Hệ thống núi từ nổi trên thủy thể 30° vĩ Bắc có ba đỉnh núi, đội khảo cổ đã trèo lên đỉnh núi thứ ba, phía dưới là mặt biển tung bọt trắng xóa, cuồng loạn cuộn trào, đại dương dưới lòng đất sâu thăm thẳm, nếu lỡ rơi xuống, dẫu bơi giỏi đến đâu thì cũng chẳng khác gì một giọt máu nhỏ xuống đầm lầy, trong thoáng chốc đã mất hút trong sóng nước mênh mông.
Bốn người thấy trước mắt không còn đường chạy thoát, liền giơ nến xương cá soi tứ phía xung quanh, định tìm một vật nổi nào đó, cho dù chỉ là một khúc cây khô cũng được. Họ phát hiện lòng núi gần đó đều bị nứt toác thành những đường sâu, nên đành chui vào đó trốn tạm trong lúc cấp bách. Chẳng ai kịp nghĩ ngợi gì, họ lũ lượt kéo nhau nhảy xuống.
Khe núi rất hẹp, hai vách dựng đứng, chỗ rộng nhất cũng chỉ đủ hai người đi sát nhau, cả hội tiến sâu vào bên trong thì thấy có mấy hang động nữa nối liền với nhau, mùi tanh hôi sộc thẳng vào mũi.
Hải ngọng bình thường mà nổi máu yêng hùng, thì không góc trời nào anh không dám quậy, nhưng cũng có lúc gan anh chẳng bằng lá gan chuột nhắt, giờ đây tay không tấc sắt, lại thấy bên trong tối thui, chẳng nhìn thấy cái gì vào cái gì, tự nhiên đảm khí của anh biến đâu mất sạch, anh lo lắng quay sang hỏi Tư Mã Khôi xem tiếp theo định làm gì?
Tư Mã Khôi nói: “Bây giờ thì đừng mong trốn thoát! Chúng ta đã lâm vào đường cùng, đạn hết, lương thực cạn kiệt, rơi vào thủy thể 30° vĩ Bắc, bị nhốt trong núi từ, kiểu gì cũng chết. Nhưng Entroypy vẫn đuổi theo đến đây, chắc vì đội khảo cổ biết quá nhiều bí mật nên nếu nó không ăn thịt được hết các thành viên, thì nó chắc chắn không chịu dừng lại. Bởi vậy, chúng ta phải cố gắng kéo dài cuộc chạy trốn và sống sót càng lâu càng tốt, để Entroypy phải quanh quẩn ở núi từ và dần dần bị núi từ xóa sạch mọi ý thức mới được”.
Hải ngọng hiểu làm như vậy chẳng khác gì đôi bên cùng chết, đội khảo cổ và Entroypy sẽ cùng bị núi từ xóa sạch trí nhớ, nhưng làm vậy còn tốt hơn là chết một cách vô nghĩa, nên anh chẳng hề do dự lập tức đồng ý.
Cao Tư Dương nói với Tư Mã Khôi: “Anh nói cứ như thánh phán ấy! Làm sao anh biết con quái vật đó đến đây để ăn thịt đội khảo cổ? Biết đâu nó cũng bị núi từ hút đến một nơi mà mình chẳng hay biết thì sao?”
