Bạch Lạp Sa bụng giận lắm, song ngoài mặt cô vẫn không thể phát hoả với nữ chủ được.
Hạ cửa kính xe xuống, nhìn người phụ nữ với nhan sắc mặn mà trước mặt…
Bé Sa không kìm được mà nhướn mày…
Chà, nữ chủ không hổ là xứng danh nữ chủ.
Mạt thế rồi, cổ vẫn mang theo một vẻ đẹp riêng đặc trưng.
Ngũ quan cổ đẹp lắm, mắt to mũi cao, làn da bánh mật quyến rũ, dáng người phập phồng bốc lửa.
Chà, đẹp thế này mà tội!
Kiếp trước bị Thiên Đạo hại cho mất não…
Cửa kính xe hạ thấp xuống, Lâm Mộng Nhã hơi cúi người, bèn ngây ngốc trước dung mạo thanh thoát của cô gái ngồi bên trong.
Này, cái cô gái kì lạ đó…
Sao có thể yên bình đến thế?
Đúng vậy, nữ chủ đại nhân không có dùng sai từ đâu, đầu óc cổ vừa nảy sinh ra hai chữ yên bình ấy!
Lâm Mộng Nhã sống qua hai kiếp người, hỗn loạn với máu tanh, nhân tâm hiểm độc…
Cộng với tuổi thơ khốn khổ cổ đã trải qua…
Thì nào có hiểu được yên bình là gì?
Song ngay khi tầm mắt vừa thấy được Bạch Lạp Sa, cổ bèn thấu rồi…
Người phụ nữ ngồi trong xe ô tô việt dã ăn mặc thật đơn giản…
Cô ấy sở hữu một gương mặt thanh khiết hiếm thấy trong thời mạt thế.
Ánh mắt thấu đáo trong veo, dường như có thể thông qua linh hồn người ta mà nhìn thấu vạn sự hỗn tạp nơi hồng trần bụi bặm.
Mạt thế, cũng tồn tại một người có đôi mắt sạch sẽ đến vậy ư?
Người phụ nữ đó nhẹ nhàng cong khoé môi, một nụ cười nhẹ vậy thôi, ấy thế mà Lâm Mộng Nhã cảm tưởng như chính mình vừa nhìn thấy suối mát chảy dài nơi sa mạc khô cằn cỗi…
Chảy thẳng vào tim cổ…
Cổ giờ mới hiểu được thế nào là câu nói.
“Mười dặm gió xuân cũng chẳng bằng nụ cười của Người” rồi.
Cô gái trước mặt tựa bản nhạc đồng quê, êm ái và yên ả.
Gẩy một khúc nhạc chiều, thư thái nằm trên bãi cỏ và ngâm nga…
Lâm Mộng Nhã tâm bỗng dâng lên chút áy náy…
Cổ thế nào lại đi làm phiền người ta đi!
Người ta đang nghỉ ngơi mà…
Nữ chủ đại nhân đã vô tình ngã vào cái bẫy nụ cười của Bạch Lạp Sa mà cổ không hề biết.
Cổ hạ thấp giọng nhất có thể.
Nom cái giọng điệu thấp thỏm giống hệt tâm trạng hoang mang của một người con dâu khi phải bắt chuyện với mẹ chồng mình.
“Cô gì ơi, xin lỗi vì đã làm phiền cô…”
“Không sao, tôi cũng chỉ đang ngủ thôi, không có gì bận đâu.” Bạch Lạp Sa ôn hoà ngắt lời nữ chủ.
Ngắt lời là một hành vi bất lịch sự.
Nhưng hiện tại bé đang quạo, thế nên bé chưa đánh cổ là may nghen!
Chậc, câu nói nãy của Bạch Lạp Sa…
Người ngu nghe vào cũng thừa hiểu…
Này không phải là đang ngầm quở trách Lâm Mộng Nhã à?
Tôi đang nghỉ ngơi a!
Cô thế nào lại ghé qua làm phiền tôi?
Mạt thế ai ai cũng mệt mỏi…
Có được một giây phút nghỉ ngơi cũng rất không dễ dàng…
Lâm Mộng Nhã nhìn người đẹp trò chuyện ôn hoà với mình…
Giọng cổ lại càng thêm nhẹ nhàng hơn nữa: “Tôi không có ý làm phiền cô đâu.
