Tuy Cố Miên bị Phó Dư hung hăng thao một nước nhưng ngày hôm sau vẫn đúng giờ tỉnh lại. Nhìn Phó Dư bên mép giường mặc quần áo, Cố Miên ẩn ẩn cảm giác thân thể mình lại nóng lên.
Cô đang muốn rời giường nhưng đại lượng tinh dịch từ hoa huyệt chảy ra. Nhiều như vậy làm Cố Miên không khỏi tách chân tò mò nhìn xem hắn rốt cục đã bắn cho cô bao nhiêu tinh dịch.
Nhưng khi Cố Miên tách chân ra lại không phát hiện lúc Phó Dư mặc quần áo đối diện một cái gương to. Từ trong tấm gương tinh xảo có thể thấy được cô làm thế nào mở ra hai chân để lộ hoa huyệt phun trào nùng tinh.
Hoa huyệt không những phun tinh dịch mà còn phun ra không ít dâm thủy. Cái này làm Cố Miên có chút khiếp sợ. Cô chẳng qua xem Phó Dư thay quần áo thôi mà cũng bị chảy nước sao?
Cố Miên rút một tờ giấy khăn, sau đó dùng ngón tay lột hoa huyệt đem khăn giấy nhét vào trong. Rất nhanh khăn giấy đã bị tinh dịch cùng dâm thủy thấm ướt.
Cô vội vàng đem khăn giấy dính đầy chất lỏng này ném vào thùng rác.
“Miên Miên, buổi sáng lại muốn sao?” Thanh âm Phó Dư đối diện truyền tới.
Cố Miên vội khép hai chân lại. Lúc này tay cô đang kẹp khăn giấy chùi lau hoa huyệt. Hai đùi khép lại cũng vừa vặn kẹp luôn ngón tay bên trong.
“Anh, sao anh lại quay lại?”
Mặt Cố Miên bạo hồng. Cô dùng khăn giấy tắc hoa huyệt đều bị Phó Dư nhìn thấy rồi.
“Trước mặt tôi có một tấm gương, có quay lại không có gì khác biệt?”
Khóe miệng Phó Dư ngoéo một cái.
Cố Miên nhìn kỹ mới phát hiện, vừa rồi mình làm cái gì đều bị Phó Dư qua gương nhìn thấy hết.
“Còn không phải tại anh. Đêm qua bắn ở trong tôi nhiều như vậy. Làm tôi đến ngất xỉu cũng không biết mang tôi vào phòng tắm rửa một chút sao? Bên trong chứa tinh dịch ngủ rất khó chịu.”
Cố Miên vội vàng ném nồi cho Phó Dư.
Phó Dư ngồi bên cạnh Cố Miên nâng cằm cô hôn một cái.
“Miên Miên, tôi thích em ngậm tinh dịch của tôi ngủ.”
Không thể không thừa nhận sau khi Phó Dư đeo mắt kính thật sự vô cùng mê hoặc nhân tâm. Bộ dáng nghiêm trang cấm dục như thế sẽ chỉ làm người khác cảm thấy lời hắn nói rất có đạo lý. Không hề cảm thấy những lời kia dơ bẩn hạ lưu.
Thấy Cố Miên ngốc ngốc nhùn mình, Phó Dư liền ôm cô vào phòng tắm. Tắm rửa cho cô xong lại cầm máy sấy giúp cô sấy tóc. Ngón tay hắn ôn nhu như vậy, giống như là xuân phong thổi qua, làm người dễ chịu.
“Phó Dư, trước kia anh cũng thường xuyên sấy tóc cho người khác sao?” Cố Miên không biết tại sao lại hỏi như vậy.
“Tôi chỉ sấy tóc cho một người thôi.” Phó Dư nghĩ tới sau khi Cố Miên thích hắn khóe miệng liền gợi lên khẽ cười. Cô lúc ấy giống như một bé cún con nhào vào trong ngực hắn, tùy ý hắn vỗ về chơi đùa mái tóc cô.
Nhưng Cố Miên không biết người Phó Dư nói là ai. Chỉ là trong lòng có chút khó chịu. Cô và hắn không phải người yêu, cho dù Phó Dư có sấy tóc cho cô gái khác cũng không liên quan đến cô.
Nhưng không biết vì sao trong lòng cô lại khó chịu chứ?
Thu thập xong bữa sáng, Phó Dư cầm văn kiện chuẩn bị ra cửa. Hắn mới đi được hai bước, ống tay áo liền bị người bắt lại.
Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một gương mặt nhỏ nhu nhu mềm mềm đối diện hắn.
“Phó Dư, anh dẫn tôi đi làm với được không? Tôi rất ngoan. Sẽ không làm phiền anh.”