Thắng Hương Lân từ đầu chí cuối chẳng nói chẳng rằng, giờ đột ngột cất tiếng: “Tư Mã Khôi đoán không sai đâu! Con quái vật mà người Bái Xà coi là dị thần ấy trước đây liên tục ở trong trạng thái ngủ đông do phải đối mặt với tấm bia đá. Khi đội khảo cổ chúng ta chui qua tấm bia vào trong động không đáy, Entroypy chắc chắn nó sẽ dụ được chúng ta phá hủy tấm bia, nhưng trong khoảnh khắc tấm bia bị phá hủy, nó buộc phải thả mấy người chúng ta ra khỏi động không đáy, nếu không mọi sự kiện xảy ra trong động sẽ không thể chạm tới tấm bia đá Bái Xà đang ở ngoài động. Hơn nữa, nó lại lo lắng mình đã chết cứng suốt bao năm, sau khi phục hồi không thể lập tức một đớp nuốt chửng hết cả chúng ta, cho nên nó mới nói ra rất nhiều bí mật, hòng làm pin đèn của chúng ta nhanh chóng bị tiêu hao, như vậy dẫu đội khảo cổ có trốn thoát ra khỏi miếu thần, thì trong tình trạng không có thiết bị chiếu sáng, cũng không thể chạy trốn được bao xa. Nhưng sau đó, mọi sự phát sinh chẳng ai lường trước được, hó bị chúng ta dụ chạy theo đến đầm lầy dạ quang, rồi chết chìm trong hồ axit, nó đành kéo đội ta vào động không đáy, rồi đâm thủng dòng biển nóng gây ra cơn địa chấn dữ dội, khiến vỏ ốc hóa thạch bắn lên dòng thủy thể 30° vĩ Bắc. Mục đích của Entroypy là sẽ có người biến thành “gian phòng” giúp nó mang một phần cơ thể ra khỏi lòng đất, còn bản thân nó thì cũng theo dòng biển nóng trôi nổi đến tận đây. Thực ra, nó cũng hoàn toàn bất ngờ trước mọi sự xảy ra, lúc này nó bơi qua biển, trèo lên núi từ chính là vì muốn nuốt hết toàn bộ các thành viên của đội khảo cổ, bởi vì chúng ta đã biết quá nhiêu bí mật của nó, để bất kỳ ai sống sót cũng đều có khả năng trở thành mầm họa về sau”.
Cao Tư Dương phản bác: “Cô cũng chỉ đoán mò thôi! Làm sao biết chính xác được?”
đọc truyện tại truyện của tui – net –
Tư Mã Khôi nghe Thắng Hương Lân nói mà lòng đột nhiên len lỏi một nỗi sợ không tên: “Những lời Thắng Hương Lân vừa nói không giống đoán mò, sao cô ấy biết rành mạch thế nhỉ? Chẳng lẽ…”
Tư Mã Khôi biết trong vỏ ốc hóa thạch trôi nổi trên dòng thủy thể 30° vĩ Bắc nhất định có miếng thịt người chết, ai ăn miếng thịt ấy sẽ biến thành người trực tiếp ăn thịt vị thần cổ và sẽ biến thành một phần của vị thần cổ. Từ đó, thịt trên mình dẫu có bị cắt đi cũng sẽ phục hồi như cũ, người xung quanh ăn thịt kẻ ấy sẽ biến thành “gian phòng” gián tiếp, thành con rối bị khống chế, nhưng ngoại trừ kẻ trực tiếp ăn thịt dị thần ra, thì những “gian phòng” khác không có khả năng tự phục hồi cơ thể, bởi vậy để phân biệt xem ai đã bị ăn miếng thịt người chết, bốn thành viên của đội khảo cổ đều tự rạch mu bàn tay của mình, sau khi xác nhận không ai xuất hiện hiện tượng tự phục hồi vết thương, cả hội mới trút được hòn đá tảng trong lòng. Sau đó, suốt mấy ngày ròng rã trên biển, sức sống vốn mong manh như sợi chỉ mành của Thắng Hương Lân cũng dần dần phục hồi, khí sắc đã hồng hào hơn trước, nhưng cả ngày cô chẳng hề mở miệng nói câu nào, không rõ trong lòng đang trĩu nặng tâm sự gì.
Không phải Tư Mã Khôi không phát hiện thấy biểu hiện khác thường của Thắng Hương Lân, chỉ là anh hoàn toàn không muốn tin cô đã biến thành “gian phòng” ăn thịt người chét, nhất thời lòng anh rối rắm như trăm mối tơ vò. Tư Mã Khôi đang định mở miệng hỏi cho ra nhẽ, thì đột nhiên từ sâu trong huyệt động vọng lại những tiếng động quái lạ nghe sột soạt, anh liền vội vàng chĩa nến xương cá về phía trước.