Chỉ là đoàn đội của tôi đêm nay sẽ nghỉ ngơi tại đây, cô có muốn ăn tối gì không?”
Ban đầu, Lâm Mộng Nhã vốn bị tò mò bởi cái người một thân một mình nơi mạt thế.
Đoàn kết là sức mạnh, câu nói đây trở nên đặc trưng rõ rệt hơn nhất vào thời điểm này.
Ai dè tiếp xúc cái, cổ bèn bị Bạch Lạp Sa mê hoặc luôn.
Bạch Lạp Sa bắt được tia hoa si trong đáy mắt nữ chủ…
Phốc! Có điểm muốn cười!
Cô lắc đầu: “Tôi đã ăn tối rồi.
Giờ tôi chỉ muốn nghỉ ngơi.”
“À…” Lâm Mộng Nhã tiếc nuối gật gù, tầm nhìn lại lướt qua đứa bé sơ sinh đang nằm trên ghế em bé.
Là một đứa bé sơ sinh trong mạt thế…
“Kia là…?”
“Con tôi.
Bé đang ngủ.”
“Thế cô cứ nghỉ ngơi đi.” Lâm Mộng Nhã nhất thời bị tình mẹ của bé Sa làm cho cảm động.
Kìa nha, một người mẹ trong mạt thế vẫn luôn ôm theo con mình…
Này là tình mẹ chấn động đến dường nào chứ!
Nhìn qua nhiều mặt tối của tâm tính con người rồi, nữ chủ đại nhân nhất thời bị đức hạnh của Bạch Lạp Sa làm cho cảm động khôn nguôi, mém xíu thì gớt nước mắt.
Nhìn theo bóng lưng Lâm Mộng Nhã đang dời đi, Bạch Lạp Sa đem cửa kính xe ô tô đóng lại.
Cô huýt sáo, tủm tỉm cười vui với cụ Ấm Nước.
“Cụ nói xem! Nếu bây giờ tôi phô bày ra mị lực của mình, câu dẫn nữ chủ đến thần hồn điên đảo…Có được không?”
[…!] Phất Lai Minh, ngài ăn ở kiểu gì mà vợ ngài lại muốn yêu đương với nữ nhân khác thế?
[ Cố lên! ]
Lão không phản đối, cũng không phân bua lí lẽ.
Hai chữ “Cố lên!” là đủ.
Nếu lúc ấy cố mệnh nữ chủ kia còn mệnh để chơi trò yêu đương với nhóc.
( Ý ổng là nữ chủ sẽ bị thủ tiêu:>>>>.)
…
Cửa kính của chiếc xe xa xa đó đã đóng lại rồi.
Người đàn ông lặng yên thu hồi cái nhìn…!
Anh ta khụy gối, dựa lưng vào tường, đáy mắt tối tăm không rõ.
“Cậu Cố, không nhìn nữa sao?” Một ông chú cao to đi phân phát thực phẩm xong xuôi cho người trong tiểu đội.
Ông ấy lại gần, ngồi phịch cái trên đất bên cạnh nam nhân.
Đưa cho anh ta ba miếng lương khô và một chai nước suối.
Đoạn, đem lương khô của mình nhét vào miệng nhai, ông bảo: “Ăn đi, cậu Cố.”
Cố Niếp Tranh giương mi, ngón tay thô ráp vươn ra, cầm đồ ăn lên và bóc.
Anh ta đem vào miệng, nhai…
Chẳng ngon gì cả.
“Không còn gì để nhìn nữa!”
“Hả! Cậu nói người trong xe sao?”
“Ừ.”
Đúng lúc này, Lâm Mộng Nhã khoanh tay quay về.
Triệu Chấn Huy đứng dậy, nhìn cổ, hào sảng cười: “Cô Lâm, xe kia có người thật sao?”
Dưới con mắt của thành viên trong đội, Lâm Mộng Nhã ngồi xuống: “Có người, là một người phụ nữ và một đứa bé sơ sinh, hai người họ đi chung.”
Cổ mới chỉ dứt lời, mấy người xung quanh khó nhịn mà nhao nhao.
“Phụ nữ? Còn ôm theo một đứa bé?”
“Không có đàn ông?”
