Cố Miên yên lặng nhìn hai mẹ con Cố Bảo Châu và Lý Tuệ Như biểu diễn thậm chí còn muốn vỗ tay khen tặng mẹ con họ. Hai mẹ con này không đi đóng phim quả thực lãng phí tài năng.
Mọi người vây xem càng lúc càng nhiều, ánh mắt nhìn Cố Miên mang theo vài phần khinh thường.
“Đối với em gái ruột mình còn như vậy, gả vào hào môn liền không để ý đến người nhà. Đúng bạch nhãn lang.”
“Phó thiếu ưu tú như vậy, sao lại coi trọng loại phụ nữ này?”
“Cũng không thể tránh Phó thiếu, nói không chừng người phụ nữ này đạo đức không tốt nhưng công phu trêи rất lợi hại. Hầu hạ Phó thiếu thoải mái nên mới gả được vào hào môn.”
Mọi người ngươi một câu ta một câu nhục nhã Cố Miên. Người trong xã hội thượng lưu vốn đã đố kỵ vì cô gả cho Phó Dư. Phải biết địa vị Phó gia ít ai so được. Mà Phó Dư lại là người thừa kế đầu tiên.
Cố Miên gả cho Phó Dư, không thể nghi ngờ là chim sẻ bay lên cành cao làm Phượng Hoàng. Điều này làm cho nhiều người muốn gả cho hắn phải ghen tị.
Hiện tại tìm được cớ nhục nhã Cố Miên đương nhiên không bỏ qua.
Đúng lúc Phó Dư mặc tây trang đen vừa lúc đi tới. Cố Miên nhìn quen bộ dáng hắn mặc áo blouse trắng nhưng rất ít nhìn thấy hắn mặc tây trang.
Vẻ ngoài soái khí mê người lập tức khiến tâm tình Cố Miên tốt hơn nhiều. Quả nhiên mỹ mạo của bác sĩ Phó mới là thuốc hay, cho dù cô tức giận cỡ nào chỉ cần nhìn thấy hắn là mọi thứ liền tốt đẹp.
Phó Dư vừa đến thì những người khác lập tức câm miệng, giống như chính mình vừa rồi cái gì cũng không nói. Mấy lời vừa rồi bọn họ nói cũng không hay ho gì. Nói sau lưng Phó Dư còn được nhưng đứng trước mặt hắn ai lại dám nói.
“Quản gia, thống kê những người vừa rồi khua môi múa mép. Từ nay Phó gia và những người này không còn quan hệ gì nữa. Tất cả kế hoạch hợp tác đều hủy bỏ đi.”
Con ngươi thâm thúy quét một vòng làm người ta lạnh sống lưng.
“Phó thiếu, chúng ta cùng Phó gia có giao tình nhiều năm như vậy. Hà tất vì một người phụ nữ mà thương tổn tình cảm.” Một kẻ vừa nhục mạ Cố Miên đứng dậy. Hắn tên là Hứa Cường, lão tổng của một công ty địa ốc. Mấy năm nay nhờ nịnh bợ tốt Tứ phu nhân mà ăn không ít lãi. Công ty coi như có chút chỗ đứng.
“Phụ nữ không phải như một đôi giày thôi sao? Tùy thời đều có thể đổi. Phó thiếu, ngài đâu cần vì một đôi giày cũ mà tức giận chứ. ” Hứa Cường nói rồi lấy ra một điếu xì gà nhập khẩu đưa cho Phó Dư. Hắn ta không tin Phó Dư sẽ vì một người phụ nữ mà làm khó hắn.
“A!”
Tiếng thét như heo chọc tiết vang lên.
Chỉ thấy trong tay Phó Dư cầm một có dao phẫu thuật sắc bén. Lưỡi dao dưới ánh mặt trời phiếm hàn quang lây nhiễm không ít vết máu.
Ngón tay nhấc điếu xì gà của Hứa Cường rời khỏi bàn tay hắn, ngón trỏ và ngón cái chỉ còn mấu thịt đỏ tươi phun máu, máu tươi từ ngón tay điên cuồng kϊƈɦ động.
Phó Dư duỗi tay che khuất đôi mắt Cố Miên, không cho cô nhìn thấy một màn huyết tinh này.
“Ai còn nghi vấn?” Hành vi tàn ác như ma quỷ của Phó Dư dọa đám trong sân hai chân mềm nhũn. Không đợi bảo tiêu Phó gia đến đuổi người bọn họ đã chạy mất dép. Bọn họ sợ nếu mình còn ở lại kết cục sẽ giống Hứa Cường.
Phó Dư này chính là kẻ điên! Vì một người phụ nữ mà nổi điên! Rõ ràng là một bác sĩ cứu người từ cõi chết vậy mà đối mặt với Cố Miên hắn lại biến thành một tên biến thái cầm dao phẫu thuật.
Thực mau nơi này chỉ còn dư lại mẹ con Cố Bảo Châu. Cố Bảo Châu sợ tới mức hai chân nhũn ra quỳ sụp xuống đất, không ngừng dập đầu với Cố Miên.
