Mê Án Đường Triều

Chương 102: Lưu đày



“Đại nhân, nghe đại phu nói vết thương của Tiểu Thiến tuy nghiêm trọng nhưng may mà vẫn không phải vết thương trí mạng.” Người bưng trà nói: “Hai vị Trương đại nhân và Võ đại nhân cầu kiến ạ.”

“Mau mời họ vào.” Lý Kính Dư đặt cuốn sách trong tay xuống rồi đứng dậy, thấy ngoài cửa Trần Cẩn Phong, Trương Liên Chi, Võ Dương lần lượt bước vào.

Sau khi hành lễ, Lý Kính Dư cười nói: “Mọi người thấy đấy ở chỗ ta bây giờ chỉ có một chiếc ghế, mọi người đợi một lát để a kêu người mang thêm mấy chiếc vào.”

“Không cần đâu Kính Dư.” Trần Cẩn Phong ngăn lại: “Không có ghế thì cứ để bọn ta ngồi dưới đất cũng được.”

“Như thế không ổn lắm đâu.”


“Không vấn đề gì.” Trần Cẩn Phong nói: “Kính Dư, huynh hãy chọn ra vài người thân tín để đứng canh ngoài cửa, chúng ta sẽ tiến hành phân tích vụ án.”

“Được.” Lý Kính Dư gõ gõ đầu mình: “Huynh xem ta này, Tiểu Thiến gây chuyện khiến ta suýt nữa quên béng mất. Không phải Võ tướng quân nói huynh mang về một bí mật sao?”

Võ Dương gật đầu: “Đại nhân, chuyện này vô cùng quan trọng, xin đại nhân..”

Nhìn biểu cảm phức tạp cùng lời nói ngập ngừng của Võ Dương, Lý Kính Dư cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc. Không đợi Võ Dương nói xong, anh đã giơ tay lên ra hiệu giữ yên lặng. Sau đó Lý Kính Dư đi ra ngoài cửa, dặn dò một vài nha dịch mấy câu.

Khi quay về phòng thấy ba người nhóm Trần Cẩn Phong đã khoanh chân ngồi dưới đất. Lý Kính Dư cũng bỏ ghế ra để ngồi cùng họ.

“Võ tướng quân, ta đã dặn dò bên ngoài rồi, huynh có thể nói.”

Võ Dương nhìn Lý Kính Dư, ánh mắt anh ngời sáng, đoạn nói: “Nói về khởi nguồn của chuyện này thì phải quay lại năm Thần Long thứ nhất. Ngày mùng hai tháng giêng, Phụng Các thị lang Trương Giản Chi, Loan Đài thị lang Thôi Huyền Vĩ, Tả Vũ Lâm tướng quân Kính Huy, Hữu Vũ Lâm tướng quân Hoàn Ngạn Phạm, Tư Hình thiếu khanh Viên Thứ Kỉ, nhân cơ hội Võ Hoàng lâm bệnh đã phát động chính biến cung đình, bắt giết thân tín của Võ Hoàng là huynh đệ Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông, đón Thái tử Lý Hiển về trị quốc. Lúc này, Võ Hoàng thấy thời thế thay đổi, nên vào ngày mùng ba tháng giêng đã nhường ngôi cho đương kim Hoàng thượng.”

“Chuyện này có liên quan gì đến cái chết của Phàn Tam Nhi và Phàn Nghiêm sao?” Lý Kính Dư có chút mơ hồ.

“Lý đại nhân, đây chính là tiền đề, biết được tiền đề này rồi sẽ dẫn đến câu chuyện tiếp sau đây.” Võ Dương tiếp tục nói: “Sau ngày Hoàng thượng kế vị thì lập Vi thị – người đồng cam cộng khổ với mình làm Hoàng hậu. Vi Hoàng hậu trong lòng có dã tâm, dựa vào sự sủng ái của Hoàng thượng mà bắt đầu từng bước thu phục chính quyền vào tay mình. Vì để củng cố địa vị của bản thân, Vi Hoàng hậu, An Lạc công chúa và cháu trai của Võ Hoàng là Võ Tam Tư câu kết với nhau làm những chuyện xấu xa. Những chuyện đó người trong triều đều biết, thiết nghĩ các vị đại nhân ở đây cũng được biết chút ít.”

