May Mắn Gả Cho Người

Chương 16: Đến Cố Gia Làm Khách, Bác Sĩ Phó Bị Hạ Xuân Dược



Chu Khiết thét to: “Anh có lầm hay không. Người phụ nữ này dám công khai khiêu khích tôi. Anh không nói giúp thì thôi, bây giờ lại còn đi xin lỗi con tiện nhân này. Có tin tôi cho anh nghỉ việc hay không?”

Kết quả bảo tiêu Chu gia lạnh mặt trực tiếp kéo Chu Khiết đi. Trong trung tâm thương mại vang vọng âm thanh nghe như heo bị chọc tiết của Chu Khiết. Nhìn qua hoàn toàn không có cái gì gọi là bộ dạng cao quý của thiên kim thị trưởng. Ngược lại càng khiến người ta chê cười.

Nhìn Chu Khiết bị kéo đi, Cố Miên không có chút đồng tình. Dám đánh chủ ý lên lão công của cô thì tới một người giết một người.

“Bác sĩ Phó, em vừa rồi thế nào, có phải rất dũng mãnh rất khí chất không?”

Cố Miên lôi kéo tay Phó Dư cười tranh công. Vì Phó Dư mà hình tượng hiền lành thục nữ gì đó cô đều vứt bỏ hết, cô hi sinh thật lớn mà. Vì thế Phó Dư, mau khen em đi.

“Ừm, thật lợi hại.” Hung hăng như vậy, đáng yêu như vậy, trông giống mèo hoang nhỏ đang xù lông. Làm anh nhịn không được muốn ôm cô vào trong ngực hung hăng chà đạp.

Phó Dư duỗi tay xoa xoa đầu Cố Miên. Mái tóc đen dài bóng mượt khiến cô tăng thêm vài phần vũ mị, so với trước kia xinh đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.

“Cố tiểu thư, bộ quần áo này cô còn muốn không ạ?”

Nhân viên cửa hàng tận mắt nhìn thấy Cố Miên không đến dăm ba câu đã xử lý xong thiên kim thị trưởng. Thái độ đối với Cố Miên liền thay đổi chóng mặt, khi nói chuyện càng thêm ôn nhu săn sóc.

Cố Miên nhìn thoáng qua quần áo, lại đối chiếu với dáng người cao tám thước* của Phó Dư. Tuy rằng nhìn thật đẹp mắt nhưng mà cô đột nhiên không muốn nữa. Quà tặng đều bị Phó Dư nhìn thấy hết rồi, như vậy cũng không còn gì bất ngờ nữa.

(* Khoảng 1m84 đấy mọi người.)

“Thôi bỏ đi. Hôm nay tâm trạng không tốt, không muốn đi dạo phố nữa. Lão công, chúng ta đi thôi.”

Cố Miên kéo tay Phó Dư, sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, Phó Dư lập tức dừng bước.

“Vì sao không mua bộ quần áo kia nữa?”

Thanh âm Phó Dư trầm thấp. Hắn cũng không biết Cố Miên rốt cuộc muốn đem quần áo kia đưa cho ai.

“Không muốn chính là không muốn. Anh hỏi nhiều như vậy làm gì.”

Cố Miên có chút chột dạ nói. Tặng một món quà mà người ta đã sớm biết thì sao có thể kinh hỉ được chứ.

Nhưng mà Phó Dư lại không biết tâm tư Cố Miên, con ngươi đen nhánh hẹp dài ám ám. Cũng không nói gì, chẳng qua hơi thở trêи người lạnh đi vài phần.

Bất quá Phó Dư khó được thời gian cùng cô đi dạo phố cho nên tâm tình Cố Miên thật ra không tồi. Lôi kéo Phó Dư đi trêи đường. Hai người nắm tay chậm rãi dạo phố, giá trị nhan sắc của cả hai lại cao ngất ngưởng làm người đi đường phải ngoáy lại nhìn.

Chẳng qua phần lớn ánh mắt đều tụ lại trêи người bác sĩ Phó.

Bác sĩ Phó bề ngoài lẫn khí chất đều vô cùng hấp dẫn, đứng giữa biển người cứ như là bạch mã hoàng tử đốn tim vô số thiếu nữ ngây thơ, trong sáng.

“Lão công, hay là chúng ta về nhà đi.” Cố Miên rối rắm nói. Tuy rằng cô còn chưa kịp cùng bác sĩ Phó nắm tay nhau đi xem điện ảnh rồi dùng bữa tối lãng mạn dưới ánh nến như những cặp tình nhân khác và thật nhiều thật nhiều chuyện khác. Nhưng cô cũng không muốn đem lão công của mình ra cho người khác nhìn chằm chằm như vậy, thật khó chịu a.

“Mệt rồi?”

Phó Dư nhìn Cố Miên đứng ven đường không muốn động, thanh âm bất giác trở nên ôn nhu như nước.

“Phải phải, chúng ta mau về nhà thôi.”

Cố Miên lại nhìn thấy có một cô bé nữ sinh đưa mắt nhìn Phó Dư nên lập tức ngăn trước người hắn hòng cản trở tầm mắt cô bé.

Phó Dư cũng không để ý hành động lén lút của Cố Miên, chỉ nghĩ Cố Miên mỏi chân. Vì thế liền thủ hạ láy xe đến đón bọn họ.

Lát sau, một chiếc siêu xe trị giá mấy ngàn vạn đã đỗ ở ven đường, Phó Dư liền ôm Cố Miên lên xe.

Sau khi ngồi trêи xe, Cố Miên mới thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng chặn được đám ong bướm ngoài kia rồi.

