Bạch Lạp Sa là người rất kén ăn.
Ngoại trừ đồ ăn do chính tay mình nấu ra, thì những thứ đồ ăn khác cô rất ngại.
Ngại ăn í!
Dẫu cho thức ăn mà Khương Trạch mời cô có rất ngon đi chăng nữa thì cùng lắm cô cũng chỉ ăn được vài miếng thôi.
Ừm, hôm nay có món sa-lát táo.
Đây là một trong số món cô khá yêu thích.
Thế nên trong thoáng chốc, khay đựng sa-lát táo đã hết sạch.
Khương Trạch không vội ăn cơm, một tay anh chống cằm, ngắm nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu ăn rau của Bạch Lạp Sa, tâm đều muốn mềm lại.
Chỉ vì cô thích, anh đã dành cả sáng sớm ra để làm món này đó.
“Ngon không?”
“Ngon lắm!” Bạch Lạp Sa đẩy phần không ăn trong hộp cơm cho nam chủ: “Chỗ còn lại tôi không ăn đâu.”
“Ừ, thế để tôi ăn.” Họ Khương vô cùng tự nhiên ôm lấy hộp cơm của cô, giải quyết nốt phần còn lại.
Sau đó, anh lôi trong ba lô của mình ra một lọ nước dinh dưỡng vị táo, đưa cho cô.
“Uống cái này đi! Ngon lắm!”
Suốt hơn tháng trời, ngày nào Bạch Lạp Sa đi học, y như rằng ngày ấy Khương Trạch sẽ mang cơm cho cô.
Khương Trạch nghĩ, mình bày tỏ tâm ý thế, ắt hẳn cô ấy sẽ dần hiểu ra.
Nhưng anh lại không ngờ rằng, Bạch Lạp Sa căn bản là chẳng để ý tới anh.
Cô nhận cơm của anh, cô ăn.
Ăn xong, bọn họ lại giữ khoảng cách bạn học như cũ.
Thi thoảng trên lớp, trong giờ học, anh sẽ bắt chuyện với cô vài câu.
Còn khoảng thời gian còn lại, Lạp Sa gần như không thèm để ý tới anh.
Điều này gần như khiến bạn học Khương phát điên.
Ngoại trừ khoảng thời gian lúc ăn cơm này, bọn họ dường như không có gì để nói với nhau cả.
Anh lại không dám dùng biện pháp tỏ tình công khai với cô.
Tại anh sợ cô sẽ cười nhạo mình…
Nhưng nhiều hơn cả, anh sợ bản thân sẽ doạ cô ấy vô tình chạy đi mất.
Khương Trạch lẳng lặng ngồi nhai cơm.
Bạch Lạp Sa thì bóc chai nước ra húp một ít, nhận thấy hương vị nó rất ngon, cô bèn ngồi hí hửng húp sạch luôn.
Trên gương mặt xinh đẹp hiếm khi để lộ ra biểu cảm thoả mãn.
Mùi hương táo lẫn hương thơm của người cô hoà vào làm một, chọc chọc vô sống mũi Khương Trạch.
Một mùi hương đặc trưng quyến rũ như vậy, lại hại cho hai vành tai thiếu niên đỏ bừng hết cả lên.
Lớp học vắng tanh vắng ngắt không một bóng người.
Song ngoài cửa lớp lại tụ tập một nhóm học sinh.
Bọn họ đều hùa nhau đứng núp sau tủ sắt, nhìn hai kẻ đang ngồi ăn bữa cơm tình yêu trong kia mà miệng họ đều đồng thời cảm thấy chua lè.
“Hôm nay còn mang thêm nước táo mời uống? Khang Lạc, là cậu đề xuất cho cậu ta phương pháp này hả?” Lâm Phong liếm môi, cố xua tan đi cái vị chua chua trong khoang miệng.
Nhìn lão đại đang đắm chìm trong tềnh yêu, cậu ta liền muốn nôn!
Khang Lạc cũng đem theo tâm trạng hí hửng mà nhòm lén: “Bữa trước tôi với Lạp Sa đi dạo phố, cậu biết không? Cậu ấy chỉ toàn uống nước vị táo thôi! Xét thấy cậu ấy hay bỏ bữa như vậy, tôi thấy nước dinh dưỡng vị táo là hợp với cậu ấy nhất.”
“Rồi cậu đề xuất cho lão đại sao?” Một cậu trai béo liếc mắt với Khang Lạc.
Nữ chủ đại nhân lại rất tự hào, khoe khoang.
“Gì chứ! Đừng nói là đi chơi, có mấy lần Lạp Sa còn mời tôi đến nhà cô ấy cơ.
Lão đại đúng là con bò mộng, Lạp Sa không thích ăn cơm của cậu ta, cậu ta không biết đường đổi món sao? Bảo sao theo đuổi mãi Lạp Sa vẫn chưa đổ.
