Đáy mắt Phó Dư xẹt qua một mạt ánh sáng nhưng rất nhanh đã biến lại bình thường.
“Cố Miên, tôi đáp ứng em. Bất luận em muốn điều gì tôi đều đáp ứng em.”
Hắn cúi đầu hôn đôi môi đỏ của Cố Miên. Đến lúc Cố Miên bị hôn đến hít thở không thông, Phó Dư bỗng nhiên đem một chân cô gác lên vai, một chân khác thẳng tắp kéo ra. Này cơ hồ làm hoa huyệt Cố Miên hoàn toàn mở ra.
Hoa huyệt nhu nhược không hề có năng lực phản kháng mà mở ra cho Phó Dư.
Vòng eo rắn chắc của Phó Dư hung hăng thọc về phía trước, ƈôи t̼ɦịȶ thô to nháy mắt đâm tới chỗ sâu nhất trong hoa huyệt.
“A ~”
Cố Miên muốn thét chói tai nhưng miệng lại bị hắn lấp kín. Lần đầu tiên cùng Phó Dư làʍ ȶìиɦ tuy động tác hắn thực thô lỗ nhưng hắn cũng không cắm sâu đến thế này.
Hơn nữa hoa huyệt cô bị trực tiếp cắm đầy, côn tɦịȶ và hoa huyệt dính chặt không kẻ hở nhưng cô chỉ cảm thấy bị cắm thật sự thoải mái, hoàn toàn không cảm thấy đau đớn. Giống như cô đã từng bị Phó Dư thao qua vô số lần.
“Sâu quá….Mạnh quá… Phó Dư…Anh nhẹ chút a…”
Đến lúc Cố Miên cho rằng mình sẽ b hôn đến ngạc thở hắn mới chịu buông cô ra.
Nhưng Phó Dư căn bản mặc kệ tiếng hét chói tại của Cố Miên, hắn lôi kéo đùi cô cùng lúc thân thể cũng dùng sức hướng về phía trước đĩnh động.
Nháy mắt côn tɦịȶ lớn thao đến càng sâu.
Cố Miên trừng lớn hai mắt không dám tin tưởng côn tɦịȶ thô dài kia của Phó Dư vậy mà có thể cắm hết vào cô. Hiện tại chỉ còn dư lại hai viên trứng bên ngoài hoa huyệt cô.
“Thoải mái không?”
Hơi thở Phó Dư có chút vẩn đục. Mặc dù trước kia cùng Cố Miên làʍ ȶìиɦ cũng động tình như vậy nhưng tới giờ vẫn chưa lần nào tàn nhẫn như muốn thao chết cô thế này.
“Thoải, thoải mái a…”
Nước miếng theo khóe miệng Cố Miên chảy xuống. Cô chỉ cảm thấy côn tɦịȶ Phó Dư ép qua hoa huyệt cô làm cô có cảm giác như bị điện giật.
Sớm biết làʍ ȶìиɦ với hắn thoải mái như vậy cô đã sớm bảo Phó Dư phá đi thân xử nữ của mình rồi.
Ý nghĩ này vừa ra, Cố Miên liền giật mình. Cô nghĩ gì vậy chứ. Rõ ràng đè trên người cô là một phạm tội cưỡng gian a.
Sao cô có thể muốn hắn làm mình chứ?
Lúc này khóe mắt Cố Miên nhịn không được nhỏ giọt hai hàng nước mắt, trong lòng có chút ủy khuất.
Phó Dư dừng động tác đem Cố Miên ôm vào ngực. Nhìn Cố Miên khổ sở, hắn nhịn không được dỗ dành: “Miên Miên, làm sao vậy? Có phải tôi làm em đau?”
Cố Miên vội vàng lắc đầu nói: “Không, không đau.”
Cô cảm thấy nhất định mình đã mắc chứng Stockholm, nếu không sao lại biến thành vậy chứ.
Sau đó động tác của Phó Dư ôn nhu hơn nhiều. Chỉ ở lúc cuối mới đem côn tɦịȶ vùi sâu vào huyệt động phóng thích.
Khi đại lượng tϊиɦ ɖϊƈh͙ phun vào chỗ sâu nhất trong hoa huyệt, Cố Miên gắt gao ôm lấy bả vai Phó Dư. Cảm thụ kɦoáı ƈảʍ tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng phun trào.
“Anh, sao anh còn chưa đi?”
Cố Miên hưởng thụ xong kɦoáı ƈảʍ thao huyệt lập tức trở nên tự nhiên tươi mát. Cô lập tức đẩy Phó Dư ra không cho hắn lưu lại bên trong thân thể mình.
Phó Dư cũng phối hợp khi Cố Miên kháng cự hắn liền rút côn tɦịȶ ra.
Gân xanh trên côn tɦịȶ quát đến Cố Miên thoải mái hừ ra tiếng, khi côn tɦịȶ rút ra khỏi hoa huyệt. Cố Miên thậm chí cảm thấy có chút khó chịu.
“Anh đi đi. Tôi muốn ngủ.”
Cố Miên bị Phó Dư bắn cho một bụng tϊиɦ ɖϊƈh͙ nhưng không biết tại sao cô cũng không muốn vào phòng tắm rửa rái lắm. Bên trong hoa huyệt hàm chứa tϊиɦ ɖϊƈh͙ nhão nhão dính dính vốn dĩ rất khó chịu nhưng loại thỏa mãn này làm cô không muốn để tϊиɦ ɖϊƈh͙ rời khỏi thân thể mình.