Trương Liên Chi gật đầu: “Vi Hoàng hậu chuyên quyền, có mưu đồ đoạt vị là chuyện ai cũng biết. Hôm đó khi Cẩn Phong bị Hoàng thượng nhốt trong thiên lao ta cũng đã nói với đệ ấy vấn đề này.” Nói xong anh khẽ liếc nhìn Trần Cẩn Phong, nhận ra đối phương cũng đang nhìn về phía mình, chỉ có điều trong ánh mắt chàng lại lộ rõ vẻ chán ghét.

“Sau khi Hoàng thượng phục vị, Võ Hoàng qua đời vì bệnh, cháu trai của bà ta là Võ Tam Tư được phong là Đức Tĩnh Quận vương, nhậm chức Tả Tán kỵ Thường thị. Võ Tam Tư thông minh lanh lợi, lại giỏi nhìn nhận thời thế. Ông ta thấy ngọn núi chống lưng cho mình đã đổ, lại thấy Trương Giản Chi xử lý Trương Dịch Chi, biết là ngày tàn của mình sắp tới. Vậy nên nhân lúc đám người Trương Giản Chi chưa để ý đến mình, Võ Tam Tư đã thông qua các mối quan hệ để con trai mình là Võ Sùng Huấn kết hôn với con gái của Vi Hoàng hậu là An Lạc công chúa.” Võ Dương nói đến đây thì lén nhìn Trần Cẩn Phong một cái, chỉ thấy ánh mắt chàng trống rỗng, trên mặt không lộ bất cứ biểu cảm nào.

“Quả nhiên là có tình cảm với An Lạc công chúa.” Võ Dương thầm nghĩ, khẽ ho một tiếng rồi nói tiếp: “Hoàng thượng cực kì nghe lời Vi Hoàng hậu, An Lạc công chúa lại là người con gái được Hoàng thượng thương yêu nhất. Sau khi kết làm thông gia, Võ Tam Tư lại có chỗ dựa, quan hệ với Hoàng thượng, Hoàng hậu ngày một gần gũi. Những chuyện xảy ra trong triều sau đó, Hoàng thượng đều bàn bạc với Võ Tam Tư, không chỉ có thế, Hoàng thượng còn nghe theo lời Vi Hoàng hậu, lập Võ Tam Tư làm Tể tướng. Thế lực của Võ Tam Tư trong triều bây giờ còn ghê gớm hơn nhiều so với thời Võ Chu.”

“Huynh nói nãy giờ nhiều như thế nhưng chẳng nhắc gì đến vụ án cả, những chuyện trong triều, người như ta với huynh có thể can dự được sao.” Lý Kính Dư chen lời.

“Đại nhân đừng nóng vội, nghe ta nói tiếp đã.” Võ Dương nói với Lý Kính Dư, rồi bắt đầu đi lại chậm rãi trong phòng: “Các đại thần trong triều như Trương Giản Chi vô cùng bất an, họ liên tục dâng sớ khuyên Hoàng thượng tránh xa Võ Tam Tư, làm suy yếu quyền lực của Võ thị, gia tăng sức mạnh của Hoàng thất. Không ngờ chuyện này lại nhanh chóng bị Võ Tam Tư biết được, vậy là ông ta vào cung để bàn bạc đối sách với Vi Hoàng hậu. Sau khi họ tính toán được kế sách thì đến trước mặt Hoàng thượng để buông những lời gièm pha về năm đại thần Trương Giản Chi, Kính Huy, Viên Thứ Kỉ, Thôi Huyền Vĩ, Hoàn Ngạn Phạm, nói năm người họ ỷ công chuyên quyền, mưu đồ bất chính rồi gợi ý cho Hoàng thượng phong tước vương cho năm người, ngoài mặt thì có vẻ thăng chức nhưng thực chất là giáng quyền của họ. Ý kiến tồi tệ này lại được Hoàng thượng chấp thuận. Sau đó không lâu, Hoàng thượng phong Hoàn Ngạn Phạm làm Phù Dương Quận vương, Kính Huy làm Bình Dương Quận vương, Trương Giản Chi là Hán Dương Quận vương, Thôi Huyền Vĩ làm Bác Lăng Quận vương và Viên Thứ Kỉ làm Nam Dương Quận vương. Đồng thời ban cho năm vị đại thần rất nhiều đồ gốm, gấm vóc, vàng bạc, yên ngựa. Cứ như vậy, Võ Tam Tư rất nhanh đã nắm triều chính trong tay, sau lưng lại có Vi Hoàng hậu chống đỡ nên ông ta càng được nước làm càn. Bất kể người này dám chống lại ông ta đều bị đưa ra khỏi kinh, những ai có ích với ông ta đều được nắm những chức vụ quan trọng. Mặc dù vậy, Võ Tam Tư vẫn không chịu buông tha cho nhóm Trương Giản Chi. Ông ta tìm cơ hội để gán tội danh mưu hại Vi Hoàng hậu cho năm vị đại thần, yêu cầu Hoàng thượng đày năm người họ đến biên cương. Kính Huy bị đày đến Nhai Châu (nay là thành phố Hải Khẩu, đảo Hải Nam) ; Thôi Huyền Vĩ bị đày đến Bạch Xuyên (nay là huyện Bác Bạch, Quảng Tây) ; Trương Giản Chi bị đày đến Tương Châu (nay là Tương Dương, Hồ Bắc) ; Viên Thứ Kỉ bị đày đến Hoàn Châu (nay là Hà Trì, Quảng Tây) ; còn Hoàn Ngạn Phạm thì bị đày đến Quý Châu (nay là huyện Quý, Quảng Tây). “