“Cô Lâm, cô đang bịa chuyện đấy à?”
Lâm Mộng Nhã đảo mắt, nghiêm giọng cảnh cáo.
“Đêm nay mọi người nghỉ ngơi đúng theo quy tắc.
Không được phép đến gần chiếc xe kia.
Một người phụ nữ tồn tại một thân một mình trong mạt thế, chỉ sợ năng lực không tầm thường.”
Vừa nói, Lâm Mộng Nhã vừa hướng ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang một người.
Đó là một gã nam nhân khốn khiếp…
Tra nam Ngụy Thành Trạch.
Chỉ mong gã biết phận!
“Đứa bé? Cô nói là một đứa bé sao?”
Một giọng nam trầm truyền đến…
Lâm Mộng Nhã nghiêng đầu, nha, là Cố Niếp Tranh.
Cổ thẳng thừng công nhận: “Là con cô gái đó.
Trẻ sơ sinh, chậc, rất béo tròn nữa.”
Cố Niếp Tranh không bận tâm tới lời xì xào cùng ánh mắt bàn tán của đám người.
Anh rũ mí.
Hai ngón tay khẽ vân vê với nhau…
Tóc mai dài che khuất đôi mắt hẹp…
Không biết vừa nghĩ tới cái gì mà khoé môi anh chàng khó kìm được, cong nhẹ lên một cái…
Chao ôi, thiệt dịu dàng làm sao!
…..
“Hắt…hắt xì!”
Móc đâu ra khăn giấy lau mũi, Bạch Lạp Sa khẽ nhíu mày.
Ừm…Có ai đang chửi cô sau lưng đấy à?
________________________________
.
( Ừm, hôm nay không phải là show nữa.
Mà là khán đài.)
Sau khi chương trình kết thúc, khán đài vắng tanh, chỉ còn lại ba bóng người.
Ba vị nam chủ ngồi, khoe khoang bốc phét ba hoa chích chòe với nhau.
Lão nhị – Bạch Kiêu hất cằm với Cố Niếp Tranh: “Người anh em, là Tang thi vương ăn thịt người sống ngon sao?”
Lão tam – Cố Niếp Tranh: “Cũng tàm tạm, vị giống cá ngừ.
Còn anh thì sao?”
Lão nhị- Bạch Kiêu: “Xác thực giống cá ngừ.
Nhưng tôi ăn chín uống sôi.”
Lão đại – Khương Trạch, người có nhân cách bình thường nhất trong cái đám dở hơi này: “…”
Tôi là ai?
Đây là đâu?
Sao cùng là đồng loại mà tôi lại không hiểu hai tên này đang nói gì?
“Xem ra náo nhiệt phết nhỉ!”
Từ xa bỗng truyền tới một tiếng nói.
Ba người đàn ông trên ghế khán đài đồng loạt quay đầu.
Nhìn đứa bé nhỏ con trước mặt, lão nhị Bạch Kiêu khó kìm được châm chọc.
“Ê, nhóc con từ đâu tới? Đi nhầm nơi rồi!”
“Ta không có đi nhầm nơi.” Đứa bé ngồi lên một chiếc ghế, vạt áo trắng thêu tường vân hơi lay động.
Nó cười: “Ta cũng không phải nhóc con.
Hiện ta tám vạn tuổi rồi.”
Đám còn lại: “ಠಗಠ” Xạo ke!
Đứa bé tủm tỉm: “Quên giới thiệu, ta là người đàn ông thứ tư của Bạch y tiên.”
“Bạch y tiên?” Khương Trạch nhướn mày: “Từ Tu Chân giới sao?”
“Tu Chân giới là cái gì?” Bạch Kiêu nghe không hiểu.
“Tu Chân giới…” Đứa bé vẫn là cười: “Ta là Đệ nhất Ma tôn nha.
Khắp Tam giới, chỉ có mỗi Lạp Sa là thương thương ta thôi.”
Bé Sa từ hậu trường đi ra: “Ta không thương ngươi.”
Ma tôn nam chủ: “…”
Ba vị còn lại, mỗi vị đều bấm một like cho vợ yêu Lạp Sa.
Cho ngươi quê nè!
Tám vạn tuổi thì kệ ngươi!
Già mà tưởng mình ngon hay gì?.