“Không phải ta đã nói không được ra ngoài rồi sao, Hoán Nhi đâu?” Nguyên Thân có chút tức giận.
“Vừa nãy vẫn còn đây, muội đang đi tìm nó.” Thái Nương phủi phủi quần áo rồi trả lời.
Ngoài cửa xuất hiện một bóng người đang nhảy chân sáo, thấy Nguyên Thân và Thái Nương, cậu bé vui sướng lao về phía hai người họ.
“Con vừa đi đâu?” Nguyên Thân nhìn Hoán Nhi, một cơn giận bốc lên.
“Ra ngoài hái hoa ạ, dì rất thích ngửi mùi hương hoa.” Nói đoạn Hoán Nhi giơ bó hoa dại lên cao quá đầu, khuôn mặt đáng yêu bừng sáng như những bông hoa xinh đẹp kia vậy.
“Không phải ta bảo con chăm sóc dì sao, không nói gì đã chạy ra ngoài, lần sau ta cấm con cùng theo ra ngoài.” Hoán Nhi cúi đầu nghe giáo huấn, mắt cứ nhìn xuống dưới chân không dám cãi lại lời nào.
Cả khung cảnh thu lại trong tầm mắt Trần Cẩn Phong, chàng luôn cảm thấy có gì đó không bình thường, nhưng lại không nói được sự bất thường nằm ở đâu.
Mưa rả rích từ sáng tới tối, cả bầu trời như được phủ kín bởi màn sương châu dày đặc, sương khói mịt mù bao quanh nhà trọ Duyệt Lai, tạo nên một bức tranh quái dị. Nhà trọ Duyệt Lai một lúc chết hai mạng người, ngoại trừ những học sĩ phải ở lại trong quán không được ra ngoài, hầu như không còn ai đến ăn cơm chứ đừng nói là trọ lại, đại sảnh quán trọ vắng vẻ hiu quạnh. Không còn những ngày cũ huy hoàng, như rắn mất đầu, quán trọ không có người quản lí, các học sĩ trọ lại không ngừng kêu ca, bắt đầu gắt gỏng chửi bới, nhất là Chu Suất và hai kẻ nịnh hót bên hắn ta, không được ra ngoài khiến hắn tức giận đến suýt đập tan tành cả quán.
Trước giờ cơm tối mưa cuối cùng cũng ngớt, Tấu Lương Miễn nhìn thấy thời tiết ẩm ương cũng không nhịn được mà nhảy dựng lên chửi bới: “Thế này sống làm sao được, không cho ra ngoài, ngày nào cũng phải ngửi mùi thối bốc ra từ thi thể, sắp sinh bệnh đến nơi rồi. Các cậu xem, đến ông trời cũng thấy chúng ta đáng thương, để cảm tạ ông trời, hôm nay tôi mời, các vị muốn ăn gì tuỳ ý chọn.”
Lý Kính Dư nghe xong mà tròng mắt như muốn rơi ra ngoài: “Thật hay giả đây, Lương Miễn huynh hôm nay mời sao, đúng là mặt trời mọc ở đằng tây.”
“Nói ít thôi, không ăn thì thôi.” Tấu Lương Miễn bất mãn nhìn Lý Kính Dư.
“Lương Miễn huynh từ xưa đến nay lần đầu tiên tiêu pha, kiểu gì cũng phải nể mặt huynh chứ. Tiểu nhị, mang món ngon nhất tiệm lên đây.” Lý Kính Dư cười, mặc dù là nói với tiểu nhị nhưng mắt lại nhìn Tấu Lương Miễn.
“Cậu nhớ đấy, cậu cũng phải mời một lần.” Tấu Lương Miễn vươn cổ, lườm Lý Kính Dư một cái.
Trần Cẩn Phong và Trương Liên Chi ngồi bên cạnh cười ngặt nghẽo.
Không mất bao lâu, trên bàn đã bày đầy rượu thịt ngon lành, món gà nướng cuối cùng cũng lên, Tấu Lương Miễn không thèm để ý lễ nghi gì nữa, xé một cái đùi gà đưa lên miệng. Vừa nhai được mấy cái liền nhổ ra, gọi Tiểu Ngũ vừa rời đi quay lại.
Tiểu Ngũ nghe thấy tiếng gọi vội đi đến bên cạnh Tấu Lương Miễn: “Lão gia có gì nhắc nhở ạ?”
Tấu Lương Miễn nhìn anh chàng tiểu nhị cao ngang cái bàn cười: “Các người làm ra cái thức ăn gì thế này, sau toàn mùi thối thế, suýt nữa khiến ta nôn hết những thứ vừa ăn ra.”
Tiểu Ngũ lùi lại một bước: “Đây là gà hôm nay mới giết, lúc giết nghe tiếng gà kêu tiểu nhân còn rơi lệ, sao có chuyện thối được.”
Tấu Lương Miễn nghe vậy nổi giận đùng đùng: “Ý ngươi là ta đang vạch lá tìm sâu, ngươi nếm đi, nếm thử đi rồi nói.” Nói đoạn nhét miếng đùi gà vào miệng Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ đáng thương không còn cách nào đưa tay ra đỡ, miễn cưỡng ăn mấy miếng: “Tấu gia, thật sự không thối, không tin ngài nếm lại đi.” Nói đoạn đưa miếng thịt đã cắn một nửa cho Tấu Lương Miễn.