Nến xương cá chính là bó đuốc làm bằng xương cá, phía trước bôi cao dầu cá và chất phát sáng sinh học, ánh sáng lạnh âm u này có thể chiếu sáng trong phạm vi hơn mười bước chân. Đứng trong hang động dưới lòng đất quánh đặc màu đen cũng đủ khiến người ta dựng tóc gáy, giờ đây lòng động được chiếu sáng, hội Tư Mã Khôi nhìn thấy một vật thể nửa người nửa cá đang bò ngược từ trên vách động xuống, trên khuôn mặt quái dị và trắng bợt của nó thè ra cái lưỡi dài, thất khiếu đều tụ máu, con ngươi xám ngoét vô cùng nhạy cảm với ánh sáng, thế mà nhìn thấy ánh nến, nó không những không tránh mà còn hành động vô cùng mau lẹ, thoắt một cái đã bò xẹt qua đỉnh đầu bốn người, động tác cực kỳ thần tốc, nó đáp xuống đất khẽ khàng không một tiếng động nhỏ.
Tư Mã Khôi ngửi thấy một luồng gió tanh đang áp sát sau lưng, anh biết chắc chắn bọn cương thi ở quanh khu vực núi Âm Sơn đang đến gần họ. Khả năng bọn chúng cảm nhận được Entroypy đang đến gần, nên tất cả đều trốn vào trong hang núi, vừa gặp hơi người sống, thì bản chất khát máu săn
mồi của chúng lại trỗi dậy, ngặt nỗi hiện giờ súng ống và dao săn của hội Tư Mã Khôi đều bị núi từ hút mất, nên họ chẳng thể giao chiến trực diện với chúng, nghĩ vậy anh đành kéo Thắng Hương Lân né người lẩn trốn.
Con cương thi nửa người nửa cá vồ hụt mồi, nó lập tức quay đầu, há miệng rộng ngoác, lộ ra hàm răng sắc nhọn, trắng ởn, định lao tới lần nữa, nhưng Tư Mã Khôi đã ra tay nhanh hơn, anh gí mạnh ngọn nến xương cá đang cầm trong tay vào thẳng mặt nó, khiến nó đau đớn lăn lộn trên đất, miệng không ngừng phát ra những âm thanh quái đản.
Lúc này, không ít cương thi đã bu đến xung quanh chỗ hội Tư Mã Khôi đang đứng. Vì hang động tối om, nên họ chẳng rõ có tất cả bao nhiêu con, Cao Tư Dương phát hiện bên cạnh có một hang động nữa, bên trong tối đen như mực, yên ắng không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, cô vội vàng gọi hội Tư Mã Khôi chạy vào trong lẩn trốn.
Trong lúc hoảng loạn, Tư Mã Khôi cũng chẳng còn bận tâm lựa chọn đường đi. Khi vào bên trong, anh mới nhìn thấy, cửa động là một cánh cửa đá bằng phẳng và dày nặng, ba người họp sức để đẩy cánh cửa đóng lại, nhưng cánh cửa đá này vốn làm bằng từ thạch trong núi Âm Sơn, nặng không dưới ngàn cân, hơn nữa hơn hai ngàn năm chưa hề bị dịch chuyển, nên chân nó như bén rễ cắm sâu xuống lòng đất.
Mọi người biết nếu không đóng được cánh cửa đá, thì coi như xong đời, nên ai nấy cũng cố gắng hết sức đẩy. Cánh cửa đá kiên cố phát ra tiếng kêu “kẹt kẹt”, rồi cuối cùng cũng từ từ chuyển động, nhưng đúng trong sát na ấy, một con quái vật nửa người nửa cá đã kịp bò qua khe cửa, hai con khác thò được nửa thân mình vào trong thì bị kẹp chết khi cánh cửa đóng chặt, số còn lại bị chặn cả ở phía ngoài. Con bò được vào bên trong leo lên vách đá, nhảy bổ vào mặt Hải ngọng, há ngoác miệng định cắn anh, Hải ngọng dựa lưng vào cánh cửa, hai chân đang trụ để tạo lực đẩy về phía sau, nên đành lấy hai tay banh hai mảnh hàm của đối phương, anh ra sức xé mạnh, chỉ nghe “roẹt” một tiếng, cái mồm đỏ au của con quái vật bị xé toạc thành hai mảnh.
Cùng với tiếng hét chói tai của Hải ngọng, cuối cùng cánh cửa đá cũng khép lại hoàn toàn, mọi người thấy hang động phía sau cánh cửa rất khoáng đạt, thông ra tứ phía, có lẽ núi từ là ngọn núi rỗng lòng, rất có khả năng bọn cương thi không ra người chẳng ra cá kia sẽ vào đây bằng các ngả đường khác, bởi vậy cả hội không dám dừng chân, họ lập tức soi nến xương cá, định tiến thẳng về phía trước, tìm một nơi nhỏ và đủ kín đáo để nương náu, nào ngờ càng đi sâu vào trong, hang động lại càng rộng rãi, dường như cả hội đã vào đến rốn núi.