“Chị, em rồi. Em không dám nữa! Em xin lỗi chị, về sau em sẽ không nói bậy bạ nữa.”
Cố Bảo Châu sợ tới phát khóc. Giống như cô ta là người bị hại vậy.
Lý Tuệ Như cũng hoảng sợ quỳ trêи đất, không ngừng cầu xin:”Phó thiếu, tôi sai rồi. Tôi không nên nói Miên Miên như vậy. Xin ngài nể mặt tôi là mẹ kế của Miên Miên mà tha cho tôi và Bảo Châu đi.”
“Quản gia, Huyết Sắc Hoa Hồng này trị giá bao nhiêu.”
Thanh âm Phó Dư lạnh lẽo hỏi.
“Thưa thiếu gia, thời điểm ngài đấu giá ở Monaco đã bỏ ra một trăm triệu hai ngàn vạn mua về.”
Quản gia cung kính nói.
“Muốn tôi không truy cứu chuyện này? Có thể. Các ngươi làm hỏng vòng cổ của Miên Miên, vậy thì dựa vào giá gốc mà bò ở thường đi.”
Phó Dư đạm mạc nói.
“Một trăm triệu hai ngàn vạn! Chúng ta làm sao có nhiều tiền như vậy? Phó thiếu, nể tình chúng ta là thông gia, có thể cho chúng tôi thiếu được hay không?”
Lý Tuệ Như không dám nói thẳng muốn Phó Dư không lấy tiền. Chỉ dám nói thiếu một chút. Nếu chỉ khoảng một ngàn vạn, bà ta có gắng vẫn có thể lấy ra.
“Bà nói đúng, dù sao các người cũng là người thân của Miên Miên. Thế như vậy đi, số lẻ không cần. Trực tiếp đưa một trăm triệu. Nếu không được thì một vạn bằng một ngón tay, ngón tay không đủ thì dùng ngón chân, ngón chân không đủ thì lỗ tai cùng đầu lưỡi. Nếu còn không đủ thì cắt nội tạng của các người đem bán là được.”
Phó Dư nói dọa cho Lý Tuệ Như choáng váng. Mấy năm nay Cố gia ỷ vào Cố Miên gả cho Phó Dư ăn được không ít tiền lãi. Tuy kiếm lời nhiều nhưng muốn lập tức lấy ra một trăm triệu căn bản không có khả năng.
“Phó thiếu, chúng tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy. Cầu xin ngài tha chúng tôi đi. Tôi dập đầu nhận sai với ngài.”
Lý Tuệ Như sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Nếu là người khác có lẽ bà ta sẽ không lo lắng nhưng mà Phó Dư không giống. Hắn một khi đã nói muốn cắt nội tạng bà ta thì nhất định sẽ cắt.
Cố Bảo Châu cũng không phải ngốc nên đã lập tức báo cho Cố Hữu Lương tin tức này.
“Ba, ba mau tới đây. Phó ca ca muốn giết con và mẹ!”
Cố Hữu Lương nhìn thấy tin nhắn liền chạy tới. Biết được sự tình thì sau vội vàng quở mắng Cố Miên: “Không phải chỉ là làm hỏng cái vòng cổ thôi sao? Cố Miên, chỉ vì thế mà mày lại muốn lấy mạng em gái và mẹ kế? Sao tao lại sinh ra đứa con gái vô lương tâm như mày. “
Cố Bảo Châu nghe Cố Hữu Lương nói thiếu chút nữa ngất xỉu. Cô ta kêu Cố Hữu Lương đến để hỗ trợ cầu tình, kết quả ông ta không đến còn tốt. Vừa đến đã nhục mạ Cố Miên.
Này không thể nghi ngờ là thêm dài vào lửa, chỉ sợ Phó Dư sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
“Ba, ba chẳng lẽ không biết bọn họ không những làm hỏng vòng cổ Phó Dư tặng tôi mà còn trước mặt nhiều người đặt điều chửi bới tôi. Ông thật sự một chút cũng không để ý sao?”
Cố Miên nắm chặt lòng bàn tay. Mặc dù trọng sinh, cô biết rõ Cố Hữu Lương là bất công như vậy nhưng trái tim vẫn không thoải mái.
“Cũng chỉ là một cái vòng cổ mà thôi. Còn có mẹ mày là trưởng bối nói mày mấy câu thì thế nào? Mày làm vãn bối nghe là được, còn dám động thủ với trưởng bối? Ngày thường tao dạy mày như vậy?”
Cố Hữu Lương quát Cố Miên.
Phó Dư trực tiếp chắn trước người Cố Miên:”Một cái vòng cổ mà thôi? Cái vòng cổ này trị giá một trăm triệu hai ngàn vạn. Vốn muốn bớt con số lẻ cho các người. Nhưng nếu Cố tiên sinh tài đại khí thô như vậy thì hai ngàn vạn kia không cần bỏ nữa. “