“Ngươi làm cái gì đấy, đồ ngươi ăn thừa đưa cho ta ăn sao?” Lương Miễn gạt tay khiến miếng đùi gà rơi xuống đất, tay lướt qua những món ăn khác trên bàn khiến tay áo dính đầy dầu mỡ, không cẩn thận rơi cả vào vạt áo trước. Tấu Lương Miễn giũ giữ tay áo, trợn mắt nhìn Tiểu Ngũ.
“Để tiểu nhân, để tiểu nhân.” Nói đoạn Tiểu Ngũ cầm đũa nhanh chóng gắp những thức ăn dính vướng vào tay áo Lương Miễn rồi đặt vào cái đĩa không của Trần Cẩn Phong.
Cẩn Phong cũng cầm đũa giúp Tiểu Ngũ gắp đồ, hai bàn tay không đồng chủ nên toàn đụng vào nhau. Cẩn Phong bỗng khựng lại, đặt đũa xuống chàng lặng lẽ quan sát Tiểu Ngũ. Gắp xong, Tiểu Ngũ rời đi không một tiếng động. Trần Cẩn Phong nhìn theo dáng người nhỏ bé đang khuất dần của Tiểu Ngũ, gương mặt chàng nở một nụ cười mỉm.
“Cẩn Phong cậu đơ ra đó làm gì? Mau ăn đi, hôm nay mọi người phải uống thật say.” Tấu Lương Miễn nhiệt tình gắp thức ăn, rượu uống hết chén này đến chén khác, dường như cơn giận dữ ban nãy đã không còn nữa.
Trần Cẩn Phong lặng nhìn vết bẩn nhức mắt trên tay áo và vạt áo trước của Lương Miễn, một cảnh tượng dần xuất hiện trong đầu chàng..
“Cẩn Phong, uống đi, cậu cứ đờ người ra thế.” Trương Liên Chi gọi Cẩn Phong quay lại với hiện thực. Chàng mỉm cười nâng chén.
Bốn người họ đang ăn uống rất vui vẻ, đột nhiên Lý Kính Dư ôm bụng nhăn nhó: “Xem ra thức ăn thực sự có vấn đề, tôi cảm thấy bụng hơi khó chịu, không được không được, tôi phải vào nhà xí đây.” Còn chưa nói hết câu Lý Kính Dư đã chạy như bay ra khỏi đại sảnh.
Một tuần hương trôi qua, Tấu Lương Miễn cũng đã uống khá nhiều rượu rồi, anh bất mãn ngó ra phía ngoài đại sảnh: “Cái tên Lý Kính Dư này đúng là, gọi đồ ăn thì phải gọi món đắt nhất, đến khi lên đồ rồi thì chạy mất không thấy đâu, không biết có rơi xuống hố xí không, lâu như vậy rồi.” Nói đoạn lảo đảo đứng dậy: “Tôi phải đi xem, xem cậu ta có ngủ quên không.”
Chân díu vào nhau, dưới chân như thể được phủ bông, Tấu Lương Miễn bước ra ngoài, đi về phía nhà xí sau sảnh.
Một lúc sau Tấu Lương Miễn lảo đảo quay lại: “Không biết Lý Kính Dư đang làm gì, tôi đứng ngoài nhà xí gọi rất lâu nhưng không ai trả lời. Thôi kệ cậu ta, chúng ta uống tiếp.”
Tửu Lượng của Tấu Lương Miễn không ổn chút nào, có một lúc người đã mềm nhũn gục xuống bàn. Trương Liên Chi nhìn bộ dạng anh như vậy, chỉ có thể cùng Cẩn Phong dìu Lương Miễn về phòng. Vừa đặt xuống giường, nghe một tiếng “oẹ”, Tấu Lương Miễn đã nôn một đống lên tấm ga giường mới tinh. Cả căn phòng bị ám một mùi hôi, Trần Cẩn Phong bịt mũi nhìn sang Trương Liên Chi, Trương Liên Chi cười khổ, xem ra căn phòng này không ở được nữa rồi. Trần Cẩn Phong đồng ý, cùng Trương Liên Chi dìu Tấu Lương Miễn về phòng mình.
Lại nói về Lý Kính Dư, sau khi quay lại đại sảnh, thấy bàn trống không, gãi đầu không hiểu, mấy người bọn họ làm gì mà không chờ mình, đúng là chả biết lễ nghĩa gì. Thôi cứ về phòng ngủ một giấc trước đã.
Trời sáng gà gáy, một ngày mới lại bắt đầu, Tấu Lương Miễn tỉnh dậy nhìn thấy Trần Cẩn Phong đang nằm cạnh mình liền hét lên như nhìn thấy quỷ: “Cẩn Phong cậu vào phòng tôi làm gì, sao không ở trong phòng mình, hai nam nhân ngủ chung một giường là có ý gì.”
Nghe tiếng nói, Trần Cẩn Phong khoác áo ngoài vào, đi đến bên bàn nhấc bình rót một cốc nước: “Huynh nhìn cho kĩ, đây là phòng tôi, huynh nôn một trận trong phòng, nếu không phải tôi cho huynh ở lại e là giờ này huynh đang nằm dưới sàn rồi.” Nói đoạn đưa nước cho Tấu Lương Miễn.
Tấu Lương Miễn quan sát xung quanh, đây là thật sao, sau đó ngại ngùng nhận lấy cốc nước, uống một hơi hết sạch.
“Cẩn Phong, tối qua uống nhiều quá, nhớ không rõ, nhớ không rõ. Xem ra cậu có một đêm không ngon giấc lắm nhỉ.”