Cô vùi đầu vào ngực Phó Dư, hít một hơi thật sâu, tham lam hưởng thụ cảm giác được hơi thở ấm áp của hắn bao bọc, rồi thỏa mãn phun ra một ngụm trọc khí.

“Lão công, sao trước đây em lại không phát hiện anh có thể thu hút nhiều cô gái trẻ như vậy.”

Haiz, bây giờ cô phải cẩn thận phòng ngày phòng đêm, áp lực thật là lớn a.

Bởi vì hôm nay đi dạo phố xác thật hao phí một ít thể lực, hơn nữa cảm nhận được hơi thở Phó Dư vây quanh mình, Cố Miên an tĩnh dựa vào lòng ngực hắn rất nhanh liền ngủ mất.

Phó Dư cúi đầu nhìn Cố Miên, sau đó hôn hôn lên má cô.

“Bọn họ trong mắt tôi chẳng qua chỉ là những thi thể biết đi. Người tôi thích trước nay luôn chỉ có một mình em.”

Thanh âm Phó Dư êm tai giống như là khúc dương cầm. Chỉ tiếc Cố Miên đã ngủ say nên không nghe được những lời này.

Đến lúc Cố Miên thức dậy lại phát hiện mình không có ở Phó trạch mà đang nằm trong phòng ngủ ở Cố gia, như lúc chưa gả cho Phó Dư.

Trông căn phòng này vẫn giống hệt hai năm trước. Nháy mắt, Cố Miên hoảng sợ. Cô sẽ không lại trọng sinh trở về lúc trước khi gả cho Phó Dư chứ? Như vậy hôn nhân của bọn họ không phải sẽ đem đi ngâm nước nóng rồi sao?

Nghĩ đến đây Cố Miên sắc mặt trắng bệch, lập tức xốc chăn lên xông ra ngoài.

Kết quả vừa ra khỏi cửa liền đụng phải một bức tường thịt dày.

“Ngô…”

Cố Miên che mũi, đau quá đi.

“Đâm đau?”

Phó Dư thấy Cố Miên đau đến nhíu mày thì lập tức duỗi tay nâng cằm cô lên.

“Lão công, sao chúng ta lại ở đây?”

Cố Miên vội vàng gắt gao ôm lấy Phó Dư. Giọng nói hơi run run.

“Cha em gọi điện thoại cho tôi, muốn chúng ta đến đây một chuyến.”

Phó Dư ôm chặt cô, vô cùng hưởng thụ cảm giác khi cơ thể mềm mại ấm áp của cô nằm gọn trong lòng hắn.

“Nhưng mà em không muốn…” Trở về.

Cố Miên nói không nên lời. Cô thật sự không muốn để Phó Dư biết những chuyện hỗn tạp trong nhà mình.

“Phó ca ca, anh đến rồi.”

Bỗng nhiên thanh âm của Cố Bảo Châu ở phía sau truyền tới. Cố Miên quay đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức không tốt.

Em gái tư sinh kia của cô mặc một chiếc váy cúp ngực vô cùng ngắn. Hơn nữa còn làm trò muốn câu dẫn lão công của cô trước mặt cô. Thật sự xem cô người chị gái này chỉ là vật trang trí thôi sao?

“Cố Bảo Châu, trong nhà đàn ông cô lại mặc thành như vậy là có ý gì?” Cố Miên thấp giọng quát.

“Phó ca ca lại không phải người ngoài.” Cố Bảo Châu làm bộ không hiểu mà nói. Trêи mặt nàng treo đơn thuần tươi cười, phảng phất cùng một cái tiểu hài tử dường như.

“Đúng không, Phó ca ca!” Cố Bảo Châu hướng tới Phó Dư cười cười.

Kết quả Phó Dư liền xem đều không có liếc nhìn nàng một cái chỉ là mang theo Cố Miên đi xuống lầu ăn cơm.

Cố Bảo Châu nhìn Phó Dư cùng Cố Miên hai người bóng dáng tức giận đến hung hăng mà dậm dậm chân. Thật vất vả chờ đến Phó Dư tới một chuyến, kết quả liền nhìn cũng không thèm nhìn cô.

May mà cô vẫn còn kế hoạch khác! Chỉ cần có thể lên giường cùng Phó Dư cô sẽ có biện pháp khiến hắn ly hôn Cố Miên.

Sau khi Cố Miên kết hôn thì quan hệ với Cố gia ngày càng lãnh đạm. Mấy năm nay Cố gia kiếm được rất nhiều lợi ích từ chỗ Phó gia cho nên đã sớm quên mất đứa con gái vẫn còn bị giam ở Phó trạch.

Ăn xong một bữa cơm, Cố Miên cũng không có gì phản ứng. Tâm tư Cố Hữu Lương cũng không đặt trêи người Cố Miên, chuyên tâm thảo luận chuyện thương giới với Phó Dư, chẳng qua hắn chỉ lễ phép khách sáo mà đáp lại thôi.

Cơm nước xong xuôi, Cố Bảo Châu lập tức nháy mắt với người làm.

“Đây là đồ bổ người làm hầm lúc sáng, đối thân thể người trẻ tuổi như các còn rất tốt.” Bảo mẫu bưng mấy chén canh lại, mỗi người một chén.

Phó Dư vừa nhìn liền biết trong canh này bị bỏ thêm thứ gì. Lại nhìn chén của Cố Miên, xác định chỉ chén của hắn mới có vấn đề.

Xem ra tâm tư Cố gia này…

Thân thể Phó Dư từng được dược vật cải tạo, mấy thứ này vô dụng với hắn. Chỉ là nếu Cố Miên biết hắn bị hạ dược sẽ phản ứng như thế nào? Bỗng nhiên trong lòng hắn xuất hiện ý nghĩ kϊƈɦ động như vậy.

===


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.