ.
So với hoa vàng trên cỏ xanh bạt ngàn, phảng phất còn rạng rỡ hơn vạn lần.
Chưa có con mồi nào dám chống đối Bạch Kiêu anh cả.
Tại vì…những kẻ đó, đều đã chết.
Ồ, không chết thì sống không bằng chết, thế thôi!
Bàn về một trăm linh tám thủ pháp hành hạ mạng người, Bạch Kiêu xưng đứng thứ nhất đảm bảo không mẻ nào dám kêu mình đứng thứ hai luôn.
Người đàn ông nhẹ nhàng đứng dậy, trườn mình ngồi lên ghế, vô cùng hứng thú lấy thân thể cao lớn của mình đè nặng cô gái dưới thân…
Anh nghĩ…
Không sao cả!
Vì em là Omega bé bỏng của tôi, tôi sẽ dành cho em nhiều sự kiên nhẫn dịu dàng nhất có thể.
Vẫn là chất giọng trầm thấp hoài niệm đó, anh hỏi.
“Em nhớ tôi không?”
Tôi nhớ em như vậy…
Ít nhiều, em cũng nên nhớ tôi một chút chứ.
Khiến Bạch Kiêu thất vọng rồi.
Bạch Lạp Sa không có nhớ anh ta à nha…
Không, vấn đề mấu chốt ở đây là…
“Bạch tiên sinh…” Xưng hô của cô sao xa cách quá…
Không cho cô nói hết câu, người đàn ông đã nhanh nhẹn cúi mình xuống, học theo dáng vẻ y hệt một con chó, há mồm mà liếm liếm mi mắt dài Bạch Lạp Sa: “Tôi thích em gọi tên tôi hơn.”
Bé Sa: “…” Như đã đề cập trước đó ở thế giới thứ nhất…
Cô bị mắc bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế!
Nha, một người yêu thích sự trang nhã hoàn hảo đó, sao có thể để cho một thằng thiểu năng há miệng dán nước bọt lên mắt mình được đây?
Hu hu hu, mắc ói quá!
Đưa tay đẩy đẩy cục thịt đè trên người mình…
Song đẩy mãi không có được…
Bạch Lạp Sa cố nhoài người ra hướng khác, né tránh cái lưỡi chó của Bạch Kiêu…
Cô méo mặt cười: “Bạch Kiêu, anh lăn xuống cho tôi!”
“Yêu em.” Bạch Kiêu không để tâm đến sự phản kháng của bé cưng nhà mình cho lắm, thản nhiên hôn bẹp một ngụm lên môi cô.
Bạch Lạp Sa: “…” (┛◉Д◉)┛彡┻━┻
A a a! Muốn lật bàn!
“Bạch Kiêu, anh đè lên người tôi thế này…là không đúng.
Tôi…” Giọng bé Sa kiềm nén: “Tôi sắp ngạt thở mất…Hic…hic…”
“Em chê tôi béo à?” Bạch Kiêu đổi giọng.
Cơ mà anh ta vẫn biết điều một chút, đầu gối chống hai bên hông Bạch Lạp Sa.
Gắng giảm áp lực cơ thể hiện đang đè lên người cô nhất có thể.
Anh ta giảm áp lực, không có nghĩa là anh kéo giãn khoảng cách.
Trong một giây phút mơ hồ, Bạch Lạp Sa chợt có cảm giác…
Có cái gì đấy…
Cưng cứng…
Nó cứng và giống một cây gậy…
Thọc thọc vô bụng dưới của cô…
Ban đầu chỉ là cảm giác mơ hồ…
Nhưng dần dần, cảm giác đó ngày càng rõ ràng…
Mà nhiệt độ thân thể của gã heo rừng đang đè lên người cô ấy…hình như đang tăng cao thì phải?
Chao ôi, Bé Sa hổng có phải nha đầu ngốc nghếch ngây thơ đâu.
Cô đã từng ăn thịt heo và đồng thời, cô cũng thấy heo chạy nhiều rồi đó.
Đầu óc Bạch Lạp Sa đưa ra hai khả năng!
Một, Bạch Kiêu đang giấu vũ khí trong quần.
Hai, Bạch Kiêu cứng!
Và đương nhiên, chẳng có cha nội nào lại nhét vũ khí trong quần cả.
À nhầm, là đũng quần.