“Ý huynh là..” Lý Kính Dư chợt vỡ lẽ.

Võ Dương gật đầu: “Hoàn Ngạn Phạm chính là nạn nhân Phàn Nghiêm. Khi Trần đại nhân tìm hiểu các mối quan hệ của Phàn Nghiêm đã phát hiện ông ấy từng tới kinh đô.”

“Đúng vậy. Vẫn nhớ lần đầu khi ta gặp Phàn Nghiêm, ông ấy đã nhận ra dấu giày Tích Vân dưới chân ta được sản xuất tại xưởng thêu Phi Nguyệt nổi tiếng trong kinh thành. Có thể thấy ông ấy không phải người chuyên làm nghề thêu thì cũng đã từng sống ở kinh thành. Hơn nữa ông ấy không phải người bình thường, nghe những lời ông ấy nói ra toàn là lời răn của Khổng Mạnh, ta càng dám mạnh dạn đoán ông ấy hẳn phải là vị quan có chức tước cao trong kinh. Đến mức phải ra đường làm ăn xin thì hẳn là bị lưu đày. Vậy nên ra đã nhờ Võ Dương đưa một bức thư tới cho Lâm Tri vương, nhờ ngày ấy điều tra những người có tuổi tác tương đương với Phàn Nghiêm và bị đày đến Quý Châu gồm những ai.” Trần Cẩn Phong mỉm cười với Võ Dương: “Võ tướng quân quả nhiên không phụ sự kì vọng, đã mang về được tin tức quan trọng này.”

“Vậy còn vụ án này thì sao?” Lý Kính Dư cất tiếng hỏi.

Trần Cẩn Phong nhìn Lý Kính Dư một lúc mới nói: “Phàn Nghiêm đắc tội với Võ Tam Tư, ông ta chịu bỏ qua sao? Chúng ta đã từng nói rồi, Phàn Tam Nhi không phải là người bản địa, một năm trước cậu ta mới tới Quý Châu, hẳn Phàn Tam Nhi là người được Võ Tam Tư phái đến.” Dừng lại một chút, chàng nói tiếp: “Sau khi sát hại Phàn Nghiêm, Phàn Tam Nhi không tính đến chuyện bản thân bị chúng ta nghi ngờ, một người nữa cũng không ngờ đến là Tiểu Thiến. Khi Phàn Tam Nhi bị bắt, Tiểu Thiến sợ cậu ta nói ra bí mật này nên mới tìm đến Tang thị, mượn tay bà ấy để giết Phàn Tam Nhi. Nhưng lại càng không ngờ rằng Tang thị chưa kịp chạy trốn đã bị chúng ta bắt lại. Do đó Tiểu Thiến đã hạ quyết tâm sát hại Tang thị để bịt miệng trên đường bà ấy về nhà.”

“Mọi việc quả nhiên là thế này.” Như có suy nghĩ gì đó, Lý Kính Dư nói: “Thật không ngờ vụ án này nhìn thì có vẻ bình thường nhưng sau lưng lại kéo theo nhiều vấn đề như thế.”

“Để chứng thực kết quả cứ phải chờ Tiểu Thiến tỉnh lại rồi hỏi cho ra nhẽ.” Trương Liên Chi nhẹ nhàng tiếp lời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.