Cố Miên tỉnh lại trong bệnh viện chuyện đầu tiên là bị người nhà vứt bỏ, lại gặp ăn trộm vào nhà nên hiện tại cô đối với những người không đều không tin tưởng. Cô chỉ tin tưởng mỗi mình Phó Dư thôi.
“Được. Tôi dẫn em đến bệnh viện.”
Thanh âm Phó Dư thật ôn nhu. Có lẽ Cố Miên cũng không biết trong lòng Phó Dư lúc nào cũng muốn mang cô bên người. Dù đi bất cứ đâu cũng mang cô theo.
Chỉ là trước kia Phó Dư không dám đưa ra yêu cầu này. Hắn sợ Cố Miên sẽ cảm thấy mình quá cấm đoán. Như vậy sẽ làm cô phản cảm.
Không nghĩ sau Cố Miên mất trí nhớ chuyện đó lại biến thành hiện thực. Này đối với Phó Dư mà nói quả thực là vui vẻ ngoài ý muốn.
Dọc đường đi, Cố Miên nói mình sẽ rất ngoan liền thật sự không nói lời nào. Chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Phó Dư, nhìn Phó Dư sửa sang văn kiện.
Cố Miên thấy hắn xem nghiêm túc như vậy. Dáng vẻ nghiêm túc của Phó Dư vô cùng soái khí làm cô nhịn không được chụp trộm hắn mấy tấm.
Phó Dư luôn dùng dư quang khóe mắt quan sát Cố Miên tất nhiên nhìn thấy cô đang làm cái gì. Để phối hợp với Phó phu nhân, lúc bác sĩ Phó xem tài liệu còn cố ý bày ra mấy tư thế, để Phó phu nhân chụp tận hứng.
Sau khi tới bệnh viện liền có không ít tiểu hộ sĩ vẻ mặt kích động xin chữ ký Cố Miên.
Bộ phim《 Nguyệt Cung 》 kia lấy đi không biết bao nhiêu nước mắt của công chúng. Đặc biệt là tập cuối cùng Cố Miên tự sát, số lượt xem đã vượt quá 3 trăm triệu. Trong bệnh viện có không ít người là fans của Cố Miên.
Nhưng lúc mấy tiểu hộ sĩ muốn đến gần, ánh mắt Phó Dư liền tối sầm lại dọa chạy tất cả những người múôn tiếp cận Cố Miên. Tất cả đều cung cung kính kính mà đứng sang một bên.
Lúc Phó Dư đi kiểm tra phòng, Cố Miên một mình ngồi trong văn phòng hắn chơi IPad. Lúc đang chơi thì nhảy thông báo.
Cô click vào tin tức vừa thấy mới phát hiện thời gian đã là năm 2020. Đã là hai năm sau!
Ký ức sau khi tự sát hai năm của cô đều biến mất. Vậy rốt cuộc cô có gả cho Phó Dư không? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Cố Miên tràn ngập nghi hoặc, cô lập tức từ xông ra khỏi văn phòng. Chuẩn bị đi tìm Phó Dư hỏi cho rõ ràng.
Nhưng Cố Miên trong lúc hoảng loạn quên hỏi Phó Dư đang ở phòng nào. Hôm nay cô ra ngoài lại quên mang điện thoại, đành phải đi từng phòng xem xét.
Kết quả khi cô mở cửa một phòng bệnh, bên trong lại xộc ra mùi hư thối.
Khác với các phòng bệnh khác có mùi nước sát trùng, phòng bệnh này lại có mùi rất gay mũi.
“Cố Miên?” Người đàn ông toàn thân quấn băng vải trắng nằm trên giường đảo mắt nhìn Cố Miên. Nếu không phải đôi mắt mắt còn chuyển động được, người khác chắc sẽ cho rằng hắn là người chết rồi.
“Anh biết tôi?” Cố Miên có chút tò mò. Người đàn ông này bị bỏng toàn thân quấn băng vải trắng. Cô căn bản nhìn không ra hắn là ai.
“Cũng đúng. Hiện tại tôi biến thành cái dạng này. Cô khẳng định nhận không ra. Tôi là Phó Ký. Em trai thứ ba của Phó Dư. Như cô thấy đấy, Phó Dư chính là ma quỷ. Hắn đã biến tôi thành như vậy.”
Trong mắt Phó Ký hiện lên quang mang ngoan độc. Nếu hiện tại hắn ta có thể nhúc nhích, hắn ta nhất định phải giết Cố Miên. Làm Phó Dư nếm thử thống khổ lớn nhất trên thế giới này.
“Không có khả năng. Phó Dư không phải người như vậy. Tuy hắn đôi khi có chút cố chấp nhưng hắn sẽ không ra tay tàn nhẫn với người khác như vậy.” Hai năm trước Cố Miên còn chưa gặp qua thủ đoạn của Phó Dư.
