Trong đêm tối, cơn gió nhè nhẹ thổi làm lay động cành liễu đang đâm chồi, tựa như đôi tay quỷ mị đang tùy ý nghịch ngợm món đồ trong tay. Trời về khuya, cung Dịch Đình chìm đắm trong màn sương mờ ảo, mỗi người trong cung đều sống trong cảnh lo ngay ngáy.
Trước cửa phòng Dương Đàm bố trí một nhóm sáu thị vệ đứng ở hai bên cửa, trước cửa sắp xếp hai Thiên ngưu vệ cảnh giác quan sát bốn phía, xung quanh cứ chốc chốc lại có một tốp thị vệ đi tuần tra qua lại, kiểm tra mọi ngóc ngách. Từ ngày Dương Đàm gặp nạn nơi này được tăng cường thêm thị vệ, lo sợ chỉ một chút sơ hở sẽ khiến Dương Đàm giờ đây không còn sức kháng cự đi chầu trời.
“Ta thấy chúng ta đứng đây canh ngày canh đêm chẳng biết đến bao giờ mới được việc nữa.” Một thị vệ trong đám cất tiếng.
Nghe thấy có người cằn nhằn, một thị vệ khác cũng phụ họa theo: “Đúng đấy, cứ như này khó chịu quá, ta thấy chỗ chúng ta làm sao xảy ra chuyện gì được, đi ba bước lại có người đang gác, năm bước có người đang tuần, tên hung thủ có ngớ ngẩn đến mức nào đi nữa cũng không ra tay lần hai đâu.”
“Ta cũng nghĩ thế, cả đám người ở đây lãng phí nhân lực quá.” Người thị vệ lúc đầu lại nói tiếp.
Lúc này hai Thiên ngưu vệ nghe được mấy lời bất mãn của họ, một người đảo mắt một vòng rồi thấp giọng nói: “Theo ta như thế này đi, chúng ta chia ra làm hai nhóm, một nhóm canh nửa đêm trước, một nhóm canh nửa đêm sau, như này vừa có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi, lại không cần lo lắng chuyện canh gác. Mấy người thấy sao?”
Lời Thiên ngưu vệ như nói thay hết nỗi lòng của mọi người, những người khác nghe thấy ý kiến đó đều không phản đối. Vậy là tám người chia thành hai nhóm, hai Thiên ngưu vệ và hai thị vệ một nhóm, bốn thị vệ còn lại một nhóm.
“Chúng ta đi ngủ trước đây, đến giờ thị gọi nhé.” Một Thiên ngưu vệ nói.
Bốn thị vệ còn lại đều đồng thanh đáp: “Được.”
Trong đêm tối, phòng của Dương Đàm chỉ còn được bốn thị vệ uể oải canh gác. Bọn họ không hề biết ở góc trên phòng Dương Đàm, một bóng đen che kín mặt đã leo được lên mái nhà, động tác nhanh nhẹn mà nhẹ nhàng, không dễ bị người khác phát hiện.
Góc trên mái nhà chính là nơi tốt nhất để quan sát bốn người thị vệ. Sau khi nằm sát xuống mái nhà, bóng đen bắt đầu quan sát thật kĩ tất cả mọi động tĩnh phía dưới. Đôi mắt sắc lẹm như chim ưng đang chờ đợi một cơ hội để ra tay. Bóng lưng hai Thiên ngưu vệ và hai thị vệ dần biến mất trong đêm đen, đôi mắt sắc lẹm ấy xuất hiện vẻ thích thú, dưới lớp khăn che mặt, đôi môi dần cong lên tạo thành một nụ cười đáng sợ.
“Ai da.” Thị vệ A đang canh gác bỗng ôm bụng khuỵu người xuống đất.
“Bị sao vậy?” Thị vệ B quan tâm hỏi.
“Đau bụng quá, chắc ban ngày ăn phải thứ gì không sạch sẽ rồi.” Thị vệ A đáp.
“Huynh vừa nói ta cũng thấy đau bụng.” Thị vệ C lúc này cũng ôm bụng kêu: “Có khi nào con vịt chúng ta ăn hồi sáng có vấn đề không?”
“Đúng của rẻ là của ôi mà, chắc chắn là tại con vịt đó rồi.” A vừa khẳng định xong thì mặt nhăn rúm ró lại.
“Biết ngay mà, bảo sao tự nhiên nhà bếp lại cho không hai chúng ta một con vịt, nhất định là nó ôi thiu rồi nhưng không có chỗ vứt nên mới coi chúng ta là cái thùng rác để tống khứ.” C phẫn nộ nói.
“Được rồi, hai người có đồ ăn ngon mà giấu chúng ta, đáng mặt nam nhi quá.” D cũng chen lời.
“Gieo nhân nào gặt quả đấy thôi.” Trông thấy gương mặt đau đến nhăn nhó của hai người, B thích thú cười trên nỗi đau của người khác.
“Thôi thôi đừng xát muối vào nỗi đau của ta nữa, bọn ta phải vào nhà xí đây, hai người ở lại canh gác nhé.” Nói đoạn A chạy như bay về phía nhà xí.