Nhắc lại nghen, là đũng quần!
Chẳng có cha nội nào lại nhét vũ khí vô đũng quần cả.
Chưa kể, coi cái dáng vẻ cọ
Thế nên chúng ta sẽ hướng suy nghĩ tới khả năng thứ hai.
Nam chủ bốn đang cứng à nha~.
Cũng quá thiếu nghị lực đi!
Nói cứng cái liền cứng…
Thịt văn hoá ra chỉ có thế thôi ư?
Ôi không! Bạch Lạp Sa thầm vả bốp vô mặt mình.
Đầu óc cô lại nghĩ gì thế?
Thay vì độc thoại vớ vẩn, cô nên tìm cách gìn giữ trinh tiết của mình mới phải a!
Đương lúc Bạch Lạp Sa chuẩn bị triển khai võ công đá bay chim người ta, thì Bạch Kiêu bèn rất thức thời lăn xuống.
Đem hai đùi cọ cọ lại với nhau…
Bạch Kiêu thâm trầm cười…
Hơi thở của anh có hơi rối loạn…
Nhưng rất nhanh, anh ta đã bình ổn lại nó.
Giọng anh khàn đặc, đây hiển nhiên là giọng điệu của một kẻ dục cầu bất mãn mà.
Song giọng anh vẫn ôn nhu đến tận cùng: “Nhớ tôi không?”
Bạch Lạp Sa xộc xệch ngồi bò dậy, chỉnh sửa lại đầu tóc của mình.
Cô lấy trong túi xách ra một cái khăn ướt, lau sạch mặt, lườm nguýt phán xét.
Nhớ mẹ anh!
“Ngồi lên thân thể của một người phụ nữ là hành động rất khiếm nhã.”
“Ồ, thế thì tôi không đè em nữa.
Chúng ta chuyển chủ đề.”
Bạch Lạp Sa đề phòng liếc anh, thân thể hơi co rụt lại: “Anh muốn nói gì?”
“Đừng lo, tôi sẽ không hỏi em vì sao em bỏ trốn khỏi tôi.
Mọi chuyện đều là chuyện cũ rồi.”
Hảo hán sẽ không nhắc lại chuyện cũ.
“Điều anh muốn nói là gì?” Tinh thần đề phòng của bé Sa dâng cao.
Anh ta không hỏi chuyện cũ, chứng tỏ còn có đại chiêu phía trước chưa kịp tung ra.
Ánh mắt nhìn Bạch Kiêu như thể, nếu anh ta xông lên, cô sẽ đấm vào mặt anh vậy.
Bạch Kiêu coi cái dáng vẻ mèo con xù lông sắp sửa giương nanh múa vuốt của bé cưng nhà mình.
Tươi cười trên mặt gia tăng sự nghiền ngẫm.
“Chà, có lẽ tôi sẽ làm ra một hành động nào đó.
Đại loại…sẽ khiến em không thể dời bỏ tôi đi.”
Ý tứ thông qua lời nói của anh khá khó hiểu.
“Hả?”
Trong khi cô còn chưa load được cái gì, chỉ thấy cái gã họ Bạch này lấy đâu ra một cái bình nhỏ.
Một cái bình xịt phun sương…
Sau đó…
Xịt thẳng lên mặt cô luôn.
Đầu óc Bạch Lạp Sa rất choáng…
Tầm mắt của cô mờ dần…
Gương mặt của người trước mặt, không còn thấy rõ nữa.
Trước khi hai mắt nặng trĩu nhắm lại, Bạch Lạp Sa chửi thề trong bụng một câu.
Mẹ kiếp!
Cô phòng lên phòng xuống, lại không phòng nổi cái chiêu này của Bạch Kiêu.
Ai má nó mà đoán được trước chứ…
Bạch Kiêu không dùng nắm đấm, không dùng mấy cái thứ ma quỷ bùm bà là bùm gì gì ấy.
Mà lại đi chơi chiêu bình xịt thuốc mê phèn ỉa này.
Nó không hề phù hợp với giá trị võ lực của anh.
Nhưng xác thực, nó đã thành công khiến bé Sa gục ngã.
Cay thật sự!
Cô có ngày lại bị bình xịt thuốc mê của Bạch Kiêu đánh gục.
Nỗi nhục này đảm bảo sang kiếp sau vẫn méo quên!.