“Ha hả. Hai vợ chồng các người đúng là tài giỏi. Hại tôi đời này không thể bước chân ra khỏi giường bệnh. Sống không bằng chết. Còn cố ý đến đây chê cười tôi.”
Trong lòng Phó Ký càng thêm oán hận.
“Vợ chồng? Anh nói tôi cùng Phó Dư đã kết hôn? Mấy năm nay chúng tôi bên nhau?”
Cố Miên nghe không rõ những cái khác nhưng chuyện cô và Phó Dư đã trở thành vợ chồng lại nghe rất rõ.
“Cô không nhớ?”
Phó Ký lập tức bắt được ý tứ trong lời nói của cô.
“Ký ức mấy năm nay thiếu hụt. Nhưng tại sao tôi phải tin anh. Anh nói Phó Dư nhà tôi là người xấu thì anh ấy là người xấu à, anh ấy chính là thiên sứ áo trắng đấy nhé.”
Cố Miên có được đáp án mình muốn nhất thì không nghĩ tiếp tục nói chuyện với người đàn ông này nữa. Tuy hắn ta nằm tê liệt trên giường có chút đáng thương nhưng hắn ta lại nói xấu Phó Dư nhà cô, làm cô một chút đồng tình cũng không mang ra nổi.
“Ha ha ha ha, Cố Miên. Cô đúng là đáng thương. Làm thế thân cho người ta còn ở chỗ này thay Phó Dư nói chuyện. Lúc Phó Dư học trung học có yêu một nữ sinh. Hắn yêu nữ sinh kia yêu đến phát cuồng. Chỉ tiếc nữ sinh kia mất tích. Cô chẳng qua chỉ là vật thay thế cho nữ sinh đó mà thôi. Tôi thật đồng tình với cô.”
Phó Ký cười ha hả.
Cố Miên nghĩ đến lời nói sáng nay của Phó Dư, trong lòng ẩn ẩn có chút khó chịu. Nhưng vẫn cười lạnh nói: “Tôi không phải đồ ngốc, anh nghĩ tôi sẽ tin tưởng lời nói phiến diện của anh sao? ”
Phó Ký cười lạnh nói: “Trong nhà Phó Dư có một cấm địa. Nơi đó là nơi cất giữa đồ vật của nữ sinh kia. Nếu cô không tin có thể tìm xem.”
Phó Ký không nói dối. Bởi vì hắn ta biết Phó Dư thích Cố Miên đã là khi cô học đại học. Nhưng mà trước đó Phó Dư xác thật từng phát cuồng vì một nữ sinh khác.
Lúc Cố Miên trở lại văn phòng cả người thất hồn lạc phách. Cô lật lại Weibo chính mình phát hiện cô quả thật đã kết hôn với Phó Dư. Sau khi kết hôn cô còn gia nhập giới giải trí đóng một bộ phim rồi trở nên nổi tiếng. Hiện tại fans Weibo có hơn một ngàn vạn. Chẳng qua Weibo cô mười điều thì hết chín điều là liên quan đến Phó Dư rồi.
Nhìn thấy hai năm sau mình thích Phó Dư như vậy. Khó trách lúc hắn chơi mình cô lại không có chút tâm tư phản kháng. Thì ra là vì sớm bị Phó Dư thao chín rồi.
Chỉ là Phó Dư đã từng đối xử ôn nhu như vậy với cô gái khác sao?
Nghĩ đến đây trong lòng Cố Miên điện ra một quyết định.
Lúc Phó Dư trở lại phòng phát hiện Cố Miên không ở bên ngoài chơi. Chẳng lẽ Cố Miên chạy ra ngoài rồi?
Nghĩ đến Cố Miên hiện tại mất đi kí ức hai năm, ra ngoài một mình chỉ sợ gặp nguy hiểm. Hắn đang muốn đi tìm thì nghe thấy trong phòng nghỉ truyền đến thanh âm ngọt ngào.
“Bác sĩ Phó, em ở đây.”
Phó Dư mở cửa phòng nghỉ, chỉ thấy Cố Miên đắp chăn nằm trên giường chỉ lộ cái đầu nhỏ lông xù xù.
“Bác sĩ Phó, em không thoải mái.”
Cố Miên vươn tay về phía Phó Dư vẫy vẫy.
Phó Dư lo lắng đi đến bên cạnh cô, trong mắt tràn ngập sốt ruột.
“Miên Miên, em làm sao vậy?”
“Bác sĩ Phó, tao huyệt em ngứa quá. Phải làm sao bây giờ?”
Cố Miên xốc chăn lên, cả người trần trụi mở chân ra, đem hoa huyệt phấn nộn của mình bày ra cho Phó Dư xem.
====