Từ thời hằng cổ đến nay, ngọn núi từ đã tồn tại phía dưới lóp vỏ Trái đất, trên đỉnh núi không chỉ có khá nhiều tàn tích của máy bay, tàu thuyền, mà ngay Sở U Vương cũng từng xây điện tế quỷ ở đây, bởi vậy trong lòng núi vẫn có chút vết tích của các công trình còn sót lại, nhưng nhiều nơi trong lòng núi đã bị nứt toác, nước ngầm ngấm dần xuống dưới, các di tích lịch sử dường như không thể nhận dạng được nữa. Hải ngọng đi đầu, anh nhặt được một thanh kiếm ngắn trong đống xương khô, thanh kiếm dài chừng nửa cánh tay người, thân kiếm khá dày và rộng bản, đen sì sì. Thanh kiếm được tra vào vỏ bằng da cá mập, không trang trí thêm bất cứ hoa văn, họa tiết gì, trông khá cổ phác và nặng nề.
Hải ngọng định dùng nó để phòng thân, nhưng khi cầm trong tay mới phát hiện đó chỉ là một thanh gỗ, bởi vậy mới không chịu lực hút của núi từ. Anh chửi một câu: “Vô dụng!”, rồi tiện tay quẳng luôn xuống đất.
Tư Mã Khôi nhặt lên, anh phát hiện thanh kiếm cổ này không phải vàng cũng chẳng phải sắt, nhưng nó cứng hơn gỗ rất nhiều, chuôi kiếm có khắc tám chữ triện cổ trông như giun dế. Anh thử cầm kiếm cắt một mẩu dây da, thì thấy “xoẹt” một cái đã đứt mất một mẩu. Anh không ngờ kiếm lại sắc như vậy. Đoán đây là bảo vật của nhà Sở, Tư Mã Khôi liền đưa nó cho Hải ngọng phòng thân, tuy không hữu dụng như khẩu săn gấu hai nòng Canada, nhưng có nó trong tay vẫn hơn là không có gì.
Cả hội men theo vách đá, vội vàng tiến về phía trước, Tư Mã Khôi thấy bọn cương thi trong hang động không còn bao vây nữa, thì định nhân cơ hội này hỏi Thắng Hương Lân mấy câu, nào ngờ mới đi được vài bước, phía trước đã là mạt lộ. Thì ra, cách chỗ họ đứng không xa đáy động lún xuống
thành một cái hố to, bên trong toàn bùn lầy đen quánh, bong bóng nổi lên “ùng ục”. Mọi người thấy hai mắt cay xè, ứa nước. Có lẽ đây là bùn lầy dưới đáy hồ chảy vào lòng núi qua một kẽ nứt nào đó và tích tụ dần thành đầm cho đến ngày nay, phía dưới tầng bùn đất nhất định chứa rất nhiều khí metan, gặp phải lửa là lập tức bén cháy. Mọi người cuống quýt lùi lại mấy bước, lòng nghĩ, thì ra trong lòng núi tồn tại lượng khí metan lớn đến vậy, trách gì bọn cương thi trong hang động mới không dám bén mảng lại gần.
Tư Mã Khôi đang định rút mặt nạ phòng độc ra che mặt, thì đột nhiên anh nhìn thấy trên cao có một ánh sáng lóe lên. Tư Mã Khôi vô thức ngẩng đầu lên, phát hiện chỗ mọi người đang đứng là lòng đỉnh núi thứ hai, tàn tích chiếc máy bay mà cả hội trông thấy lúc trước rơi vào giữa khe núi, nửa thân dưới của nó tụt hẳn vào trong lòng núi. Tư Mã Khôi lại nghe thấy âm thanh di chuy ển của một sinh vật khổng lồ, anh đoán chắc là vị thần cổ hình cây kia đang bò đến. Một kế hoạch táo bạo lập tức hiện ra trong đầu anh, nếu có thể thành công, phen này chắc chắn hội anh có thể giáng một cú chí mạng vào lịch sử.
