Miêu Phủ

Chương 108: Ngải hài nhi chiêu tài



Cô dỗ ngọt tiểu quỷ: “Mẹ sẽ tìm cho con một vật chủ khác tốt hơn. Không phải con rất ghét vật chủ này sao?”

Tiểu quỷ nhoẻn cười đến mang tai, rồi nó nhập vào đầu cô. Khao Miêu thấy linh hồn mình như đã thoát ra khỏi xác, cô lơ lửng trên không trung, đường đi dẫn đến chỗ cô ba đang ở lướt qua trong đầu cô. Nhà của cô ba to đẹp khang trang giữa rừng núi, làm cô ngạc nhiên vô cùng.

Xem ra chuyện dùng ngải hài nhi để chiêu tài là có thật. Khi còn ở thời hiện đại, mẹ cô làm thầy pháp có nói với cô, dùng ngải chiêu tài thực chất chỉ là dồn tài lộc trong suốt cuộc đời về một lúc, người chơi ngải chiêu tài ngỡ mình có được tiền của bộn bề lúc đó. Nhưng một khi bước qua giai đoạn giàu có rồi, tài lộc trong cả cuộc đời đã dùng hết, họ sẽ mất tất cả, bị ngải quật.

Không biết cô ba có nghĩ đến điều này không, hay là biết nhưng vẫn ngu muội đâm đầu vào.

“Thôi, mẹ hỏi nhiều quá rồi đấy. Đi theo con, con dẫn mẹ đi xem cái này hay lắm… he… he he…”

Tiểu quỷ nợ nụ cười hiểm ác rồi dẫn cô đi. Đi một hồi cô kinh ngạc hỏi:

“Đây là thư phòng của vương gia mà?”

Tiểu quỷ luôn miệng cười he he độc địa. A Phủ ở trên triều chưa về, cô không muốn bước vào đây khi chưa hỏi cậu, nhưng đôi chân như bị một bàn tay ai kéo lê đi, cô lững thững bước vào trong, đi thẳng đến một hộc tủ cũ nát. Bàn tay cô vô thức bới những quyển sách ra, trong cùng là một mảnh giấy, vẽ sơ đồ gia phả của một gia đình nào đó.

Giữa một loạt những cái tên bị gạch ngang, cô chú ý đến cái tên Trương Nghị chưa bị gạch và còn được khoanh bằng màu đỏ. Cô đã quen nhìn thấy máu nên nhận ra đó là máu chứ không phải mực đỏ. Hình như A Phủ có hận thù gì sâu nặng với người này.

“Mẹ nhìn gì mà lâu thế… he he… đừng giả vờ nữa… con biết mẹ nhận ra mà… he he…”

Tiểu quỷ cười ranh ma, nó đã nói trúng tim đen của cô. Cô biết cái tên Trương Nghị này, chính là tên thật của Đoàn Nghị sư phụ cô. Có một lần cô vô tình phát hiện giấy tờ ruộng đất để tên Trương Nghị, cô tò mò thì Đoàn Nghị đáp qua loa rằng, vì có khúc mắc với bên nhà nội nên cậu đổi họ theo họ mẹ.

Khao Miêu nhìn vào tờ gia phả, mẹ của Trương Nghị trong gia phả này đúng là mang họ Đoàn.

“Vương gia hận thầy Đoàn lắm mà mẹ không biết ư? Thầy Đoàn tự nhiên mất tích mà mẹ không nghi ngờ ư?” – Tiểu quỷ cười gian manh chất vấn cô.

“Vương gia cho người đi khắp nơi tìm sư phụ rồi.”

Cô yếu ớt giải thích, thật ra cô đang cố tìm một lý do để bênh vực A Phủ, cô không tin cậu lại ra tay với sư phụ cô.

“Mẹ ngốc thật, vương gia gi.ết thầy Đoàn rồi, sau đó giả vờ đi tìm để lừa mẹ thôi. Mẹ nghĩ xem, tìm lâu như vậy mà vẫn chưa thấy, căn bản vương gia đâu có tìm… he he he…”

Tiểu quỷ kể cho cô năm xưa Đoàn Nghị bị ép hại mẹ A Phủ sảy thai, đó là lý do bao năm qua cậu luôn truy tìm tung tích của Đoàn Nghị. Khao Miêu bóp chặt tờ gia phả trên tay, cô không muốn tin lời tiểu quỷ chút nào, nhưng mà…

Trừ khi chính A Phủ ra tay với sư phụ cô, nếu không trong vương phủ này ai dám có lá gan qua mặt cậu?

Khao Miêu suy sụp dựa vào giá sách, trong lúc đó tiểu quỷ cũng mang đến một cái hộp đặt vào tay cô. Cô mở ra, là một cái mũ dính đầy máu, cái mũ của thầy lang mà Đoàn Nghị hay đội.

Két… két…

Cánh cửa chầm chậm mở ra, người chưa bước vào nhưng hơi thở lạnh lùng ch.ết chóc đã tràn vào trước.

“Bé Miêu? Sao em lại ở đây?”

A Phủ vừa từ trên triều trở về, khuôn mặt cậu lạnh lẽo như hàn sương không biết vì chuyện gì. Trông thấy cô, vẻ mặt cậu hiền hoà đi mấy phần, rốt cuộc cô cũng được bỏ cấm túc, còn chủ động chạy đến thư phòng của cậu.

Cậu bước đến giang tay muốn ôm cô vào lòng, liền bị cô quăng mảnh giấy tới trước mặt. Nét mặt cô lạnh băng nhìn thẳng vào mắt cậu:

“Sao hả? Tôi không nên ở đây, để phát hiện ra bí mật của cậu đúng không?”

“Em nói gì vậy?”

A Phủ ngạc nhiên nhặt mảnh giấy lên, đến khi nhìn kĩ rồi, sắc mặt cậu khẽ biến.

Khao Miêu túm áo cậu hét lớn: “Cậu gi.ết sư phụ tôi rồi phải không? Cậu gi.ết người vứt xác rồi giả vờ đi tìm, cậu coi tôi là con ngốc sao?”

Tiểu quỷ cười đắc ý rồi chui tọt vào trong đầu Khao Miêu, tuôn ra những suy nghĩ che mờ lý trí của cô. Trong đầu cô hiện lên những ký ức khi Đoàn Nghị cứu sống cô, ngày đêm lao lực cứu chữa, giành lại mạng cho cô từ tay tử thần. Người cô yêu lại đi gi.ết sư phụ của cô.

“Tại sao cậu lại làm vậy??”

“Miêu, em bình tĩnh đi! Ai nói với em là tôi gi.ết Đoàn Nghị?”

A Phủ oan ức nhưng cậu chỉ để mặc cho Khao Miêu túm áo chất vấn mình. Nhìn sâu vào đôi mắt cô, cậu thấy sự thất vọng và quẫn bách, cậu biết cô đang bị thứ gì đó ám lấy. Cô đang rất mệt mỏi, cậu tình nguyện làm chỗ cho cô trút hết sự uất ức trong lòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.