C cũng không kém cạnh, vắt chân lên chạy theo A.
Như vậy bây giờ chỉ còn hai thị vệ canh gác cửa phòng Dương Đàm, hai người không hề hay biết ngay phía trên đầu mình, một bóng đen bắt đầu trườn xuống. Hai tia sáng vụt lóe, B và D còn chưa kịp nhận thức được chuyện gì xảy ra đã bị trúng ám tiễn rồi ngã gục xuống đất. Bóng đen nhảy xuống kéo hai người thị vệ đứng dựa vào tường, nếu không nhìn kĩ sẽ rất khó phát hiện họ đã bị trúng chiêu.
Đội tuần tra vừa hay cũng đi tới, bóng đen ngay lập tức nhảy lại lên mái nhà, nằm im không nhúc nhích, lặng lẽ quan sát ngọn đuốc đỏ lửa đang tiến gần.
“Hai tên lười nhác này đến canh gác cũng canh không ra hồn, chẳng có tí kiên nhẫn gì cả.” Một người trong đội nhỏ giọng nói.
“Có cần qua đó nhắc nhở không?” Một người hỏi rồi nhìn về phía người đứng đầu, xem ra người đứng đầu này là thủ lĩnh của họ.
Nhịp tim của kẻ trên mái nhà tăng nhanh, hắn không sợ giết người, đến bản thân hắn coi mạng người như cỏ rác, hắn cũng chẳng sợ đao kiếm bởi bản thân hắn trưởng thành bên đao kiếm. Nhịp tim của hắn lúc này tăng nhanh chỉ bởi một nhiệm vụ, một nhiệm vụ hắn bắt buộc phải hoàn thành.
“Đừng qua đây, đừng qua đây..” Hắn thầm khấn cầu trong lòng, bàn tay đặt trên mái ngói siết chặt.
“Thôi kệ đi đừng quan tâm đến họ.” Người thủ lĩnh nói, người vừa đề đạt ý kiến cũng không nói gì.
Trông thấy ánh đuốc dần xa, bóng đen thở phào, hắn xoay người nhảy xuống dưới hiên phòng, nhanh chóng rút chìa khóa tra vào ổ.
Dường như chỉ trong nháy mắt mà trời đất đều đảo lộn, thiên binh thiên tướng từ từ phía ập đến, kẻ mặc đồ đen chỉ cảm thấy trước mắt chói lòa, đuốc đóm rực sáng, một thanh trường kiếm đã kề sát cổ hắn. Không kịp nghĩ nhiều, đôi mắt sắc như chim ưng của hắn đảo qua một lượt, thấy thế cục bất lợi cho mình, chân vừa chạm đất hắn đã như một mũi tên rời cung cố nhảy lên mái nhà. Như đã sớm dự liệu được con đường chạy trốn của hắn, một nhóm năm thị vệ đứng bật dậy từ mái nhà. Nhưng tên áo đen này cũng không phải kẻ an phận chịu trói, lưỡi kiếm vung lên, hai thị vệ đã rơi đầu dưới tay hắn. Hắn dùng hai cái xác không đầu để làm điểm đà, tranh thủ khoảng hở để tháo chạy. Hai Thiên ngưu vệ trông thấy liền cấp tốc đuổi theo.
Cung Dịch Đình hỗn loạn vô cùng, Trần Cẩn Phong và Bùi Đàm cũng lần lượt có mặt, trông thấy khung cảnh rối loạn trước mắt, Bùi Đàm không khỏi lo lắng hỏi: “Trần Trạng nguyên, có khi nào để hắn chạy mất không?”
Trần Cẩn Phong chỉ mỉm cười mà không nói gì.
“Trần đại nhân, Bùi đại nhân, đây là chìa khóa hung thủ để lại hiện trường.” Một Thiên ngưu vệ rút chiếc chìa khóa mà hung thủ chưa kịp lấy lại từ ổ khóa phòng Dương Đàm dâng lên cho Trần Cẩn Phong và Bùi Đàm.
Trần Cẩn Phong nhận lấy chìa khóa, tỉ mỉ quan sát nó dưới ánh đuốc, trên mặt lộ ra nụ cười mà từ sau khi cha mẹ qua đời chưa bao giờ thấy trên mặt chàng. Tuy rằng chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn nhưng Bùi Đàm đã nhận ra điều đó.
“Sao thế, cậu biết hung thủ là ai rồi à?” Bùi Đàm hỏi.
Trần Cẩn Phong không trả lời Bùi Đàm, chàng lớn tiếng ra lệnh cho thị vệ: “Chúng Thiên ngưu vệ nghe lệnh, lập tức tới phòng Cao công công truy bắt hung thủ.”
“Tuân lệnh.” Thiên ngưu vệ nhận lệnh liền chạy đến phòng Cao công công.
Trần Cẩn Phong nhìn theo bóng lưng đội Thiên ngưu vệ rồi lại nói với Bùi Đàm vẫn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra: “Bùi đại nhân, xin mời ngài di chuyển tới nơi ở của Cao công công, chúng ta sẽ xử án ngay tại hiện trường.”