Súng ống và dao săn mà bốn người mang theo đều bị núi từ hút mất, khắp nơi trong lòng núi lảng vảng toàn bọn cương thi, mọi người chỉ mải miết lo chạy thoát thân, mệt mỏi rã rời, hoàn toàn không có cơ hội đánh trả, chỉ e chẳng thể trụ được mấy hồi nữa, trong khi đó con quái vật toàn thân chi chít mắt cũng đã bò lên được núi từ, chỉ cần mọi người rời khỏi lòng núi là lập tức bị nó nuốt chửng. Nếu bây giờ có thể dẫn khí metan nơi sâu trong núi này tới để số bom trong chiếc máy bay ném bom hạng nặng kia phát nổ, thì cho dù không phá nát được núi từ, nhưng hoàn toàn có khả năng làm khe nứt trong lòng núi nới rộng ra nhiều lần, khiến Entroypy rơi xuống đây, chỉ cần nó bị nhốt ở nơi này mấy ngày là ổn.
Tư Mã Khôi không chắc kế hoạch này có thể thành công hay không, vả lại làm như vậy thì mấy mạng người của đội khảo cổ cũng đừng mong sống sót, nhưng giờ phút này, hoàn cảnh chẳng cho phép anh suy nghĩ nhiều đến vậy, con quái vật đã đuổi theo đội khảo cổ tới núi từ, có thể nói tất cả đều là sự an bài của số phận, chỉ là chẳng ai tiên liệu trước được kết quả cuối cùng sẽ diễn biến như thế nào mà thôi.
Lúc này, trong khe núi trên cao ẩn hiện vô số con mắt quái dị, Tư Mã Khôi nhìn thấy chúng mà da đầu bỗng như tê dại, anh nắm chặt nến xương cá, đang định vứt nó vào đầm lầy trước mặt, chẳng ngờ vừa mới giơ tay thì đã bị Thắng Hương Lân ngăn lại.
Tận trong sâu thẳm trái tim, điều Tư Mã Khôi không hi vọng xảy ra nhất chính là Thắng Hương Lân trở thành “gian phòng” ăn thịt người chết, anh thầm nghĩ, chỉ cần làm nổ đầm khí metan dưới đáy động, thì tất cả thành viên đội khảo cổ sẽ tan tành xác pháo bất kể là ngọc nát hay ngói lành, chẳng ai còn sống sót để mà phải bận tâm đến việc truy cứu kết quả.
Thắng Hương Lân cầm lấy cây nến xương cá trong tay Tư Mã Khôi, cô lột bỏ miếng băng dán trên mu bàn tay, vết thương mấy hôm trước đã hoàn toàn biến mất.
Tuy Tư Mã Khôi đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thực sự chứng kiến cảnh ấy, anh cảm thấy chẳng khác gì bị sét đánh trúng đỉnh đầu, anh sững người hãi hùng, miệng lắp bắp: “Cô…”
Thắng Hương Lân đã phát hiện mình đã trở thành một phần của Entroypy, nhưng quá trình này phải mất mấy ngày mới phát tác, nên bây giờ cô vẫn chưa bị Entroypy khống chế, cô rõ hơn ai hết mình không thể sống sót thoát khỏi nơi đây, nên cam tâm tình nguyện trở thành người đi dẫn nổ khí metan, hi vọng có thể nhờ đó thay đổi được tình thế, nhường cơ hội sống sót cho ba người còn lại. Giờ phút này, ý chí cô đã quyết, cô ngẩng đầu đăm đắm nhìn Tư Mã Khôi hồi lâu, rồi quay sang nhìn Hải ngọng và Cao Tư Dương một lượt, sau đó lẳng lặng quay người bỏ đi.
Hải ngọng và Cao Tư Dương đương nhiên chẳng thể nghĩ ra được biến cố không lời ấy, khi họ còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã thấy Thắng Hương Lân cầm nến xương cá lao vào nơi sâu trong hang động. Họ đứng ngây người tại chỗ, há hốc miệng mà chẳng biết nên làm gì. Trong chớp mắt, bóng dáng nhanh nhẹn, thanh thoát ấy đã mất hút giữa bóng tối vô biên.