“Bây giờ phải làm sao? Thực tình bây giờ tôi chạy thoát được cái thân tôi cũng khó, cô cố gắng cầm cự, tôi thoát được ra ngoài nhất định sẽ tìm cách quay lại cứu cô!”
Nghe Khao Miêu nói vậy, cô gái chỉ lắc đầu cười thê lương:
“Mợ cả, mợ có chút hiểu biết, hẳn đã nhìn ra tôi không sống được bao lâu nữa.”
“Tôi chỉ muốn cầu xin mợ, mợ thoát được ra ngoài, hãy tìm đến tất cả những thanh lâu trong kinh thành. Ở đó sẽ tìm ra manh mối, vì là những nơi bà lớn đi tìm mua bào thai, cô nhất định phải vạch trần bà ta, không thể để bà ta tiếp tục làm việc ác nữa…”
Cô gái thở hổn hển, dồn hết chút hơi tàn cuối cùng để căn dặn Khao Miêu. Cô dìu cô ta vào gian phòng phía sau gian thờ nghỉ ngơi, rồi cẩn thận leo lên bậc thang, đẩy tấm ván gỗ thoát ra ngoài.
Lúc cô bị bắt nhốt lại là sau bữa trưa, bây giờ thì trời đã chập tối. Cô cẩn thận mở cửa rồi nhìn ngó xung quanh, bên ngoài yên ắng lạ thường. Hẳn là bà lớn đang lo liệu chuyện A Phủ thoát khỏi trận pháp đi?
“M… ma… cứu tôi với…”
Tiếng một con hầu vang lên làm Khao Miêu giật nảy người, nó sợ đến ngã bịch xuống đất, cứ chỉ tay vào cô, run sợ luôn miệng nói “ma, ma, ma” làm cô thấy khó hiểu. Cô nhìn lại mình, sau một hồi bị trói, rồi vật lộn cởi trói, đánh con hầu, bị vong nhi kéo ngã xuống hầm, rồi lại đỡ cô gái bị chảy máu băng huyết, bây giờ quần áo trên người cô đã rách nát, dính đầy máu đỏ, tóc tai thì rối tung xơ xác. Trời lại nhập nhoạng tối, khó trách con hầu nhầm cô là ma.
“Cô nhỏ tiếng thôi! Tôi không phải m…”
Nói đến đây Khao Miêu chợt nhận ra, hiện tại đám người hầu đang bới tung cả phủ này lên để tìm cô. Nếu cứ để con hầu này gào toáng lên, cô sẽ bị bắt mất.
Cô túm lấy con hầu đang muốn bỏ chạy, lôi nó vào bên trong. Con hầu sợ muốn tè ra quần, chân tay mềm nhũn cả ra, ngay cả chút sức phản kháng cũng không có, ngất xỉu. Khao Miêu thở phào một hơi, đúng là trong cái rủi lại có cái may, gặp trúng con hầu này nhát như cáy.
Cô nhanh chóng hoán đổi quần áo trên người mình với con hầu rồi thận trọng đi ra ngoài, vừa đi vừa cúi gằm mặt.
“Mày đưa đồ sang viện cậu hai à? Cẩn thận đấy, bên đó cậu cả đang hành cậu hai ghê lắm. Không biết bà với cậu hai đã làm gì chọc cậu cả tức vậy nữa!”
Tiếng hai con hầu nói chuyện với nhau thu hút sự chú ý của Khao Miêu. Cô đi sau cách chúng nó một đoạn nghe trộm, rồi hai đứa tách ra, một đứa đi đến viện cậu hai đưa bánh, cô bèn nhặt một hòn đá ven đường, bám theo nó.
“Huỵch” một tiếng, hòn đá của cô đập vào sau gáy con hầu, nó ngã xuống ngất xỉu. Cô kéo nó đặt ngồi vào gốc cây rồi nhặt bánh xếp lại vào đĩa bưng lên: “Xin lỗi cô, tôi cũng là bất đắc dĩ thôi, cô chịu khó nằm đó chút, lát nữa sẽ tỉnh lại.”
Khao Miêu cúi gằm mặt đóng giả con hầu đưa bánh đến viện cậu hai. Trời tối cộng với cả viện đang nháo nhác vì cậu hai bị cậu cả nhập xác, hành cho dở sống dở chết, nên không ai phát hiện ra cô.
Trong phòng, cậu hai đang bị hai thằng hầu lực lưỡng giữ chặt tay chân, hai mắt cậu long lên sòng sọc, miệng còn sùi bọt trắng. Bởi cứ giãy giụa nên vết thương đã được băng bó của cậu lại bị vỡ ra, máu chảy ào ào, cậu lại chẳng hề biết đau mà cứ giãy khỏi tay hai thằng hầu, đòi đâm đầu vào tường chết.
Bà lớn đứng cạnh đó chỉ biết chắp tay cầu xin: “A Phủ, mẹ xin con, tha cho thằng hai đi! Cũng chỉ là một con vợ thôi mà, mẹ lại cưới cho con vợ khác, hà cớ gì cứ phải hành em trai con như thế?”
Bà đã đánh giá quá thấp địa vị của Khao Miêu trong lòng A Phủ, tám cô vợ trước cô nào chết cậu cũng chẳng thèm mảy may quan tâm, ấy vậy mà đến lượt Khao Miêu, cậu lại phát điên lên trút giận lên cậu hai thế này.
Cậu hai trợn trừng đôi mắt trắng dã kêu lên, thực ra là A Phủ nhập vào thân xác cậu nói: “Đem Khao Miêu còn lành lặn khoẻ mạnh về đây cho tôi.”
“Mẹ biết rồi, mẹ đang cho người đi khắp nơi tìm vợ con đây.”
Bà lớn miệng thì cười nhưng trong lòng đã tức đến nghiến răng nghiến lợi, xem tình hình này bà không thể động vào một cọng tóc nào của Khao Miêu rồi. Muốn thủ tiêu con nhỏ này, trước hết phải xử lý thằng A Phủ đã.
Khao Miêu cảm động nghe những lời A Phủ nói, cô đặt bánh lên bàn, cố tình đi lướt qua cậu hai đang phát điên giãy giụa. Lúc đi ngang qua, cô nhìn thấy rõ cậu hai im lặng ngẩn ra mấy giây, A Phủ ở bên trong hẳn là đã nhận ra cô đi.
Đưa bánh xong, cô trở về viện của A Phủ. Vẫn cúi gằm mặt suốt đường đi, nhưng về đến cửa chợt có một cái bóng từ đâu ra chặn cô lại:
“Cô là ai? Đến đây có việc gì?”