Nếu là tôi ấy à…” Khang Lạc lấy hai tay xoa xoa, giọng điệu đầy vẻ tay tài xế già đời.
“Chắc chắn cậu ấy đổ từ lâu rồi.”
Khanh Lạc nào biết rằng, lý do Bạch Lạp Sa không muốn yêu đương với Khương Trạch chỉ…
Tại vì anh ta là nam chủ – người đàn ông của nữ chủ!
Và tại anh ta giống Phất Lai Minh nữa.
…
Trong khi đó con bò mộng họ Khương vẫn đang ăn cơm.
Ăn hết phần hai hộp cơm, anh ta bắt đầu thu dọn.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng cười đùa.
Bạch Lạp Sa nghiêng đầu…
Cô nhìn thấy nữ chủ đại nhân cùng với một đám nhóc choai choai đi vào.
“Chào cậu nha, hoa khôi!”
“Bạn học Bạch, nay lại ngồi ăn cơm với lão đại à?”
“Ừ.”
Đối với đám đàn em này của nam chủ, cô đã sớm quen thuộc, bèn nở một nụ cười nhàn nhạt chào đón bọn họ.
Khang Lạc kéo đâu ra cái ghế, vắt chân lên ngồi gần cô.
Cô ấy lấy ra một tờ phiếu, với một quyển vở, đưa cho Bạch Lạp Sa.
Dáng vẻ ngoan ngoãn ham học hỏi: “Lạp Sa, đây là bài kiểm tra mới của mình.
Mình không hiểu vì sao mấy chỗ này mình lại sai, cậu giúp mình được không?”
“Ừ, nếu giúp được mình liền giúp.”
Chậc chậc, nhìn con số năm mươi đỏ rực chói lọi trong bài, Bạch Lạp Sa tặc lưỡi.
Cô là người chỉ bài, dạy thêm cho nữ chủ hai tuần rồi đấy…
Ấy thế mà nữ chủ làm bài kiểm tra này cũng chỉ được năm mươi điểm thôi ư?
Hình như cũng hiểu được sự ba chấm của cô, Khang Lạc gãi mũi, ngại ngùng cười.
“Gì chứ! Trước đây mấy câu này mình còn không biết làm.
Toàn tra mạng hết, đây là bài kiểm tra đầu tiên mình tự tay làm đấy.
Lần sau mình sẽ cố gắng hơn mà.”
Bạch Lạp Sa mỉm cười dịu dàng, hào quang chiếu vào mái tóc đen bồng bềnh của cô, tạo cho người nhìn một cảm giác vô thực.
Nhưng lời nói cô tuôn ra khỏi miệng, thiệt làm Khang Lạc đau lòng muốn chết.
“Bài kiểm tra lần sau nếu cậu không được bảy mươi điểm, đừng bảo với ai là mình quen cậu.”
Làm một nửa học trò của Bạch Lạp Sa đại danh đỉnh đỉnh này mà kiểm tra chỉ được năm mươi điểm thôi ư?
Người đâu! Tới giờ cải tạo nữ chủ rồi!
…
Đến giờ học buổi chiều vào tiết một.
Khương Trạch mới quay về lớp.
Khang Lạc đang hứng chí bừng bừng tiếp thu kiến thức cũ, mắt thấy lão đại đã về.
Bèn thức thời đứng dậy để trả chỗ cho Bạch Lạp Sa.
( Bé Sa đang ngồi ghế của Khương Trạch, còn nữ chủ ngồi vị trí của bé Sa nha.)
“Đã xong đâu?” Bạch Lạp Sa nhìn Khương Trạch hai tay đút túi đứng bên cạnh.
Cô liền hiểu ngay, bèn nhanh nhẹn muốn lui về chỗ của mình hòng trả chỗ cho anh.
Không ngờ, thiếu niên lại rất tùy ý mà ngồi lên ghế của cô.
Khang Lạc cười, lấy lại phiếu bài tập của mình: “Mình hiểu rồi.
Tí nữa mình sẽ giải lại cho đúng.”
Bạch Lạp Sa thì rất tụt hứng, đang dạy học mà bị đứt đoạn giữa chừng quả là khó chịu quá đi.
Cô nhíu mày trầm tư một lúc, rồi phất tay bảo nữ chủ: “Tối nay đến nhà mình học tiếp.”
“Tối nay sao?”
“Cậu bận?”
“À…Không, tối nay tối nay cũng được.” Khang Lạc thầm rên trong bụng.
Bạn học Bạch à! Cậu mời mình sang nhà thì cũng đừng nói trước mặt lão đại vậy chứ?
Lão đại! Tôi cũng không phải muốn cướp vợ của cậu, bộ cậu quên tôi là con gái hả?.